Đến Từ Tận Thế

Chương 88: Bù đắp nhau 2

**Chương 88: Bù đắp lẫn nhau 2**
Đáng tiếc trong sương mù mộng cảnh, ta không cách nào nhìn thấy khuôn mặt thật của số 2, chỉ có thể miêu tả cử chỉ lời nói của nàng, cùng dáng dấp cao thấp mập ốm đại khái. Dù là như vậy, Ma Tảo cũng chỉ có thể càng ngày càng tin tưởng lời ta nói.
Bởi vì Ma Tảo chưa hề nói với ta bất kỳ đặc thù nào của số 2, chỉ nói là một tiểu cô nương mười tuổi. Số 2 hướng nội hay hướng ngoại, cách nói chuyện lễ phép câu nệ hay không câu nệ tiểu tiết, quan hệ với Ma Tảo lạnh nhạt hay ấm áp, những điều này đối với người ngoài đều là ẩn số, chỉ cần nói sai một chi tiết là lộ tẩy ngay.
Huống hồ, coi như biết là mười tuổi, kỳ thật những đứa trẻ ở độ tuổi này cao thấp mập ốm đều không xác định, ta lại có thể khoa tay múa chân miêu tả ra, đây cũng là một loại chứng cứ.
Chỉ là ta cũng có chút không cách nào trả lời một bộ phận, đó chính là khó mà giải thích vì sao mình rõ ràng đã tiếp xúc qua số 2, lại không cách nào miêu tả được bề ngoài thật của hắn. Một khi giải thích, sẽ liên lụy đến sương mù mộng cảnh, mà sương mù mộng cảnh lại có quan hệ với thần ấn mảnh vỡ. Ta tạm thời không nghĩ ra được lý do nào tốt để giải thích rõ ràng cho Ma Tảo khi Chúc Thập đang nghe lén.
Mặc dù thật xin lỗi số 2, nhưng để tiếp tục tăng thêm sức thuyết phục, ta vẫn uyển chuyển bổ sung một bằng chứng: "Ma Tảo, còn có một chuyện... Có đôi khi ngươi có thể cho rằng bằng hữu của mình đã ngủ, kỳ thật nàng vẫn còn thức."
Số 2 nói qua, Ma Tảo có đôi khi sẽ vụng trộm thút thít khi cho rằng nàng đã ngủ.
Bí mật này càng là chuyện mà người ngoài như ta không nên biết.
Chúc Thập nghe mà như lọt vào trong sương mù, còn Ma Tảo ban đầu có vẻ như cũng không hiểu ý tứ của những lời này, nhưng rất nhanh liền phản ứng lại, đứng tại chỗ như bị sét đánh.
Một lát sau, Ma Tảo mới khó khăn nói: "Ngươi... thật sự đã gặp qua nàng?"
"Thiên chân vạn xác." Ta nói.
"Nàng ở đâu?" Nàng kích động bắt lấy vai ta, "Chẳng lẽ nàng cũng giống như ta xuyên qua đến thời đại này, mà lại cũng bị ngươi nhặt về? Nàng hiện tại còn tốt chứ, có bị thương hay không? Ta... Ta còn tưởng rằng nàng khẳng định đã chết, khẳng định rốt cuộc không còn cách nào nhìn thấy nàng..."
"Ngươi tỉnh táo." Ta trấn an cảm xúc của nàng, "Về sau ta sẽ kể lại toàn bộ quá trình gặp mặt nàng cho ngươi, nhưng hiện tại còn chưa thể nói."
"Vì sao hiện tại không thể..."
Nàng nói đến một nửa, bỗng nhiên giật mình, ý thức được bên cạnh còn có những người khác.
Ta muốn nàng khẳng định đã lĩnh hội được ý tứ của ta, biết những lời tiếp theo không tiện để người khác biết. Nàng chỉ có thể cưỡng ép nhẫn nại, ngậm miệng lại, nhưng vẫn không nhịn được mà nhìn ta chằm chằm.
Số 2 nói qua Ma Tảo đối đãi nàng phi thường tốt, xem ra câu nói kia không phải là vô ích, Ma Tảo thật sự rất xem trọng bằng hữu của mình.
Đến tình trạng này, ta rốt cục sinh ra lòng tin vững chắc —— Ma Tảo tiếp theo là không có khả năng tùy tiện rời khỏi bên cạnh ta.
Ta trước đó lo lắng nhất không phải mình không tìm ra lý do để nàng lưu lại bên cạnh, mà là còn chưa kịp nói hết, nàng đã mất đi kiên nhẫn, đột nhiên phát động dịch chuyển không gian rời đi. Vậy thì thật sự là "không bột đố gột nên hồ", mặc cho lưỡi ta có nở hoa sen cũng không tìm được chỗ thi triển.
Chỉ có điều nói miệng không có bằng chứng. Mặc cho ta vừa rồi có nói nhiều đến đâu, trừ phi thật sự có thể đưa ra vật chứng, nếu không Ma Tảo nhất định sẽ ở trong lòng tiếp tục giữ lại hoài nghi đối với ta. Như bây giờ cũng là đủ rồi. Ta không cầu mong nàng ở giai đoạn này liền hoàn toàn tin tưởng ta nói là thật, chỉ cần nàng cảm thấy ta có thể là đang nói thật là được.
Chúc Thập bất thình lình nói: "Trang Thành, tiếp theo có thể nói chuyện riêng với ta không?"
"Muốn ta rời đi trước sao?" Ma Tảo hỏi.
"Không, chúng ta nói chuyện ở ngay bên cạnh." Chúc Thập lắc đầu.
Nàng kéo ta đến chỗ cách đó mười mấy mét, sau đó duỗi ngón tay ra hư không vạch mấy lần. Hẳn là đã dùng loại pháp thuật nào đó của Liệp Ma nhân, chung quanh phảng phất dựng đứng lên kết giới không nhìn thấy. Thanh âm bên ngoài đều biến mất, rất có thể đối thoại của chúng ta cũng không truyền ra ngoài được. Ta dự cảm đến nàng dự định nói chuyện gì đó với ta, chỉ cảm thấy trong lòng rất áp lực.
"Trang sư huynh..." Nàng nhìn ta với ánh mắt nguy hiểm, "Ngươi không có ý định giải thích cho ta một chút sao?"
Mặc dù ta đã khẩn cấp chuẩn bị sẵn lời giải thích trong đầu, nhưng đến nước này, vẫn cảm thấy dạ dày phát nặng. Nếu là chuyện khác, ta còn không đến mức áp lực như thế, nhưng chuyện này dù sao ta cũng đuối lý. Không chỉ là nói dối bị bại lộ, mà ngay cả vòng tay GPS cũng bị lộ. Hơn nữa, người bị lừa không phải địch nhân hay người xa lạ, mà là người một nhà.
Đừng nhìn ta gần đây nói dối hết bài này đến bài khác, nghiễm nhiên là một kẻ lừa đảo thân kinh bách chiến, kỳ thật trước đây ta căn bản không nói dối nhiều như vậy, thậm chí còn tự nhận mình là người thẳng thắn. Người chung quanh đều coi hành vi ta nhiệt tình điều tra chuyện lạ đô thị là hứng thú ngây thơ, ta cũng chưa từng khinh thường ngụy trang chính mình, luôn làm tốt chuyện của bản thân. Bởi vì nói dối và làm chuyện mờ ám mà bị bằng hữu đối chất, loại chuyện này đối với ta thật sự là lần đầu tiên.
"Những chuyện này đều có lý do..."
"Lý do gì?" Nàng truy vấn.
"Đầu tiên, ta sở dĩ giấu ngươi chuyện của Ma Tảo, không phải vì không tin tưởng ngươi, mà là vì không tin tưởng La Sơn." Ta vắt hết óc tổ chức ngôn ngữ, "Ta ban đầu không biết bên trong La Sơn có các đỉnh núi khác nhau, chỉ biết La Sơn là tổ chức tìm kiếm Ma Tảo bằng thủ đoạn không chính đáng, mà ngươi lại là thành viên của tổ chức này, cho nên ta không có cách nào trực tiếp nói ra tình hình thực tế với ngươi."
Bởi vì Chúc Thập có năng lực phát hiện nói dối, cho nên ta cố gắng nói ra lời nói thật.
Nghiêm khắc mà nói, kỳ thật không chỉ có lý do này. Trong khi nói ra lý do, ta cũng đang thăm dò nội tâm của chính mình.
Quả thật, Ma Tảo ngoài sáng là tội phạm lẻn vào ngành công an trộm cắp súng đạn, trong mắt một bộ phận thế lực của La Sơn cũng là đối tượng muốn chiếm được bằng mọi thủ đoạn, bởi vậy ta có lý do để giữ kín không nói. Nhưng từ góc độ cá nhân, ta cũng có dục vọng muốn độc chiếm Ma Tảo. Mà dưới sự thúc đẩy của loại dục vọng độc chiếm này, coi như không có lý do giữ kín, ta cũng sẽ không chủ động tiết lộ sự tồn tại của Ma Tảo cho bất kỳ ai.
"Loại sự tình này ta hiểu rõ, chính ta từ lâu đã nghĩ thông suốt. Hiện tại ta muốn hỏi một chuyện khác." Chúc Thập nói với giọng điệu vi diệu, "Ta dù sao cũng đang làm nghề nghiệp có đôi khi nhất định phải chiến đấu với đối tượng là con người, đối với một số đạo cụ coi như có hiểu biết cơ bản. Không chỉ là đạo cụ mang tính chất pháp thuật, mà đương nhiên đạo cụ mang tính chất khoa học kỹ thuật cũng vậy."
"Cho nên có nhiều thứ, coi như những người khác có thể không quen thuộc, nhất thời không nhận ra, ta cũng có thể liếc mắt là nhận ra ngay... Ngươi biết ta hiện tại đang nói cái gì rồi chứ?"
"Xem như thế đi..." Ta nói.
"Cho nên, cái vòng tay GPS kia rốt cuộc là chuyện gì?" Nàng hỏi, "Cô bé kia nói ngươi đem cái vòng tay GPS đó tặng cho nàng như một món quà, nàng có vẻ không biết công năng thật của vòng tay, thậm chí còn có vẻ rất vui..."
Nàng nghĩ nghĩ, tựa hồ có chút do dự, nhưng vẫn nói ra: "Hơn nữa, ta thấy nàng tuy tuổi còn nhỏ, cơ thể còn đang trong giai đoạn phát dục, nhưng khuôn mặt lại rất đáng yêu. Ta thường xuyên thấy trên internet có cái gọi là lolicon, thích những cô bé ở độ tuổi đó, còn phát biểu những lời lẽ dị thường biến thái, còn nói gì mà muốn nhìn trộm, bám đuôi, giam cầm gì đó..."
"Ta xác nhận trước, Trang sư huynh, ngươi sẽ không phải có hứng thú khác phái với nàng, cho nên mới tặng vòng tay GPS đó chứ?"
"Tuyệt đối không có chuyện đó!" Ta thẳng thắn khẳng định, "Ta làm sao có thể vì loại mục đích vô liêm sỉ mà muốn đi nhìn trộm, bám đuôi, giam cầm người khác? Ngươi sinh ra những ý nghĩ kia ta cũng không phải không thể hiểu được, nhưng ta có thể thề, ta tặng cái vòng tay GPS kia tuyệt đối không phải vì những chuyện trong tưởng tượng của ngươi."
"Thật sao?" Nàng hoài nghi.
"Ta biết ngươi có năng lực phát hiện nói dối, làm sao có thể biết rõ mà còn cố phạm, lại đi nói dối ngươi?" Ta vừa nói, vừa lấy ra chiếc nhẫn Hắc Thằng Tỏa Tâm, "Nếu ngươi vẫn không tin, có thể đeo chiếc nhẫn này lên, nắm lấy trái tim ta, sau đó để ta thề lại một lần..."
"Được rồi, được rồi, ta biết rồi! Ta tin tưởng ngươi!" Nàng vội vàng ngăn động tác của ta lại, sau đó không nhịn được chửi bậy, "Còn nữa, ngươi thình lình móc ra chiếc nhẫn, nói gì mà 'nắm lấy tim' với 'thề' chứ! Đây là những lời nên nói trong tình huống này sao!"
"Ngươi tin là tốt rồi." Ta cất chiếc nhẫn đi.
"Đừng có tưởng làm như vậy là có thể đánh trống lảng! Đã không phải vì lý do đó, vậy ngươi vì sao lại tặng vòng tay GPS cho nàng?" Nàng vẫn chấp nhất hỏi, "Nói cho cùng, ban đầu ngươi vì sao lại chọn thu nhận nàng vào nhà mình? Mặc dù nàng nói ngươi là vì không yên lòng khi để một cô gái như nàng đi lang thang bên ngoài nên mới thu nhận nàng, nhưng là..."
"Ngươi cảm thấy ta không phải là người sẽ làm ra loại chuyện tốt đó?" Ta hỏi.
"...Không." Nàng suy nghĩ một chút rồi nói, "Ngươi chính là người sẽ làm chuyện tốt. Ca ca gặp nguy hiểm, ngươi sẽ ra tay tương trợ; mà phát hiện ca ca làm chuyện xấu, ngươi cũng uốn nắn tính cách của hắn... Trừ cái đó ra, ngươi cũng làm rất nhiều việc có thể giúp đỡ người khác ở những nơi khác. Cho nên... Nếu có một cô gái mình đầy máu me ngã xuống trước mặt ngươi trong đêm, ta không thể tưởng tượng được ngươi lại khoanh tay đứng nhìn. Đúng vậy, loại sự tình này tuyệt đối không có khả năng."
"Nguyên lai ngươi đánh giá ta cao như vậy." Ta nói.
"Nhưng ngươi hẳn là một người rất phiền phức?" Nàng nói tiếp, "Ít nhất, nếu ngươi thật sự làm chuyện tốt, chắc chắn sẽ không nghiêm túc nói với người khác rằng mình làm như vậy là vì có lương tâm hay vân vân. Ta cảm thấy bình thường ngươi xem phim chắc hẳn sẽ thích nhân vật phản diện hơn, coi như cứu người cũng muốn từ chối, nói rằng mình chỉ là nhất thời hứng khởi, mọi người đừng nên hiểu lầm gì cả..."
Ta không dám gật bừa nói: "Ngươi có phải hay không có bộ lọc kỳ quái nào đó đối với ta?"
"Đây chỉ là ví von thôi." Nàng nói, "Tóm lại, khi ngươi rêu rao mình làm việc vì lương tâm, nhất định là vì ẩn giấu mục đích khác. Ta hiện tại muốn hỏi chính là điều này. Ngươi rốt cuộc có mục đích gì đối với thiếu nữ mất hồn kia?"
Nghe vậy, ta cân nhắc nhiều lần trong lòng, cuối cùng đưa ra quyết định quan trọng.
Ta quyết định nói ra chân tướng cho nàng, nói rõ động cơ chân thật nhất của mình.
"Ma Tảo có thể chất hấp dẫn quái dị." Ta nói.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận