Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 514: Muốn đổ tội

Chương 514: Muốn đổ tộiChương 514: Muốn đổ tội
Đối mặt với ánh mắt của mọi người, Thẩm An Tại một thân áo bào trắng, sắc mặt bình thản.
"Thẩm phong chủ, còn mong ngài giao Thiên Cương ra, để Thiên Huyền điện thẩm vấn, cũng tiện tìm ra kế hoạch tiếp theo của Yêu Thần giáo."
Trương Cửu Dương đè nén thương thế trong người, chắp tay mở lời.
Dù là thỉnh cầu nhưng cũng là yêu cầu.
Điện chủ Thiên Huyền điện đang ở đây, cường giả đệ nhất Thiên Huyền đại lục.
Chẳng lẽ đối phương còn dám nói không sao?
Nhưng thật không ngờ, hắn đã sai, tất cả mọi người ở đây đều đã sai.
Thẩm An Tại lại dám.
"Xin lỗi, hôm nay Thiên Cương, chắc chắn phải chết."
Hắn hờ hững mở miệng, vung tay áo, thân ảnh Thiên Cương lần nữa xuất hiện, mà lòng bàn tay phải của hắn lật lên, một cái hồ lô xuất hiện trong tay.
"Xin bảo bối xoay người."
Xoetl
Ánh sáng lưu chuyển, đồng tử tất cả mọi người đều co rụt.
Bao gồm cả điện chủ Thiên Huyền điện, dưới lớp mặt nạ, đôi mày nhíu chặt.
Thiên Cương thậm chí ngay cả phản ứng cũng không kịp phản ứng, liên cảm thấy toàn thân cứng đờ, không thể nhúc nhích, sau đó một luồng khí lạnh xẹt qua cổ.
Đầu lâu cao cao bay lên, máu tươi nhuộm bầu trời.
Khi cái đầu lâu trợn tròn kia rơi mạnh xuống đất, cuốn lên chút bụi đất, mọi người mới bừng tỉnh khỏi sự kinh ngạc.
Chết rồi, sinh cơ tiêu tán, thần hồn tiêu vong.
Thiên Cương, chết không thể chết hơn.
Một câu cũng không hỏi, một lời cũng không nói, Thẩm An Tại trực tiếp giết chết hắn.
Càng khiến Trương Cửu Dương và những người khác kinh ngạc hơn là, Thiên Cương vừa rồi còn đánh tới đánh lui với một đám người bọn họ, giờ phút này lại trong nháy mắt đã bị đoạt mạng.
Ánh đao trắng xoá xoay tròn, bay vào hồ lô trong lòng bàn tay Thẩm An Tại.
Hắn đảo mắt nhìn quanh, sắc mặt hờ hững.
Tựa như chỉ làm một chuyện nhỏ không đáng kể.
"Thẩm phong chủ, ngài đây là..."
Trương Cửu Dương nhìn thi thể kia, có chút không biết nên làm thế nào.
"Hừ, Thẩm An Tại, chớ có dựa vào việc ngươi là điện chủ Nam Quyết điện, liền mang tình riêng vào việc công, điện chủ ở đây, ngươi cũng dám càn rỡ sao?"
Lão Xà Bà hừ lạnh một tiếng, chống gậy rắn, sắc mặt âm trâm.
"Thiên Cương có lẽ biết được gốc rễ tai hoạ yêu nhân, biết được kế hoạch tiếp theo của Yêu Thần giáo, ngươi giết chết hắn, coi như đã cắt đứt một đầu mối quan trọng!"
Đối mặt với lời chất vấn của lão bà, ánh mắt Thẩm An Tại lạnh lùng.
"Giết thì đã giết, ngươi định thế nào, có thể thử xem lưỡi đao trong tay Thẩm mỗ có sắc bén hay không?"
Giọng hắn hùng hồn, lại đưa cái hồ lô trong tay về phía trước mấy phân.
Lão Xà Bà lộ vẻ kiêng dè, vô thức lùi lại một bước, sau đó lại nổi giận.
Quá cuồng vọng! Không ngờ rằng Thẩm An Tại ngày nay lại trở nên kiêu ngạo như vậy, lại hoàn toàn không để ý đến thể diện của Thiên Huyền điện, dám trước mặt nhiều người như vậy nói với mình những lời như vậy!
Thật sự là không coi ai ra gì!
Những người khác cũng nhìn nhau, bao gồm cả Đoan Mộc Khung, Nhạn Thu và Phượng Khuynh Tâm đều nhíu mày, có chút không hiểu.
Vì sao Thanh Vân phong chủ Thẩm An Tại vẫn luôn ôn hoà, hôm nay lại làm ra những hành động có chút khác thường?
Nếu như trước đây, Thiên Cương tuy rằng sẽ chết nhưng cũng sẽ phải trải qua một loạt tra hỏi mới đưa hắn về Tây Thiên.
Nhưng hôm nay... Thẩm An Tại lại không hề quan tâm giết hắn sẽ mất đi tin tức gì, sẽ dẫn đến hậu quả gì.
Chỉ vì muốn giết nên giết.
Không màng hậu quả.
Phượng Khuynh Tâm và Long Chiến Thiên nhìn nhau, thầm lắc đầu.
Có lẽ là vì Thẩm An Tại cũng không cần phải so đo nhiều như vậy nữa.
Thiên hạ đã muốn hắn chết, hắn còn cần gì phải để ý thiên hạ nhìn hắn như thế nào.
Mọi người đều nhìn về phía điện chủ Thiên Huyền điện.
Bây giờ, có lẽ người duy nhất có thể áp chế được Thẩm An Tại, chính là vị điện chủ này.
Vị điện chủ kia nhìn thi thể kia im lặng hồi lâu, sau đó mới tiến lên một bước, chậm rãi mở miệng.
"Giết thì đã giết đi."
Lão Xà Bà nhíu mày, có chút không hiểu.
Đây chính là Thiên Cương, gia chủ Thiên gia, người có liên quan đến yêu nhân hiện nay, cứ như vậy bị giết chết, không truy cứu sao?
Chẳng lẽ ngay cả điện chủ cũng muốn bao che cho Thẩm An Tại sao?
"Thẩm điện chủ, tiếp theo, ngươi định làm gì?"
Điện chủ Thiên Huyền điện nhìn hắn, nhàn nhạt mở miệng.
Một câu nói, kéo tất cả mọi người còn đang đắm chìm trong chuyện Thiên Cương chết trở về.
Đúng vậy!
Bắc Hải đao tôn đã thành công khiêu chiến Nguyệt Vô Khuyết, đến lúc Thẩm An Tại đưa ra câu trả lời cho thiên hạ rồi!
Đối mặt với ánh mắt của mọi người, đặc biệt là ánh mắt của điện chủ Thiên Huyền điện, Thẩm An Tại cảm thấy áp lực tăng gấp bội.
Đến lúc này, ngược lại hắn lại có chút muốn lùi bước.
Nhưng hắn vẫn nhắm mắt, hít sâu một hơi rồi từ từ mở miệng.
"Mùng mười tháng mười, ta sẽ đến Tề Vân đạo tông, giải quyết vấn đề."
Theo lời hắn nói ra, mọi người nhìn nhau, đều có chút không hài lòng.
"Hừ, trước đó nói khi đồ đệ của ngươi đánh bại Nguyệt Vô Khuyết sẽ đưa ra câu trả lời cho thiên hạ, bây giờ lại đẩy sang mùng mười tháng mười."
"Nói cho cùng, ngươi có phải là đang đùa giỡn chúng ta, căn bản là đang kéo dài thời gian không?”
Lão Xà Bà hừ lạnh, trong lời nói không khỏi có ý châm chọc nghi ngờ.
Mà lời nàng nói, cũng rất nhanh đã gây được sự đồng cảm của nhiều người ở đây, tiếng nói dần ồn ào.
"Đúng vậy, Thẩm phong chủ, ngài không thể đến mùng mười tháng mười lại tiếp tục đẩy lùi chứ?"
"Bây giờ thiên hạ đều đang chờ kết quả, hố đen thông đạo kia càng ngày càng đáng sợ, ai biết cuối cùng sẽ biến thành cái dạng gì?" "Mong Thẩm phong chủ vì thiên hạ mà suy nghĩ!"
Càng ngày càng nhiều tiếng nói truyền đến từ khắp bốn phương tám hướng, như từng thanh đao thép, cùng với ánh nắng chói mắt treo trên đỉnh đầu Thẩm An Tại.
Hắn một thân áo trắng, đứng đó, bóng lưng cô đơn, tiêu điều.
Thiên Nhạc thấy cảnh này, nắm chặt chuôi đao muốn đứng ra nhưng lại bị Liêu Vân Thấm và Hạo Nhiên kiếm tiên đồng thời giữ lại.
"Sư phụ ngươi vất vả lắm mới khiến thiên hạ không còn thành kiến về ma đạo đối với ngươi, đừng phụ lòng hắn."
Giọng nói của Hạo Nhiên kiếm tiên có chút khàn khàn, nhìn Thẩm An Tại, trong mắt tràn đây sự đồng cảm.
Còn Liễu Vân Thấm chỉ đơn giản nói một câu, rồi không nói thêm gì nữa.
"Tin tưởng sư phụ ngươi."
"Câm miệng, các ngươi dựa vào đâu mà nói Thẩm sư thúc của ta như vậy!"
Thiên Nhạc không giỏi ăn nói, chỉ muốn đứng bên cạnh sư phụ nhưng giọng nói của Vu Chính Nguyên lại vang lên vào lúc này.
"Cuối cùng là lời đồn đãi từ đâu mà ra, các ngươi dù sao cũng là cường hào một phương, chỉ nghe lời phiến diện của người khác, liền dám lấy mạng người, bằng chứng đâu!"
"Kẻ đạo mạo giả nhân giả nghĩa, mượn danh đại nghĩa thiên hạ, có gì khác yêu tà?"
Hắn đứng dậy từ vị trí Thần Phù điện, mặt đỏ tía vì tức giận mà.
Liêu Tử Khung và Hà Bất Ngữ đều không ngăn cản.
Chính Nguyên vẫn còn trẻ, mặc dù đã trải qua nhiều lần tôi luyện giữa sự sống và cái chết nhưng về một số chuyện trên đời, hắn vẫn còn quá non nớt.
"Chẳng lẽ Thần Phù điện các ngươi, đến lúc này rồi, cũng cấu kết với Thẩm An Tại, muốn làm kẻ thù với thiên hạ sao?"
Trong đám người, có người nói ra một câu như vậy.
"Đồ khốn!"
Vu Chính Nguyên vốn luôn điềm tĩnh lễ độ cũng trực tiếp chửi tục.
Từ bao giờ, lại đến lượt dùng từ cấu kết, từ bao giờ, Thẩm sư thúc lại trở thành kẻ thù với thiên hạ?
Đảo điên trắng đen, không phân biệt phải trái!
"Rõ ràng các ngươi đang ngụy biện, Thẩm sư thúc khi nào từng làm hại thiên hạ..."
"Chính Nguyên."
Khi Vu Chính Nguyên còn muốn cố gắng biện giải, Thẩm An Tại nhẹ giọng lên tiếng ngăn cản.
Người kia không nói nữa, nhưng sắc mặt vẫn còn có chút tức giận.
Đây rõ ràng là muốn vu khống, có cớ thì bắt bẻ!
Không thuận theo ý các ngươi, chẳng lẽ lại bị khấu cho cái mũ là kẻ thù với cả thiên hạ?
Thật là nực cười!
Bạn cần đăng nhập để bình luận