Đến Từ Tận Thế

Chương 239: Phản đồ

**Chương 239: Phản đồ**
"Thẩm vấn đơn giản vậy thôi sao?"
Bởi vì trước đó Phù Phong ám chỉ phía bên ta sẽ sử dụng đến cực hình tàn nhẫn, nên ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Nếu có thể khiến cao cấp nghiên cứu viên phối hợp đơn giản như vậy, vậy tại sao phải làm ra thái độ đó?
Có lẽ sự tình không đơn giản như vậy.
Ta liếc nhìn Phù Phong, sau đó với tâm tính thử nghiệm, ném ra một vấn đề cho cao cấp nghiên cứu viên: "Áo giáp ngươi dùng trước đó là chuyện gì vậy, làm sao ngươi đưa nó vào khu nhà giam được?"
Mặc dù không rõ căn cứ nhà giam của Phù Phong cụ thể là tình huống gì, nhưng nơi này tuyệt đối không phải là chỗ cho phép tù phạm mang theo áo giáp nguy hiểm mới đúng.
Cao cấp nghiên cứu viên dùng giọng điệu như nói mê trả lời: "... Bộ khôi giáp kia, tên là 'Vô Thường kiếm trụ' ở trạng thái không sử dụng có thể ẩn tàng."
"Cái gì?" Phù Phong khẽ biến sắc.
"'Vô Thường kiếm trụ' tên này... Bộ khôi giáp kia có quan hệ với La Sơn Vô Thường kiếm sao?" Ta ngạc nhiên.
Đông Xa bừng tỉnh đại ngộ nói: "Ta đã nói sao lại cảm nhận được từ bộ khôi giáp kia ba động pháp lực cùng loại với Vô Thường kiếm... Chỉ sợ đó là trang bị mới khai phá ra dựa trên vật liệu cơ sở của Vô Thường kiếm, hoặc là vận dụng kỹ thuật rèn đúc của Vô Thường kiếm."
"Là vậy sao?" Ta hỏi cao cấp nghiên cứu viên.
Người này mơ mơ màng màng trả lời: "... Đúng thế."
Như vậy có thể hiểu vì sao bộ khôi giáp kia có công năng ẩn tàng, Vô Thường kiếm vốn dĩ đã có công năng che giấu khi không cần đến, Vô Thường kiếm trụ nếu cùng hệ liệt sản phẩm với Vô Thường kiếm, có thể làm được việc tương tự cũng hợp tình hợp lý.
Chỉ là nghe vào, Vô Thường kiếm trụ dường như là sản phẩm do La Sơn khai phát, tại sao lại xuất hiện trong tay nghiên cứu viên của nhân đạo sở chứ?
Ta thử hỏi ra vấn đề này, cao cấp nghiên cứu viên lại lần nữa trả lời: "... Đó là thứ được bảo đảm tại nhà kho vũ trang ở cứ điểm bí mật của nhân đạo sở, khi cứ điểm bí mật bị hủy diệt, ta lợi dụng quyền hạn của mình lấy nó ra khỏi nhà kho, đồng thời mặc vũ trang này thành công thoát khỏi phong ba hủy diệt cứ điểm bí mật kia."
Đông Xa nhíu mày hỏi thăm: "Là nhân đạo sở các ngươi cướp đoạt được từ tiền tuyến khi giao phong với La Sơn trước đây sao?"
Không biết có phải vì không rõ tình hình hay không, cao cấp nghiên cứu viên há hốc mồm, nhưng không thể trả lời. Mà Đông Xa dường như liên tưởng đến nhiều chuyện hơn, sắc mặt trở nên phi thường không ổn.
Ta vốn đã muốn bắt đầu hỏi thông tin liên quan đến Ngân Nguyệt và Trường An, thế nhưng nhìn thấy Đông Xa nổi lên loại tâm tình này, không khỏi cảm thấy hiếu kỳ, liền hỏi nhiều một câu: "Ngươi nghĩ đến cái gì?"
Đông Xa dường như đã sửa sang lại nghĩ sẵn trong đầu, sau đó nói: "Trang Thành tiền bối... Ta nhớ ngươi là ngoại đạo Vô Thường, vậy hẳn trong tay ngươi cũng có Vô Thường kiếm?"
"Đương nhiên."
