Đến Từ Tận Thế

Chương 223: Mất đi linh hồn

**Chương 223: Mất đi linh hồn**
"Đom đóm" mà ta bố trí ở Chúc gia có mệnh lệnh dự định chuyên biệt, chỉ cần Chúc lão tiên sinh hoặc Chúc Thập gọi tên ta, "Đom đóm" sẽ phát thông báo cho ta. Hiện tại phía bên kia vừa vặn gọi đến ta, cho nên ta liền tạm thời đem sự chú ý dời qua đó.
Chúc lão tiên sinh hiện tại ở tại một biệt thự khác trong thành phố Hàm Thủy, tuy kém xa dinh thự Chúc gia to lớn ban đầu, nhưng cũng đủ rộng rãi. Gần đây, ông ấy và Chúc Thập chủ yếu bận rộn chẩn đoán tình trạng của Trường An.
Ở đây liền đem tình huống của Trường An cẩn thận nói qua một chút.
Quá trình Chúc Thập thu hồi Trường An không đơn giản chỉ là trực tiếp vận chuyển người về, bởi vì ta không biết mình có thiêu chết linh hồn ngân nguyệt hay không, cho nên không ai dám chắc ngân nguyệt có lần nữa hiện diện trên thân Trường An hay không. Vạn nhất lúc vận chuyển về, ngân nguyệt đột nhiên ra tay, Chúc Thập chắc chắn phải chết không nghi ngờ.
Bởi vậy Chúc Thập cũng đã chuẩn bị rất nhiều, ta cũng lấy "Đom đóm" làm trung gian xâm nhập toàn bộ nhiệt lượng trong cơ thể Trường An để làm chuẩn bị sau. Mà Chúc lão tiên sinh thì đặc biệt đuổi tới cứ điểm cũ ngoài ngàn dặm của sở nhân đạo, còn mang theo đạo cụ cùng vật liệu để mà thi triển "pháp thuật chuyên môn đối phó ngân nguyệt".
Căn cứ theo lời Chúc lão tiên sinh, đó là pháp thuật phòng ngự kết giới mà Chúc gia khai phát hai mươi năm trước để chiến đấu với đại yêu ngân nguyệt khi còn sống. Nghiêm khắc mà nói, là pháp thuật do Chúc Thập mẫu thân — Chúc Cửu một mình khai phát, hiệu quả là "Có thể ngăn cản tất cả công kích đến từ ngân nguyệt".
Với điều kiện tiên quyết thành cấp bậc vô thường toàn lực sử dụng, pháp thuật này thậm chí có thể ngăn cản ngân nguyệt trọn vẹn một giây đồng hồ, cho dù là nổ hạt nhân do ngân nguyệt triệu hoán ra cũng không đánh vào được. Mà ngoại trừ công kích của ngân nguyệt, pháp thuật này không đỡ được gì, một đứa trẻ không có chút pháp lực nào tùy tiện cầm con dao nhỏ cũng có thể đâm xuyên qua. Lúc trước, Chúc Cửu còn đặt cho pháp thuật này một cái tên rất thần bí là "Phản ngân nguyệt kết giới". Từ hiệu quả đến tên gọi, đều có thể cảm nhận được oán niệm nhiều năm của người trong cuộc.
Tóm lại, mặc dù "Có thể ngăn cản một giây đồng hồ" nghe chẳng ra sao cả, nhưng đối với nhân loại và yêu quái cấp độ như ta và ngân nguyệt, một giây đồng hồ thực tế có thể làm rất nhiều việc. Trong lúc này ta hoàn toàn có thể dựa vào nhiệt lượng xâm nhập toàn thân Trường An để nháy mắt chế ngự ngân nguyệt, hoặc là tối thiểu nhất đem chiến trường dời đến khu vực không uy h·iếp được người khác.
Có pháp thuật chẳng biết tại sao khiến người ta cảm thấy im lặng này, cùng với việc ta theo sát giám thị, Chúc Thập cùng Chúc lão tiên sinh đã có thể thuận lợi mang Trường An về thành phố Hàm Thủy.
Thực tế coi như không cần phí nhiều công phu như vậy hẳn là cũng không xảy ra chuyện. Có lẽ khứu giác về linh hồn của ta có tiến bộ, từ khi đánh bại ngân nguyệt, ta đã có loại cảm giác, linh hồn ngân nguyệt hình như không còn trong thân thể Trường An.
Mà vấn đề xuất hiện ở bước kế tiếp, ngay hôm nay, kết quả chẩn đoán toàn diện của Trường An rốt cục đã có. Lúc Chúc lão tiên sinh truyền đạt tin tức này cho ta ở một phòng ngủ nào đó trong biệt thự, Chúc Thập cũng đứng bên cạnh, mà thân thể Trường An được đặt trên giường cách đó không xa. Sắc mặt hai người đều vô cùng nặng nề. Bọn hắn nói cho ta biết một tin tức tốt, và một tin tức xấu.
Tin tức tốt là, trực giác của ta chính xác, linh hồn ngân nguyệt quả thật biến mất không thấy gì nữa;
Mà tin tức xấu là, linh hồn Trường An cũng không ở trong thân thể kia.
"Kết quả này kỳ thật đã có từ lần chẩn đoán đầu tiên, nhưng để phòng ngừa vạn nhất, ta đã chẩn đoán nhiều lần bằng nhiều phương thức khác nhau..." Chúc lão tiên sinh thở dài.
Sau khi nghe xong, phản ứng đầu tiên của ta là: ". . . Linh hồn Trường An không phải là bị ta tính cả ngân nguyệt cùng một chỗ thiêu chết đi?"
Hiện tại, ta biến "Đom đóm" thành một quả cầu lửa nhỏ, từ đó dựng lên khí quan phát tiếng để đối thoại với Chúc lão tiên sinh và Chúc Thập.
Mà Chúc Thập đặt câu hỏi: "Trang Thành, hỏa diễm mà ngươi dùng lúc đó là đặc biệt nhằm vào linh hồn sao? Hay là đồng thời nhằm vào cả linh hồn và nhục thể?"
"Là cái sau." Ta trả lời.
"Nhục thể của ca ca cơ hồ hoàn hảo không chút tổn hại, có thể thấy được ngươi hạ thủ lưu tình hẳn là có tác dụng. Không thể nào có chuyện chỉ có linh hồn của hắn bị ngươi đốt xong, còn nhục thể lại bình yên vô sự." Chúc Thập nói.
Như thế ta ngược lại yên tâm, nhưng tình huống hiện tại rốt cuộc phải giải thích như thế nào?
Nếu linh hồn biến mất khỏi nhục thể, vậy thì mang ý nghĩa người đã chết đi. Thế nhưng theo ta quan sát, Trường An hiện tại quả thực giống như đang ngủ. Hô hấp bình thường, tim cũng đập bình thường. Nhìn thế nào cũng là một nhục thể sống sờ sờ.
Nhục thể vận hành bình thường, linh hồn lại không cánh mà bay, hiện tượng này ta từng thấy ở một nơi khác.
"Là chứng mất hồn?" Ta thốt ra.
Chúc Thập và Chúc lão tiên sinh nhìn nhau.
Người sau nói: "Chúng ta cũng từng có hoài nghi giống nhau, bất quá. . . Chuyện này rất khó có khả năng."
"Là bởi vì quá trùng hợp sao?" Ta hỏi.
Trường An vừa bị linh hồn ngân nguyệt chiếm lấy thân thể, lại lập tức bị cuốn vào sự kiện chứng mất hồn —— chuyện này xác suất thực tế quá thấp, coi nó là hậu quả của "Sự kiện ngân nguyệt phụ thể" mới càng thêm hợp lý.
Nếu trùng hợp cấp độ này phát sinh trên người Ma Tảo hoặc ta thì còn dễ nói, nhưng Trường An đã tách ra khỏi ta đủ lâu, hắn hiện tại hẳn là không nằm trong phạm vi tác động của sao chổi thể chất... Hay là suy nghĩ của ta sai, chỉ cần trong lòng ta vẫn coi Trường An là bằng hữu, hắn vẫn có thể trở thành "nhân tố đưa ta cuốn vào sự kiện quái dị khác" trước khi ta kịp dính vào?
Lý do này có vẻ không đủ. Ma Tảo thân cận với ta vốn là kẻ liên quan trọng đại của sự kiện chứng mất hồn, đến bây giờ lại biến Trường An thành người bệnh chứng mất hồn, rốt cuộc có thể mang đến loại biến hóa quyết định nào?
"Không chỉ là trùng hợp, chúng ta cũng đã xác nhận bằng thủ đoạn bói toán." Chúc lão tiên sinh nghĩ nghĩ rồi nói, "Trang Thành, tuy ngươi không biết pháp thuật bói toán, nhưng đã tiếp xúc qua nhiều tri thức thần bí học như vậy, hẳn là có chút hiểu biết về nguyên lý bói toán.
"Giống như chỉ cần cho một con chó được huấn luyện kỹ càng ngửi đồ vật dính mùi mục tiêu, con chó sẽ truy tung và tìm tới mục tiêu. Khi Liệp Ma nhân thi triển pháp thuật bói toán với mục đích truy tung, chỉ cần trong tay có một phần của mục tiêu, liền có thể tìm hiểu nguồn gốc truy tung đến bản thể.
"Cô nương bên cạnh ngươi cũng từng gặp tình huống tương tự, phái siêu phàm chủ nghĩa đỉnh núi đã từng thông qua lông tóc và dịch thể tổ chức mà nàng lưu lại trong bệnh viện, thử khóa chặt nơi ở của nàng bằng pháp thuật bói toán, chỉ là vì thế lực khác ảnh hưởng mà không đạt được.
"Mà vấn đề của người bệnh chứng mất hồn, chính là linh hồn không cánh mà bay, không rõ tung tích. Thế nhưng, khi chúng ta đã có 'thân thể người bệnh', một 'môi giới bói toán' mạnh mẽ và hữu lực như vậy, vì cái gì lại không thể lấy nó làm trung gian, đi tìm về 'linh hồn người bệnh'?"
Nói như vậy cũng xác thực, ta thế mà chưa từng nghĩ qua vấn đề này.
Tuy không rõ vì cái gì Chúc lão tiên sinh đột nhiên nhắc đến vấn đề này, nhưng nếu giả định linh hồn của những người bệnh chứng mất hồn toàn bộ đi tới thời đại tận thế, đáp án liền rõ ràng.
"Bởi vì linh hồn của bọn hắn ở vào 'trạng thái không thể truy hồi'?" Ta hỏi.
"Không sai. . ." Chúc lão tiên sinh trầm giọng nói, "Linh hồn của tất cả những người bệnh chứng mất hồn đều tử vong."
"Cái gì?" Ta kinh ngạc.
"Đây là kết luận từ pháp thuật bói toán. Vô luận dùng thủ đoạn nào tiến hành bói toán, La Sơn đều chỉ có thể cho ra một kết luận. Linh hồn của những người bệnh chứng mất hồn đều ở trạng thái tử vong, tiêu diệt, hư vô, không tồn tại." Chúc lão tiên sinh nói.
Ta vẫn không từ bỏ tưởng tượng trước kia, hỏi: "Có khả năng hay không... linh hồn của bọn hắn đã đi tới những không gian khác, hoặc là thời điểm khác? Cho nên bị phán định thành kết quả 'không tồn tại trên thế giới này'?"
"Vì cái gì ngươi lại suy nghĩ như vậy?" Chúc lão tiên sinh kinh ngạc trước, sau đó nói, "Nếu như là đi tới không gian khác, thậm chí là quá khứ và tương lai, pháp thuật bói toán tự nhiên sẽ đưa ra kết luận tương ứng. Nhưng sự thật là, tất cả linh hồn người bệnh chứng mất hồn đều tử vong. Đây là miêu tả vô cùng chuẩn xác, không có chỗ trống cho giải thích khác."
"Thế nhưng ta nghe nói, khí quan trên thân thể người bệnh chứng mất hồn đều vận hành bình thường, thậm chí đại não còn có dấu hiệu hoạt động ý thức..."
"Theo góc độ khoa học mà nói, bọn hắn xác thực vẫn còn sống, nhưng mà khoa học hiện nay chưa đụng đến lĩnh vực linh hồn." Chúc lão tiên sinh nói, "Nhưng mà, như ngươi nói, nếu linh hồn đã tiêu diệt, nhục thể cũng sẽ dừng lại, đi vào mục nát. Sự không hài hòa này, hiện tại cũng là hy vọng của ta và người nhà của một bộ phận người bệnh chứng mất hồn. Biết đâu những người bệnh chứng mất hồn còn có thể cứu..."
Ông ấy tựa hồ nhớ tới con gái mình là Chúc Cửu, thanh âm trở nên đau thương.
Ta chỉ có thể chờ đợi ông ấy tiêu hóa cảm xúc. Không lâu sau, ông ấy rút tâm thần khỏi cảm xúc, nói ra: "...Xin lỗi, tiếp tục đề tài vừa rồi. Ta sở dĩ phán đoán Trường An không lâm vào chứng mất hồn, là bởi vì kết quả bói toán biểu hiện, linh hồn của hắn chưa chết."
"Linh hồn của hắn là bị ngân nguyệt mang đi rồi?" Ta nhanh chóng nhận ra khả năng này.
Dưới thế công hỏa diễm của ta, ngân nguyệt lại có năng lực ẩn giấu trong vụ nổ, bỏ qua nhục thể của Trường An, mang linh hồn của hắn rời khỏi chiến trường, bỏ trốn mất dạng?
Chuyện này có khả năng sao? Không, đây không phải vấn đề khả năng... Nói cho cùng, coi như nàng ta có thể làm được việc chạy trốn, "mang linh hồn Trường An chạy trốn" thì đối với nàng có lợi gì?
Nếu nói nàng muốn lợi dụng Trường An mượn xác hoàn hồn, vậy thứ có giá trị dưới cái nhìn của nàng phải là nhục thể của Trường An mới đúng. Từ góc độ bạn bè của ta, khả năng không tốt lắm, linh hồn của loại gia hỏa như Trường An có thể có chỗ lợi gì chứ?
"Có lẽ." Chúc lão tiên sinh gật đầu.
"Có thể dùng thủ đoạn bói toán truy tung linh hồn của hắn được đưa tới đâu không?" Ta hỏi.
"Chúng ta vẫn còn đang thử nghiệm. Hiện tại tạm thời chưa truy tung được, phương diện này kết quả bói toán là trống rỗng." Chúc lão tiên sinh nói, "Mặt khác, tốt nhất vẫn là không nên trông cậy vào pháp thuật bói toán có thể truy tung đến ngân nguyệt.
"Ngân nguyệt là đệ nhất huyễn thuật đại sư của thế giới quái dị, sự hiểu biết của nàng về huyễn thuật thậm chí còn địch nổi Đại Vô Thường am hiểu huyễn thuật trong lịch sử. Chiêm bặc gia nhân loại muốn bói toán tin tức liên quan đến nàng, cũng chỉ bói ra kết quả do huyễn tượng tạo thành."
"Nói cách khác... chúng ta hiện tại không có manh mối?" Ta hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận