Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 495: Mười năm thật dài

Chương 495: Mười năm thật dàiChương 495: Mười năm thật dài
"Thiên gia..."
Ánh mắt Thẩm An Tại lóe lên, suy nghĩ bay bổng.
Có thể liên quan đến Vô Khuyết hoang thể, Vô Khuyết Phong Đạo quyết, chỉ có Thiên gia.
Nói cách khác, gia chủ Lâm gia từng có liên hệ với Thiên gia, thậm chí có thể là người Thiên gia giúp hắn cải tiến Thôn Yêu bí thuật, dùng trên người Lâm Tiểu Cát.
Cho nên, yêu nhân rất có thể chính là từ Thiên gia.
Năm đó người diệt Lâm gia, cũng không thoát khỏi quan hệ với Thiên gia, thậm chí chính là Thiên gia.
“Thiên Quan Tinh nhập ma..."
Thẩm An Tại đột nhiên nhớ đến chuyện này, nhíu mày.
Chẳng lẽ cũng có liên quan đến Thôn Yêu bí thuật?
Tất cả vấn đề, lúc này đều chỉ về phía Thiên gia.
"Ta nghĩ, ta hẳn biết được hung thủ giết hại mẫu thân ngươi là ai."
Thẩm An Tại ngẩng đầu, nhìn Lâm Tiểu Cát đã mặc quần áo trước mắt.
Hắn sửng sốt, sắc mặt căng thẳng: "Là ai."
"Thiên gia."
Thẩm An Tại từ từ mở miệng.
"Thiên gia..."
Lâm Tiểu Cát nắm chặt tay, trong mắt lóe lên vẻ căm hận.
Thù giết mẹ không đội trời chung, mặc dù hắn ở chung với mẫu thân không được bao lâu nhưng vì đủ loại nguyên nhân, những ký ức đó của hắn đều rất sâu sắc.
Mẫu thân quan tâm đến mình biết bao, hắn có thể cảm nhận được.
Nhưng bây giờ... bản thân mình thậm chí còn chưa vào Trung tam cảnh, mà gia chủ Thiên gia Thiên Cương lại là cường giả Xung Hư đỉnh phong.
Báo thù, còn xa lắm.
Nghĩ đến đây, hắn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía nam tử áo trắng trước mắt.
Nhìn ánh mắt khát khao của hắn, Thẩm An Tại nhẹ giọng mở miệng.
"Ta đã nói, ta sẽ làm một giao dịch với ngươi, ta có thể giúp ngươi báo thù, cho dù hung thủ là Thiên gia."
"Nhưng đệ tử không có gì có thể báo đáp phong chủ."
Lâm Tiểu Cát nghe xong, có chút động lòng, nhưng vẫn còn do dự.
Đối với một thương nhân mà nói, giao dịch cần phải có sự trao đổi ngang giá.
Hắn không biết trên người mình có thứ gì đáng để dùng để giao dịch với phong chủ.
"Ngươi không cần báo đáp ta."
Thẩm An Tại lại lắc đầu, nhìn hắn, ánh mắt sáng ngời, mở miệng.
"Khi ta không có ở đây, thay ta trông coi Thanh Vân phong, dùng phương pháp của ngươi."
"Phương pháp của ta?"
Lâm Tiểu Cát nhíu mày.
Vốn nghe đến yêu cầu trông coi Thanh Vân phong, hắn còn thấy mình chắc chắn không có bản lĩnh này.
Nhưng nghe những lời sau, lại cảm thấy phong chủ có ý chỉ.
Phương pháp của hắn, hắn có phương pháp gì?
"Tin đồn bên ngoài không phải vô căn cứ, chắc chắn có người cố ý tung ra, hắn có mục đích của hắn." Thẩm An Tại nhàn nhạt mở miệng.
Thật ra về người tung tin đồn, trong lòng hắn cũng có chút suy đoán.
Nhưng Thiên Huyền điện bên kia vẫn luôn không ra mặt làm chứng giải thích cho mình, đây mới là điều khiến hắn suy nghĩ sâu xa, không thể không cân nhắc đến một số thứ khác.
Ví dụ như...
Người muốn mình chết, không chỉ có mỗi Kỳ thánh Tuân Thiện.
Cho nên, nửa năm gần đây hắn nghĩ rất nhiều thứ, rất nhiêu khả năng.
Cũng đã nghĩ đến khả năng tệ nhất.
Nếu hắn chết, ít nhất phải bảo đảm Linh Phù sơn, còn có ba đồ đệ kia, bình an vô sự, không bị liên lụy.
Nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ Lâm Tiểu Cát thích hợp làm loại người này.
"Dùng phương pháp của bản thân... đệ tử không hiểu lắm."
Lâm Tiểu Cát trâm tư suy nghĩ hồi lâu, vẫn lắc đầu.
"Sau này ngươi sẽ hiểu, thế nào, giao dịch không?"
Thẩm An Tại không nói rõ, chỉ nhìn hắn.
"Được.
Lâm Tiểu Cát gật đầu, không chút do dự.
Hắn bái sư cũng là để báo thù, còn về những chuyện sau này, hắn không nghĩ nhiều, nhưng đã hứa, hắn sẽ làm.
"Nhưng đệ tử còn một chuyện, xin phong chủ đồng ý."
Đã nói rõ là giao dịch, Lâm Tiểu Cát cũng không còn ôm ý định bái sư nữa.
"Chuyện gì?" Thẩm An Tại nhíu mày.
"Tiểu Tuyết đã coi Thanh Vân phong như ngôi nhà thứ hai, nếu những tai họa đó bắt đầu, xin phong chủ hãy cố gắng bảo toàn an toàn cho nàng."
Nhìn vẻ mặt thành khẩn không giống giả tạo của hắn.
Thẩm An Tại khẽ gật đầu: "Không cần ngươi nói, đã vào Thanh Vân phong của ta, ta tự sẽ bảo vệ nàng chu toàn, điểm này ngươi cứ yên tâm."
Lâm Tiểu Cát hành lễ.
"Được rồi, chuyện báo thù không vội lúc này, còn phải đợi thêm một thời gian nữa, ngươi lui xuống trước đi."
"Vâng!"
Người trước cáo lui rời đi.
Trong đại điện, chỉ còn lại một mình Thẩm An Tại.
Nhìn bóng lưng Lâm Tiểu Cát rời đi, ánh mắt hắn sâu thẳm, suy tư.
"Thân xác chung quy là hư vô, linh hồn mới là vĩnh hằng..."
Đây là lời hệ thống vẫn luôn nói với hắn.
Nhưng dù hắn có hỏi nhiều thế nào, hệ thống cũng không nói cho hắn biết thêm điều gì.
Suy đoán thì hệ thống chó này có lẽ đã sớm dự liệu được cục diện như ngày hôm nay nên mới nói ra những lời như vậy.
Nói cách khác, tất cả mọi chuyện, đều nằm trong tâm kiểm soát của hệ thống.
"Bí mật của thiên hạ này, rốt cuộc là gì, trên người ta lại có bí mật gì?"
Thẩm An Tại lẩm bẩm tự nói, có chút nhíu mày.
Hắn chỉ muốn nằm im thôi, sao lại cứ có nhiều chuyện đến vậy chứ?
Nếu sớm biết được những điều này, ngay từ đầu hắn đã không xuất sơn, cứ ẩn mình ở Thanh Vân phong làm một tiểu phong chủ là được. Nhưng bây giờ, mọi chuyện đã không thể quay đầu.
"Mươn thế lớn của thiên hạ để đè ép ta sao... Kỳ thánh Tuân Thiện, ngươi chơi thật bẩn!"
Ánh mắt Thẩm An Tại lạnh lẽo, chén trà trong tay bị bóp nát vụn.
Hồi ở Tê Vân đạo tông, Tuân Thiện đã từng nói sẽ mời mình đi chịu chết.
Không ngờ mình không đồng ý, tên này lại dùng thủ đoạn bẩn thỉu như vậy.
Nếu là một mình, mình căn bản sẽ không sợ những dư luận này, muốn nói cứ để họ nói.
Nhưng bây giờ...
"Haiz..."
Hắn khẽ ho, không nghĩ nhiều nữa. ...
Thiên Huyền tỉnh.
Trong một màn sương mù mịt mù.
Thanh niên áo đen khoanh chân ngồi lâu, quanh người không ngừng có hư ảnh ẩn hiện, muốn phá tan chướng ngại rời khỏi thân xác nhưng lần nào cũng vẫn còn kém một chút.
Sau nhiều lần cố gắng vẫn không thành công, hắn từ từ mở mắt, thở ra một hơi trọc khí.
"Vì sao gần đây có chút bất an trong lòng nhỉ?"
Mộ Dung Thiên nhíu mày gãi đầu, có chút không hiểu.
"Thôi kệ, thịt nướng sư phụ để lại còn nhiều, ăn hết rồi tiếp tục tu luyện!"
Lắc đầu, hắn từ trong nhãn trữ vật lấy ra thức ăn mà Thẩm An Tại đã chuẩn bị cho hắn trước đó, ăn ngấu nghiến.
Ăn uống không kiêng nể hình tượng, miệng đầy dầu mỹ, vừa ăn vừa cười ngây ngô.
"He he, vẫn là sư phụ chu đáo, gần một năm nay, không có những thứ này để ăn, ta phải buồn chết mất."
Hắn lau miệng, lẩm bẩm.
"Cũng không biết sư phụ và sư muội dạo này thế nào rồi?"
Nói rồi, hắn lại cười he he.
"Nếu sư phụ sư muội biết ta sắp đột phá, có khen ta không nhỉ?"
"Còn Lăng sư tỷ, cũng không biết Xung Hư rồi có đánh thắng nàng được không, không được không, chắc chắn phải đợi mạnh hơn nữa, rôi mới đi đánh nhau với nàng, nếu không lại bị đánh cho một trận."
"Ôi chao, thật là chán quá, ngày thường nếu ta nói nhiều như vậy, sư phụ đã sớm bắt ta ngậm miệng rồi..."
Hắn có chút buồn bực, cảm thấy miếng thịt trên tay dường như không còn thơm ngon như vậy nữa.
"Còn chín năm nữa mới được nghe sư phụ lải nhải..."
Đơn độc ở nơi này, dù chỉ có một mình, Mộ Dung Thiên lúc rảnh rỗi cũng luôn lẩm bẩm không ngừng.
Nếu là ngày thường, đã sớm ăn đòn rồi.
Không ai chịu được cái tính lắm mồm của hắn, nói mãi không hết.
Nhưng bây giờ không ai bắt hắn ngậm miệng, ngược lại hắn lại có chút không quen.
Mộ Dung Thiên nhìn miếng thịt nướng trong tay, có chút ngẩn ngơ.
"Sư phụ, mười năm... thật sự rất dài rất dài đó.'...
Bạn cần đăng nhập để bình luận