Ta vừa trả lời, vừa triệu hồi ra ngoại đạo Vô Thường kiếm của mình. Ngay cả khi chiến đấu trong không gian hiện thực độc lập, thanh lợi kiếm này cũng có chút theo không kịp trình độ của ta, càng không cần nói đến thế giới hiện thực chính thức. Ngay cả như vậy, ta vẫn yêu thích nó không buông tay, thỉnh thoảng lấy nó ra khoe khoang.
"Vô Thường kiếm loại vũ khí này nhất định phải rót vào pháp lực mới có thể sử dụng, nói cách khác, đây là vũ khí chuyên môn tồn tại vì Liệp Ma nhân." Đông Xa nói, "Mà người nghiên cứu viên này lại là người bình thường không thể sử dụng pháp lực, lúc trước hắn sử dụng Vô Thường kiếm trụ rõ ràng là tạo vật tiến giai của Vô Thường kiếm, theo lý thuyết hắn không thể nào sử dụng.
"Hơn nữa, Vô Thường kiếm trụ loại võ trang này ta chưa từng nghe qua, từ trước tới giờ chưa từng nghe nói La Sơn nội bộ khai phát qua loại vật này. Cho dù ta thiển cận, La Sơn nội bộ thật sự có khai phát trong bóng tối, đồng thời bị nhân đạo sở cướp đoạt, thiết kế của vũ trang này cũng không nên dành cho người bình thường sử dụng.
"Coi như chỉ là pháp bảo có thể tăng phúc lực lượng của Liệp Ma nhân đến cấp bậc thành, đại bộ phận gia tộc Liệp Ma nhân đều không có, càng không cần nói pháp bảo có thể để người bình thường có được lực lượng cấp bậc thành. La Sơn căn bản không cần thiết lãng phí tâm huyết khai phát vũ khí mới theo hướng này, đây càng giống mạch suy nghĩ khai phát của nhân đạo sở."
"Giả thiết đây là vũ khí do nhân đạo sở khai phát... Vậy có vấn đề gì sao?" Ta hỏi.
"Có vấn đề lớn." Lần này người nói chuyện là Phù Phong, "Đừng nhìn Vô Thường kiếm phổ cập ở La Sơn như vậy, kỹ thuật nguyên lý của nó lại là cơ mật nội bộ La Sơn. Quá trình rèn đúc phi thường phức tạp, ít nhất có trên trăm đạo chương trình, do những người khác nhau của các bộ môn khác nhau chuyên môn phụ trách. Nói cách khác, đây là kết tinh kỹ thuật lực của La Sơn. Rất nhiều Liệp Ma nhân cả đời khổ luyện một loại pháp thuật nào đó để gia tăng sức chiến đấu, cũng không bằng rót pháp lực vào Vô Thường kiếm của mình càng có hiệu suất hơn.
"Để phòng ngừa kỹ thuật Vô Thường kiếm tiết lộ cho thế lực Liệp Ma nhân sa đọa, nội dung kỹ thuật hoàn chỉnh chỉ có số ít nhân viên cao tầng mới nắm giữ, đồng thời đều nhận khế ước ràng buộc cường lực không cho phép tiết lộ thông tin kỹ thuật. Mà nếu như không nắm giữ trước nội dung kỹ thuật, muốn cải tiến nó là không thể.
"Ta càng thiên hướng đây là vũ khí do La Sơn nội bộ khai phát, sau đó không biết vì sao lưu lạc đến tay nhân đạo sở. Còn tại sao lại chế tạo thành loại hình ngay cả người bình thường cũng có thể sử dụng, ta không được biết. Không chừng là nhân viên kỹ thuật lại tìm được đề tài hứng thú nào đó mà những người ngoài ngành như chúng ta không thể nào hiểu được."
Đông Xa lại khó mà tiêu tan, lần nữa hỏi thăm cao cấp nghiên cứu viên: "Rốt cuộc nhân đạo sở làm ra loại đồ vật này từ đâu?"
Hắn hiển nhiên nghi ngờ nội bộ La Sơn có phản đồ.
Từ hắn, người bị cho là phản đồ tương lai của trị thế chủ nghĩa, đến nghi ngờ, ngược lại có chút hí kịch tính. Phù Phong không tiếp tục phát biểu ý kiến, chỉ nhìn tình thế phát triển.
Cao cấp nghiên cứu viên vẫn trầm mặc. Lần này ta ý thức được không thích hợp. Đã hiện tại hắn đang trúng tinh thần pháp thuật hiệu quả không khác gì Hắc Thằng Tỏa Tâm giới chỉ, như vậy cho dù không rõ tình hình, hắn cũng không nên không nói lời nào, ít nhất phải trả lời một câu "Ta không biết" mới đúng.
"Xem ra vấn đề này chạm đến cấm chế của hắn." Phù Phong nói với thái độ không ngoài dự liệu, "Nghiên cứu viên của nhân đạo sở rất dễ nắm giữ cơ mật của tổ chức nội bộ, trên cơ bản đều bị trồng vào cấm chế tinh thần phản thẩm vấn phức tạp. Vô Thường kiếm trụ kia có lực lượng để người bình thường biến thành chiến lực cấp bậc thành, đối với nhân đạo sở mà nói khẳng định là bảo vật tương đối quan trọng. Tốt nhất vẫn không nên trông cậy có thể hỏi ra càng nhiều nội dung."
Tinh thần cấm chế? Thế mà còn có loại vật này. Bất quá cũng bình thường, lúc trước liên thủ với Lục Du Tuần bắt cóc đồng bọn của Ma Tảo, bao quát Lục Du Tuần, đều có cấm chế tinh thần cùng loại, cao cấp nghiên cứu viên nắm giữ rất nhiều cơ mật nếu không có vật tương tự, nhân đạo sở không khỏi quá lơ là sơ suất.
Phù Phong ra hiệu cho nhân viên thẩm vấn, người này vỗ tay, ánh mắt cao cấp nghiên cứu viên lập tức theo hoảng hốt trở nên bừng tỉnh. Quá trình thẩm vấn dường như muốn kết thúc. Nhưng mà ta còn có rất nhiều vấn đề để ý chưa kịp hỏi ra, không thể cứ như vậy trở về.
"Ngươi có biết Trường An... Chúc Trường An nhân vật này không? Còn có Ngân Nguyệt, ngươi có nghe nói qua không?" Ta hỏi cao cấp nghiên cứu viên.
"Kia... Đó là ai?"
Hắn phản xạ có điều kiện hỏi lại, ánh mắt tiêu điểm dần dần tập trung. Nói đến ta trước kia cũng từng hỏi hắn chuyện Trường An, hơn nữa còn dùng tới Hắc Thằng Tỏa Tâm giới chỉ, hắn cũng hỏi gì cũng không biết. Chỉ là phản ứng kia bây giờ xem ra lại lộ ra khả nghi.
Người bảo thủ bí mật, cần đồng thời bảo thủ bí mật mình đang bảo thủ bí mật. Cho nên, hắn thật không biết sao? Hay là thông tin liên quan trong trí nhớ bị phong tỏa?
"Có phương pháp phá giải cấm chế tinh thần không?" Ta quay đầu nhìn về phía Phù Phong.
"Có."
Trả lời ta là Đông Xa, hắn dường như muốn biểu hiện mình trước mặt ta: "Nghe nói nghiên cứu viên nhân đạo sở mặc dù ở bên ngoài sẽ bị phong ấn ký ức liên quan đến hạng mục trọng yếu, nhưng là vì để tránh ảnh hưởng bọn hắn quay đầu tiếp tục tham dự thí nghiệm trọng yếu, cấp trên của bọn họ nắm giữ khẩu lệnh tương ứng với cấm chế tinh thần. Chỉ cần đọc mấu chốt khẩu lệnh này với cấp dưới, có thể tạm thời cởi ra cấm chế tinh thần."
Nói xong, hắn chẳng biết tại sao liếc nhìn Ma Tảo. Ma Tảo không có phản ứng gì.
"Đã hắn là trợ thủ đắc lực của Ưng Lăng Vân, khẩu lệnh này hẳn chỉ có Ưng Lăng Vân mới biết." Phù Phong nói, "La Sơn trước kia cũng không phải chưa từng bắt được yếu viên của nhân đạo sở, cũng rất ít khi phá giải được cấm chế tinh thần trong điều kiện tiên quyết không có thu hoạch được khẩu lệnh. Càng là kẻ thân cư cao vị trong nhân đạo sở, cấm chế tinh thần càng cường lực. Cưỡng ép phá giải cũng chỉ phế bỏ đầu óc cùng linh hồn của đối tượng thẩm vấn mà thôi. Tiếp theo cũng chỉ có thể thử vận may."
"Thử vận may là sao?" Ta hỏi.
"Trong trạng thái nhân cách của đối tượng thẩm vấn bị bức bách đến gần như sụp đổ, cấm chế tinh thần trồng vào trong đó có xác suất nhỏ xuất hiện trục trặc." Hắn nói, "Ví dụ như tăng độ nhạy cảm của cảm giác đau lên 3,000 lần trong điều kiện tiên quyết đối với hắn thi hành cực hình tra hỏi. Mặc dù người bình thường tiếp nhận thống khổ khổng lồ như vậy tuyệt đối sẽ sốc chết, nhưng chúng ta có thể sử dụng pháp thuật duy trì tính mạng của hắn. Ghi chép trước đây chứng minh phương pháp này hữu hiệu tính.
"Hắn chỉ có thể thanh tỉnh cảm thụ thống khổ, ngay cả nổi điên đều không được —— pháp thuật La Sơn không chỉ có thể trị hết thương tích nhục thể, đại bộ phận tật bệnh tinh thần cũng có thể trị hết."
Trong lời của hắn lộ ra coi thường sinh mệnh và tôn nghiêm của địch nhân, còn nhân viên thẩm vấn bên cạnh đã tập mãi thành thói quen.
Trách không được hắn cảm thấy mình về sau muốn dùng thủ đoạn đối với cao cấp nghiên cứu viên sẽ có ngại thưởng thức. Mặc dù ta cũng không cho rằng đối đãi địch nhân nên nhân từ nương tay, nhưng làm đến tình trạng hắn nói, nói là phát rồ tuyệt đối không quá đáng. Thủ đoạn quá độ cực đoan không chỉ hủy diệt địch nhân, cũng sẽ ảnh hưởng không thể lạc quan đến tâm lý của người một nhà.
Trước kia nhận ảnh hưởng của Chúc Thập, coi như Lục Du Tuần và thiếu nữ Lục Thiền đều bày tỏ với ta "Trị thế chủ nghĩa là thế lực có khả năng nhất biến phàm nhân thành nô lệ" lý luận này, ta cũng luôn vô ý thức cho rằng trị thế chủ nghĩa hẳn thiên hướng thiện lương trận doanh. Mà Phù Phong, đại thành cấp độ trị thế chủ nghĩa, dường như không phải loại người ta cho là vậy.
Hay là không quan hệ đến chủ nghĩa và trận doanh, giống như hắn, chuyện lặt vặt trải qua mấy trăm năm, tựa như Bán Thần đi trên đại địa, cường giả cuối cùng đều xuất hiện loại khí chất lạnh lùng tàn nhẫn này?
"Các ngươi còn muốn tiếp tục xem tiếp không?" Phù Phong xem chúng ta.
Mà cao cấp nghiên cứu viên cũng nghe thấy những lời kia, hắn hiển nhiên ý thức được mình tiếp theo sẽ tiến vào địa ngục tuyệt vọng cỡ nào, lập tức lộ ra biểu lộ sụp đổ.
Có lẽ biết mình coi như cầu xin tha thứ cũng không làm nên chuyện gì, hắn lúc này không cầu xin, ngược lại vừa toàn thân run rẩy, vừa dùng ánh mắt phảng phất đang nói "Coi như làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua các ngươi" nhìn chằm chằm chúng ta. Rất tiếc nuối, ở loại địa phương này, hắn thật làm quỷ cũng không làm gì được chúng ta, tám thành sẽ còn bị lưu lại tiếp tục tra tấn tra hỏi. La Sơn chính là biển hiệu Địa ngục.
Bỗng nhiên, ánh mắt của hắn định trụ trên người ta.
Hắn nhìn ngoại đạo Vô Thường kiếm trong tay ta, lại nhìn mặt ta, tự lẩm bẩm nói: "Ngươi, ngươi là... Ta gặp qua ngươi ở đâu rồi?"
Vô danh mặt dây chuyền sẽ không ảnh hưởng đến người vốn nhận biết ta. Hắn trước kia gặp qua ta, tự nhiên có ấn tượng với ta. Bất quá khi đó ta vẫn là bề ngoài mười hai mười ba tuổi, hắn lúc này dường như chỉ nghi hoặc, tạm thời không liên hệ ta với hài tử trong trí nhớ của mình.
Nhìn thấy đối phương dường như muốn nhận ra ta, Phù Phong dừng lại, sau đó làm thủ thế với nhân viên thẩm vấn, người này biết điều lui ra khỏi phòng thẩm vấn.
Ta nghĩ nghĩ, biến thành hình thái mười hai mười ba tuổi, đi đến trước mặt cao cấp nghiên cứu viên, nói: "Còn nhận ra ta không?"
Ma Tảo nháy mắt. Phù Phong chỉ nhíu mày, không biểu thị gì đặc biệt, mà Đông Xa lại đầy mặt kinh ngạc.
"Ngươi... Là ngươi!"
Cừu nhân gặp nhau hết sức đỏ mắt, cao cấp nghiên cứu viên muốn rách cả mí mắt, thất thố hô to: "Là ngươi giở trò quỷ à... Từ khi ngươi xuất hiện, hết thảy đều trở nên không thích hợp! Là ngươi dẫn La Sơn, còn có Trang Thành kia đến chỗ chúng ta sao!"
"Ngươi cũng không phải không biết tên ta, hay là ngươi vẫn bị ảnh hưởng của nhận biết vặn vẹo lúc đó?" Ta nói, "Ta chính là Trang Thành."
"Cái gì!?" Cao cấp nghiên cứu viên nghẹn họng nhìn trân trối.
"Như vậy, ngươi cũng biết mình về sau có thể bị đối đãi như thế nào. Nếu không muốn biến thành như thế, tốt nhất vẫn nên phối hợp chúng ta." Ta nói, "Ngươi biết làm thế nào cởi ra cấm chế tinh thần của mình không?"
Nghe vậy, hắn cắn răng, ngược lại không thèm đếm xỉa, dùng thái độ tương đương quang côn nói: "Ta không biết."
Nhìn thấy hắn như vậy, ta ngược lại có chút thích hắn. Về sau chờ đợi hắn là thống khổ ngục độ nhạy cảm 3,000 lần, dù cho biết không thể thay đổi, có bao nhiêu người có thể làm được quang côn như vậy? Ngay cả ta cũng không biết mình tiếp nhận thống khổ như vậy sẽ có phản ứng nào. Mặc dù hắn hiện tại hơn phân nửa là đang sính cường, rất nhanh sẽ sụp đổ, nhưng không trở ngại ta hiện tại thưởng thức hắn.
"Phù Phong, xác suất dùng thống khổ phá giải cấm chế tinh thần đại khái thấp bao nhiêu?"
Ta nghĩ chỉ cần không phải không, hẳn đều có thể dựa vào thể chất sao chổi ảnh hưởng giải quyết vấn đề.
Phù Phong trầm ngâm: "Cái này phải xem đẳng cấp cấm chế tinh thần của hắn mà định ra, bất quá..."
"Là không." Đông Xa cho ra đáp án rõ ràng tương đương, "Ta có thể quan sát ra, trong linh hồn hắn tồn tại cấm chế vô cùng cường lực, tuyệt đối không phải dựa vào thủ đoạn khiến người khác sụp đổ này có thể dao động.
"Vì cái gì nhân đạo sở nắm giữ sức mạnh cấm chế tinh thần pháp thuật như thế? Ngay cả trong La Sơn, thành cấp bậc Vô Thường am hiểu tinh thần pháp thuật đều chưa hẳn dùng được loại cấm chế này..."
Thanh âm hắn càng ngày càng nghi hoặc, đồng thời ánh mắt chẳng biết tại sao trôi hướng Ma Tảo.
"Đã ngay cả ngươi đều nói như vậy, đó chính là thật không đùa." Phù Phong đối với việc này lại ngoài dự liệu tin tưởng Đông Xa.
Xem ra lần này không có cách nào dựa vào thể chất sao chổi thần kỳ giải quyết vấn đề.
Nguyên bản ta nghĩ như vậy, nhưng "Nữ Thần May Mắn" của ta lại lần nữa vượt qua dự tính của ta.
Đúng lúc này, Ma Tảo giơ tay lên.
"Ta có lẽ biết." Nàng nói.
Phù Phong trố mắt, sau đó hỏi: "Biết cái gì?"
"Ta biết khẩu lệnh cấm chế tinh thần của nhân đạo sở là gì." Ma Tảo nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận