Đến Từ Tận Thế
Chương 153: Đột nhiên xuất hiện
**Chương 153: Đột Nhiên Xuất Hiện**
"Loại địa phương kia thế mà lại có mảnh vỡ thần ấn?"
Ma Tảo ở bên cạnh ta nói chuyện, thanh âm của nàng hiện ra vẻ khẩn trương: "Trang Thành... Mặc dù ngươi bây giờ không phải lấy bản thể điều tra, nhưng vẫn là phải ngàn vạn cẩn thận, không biết nơi đó sẽ ẩn núp loại nguy hiểm nào."
Cuộc cạnh tranh mảnh vỡ mới bắt đầu mấy ngày, chúng ta liền "may mắn" gặp được mảnh vỡ thần ấn khác —— rất có thể theo Ma Tảo, đây là bị chính mình thể chất sao chổi hấp dẫn đến trùng hợp. Mà nếu là loại trùng hợp này, kia liền chú định đi kèm theo tai ách. Mảnh vỡ thần ấn không có khả năng sẽ ngoan ngoãn chờ ở nơi đó để chúng ta đi nhặt.
Mà trong mắt ta, đã chúng ta đang truy tìm dấu vết của Ưng Lăng Vân, kẻ rất có thể sở hữu mảnh vỡ thần ấn, như vậy việc gặp được mảnh vỡ thần ấn chỉ là vấn đề sớm hay muộn. Đây không phải ngẫu nhiên, mà là tất nhiên.
Chỉ là, ta có lẽ phải thừa nhận, Ma Tảo có thể mới là chính xác.
Theo nhiệt lượng cảm giác được triển khai trên quy mô lớn, ta lập tức cảm thấy được điểm dị thường đầu tiên.
Ta không tìm tòi được vị trí cụ thể của mảnh vỡ thần ấn kia.
Thông qua phản ứng với mảnh vỡ thần ấn đã khóa lại với ta, mảnh vỡ thần ấn kia tuyệt đối đang ở trong phạm vi bán kính một cây số này. Vô luận là giấu hắn trong tủ bảo hiểm, hay giấu dưới mặt đất hoặc trong trần nhà, đều tuyệt đối không cách nào qua mặt được cảm giác của ta. Lĩnh vực này trong mắt ta chính là trở bàn tay xem văn, bất kỳ sự vật nào đều không chỗ che thân.
Chẳng lẽ là giấu dưới mặt đất, thậm chí là trên trời? Để phòng vạn nhất, ta mở rộng phạm vi cảm giác của mình theo mặt phẳng sang lập thể, từ không trung, cho tới lòng đất, cũng đều nằm trong phạm vi cảm giác của ta. Đây không phải đào sâu ba thước, mà là đào đất ngàn mét. Nhiệt lượng cảm giác của ta có thể bỏ qua vật chất ngăn cản, cho dù là dưới mặt đất ngàn mét cũng có thể tra được rõ ràng.
Kết quả là, cứ điểm cũ này của Nhân Đạo Sở đích thật là có kết cấu dưới mặt đất, nhưng nhiều nhất chỉ có hai tầng, còn lại đều là kết cấu nền móng kiến trúc. Vẫn không phát hiện tung tích mảnh vỡ thần ấn. Tương tự, trên không cũng hết thảy bình thường.
Như thế không có thoát ly dự liệu của ta. Ưng Lăng Vân đã đem mảnh vỡ thần ấn đặt ở đây, khẳng định là đã có biện pháp phòng trộm không tầm thường. So với việc liếc qua thấy ngay đặt trong hòm sắt, không bằng khiến nó ở trong trạng thái mà bất kỳ tên trộm nào cũng không thể phát hiện.
Ta thậm chí hoài nghi ngay cả Nhân Đạo Sở đều không có phát hiện hắn sở hữu mảnh vỡ thần ấn.
Quả thật, theo góc độ của con người, muốn giấu vật quan trọng, đem hắn ẩn tàng tại nơi hoang tàn vắng vẻ là lựa chọn tốt nhất, nhưng điều này lại thành lập dựa trên điều kiện tiên quyết "chỉ có chính mình biết địa điểm ẩn tàng".
Nếu như mảnh vỡ thần ấn không chỉ thuộc về Ưng Lăng Vân, mà là thuộc về tổ chức Nhân Đạo Sở, vậy thì việc khóa nó vào nơi canh phòng nghiêm ngặt mới là lựa chọn hợp lý.
Hiện tại tình huống này hình như lại ngược lại.
Cùng lúc đó, theo ta không ngừng xâm nhập cảm giác, ta càng cảm nhận được nơi đây thật sự có điều dị thường.
—— ta tựa hồ đang bị một ít sự vật nhìn chăm chú.
Ngay từ đầu, ấn tượng của ta đối với cứ điểm cũ của Nhân Đạo Sở là nhìn như quạnh quẽ, kỳ thực phảng phất có rất nhiều người, chỉ là mình không thể trông thấy. Mà loại ấn tượng này, sau khi ta làm sâu sắc thêm cảm giác thì càng thêm trầm trọng. Ban đầu tưởng rằng giống như tiến vào công viên trò chơi bỏ hoang, một loại ảo giác tinh thần, nhưng bây giờ lại chỉ cảm thấy nơi này tựa hồ thật sự có rất nhiều vật không rõ đang hoạt động trong bóng tối.
Thậm chí, những vật không rõ này tựa hồ đã phát hiện ra "Đom đóm" của ta, vô số ánh mắt khiến người sởn cả tóc gáy tập trung vào "Đom đóm", phảng phất đang xì xào bàn tán trong bóng tối, đầy ác ý thảo luận xem nên xử trí vị khách không mời này như thế nào.
Ta tạm thời chuyển lực chú ý từ việc tìm kiếm mảnh vỡ thần ấn sang tìm kiếm những vật không rõ này, nhưng giống như mảnh vỡ thần ấn, ta cũng không tìm thấy chúng. Chỉ có thể mơ hồ cảm giác được quả thật có chút sự vật tồn tại, không nói rõ được cũng không tả rõ được.
Đây đều là thứ gì? Chẳng lẽ là Ưng Lăng Vân thiết lập ở trong này để trinh sát, ta bị phát hiện rồi? Hay là Ưng Lăng Vân vì phản kích những tên trộm tiềm ẩn mà nuôi bầy yêu ma quỷ quái ở trong này?
Với năng lực điều tra của Ma Tảo, vô luận là mảnh vỡ thần ấn, hay là những vật không rõ, nàng khẳng định đều có thể vạch trần chúng. Nhưng vấn đề không phải là có thể hay không vạch trần, mà là sau khi vạch trần những vật không rõ này thì sẽ bày ra loại nguy hiểm nào.
Trong quá trình thăm dò, nguy hiểm nhất không phải quái vật hữu hình, mà là hiểm nguy không rõ. Cho dù bằng vào lực lượng của ta có thể tự vệ, cũng không thể cam đoan Ma Tảo sẽ không bị tổn thương.
Hay là dứt khoát san bằng cứ điểm cũ của Nhân Đạo Sở? Làm như vậy hẳn là sẽ không ảnh hưởng đến việc điều tra của Ma Tảo. Chỉ là, cách làm thô bạo kia không biết có thể mang lại hiệu quả đối với những vật không rõ hay không, mà chắc chắn sẽ khiến mảnh vỡ thần ấn giấu ở đây tan thành tro bụi. Mặc dù mảnh vỡ thần ấn coi như bị phân giải phá hư cũng sẽ không ảnh hưởng đến bản chất tồn tại của nó, nhưng ta không có làm qua khóa lại với mảnh vỡ thần ấn kia, không cách nào xác định được nó sẽ xuất hiện lại vào khi nào, ở đâu, nói không chừng sẽ trực tiếp trở lại trong tay Ưng Lăng Vân.
Hẳn là còn có cách làm tinh diệu hơn mới đúng, giống như phẫu thuật cắt bỏ ổ bệnh...
Vừa suy nghĩ, ta vừa báo cáo tình huống bên kia cho Ma Tảo.
"—— ý của ngươi là, ta tạm thời không đi qua điều tra sẽ tương đối tốt?" Nàng hỏi.
"Chí ít đợi đến khi ta loại bỏ cạm bẫy ở đó." Ta uyển chuyển nói.
Nếu như ta chỉ nói là "Bởi vì nơi đó rất nguy hiểm cho nên đừng đi" nàng đại khái sẽ phản đối. Bởi vì nàng mặc dù tính cách cảnh giác đa nghi, nhưng kỳ thật không phải loại người quan tâm đến an nguy của bản thân. Không bằng nói chính xác là ngược lại, ta mơ hồ cảm giác được nàng có khuynh hướng tâm lý của kẻ sẵn sàng hy sinh vì đạo, cố ý đi vào hiểm cảnh.
Như thế so sánh, ta cùng nàng ngược lại là có chỗ tương tự. Chỉ là ta không có xúc động chuộc tội cho quá khứ của mình, càng không có lý niệm cứu vớt thế giới. Ta hành động đều là vì tư dục của bản thân, đồng thời tin tưởng vững chắc như vậy mới là hình thái tự nhiên nhất của mình. Quá khứ là vậy, hiện tại là vậy, tương lai cũng chắc chắn là vậy.
Ma Tảo chỉ có thể gật đầu, sau đó nhắc nhở lần nữa: "Vậy ngươi phải cẩn thận nguy hiểm."
Nói xong, nàng nhìn gương mặt ta, tựa hồ liên tưởng đến sự tình khác, sắc mặt trở nên có chút chần chờ.
"Trang Thành, liên quan tới việc ngươi cùng ông nội Chúc Thập nói những chuyện kia..."
Trước khi đến "phòng khám bệnh", trên đường đi, ta đã kể lại nội dung giao lưu giữa mình và Chúc lão tiên sinh cho Ma Tảo.
Không chỉ là việc La Sơn có thể sẽ gây bất lợi cho nàng, mà còn có việc Đại Vô Thường đang chú ý đến nàng.
Sau khi nghe xong những tin tức kia, nàng liền lộ ra thần sắc muốn nói lại thôi, mà lúc này tựa hồ rốt cục quyết định muốn nói ra.
Ta rõ ràng nàng đang suy nghĩ cái gì. Nàng bây giờ đã có thể tiếp nhận việc đem nguy hiểm mà bản thân mang đến cho ta gánh vác một phần, nhưng Đại Ma —— Đại Vô Thường chung quy là uy hiếp ở một thứ nguyên khác.
"Nếu quả thật có Đại Vô Thường muốn ra tay với ta..."
"Ngươi cũng không nên nói những lời như 'Đến lúc đó liền đem ta vứt bỏ'." Ta nói, "Ta tuyệt đối sẽ không vứt bỏ ngươi. Ngươi chạy đến đâu ta liền sẽ đuổi tới đó. Ngươi nếu ném ta xuống, ta liền trực tiếp đi tìm Đại Vô Thường, kẻ có ý đồ hãm hại ngươi, để tính sổ sách. Đừng tưởng rằng chỉ cần rời xa ta là có thể gạt bỏ ta."
Ma Tảo há to miệng, cuối cùng vẫn nuốt xuống lời nói. Đoán chừng là đã sớm lường trước được sự đáp lại của ta, lần này nàng từ bỏ rất nhanh.
Một lát sau, nàng đột nhiên nói: "... Trang Thành, ngươi chính là cái người mà Chúc Thập trước kia nói qua, được gọi là 'trọng nam' a?"
"A? Nàng ở nơi nào nói qua?" Ta sửng sốt.
"Trong điện thoại." Nàng thành thật trả lời, "Chúc Thập đã cài đặt phần mềm chat vào trong điện thoại của ta, gần đây thường xuyên gửi tin tức cho ta, nói với ta rất nhiều chuyện của ngươi."
Chúc Thập đến cùng đã truyền vào cho nàng những thứ gì a?
Ta đột nhiên nảy sinh xúc động muốn xem trộm ghi chép trong phần mềm chat của Ma Tảo —— chờ một chút, khống chế lại, nếu quả thật làm loại sự tình này, chẳng phải là thật sự muốn biến thành "trọng nam" trong miệng Chúc Thập rồi sao?
"Không muốn nghe nàng nói lung tung, nàng đều là nói hươu nói vượn." Ta lựa chọn nói sang chuyện khác, "Đúng rồi, Ma Tảo, ngươi vừa rồi tái hiện cổng truyền tống, có thể tái hiện lại ở địa phương khác không?"
"Chỉ có thể tái hiện tại nguyên chỗ." Ma Tảo trả lời, "Nếu như ta nắm giữ chúc phúc chi lực càng sâu thêm, có lẽ liền có thể làm được việc tái hiện ở địa phương khác."
Chúc phúc chi lực này của nàng chỉ nghe qua công năng có vẻ đơn giản, kỳ thật tính phát triển lại mạnh đến không hợp thói thường. Nếu nàng có thể tái hiện những quái dị chi lực khác, như vậy có lẽ ngay cả hỏa diễm của ta cũng có thể tái hiện. Nói không chừng ngay cả "Bất Chu Sơn" của Chúc Thập và "Khả năng phân thân" mà Lục Du Tuần từng nắm giữ, ta hoài nghi về sau nàng cũng có khả năng tái hiện trên những người khác nhau —— tỉ như nói trên người mình.
Như vậy, cỗ lực lượng có thể đưa sự vật trở về hình thái quá khứ kia của nàng, liệu có thể dùng để chữa trị thần ấn hay không?
Đây không phải lần đầu tiên ta suy nghĩ vấn đề này, cũng đã từng hỏi thăm nàng. Kết luận là không làm được. Chúc phúc chi lực của nàng bị giới hạn bởi cường độ của chính mình, mà thần ấn lại là sự vật vượt xa phạm vi hiểu biết của nàng.
Còn nữa, thần ấn vốn là Thần khí siêu thoát thời gian trường hà, khi nó vỡ vụn tại một điểm thời gian nào đó, quá khứ và tương lai của nó cũng đều sẽ lâm vào vỡ vụn, vẻn vẹn quay ngược thời gian là không thể nào chữa trị được nó.
Chỉ có điều ta còn chưa triệt để từ bỏ mạch suy nghĩ này, bởi vì ta ý thức được khả năng khác.
Lực lượng của mảnh vỡ thần ấn —— những người được chọn khác tựa hồ cũng có thể sử dụng lực lượng của mảnh vỡ thần ấn. Nếu như chỉ dựa vào chúc phúc chi lực của Ma Tảo không cách nào chữa trị thần ấn, vậy thì kết hợp với lực lượng bản thân của thần ấn thì thế nào?
Đương nhiên, đây vẫn chỉ là một ý nghĩ rất thô ráp. Bởi vì ta không biết lực lượng của mảnh vỡ thần ấn biểu hiện dưới hình thức cụ thể nào, cũng không biết có thể kết hợp nó với chúc phúc chi lực của Ma Tảo để sử dụng hay không. Coi như có thể, cũng khó mà nói bằng vào lực lượng của mảnh vỡ thì có thể làm được đến trình độ nào.
Ta tạm thời gác lại ý nghĩ này, một bên tiếp tục điều tra cứ điểm cũ của Nhân Đạo Sở, một bên hỏi: "Ma Tảo, có thể giúp ta một việc không?"
Ma Tảo hiện tại chỉ có thể đứng ở bên cạnh nhìn xem, thấy ta nói như vậy, nàng lập tức hỏi: "Ngươi cần ta làm cái gì?"
"Ta vừa rồi thử nghiệm cảm giác pháp lực ba động, giống như tìm được chút manh mối, nhưng lại không biết đúng hay không." Ta nói, "Ngươi hiện tại có thể phát ra một chút pháp lực ba động, để ta thử nhìn xem có thể cảm giác được hay không?"
Nếu như ta có thể lâm thời ôm chân Phật, nắm giữ phương pháp cảm giác pháp lực ba động, nói không chừng sẽ hữu dụng đối với việc điều tra cứ điểm cũ của Nhân Đạo Sở.
Ma Tảo gật đầu, sau đó đưa tay phải ra, triệu hồi ra hư ảnh phản khúc đao mà nàng từng sử dụng.
Hư ảnh phản khúc đao này hiện ra hình thái hỗn loạn, tựa như mặt nước nhiễu loạn, nhưng nhìn sắc mặt Ma Tảo như thường, đây tựa hồ không phải phản ứng trạng thái suy yếu của nàng, mà là nàng cố ý hành động.
"Ta hiện tại hẳn là tản mát ra pháp lực ba động ở cấp độ thấp, ngươi cảm giác được không?" Nàng nói.
Nghe vậy, ta nhìn chằm chằm hư ảnh phản khúc đao, sau đó nhắm hai mắt lại, lần nữa tưởng tượng mình đang cưỡi trên một chiếc thuyền nhỏ, xung quanh là biển cả đen tối yên tĩnh, ý đồ bắt được gợn sóng từ trên mặt biển nhìn như gió êm sóng lặng.
Nhưng mà vẫn không thể bắt giữ được bất cứ thứ gì.
Đang lúc ta sắp từ bỏ, đột nhiên, trong ý thức của ta, một đạo gợn sóng trước nay chưa từng có xuất hiện ở nơi xa xôi.
Thứ đó thậm chí không thể nói là "gợn sóng" mà phải nói là "sóng lớn".
"Sóng lớn" từ phương xa cuốn tới chiếc "thuyền nhỏ" mà ta đang cưỡi!
(hết chương)
"Loại địa phương kia thế mà lại có mảnh vỡ thần ấn?"
Ma Tảo ở bên cạnh ta nói chuyện, thanh âm của nàng hiện ra vẻ khẩn trương: "Trang Thành... Mặc dù ngươi bây giờ không phải lấy bản thể điều tra, nhưng vẫn là phải ngàn vạn cẩn thận, không biết nơi đó sẽ ẩn núp loại nguy hiểm nào."
Cuộc cạnh tranh mảnh vỡ mới bắt đầu mấy ngày, chúng ta liền "may mắn" gặp được mảnh vỡ thần ấn khác —— rất có thể theo Ma Tảo, đây là bị chính mình thể chất sao chổi hấp dẫn đến trùng hợp. Mà nếu là loại trùng hợp này, kia liền chú định đi kèm theo tai ách. Mảnh vỡ thần ấn không có khả năng sẽ ngoan ngoãn chờ ở nơi đó để chúng ta đi nhặt.
Mà trong mắt ta, đã chúng ta đang truy tìm dấu vết của Ưng Lăng Vân, kẻ rất có thể sở hữu mảnh vỡ thần ấn, như vậy việc gặp được mảnh vỡ thần ấn chỉ là vấn đề sớm hay muộn. Đây không phải ngẫu nhiên, mà là tất nhiên.
Chỉ là, ta có lẽ phải thừa nhận, Ma Tảo có thể mới là chính xác.
Theo nhiệt lượng cảm giác được triển khai trên quy mô lớn, ta lập tức cảm thấy được điểm dị thường đầu tiên.
Ta không tìm tòi được vị trí cụ thể của mảnh vỡ thần ấn kia.
Thông qua phản ứng với mảnh vỡ thần ấn đã khóa lại với ta, mảnh vỡ thần ấn kia tuyệt đối đang ở trong phạm vi bán kính một cây số này. Vô luận là giấu hắn trong tủ bảo hiểm, hay giấu dưới mặt đất hoặc trong trần nhà, đều tuyệt đối không cách nào qua mặt được cảm giác của ta. Lĩnh vực này trong mắt ta chính là trở bàn tay xem văn, bất kỳ sự vật nào đều không chỗ che thân.
Chẳng lẽ là giấu dưới mặt đất, thậm chí là trên trời? Để phòng vạn nhất, ta mở rộng phạm vi cảm giác của mình theo mặt phẳng sang lập thể, từ không trung, cho tới lòng đất, cũng đều nằm trong phạm vi cảm giác của ta. Đây không phải đào sâu ba thước, mà là đào đất ngàn mét. Nhiệt lượng cảm giác của ta có thể bỏ qua vật chất ngăn cản, cho dù là dưới mặt đất ngàn mét cũng có thể tra được rõ ràng.
Kết quả là, cứ điểm cũ này của Nhân Đạo Sở đích thật là có kết cấu dưới mặt đất, nhưng nhiều nhất chỉ có hai tầng, còn lại đều là kết cấu nền móng kiến trúc. Vẫn không phát hiện tung tích mảnh vỡ thần ấn. Tương tự, trên không cũng hết thảy bình thường.
Như thế không có thoát ly dự liệu của ta. Ưng Lăng Vân đã đem mảnh vỡ thần ấn đặt ở đây, khẳng định là đã có biện pháp phòng trộm không tầm thường. So với việc liếc qua thấy ngay đặt trong hòm sắt, không bằng khiến nó ở trong trạng thái mà bất kỳ tên trộm nào cũng không thể phát hiện.
Ta thậm chí hoài nghi ngay cả Nhân Đạo Sở đều không có phát hiện hắn sở hữu mảnh vỡ thần ấn.
Quả thật, theo góc độ của con người, muốn giấu vật quan trọng, đem hắn ẩn tàng tại nơi hoang tàn vắng vẻ là lựa chọn tốt nhất, nhưng điều này lại thành lập dựa trên điều kiện tiên quyết "chỉ có chính mình biết địa điểm ẩn tàng".
Nếu như mảnh vỡ thần ấn không chỉ thuộc về Ưng Lăng Vân, mà là thuộc về tổ chức Nhân Đạo Sở, vậy thì việc khóa nó vào nơi canh phòng nghiêm ngặt mới là lựa chọn hợp lý.
Hiện tại tình huống này hình như lại ngược lại.
Cùng lúc đó, theo ta không ngừng xâm nhập cảm giác, ta càng cảm nhận được nơi đây thật sự có điều dị thường.
—— ta tựa hồ đang bị một ít sự vật nhìn chăm chú.
Ngay từ đầu, ấn tượng của ta đối với cứ điểm cũ của Nhân Đạo Sở là nhìn như quạnh quẽ, kỳ thực phảng phất có rất nhiều người, chỉ là mình không thể trông thấy. Mà loại ấn tượng này, sau khi ta làm sâu sắc thêm cảm giác thì càng thêm trầm trọng. Ban đầu tưởng rằng giống như tiến vào công viên trò chơi bỏ hoang, một loại ảo giác tinh thần, nhưng bây giờ lại chỉ cảm thấy nơi này tựa hồ thật sự có rất nhiều vật không rõ đang hoạt động trong bóng tối.
Thậm chí, những vật không rõ này tựa hồ đã phát hiện ra "Đom đóm" của ta, vô số ánh mắt khiến người sởn cả tóc gáy tập trung vào "Đom đóm", phảng phất đang xì xào bàn tán trong bóng tối, đầy ác ý thảo luận xem nên xử trí vị khách không mời này như thế nào.
Ta tạm thời chuyển lực chú ý từ việc tìm kiếm mảnh vỡ thần ấn sang tìm kiếm những vật không rõ này, nhưng giống như mảnh vỡ thần ấn, ta cũng không tìm thấy chúng. Chỉ có thể mơ hồ cảm giác được quả thật có chút sự vật tồn tại, không nói rõ được cũng không tả rõ được.
Đây đều là thứ gì? Chẳng lẽ là Ưng Lăng Vân thiết lập ở trong này để trinh sát, ta bị phát hiện rồi? Hay là Ưng Lăng Vân vì phản kích những tên trộm tiềm ẩn mà nuôi bầy yêu ma quỷ quái ở trong này?
Với năng lực điều tra của Ma Tảo, vô luận là mảnh vỡ thần ấn, hay là những vật không rõ, nàng khẳng định đều có thể vạch trần chúng. Nhưng vấn đề không phải là có thể hay không vạch trần, mà là sau khi vạch trần những vật không rõ này thì sẽ bày ra loại nguy hiểm nào.
Trong quá trình thăm dò, nguy hiểm nhất không phải quái vật hữu hình, mà là hiểm nguy không rõ. Cho dù bằng vào lực lượng của ta có thể tự vệ, cũng không thể cam đoan Ma Tảo sẽ không bị tổn thương.
Hay là dứt khoát san bằng cứ điểm cũ của Nhân Đạo Sở? Làm như vậy hẳn là sẽ không ảnh hưởng đến việc điều tra của Ma Tảo. Chỉ là, cách làm thô bạo kia không biết có thể mang lại hiệu quả đối với những vật không rõ hay không, mà chắc chắn sẽ khiến mảnh vỡ thần ấn giấu ở đây tan thành tro bụi. Mặc dù mảnh vỡ thần ấn coi như bị phân giải phá hư cũng sẽ không ảnh hưởng đến bản chất tồn tại của nó, nhưng ta không có làm qua khóa lại với mảnh vỡ thần ấn kia, không cách nào xác định được nó sẽ xuất hiện lại vào khi nào, ở đâu, nói không chừng sẽ trực tiếp trở lại trong tay Ưng Lăng Vân.
Hẳn là còn có cách làm tinh diệu hơn mới đúng, giống như phẫu thuật cắt bỏ ổ bệnh...
Vừa suy nghĩ, ta vừa báo cáo tình huống bên kia cho Ma Tảo.
"—— ý của ngươi là, ta tạm thời không đi qua điều tra sẽ tương đối tốt?" Nàng hỏi.
"Chí ít đợi đến khi ta loại bỏ cạm bẫy ở đó." Ta uyển chuyển nói.
Nếu như ta chỉ nói là "Bởi vì nơi đó rất nguy hiểm cho nên đừng đi" nàng đại khái sẽ phản đối. Bởi vì nàng mặc dù tính cách cảnh giác đa nghi, nhưng kỳ thật không phải loại người quan tâm đến an nguy của bản thân. Không bằng nói chính xác là ngược lại, ta mơ hồ cảm giác được nàng có khuynh hướng tâm lý của kẻ sẵn sàng hy sinh vì đạo, cố ý đi vào hiểm cảnh.
Như thế so sánh, ta cùng nàng ngược lại là có chỗ tương tự. Chỉ là ta không có xúc động chuộc tội cho quá khứ của mình, càng không có lý niệm cứu vớt thế giới. Ta hành động đều là vì tư dục của bản thân, đồng thời tin tưởng vững chắc như vậy mới là hình thái tự nhiên nhất của mình. Quá khứ là vậy, hiện tại là vậy, tương lai cũng chắc chắn là vậy.
Ma Tảo chỉ có thể gật đầu, sau đó nhắc nhở lần nữa: "Vậy ngươi phải cẩn thận nguy hiểm."
Nói xong, nàng nhìn gương mặt ta, tựa hồ liên tưởng đến sự tình khác, sắc mặt trở nên có chút chần chờ.
"Trang Thành, liên quan tới việc ngươi cùng ông nội Chúc Thập nói những chuyện kia..."
Trước khi đến "phòng khám bệnh", trên đường đi, ta đã kể lại nội dung giao lưu giữa mình và Chúc lão tiên sinh cho Ma Tảo.
Không chỉ là việc La Sơn có thể sẽ gây bất lợi cho nàng, mà còn có việc Đại Vô Thường đang chú ý đến nàng.
Sau khi nghe xong những tin tức kia, nàng liền lộ ra thần sắc muốn nói lại thôi, mà lúc này tựa hồ rốt cục quyết định muốn nói ra.
Ta rõ ràng nàng đang suy nghĩ cái gì. Nàng bây giờ đã có thể tiếp nhận việc đem nguy hiểm mà bản thân mang đến cho ta gánh vác một phần, nhưng Đại Ma —— Đại Vô Thường chung quy là uy hiếp ở một thứ nguyên khác.
"Nếu quả thật có Đại Vô Thường muốn ra tay với ta..."
"Ngươi cũng không nên nói những lời như 'Đến lúc đó liền đem ta vứt bỏ'." Ta nói, "Ta tuyệt đối sẽ không vứt bỏ ngươi. Ngươi chạy đến đâu ta liền sẽ đuổi tới đó. Ngươi nếu ném ta xuống, ta liền trực tiếp đi tìm Đại Vô Thường, kẻ có ý đồ hãm hại ngươi, để tính sổ sách. Đừng tưởng rằng chỉ cần rời xa ta là có thể gạt bỏ ta."
Ma Tảo há to miệng, cuối cùng vẫn nuốt xuống lời nói. Đoán chừng là đã sớm lường trước được sự đáp lại của ta, lần này nàng từ bỏ rất nhanh.
Một lát sau, nàng đột nhiên nói: "... Trang Thành, ngươi chính là cái người mà Chúc Thập trước kia nói qua, được gọi là 'trọng nam' a?"
"A? Nàng ở nơi nào nói qua?" Ta sửng sốt.
"Trong điện thoại." Nàng thành thật trả lời, "Chúc Thập đã cài đặt phần mềm chat vào trong điện thoại của ta, gần đây thường xuyên gửi tin tức cho ta, nói với ta rất nhiều chuyện của ngươi."
Chúc Thập đến cùng đã truyền vào cho nàng những thứ gì a?
Ta đột nhiên nảy sinh xúc động muốn xem trộm ghi chép trong phần mềm chat của Ma Tảo —— chờ một chút, khống chế lại, nếu quả thật làm loại sự tình này, chẳng phải là thật sự muốn biến thành "trọng nam" trong miệng Chúc Thập rồi sao?
"Không muốn nghe nàng nói lung tung, nàng đều là nói hươu nói vượn." Ta lựa chọn nói sang chuyện khác, "Đúng rồi, Ma Tảo, ngươi vừa rồi tái hiện cổng truyền tống, có thể tái hiện lại ở địa phương khác không?"
"Chỉ có thể tái hiện tại nguyên chỗ." Ma Tảo trả lời, "Nếu như ta nắm giữ chúc phúc chi lực càng sâu thêm, có lẽ liền có thể làm được việc tái hiện ở địa phương khác."
Chúc phúc chi lực này của nàng chỉ nghe qua công năng có vẻ đơn giản, kỳ thật tính phát triển lại mạnh đến không hợp thói thường. Nếu nàng có thể tái hiện những quái dị chi lực khác, như vậy có lẽ ngay cả hỏa diễm của ta cũng có thể tái hiện. Nói không chừng ngay cả "Bất Chu Sơn" của Chúc Thập và "Khả năng phân thân" mà Lục Du Tuần từng nắm giữ, ta hoài nghi về sau nàng cũng có khả năng tái hiện trên những người khác nhau —— tỉ như nói trên người mình.
Như vậy, cỗ lực lượng có thể đưa sự vật trở về hình thái quá khứ kia của nàng, liệu có thể dùng để chữa trị thần ấn hay không?
Đây không phải lần đầu tiên ta suy nghĩ vấn đề này, cũng đã từng hỏi thăm nàng. Kết luận là không làm được. Chúc phúc chi lực của nàng bị giới hạn bởi cường độ của chính mình, mà thần ấn lại là sự vật vượt xa phạm vi hiểu biết của nàng.
Còn nữa, thần ấn vốn là Thần khí siêu thoát thời gian trường hà, khi nó vỡ vụn tại một điểm thời gian nào đó, quá khứ và tương lai của nó cũng đều sẽ lâm vào vỡ vụn, vẻn vẹn quay ngược thời gian là không thể nào chữa trị được nó.
Chỉ có điều ta còn chưa triệt để từ bỏ mạch suy nghĩ này, bởi vì ta ý thức được khả năng khác.
Lực lượng của mảnh vỡ thần ấn —— những người được chọn khác tựa hồ cũng có thể sử dụng lực lượng của mảnh vỡ thần ấn. Nếu như chỉ dựa vào chúc phúc chi lực của Ma Tảo không cách nào chữa trị thần ấn, vậy thì kết hợp với lực lượng bản thân của thần ấn thì thế nào?
Đương nhiên, đây vẫn chỉ là một ý nghĩ rất thô ráp. Bởi vì ta không biết lực lượng của mảnh vỡ thần ấn biểu hiện dưới hình thức cụ thể nào, cũng không biết có thể kết hợp nó với chúc phúc chi lực của Ma Tảo để sử dụng hay không. Coi như có thể, cũng khó mà nói bằng vào lực lượng của mảnh vỡ thì có thể làm được đến trình độ nào.
Ta tạm thời gác lại ý nghĩ này, một bên tiếp tục điều tra cứ điểm cũ của Nhân Đạo Sở, một bên hỏi: "Ma Tảo, có thể giúp ta một việc không?"
Ma Tảo hiện tại chỉ có thể đứng ở bên cạnh nhìn xem, thấy ta nói như vậy, nàng lập tức hỏi: "Ngươi cần ta làm cái gì?"
"Ta vừa rồi thử nghiệm cảm giác pháp lực ba động, giống như tìm được chút manh mối, nhưng lại không biết đúng hay không." Ta nói, "Ngươi hiện tại có thể phát ra một chút pháp lực ba động, để ta thử nhìn xem có thể cảm giác được hay không?"
Nếu như ta có thể lâm thời ôm chân Phật, nắm giữ phương pháp cảm giác pháp lực ba động, nói không chừng sẽ hữu dụng đối với việc điều tra cứ điểm cũ của Nhân Đạo Sở.
Ma Tảo gật đầu, sau đó đưa tay phải ra, triệu hồi ra hư ảnh phản khúc đao mà nàng từng sử dụng.
Hư ảnh phản khúc đao này hiện ra hình thái hỗn loạn, tựa như mặt nước nhiễu loạn, nhưng nhìn sắc mặt Ma Tảo như thường, đây tựa hồ không phải phản ứng trạng thái suy yếu của nàng, mà là nàng cố ý hành động.
"Ta hiện tại hẳn là tản mát ra pháp lực ba động ở cấp độ thấp, ngươi cảm giác được không?" Nàng nói.
Nghe vậy, ta nhìn chằm chằm hư ảnh phản khúc đao, sau đó nhắm hai mắt lại, lần nữa tưởng tượng mình đang cưỡi trên một chiếc thuyền nhỏ, xung quanh là biển cả đen tối yên tĩnh, ý đồ bắt được gợn sóng từ trên mặt biển nhìn như gió êm sóng lặng.
Nhưng mà vẫn không thể bắt giữ được bất cứ thứ gì.
Đang lúc ta sắp từ bỏ, đột nhiên, trong ý thức của ta, một đạo gợn sóng trước nay chưa từng có xuất hiện ở nơi xa xôi.
Thứ đó thậm chí không thể nói là "gợn sóng" mà phải nói là "sóng lớn".
"Sóng lớn" từ phương xa cuốn tới chiếc "thuyền nhỏ" mà ta đang cưỡi!
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận