Đến Từ Tận Thế
Chương 275: Quái dị nói chuyện
Chương 275: Cuộc nói chuyện kỳ quái
Những người dân gặp nạn chạy trốn vào rừng núi, được nữ thần Cổ Nguyệt cứu giúp, lập nên thôn Cổ Nguyệt thờ phụng thần minh, sau này lại vì một loại hoảng hốt nào đó mà tập thể dời đi. . .
Ta cố gắng tổng kết lại những thông tin mình có được trước đó.
Mà đối với nội dung hoảng hốt, chưởng quỹ và khách quen lại không thể nói rõ nguyên do, thậm chí ngay cả việc các thôn dân từng ở thôn Cổ Nguyệt – hay còn gọi là Hồ gia thôn – có phải rời đi do hoảng hốt, mới phải rời xa Nguyệt Ẩn sơn hay không, cũng không thể đưa ra kết luận.
Thấy vậy, ta chỉ có thể đổi hướng dò hỏi: "Liên quan tới sự tích của nữ thần Cổ Nguyệt kia, các ngươi còn biết gì thêm không?"
"Cái này a. . . Nghe nói Cổ Nguyệt thần lúc trước không chỉ biến hóa ra thức ăn và nguồn nước, mà còn vì các nạn dân lúc bấy giờ biến hóa ra quần áo và chỗ ở cần thiết để qua mùa đông. Còn nhiều chuyện hơn nữa thì ta không nhớ rõ lắm." Chưởng quỹ nói, "Những người trải qua chuyện đó lúc trước đều đã qua đời, chỉ nhớ rõ trong những sự tích lưu truyền tới nay, nói là Cổ Nguyệt thần có thể thực hiện bất kỳ nguyện vọng nào, chỉ cần là tín đồ có thể tưởng tượng ra, Cổ Nguyệt thần đều có thể biến hóa thành."
Khách quen bổ sung: "Không chỉ là thỏa mãn vật tư thiết yếu cơ bản như ăn, mặc, ở, mà ngay cả những thứ trừu tượng như 'khỏe mạnh' và 'dũng khí', Cổ Nguyệt thần dường như cũng có thể cung cấp cho các tín đồ – ít nhất là trong truyền thuyết ở Nguyệt Ẩn sơn thành miêu tả như vậy."
Chỉ cần là có thể tưởng tượng đến, đều có thể biến hóa ra –
Cái gọi là "Cổ lão nữ thần Mặt Trăng" có thể thực hiện hết thảy nguyện vọng này, cho ta cảm giác giống như Ngân Nguyệt sở hữu "đem ảo tưởng hóa thành hiện thực".
Ở La Sơn, chỉ có Đại Vô Thường mới có thể được coi là thần minh, mà cấp độ đại thành nhiều nhất chỉ được coi là Bán Thần. Cho dù Ngân Nguyệt có siêu quần bạt tụy thế nào trong cấp độ đại thành, thì trong quan niệm chủ lưu của Liệp Ma nhân, cũng sẽ không coi nàng là thần minh.
Tuy nhiên, đối với người bình thường, nhất là đối với bách tính trăm năm trước với trình độ giáo dục phổ biến thấp mà nói, thì lại khác.
Vô luận là biến hóa ra đồ ăn vô tận, hay là biến hóa ra nguồn nước vô tận, hoặc là thay đổi khí hậu đỉnh núi. . . Theo bọn họ nghĩ, những việc này không nghi ngờ gì đều là thần minh mới có thể làm được. Với sức mạnh của Ngân Nguyệt, phàm là dục vọng của nhân loại, trên cơ bản đều có thể được thỏa mãn. Mà một khi nàng nổi giận, thậm chí có thể một kích tiêu diệt một đội quân, hoặc là hủy diệt một tòa thành thị.
Thậm chí, một số thần minh trong truyền thuyết Đông Tây phương còn chưa chắc đã lợi hại hơn nàng.
Hơn nữa, ngẫm kỹ lại, cái tên Cổ Nguyệt thần này cũng rất có ý tứ. "Cổ nguyệt" chính là "Hồ", cho nên Cổ Nguyệt thôn chính là Hồ gia thôn, mà Cổ Nguyệt thần chính là Hồ thần. "Hồ" và "Hồ" hài âm, bởi vậy "Hồ thần" chính là "Hồ thần". Điều này trùng hợp với thân phận đại thành hồ yêu của Ngân Nguyệt.
Xem ra, cách đặt tên "Cổ Nguyệt thôn" và "Cổ Nguyệt thần" này rất có thể là cố ý gây nên. Có thể là lúc trước Ngân Nguyệt vẫn chưa che giấu thuộc tính hồ ly của mình trước mặt các nạn dân, cũng có thể là thôn dân Cổ Nguyệt thôn dưới cơ duyên xảo hợp đã chạm tới thân phận thật sự của Ngân Nguyệt, đồng thời đem một phần chân tướng ẩn giấu trong văn hóa bản địa lưu truyền lại.
Đồng thời, từ cách làm đem chân tướng ẩn giấu trong truyền thuyết văn hóa này, cũng có thể lờ mờ nhìn ra sự cấm kỵ của thôn dân Cổ Nguyệt thôn đối với Cổ Nguyệt thần, khi xưa đã thoát đi khỏi núi rừng. Bọn họ vừa muốn bảo tồn và lưu truyền lịch sử, lại vừa sợ rằng một khi đem chân tướng truyền ra rộng rãi, sẽ rước lấy tai họa bất tường.
Trong khi phân tích như vậy, ta dần dần nắm bắt được cảm giác phảng phất như đang điều tra truyền thuyết dân gian về chuyện lạ, trong lòng dâng lên cảm xúc nhớ chuyện xưa.
"Các ngươi trước đó có đề cập tới việc có du khách lạc vào Hồ gia thôn trên núi Nguyệt Ẩn. . . Vì các ngươi đặc biệt đem chuyện này ra làm đề tài nói chuyện, hẳn là đây không phải là sự kiện bình thường gì a?" Ta hỏi.
Tiện thể nhắc tới, "đom đóm" ta thả đến điều tra ở phía núi Nguyệt Ẩn kia trước thời hạn vẫn chưa phát hiện ra tung tích của Hồ gia thôn, nơi đó nhìn qua cũng chỉ có thảm thực vật rậm rạp, núi rừng chằng chịt mà thôi.
"Hồ gia thôn bên kia hiện tại chỉ còn lại mấy hộ gia đình, hơn nữa vị trí còn nằm trong khu vực chưa khai phá của Nguyệt Ẩn sơn, bình thường mà nói du khách không thể tìm thấy Hồ gia thôn. Hơn phân nửa là chủ quan rời khỏi đường núi, sau đó lạc trong rừng." Khách quen nói.
Chưởng quỹ khịt mũi coi thường nói: "Chủ quan? Ta thấy là tự phụ thì có. Thỉnh thoảng lại xuất hiện một số người trẻ tuổi không biết từ đâu tới mà lại tự tin thái quá, không nghe lời người hướng dẫn, cứ muốn lén lén lút lút xông vào trong rừng, làm cái gì mà thám hiểm, cắm trại dã ngoại, sau đó vĩnh viễn không về được. Đều do những kẻ ngu xuẩn không biết tự lượng sức mình đó, khiến cho khách du lịch đến chỗ chúng ta ít đi hẳn."
"Một tuần trước chẳng phải cũng có một nam hài như vậy bị phát hiện c·hết trong rừng sao? Tóc nhuộm màu trắng, còn mặc cổ trang màu trắng, không biết có phải là tự coi mình là thiếu hiệp gào thét núi rừng hay không. Kết quả di thể đến giờ vẫn không có ai đến nhận."
Tóc bạc, còn mặc cổ trang màu trắng nam hài? Ta lập tức hỏi thăm tình huống chi tiết của người kia, mà chưởng quỹ thì lấy ra một tờ báo từ dưới quầy, đưa cho ta.
Trong một góc khuất của tờ báo, có một cáo phó, phía trên còn đính kèm ảnh chân dung của n·gười c·hết. Ma Tảo từ bên cạnh thò đầu ra nhìn, ta cũng tập trung nhìn vào. Xuất hiện trong tấm ảnh là một khuôn mặt non nớt đáng yêu của một thiếu niên mỹ mạo, rõ ràng là người mà ta và Ma Tảo đều biết.
"Đông Xa?" Ma Tảo không thể tin được thì thầm.
Đông Xa c·hết rồi? Hơn nữa còn là vào một tuần trước, trước cả khi ta và Ma Tảo quen biết, đã sớm c·hết tại Nguyệt Ẩn sơn?
Vậy Đông Xa ở cùng chúng ta trước đó là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ đó là vật kỳ quái sau khi g·iết c·hết Đông Xa, khoác lên vỏ ngoài của hắn hoạt động ở bên ngoài sao?
Nói đến vật kỳ quái ẩn núp tại Nguyệt Ẩn sơn, ta chỉ có thể nghĩ đến Ngân Nguyệt. Ý niệm tới đây, ta nghĩ đến một khả năng hoang đường – chẳng lẽ nói trước đó ta và Ma Tảo là vẫn luôn ở cùng Ngân Nguyệt khoác lên vỏ ngoài mỹ thiếu niên sao?
Thế nhưng, Ngân Nguyệt lại có động cơ gì mà phải bất chấp nguy hiểm đi tới gần ta? Nếu như nàng mang mục đích nào đó tiếp cận ta, lại vì sao không làm bất cứ chuyện gì với chúng ta?
Hay là nói nàng đã làm chuyện gì trong bóng tối, chỉ là chúng ta đều không cảm thấy được?
Vô số suy nghĩ đan xen không ngừng trong đầu ta, sau đó, ta hỏi chưởng quỹ và khách quen: "Vì các ngươi biết một du khách khác lạc đường trong rừng là lạc vào Hồ gia thôn, nói cách khác, kết quả là hắn vẫn an toàn trở về dưới chân núi sao? Là được thôn dân Hồ gia thôn đưa về?"
"Không, hắn là được một nam hài tóc bạc, mặc cổ trang màu trắng cứu xuống, hình như là xảy ra vào sáng nay." Khách quen nói.
Chưởng quỹ gật đầu: "Đúng vậy, ta cũng nghe nói. Còn may là người được cứu, nếu không chuyện có người gặp nạn lần nữa truyền ra ngoài, thì nhân khí ở đây của chúng ta lại bị ảnh hưởng."
"Chờ một chút. . ." Ta lập tức ý thức được điểm không thích hợp, "Ngươi không phải vừa mới nói nam hài tóc bạc kia bị phát hiện c·hết trong rừng sao? Sao sáng nay lại cứu du khách được. . . Người c·hết một tuần trước và người xuất hiện sáng nay không phải là cùng một người sao?"
Hơn phân nửa người c·hết một tuần trước chính là Đông Xa thật, người xuất hiện sáng nay chính là Đông Xa giả mạo đi. Ta rõ ràng đã nói với Đông Xa kia là gần đây không nên tiếp cận khu vực Nguyệt Ẩn sơn, thế nhưng hắn vẫn cứ tới gần. Quả nhiên là vật kỳ quái tâm tư quỷ quyệt, không thể trông cậy vào đối phương sẽ phục tùng sự sắp xếp của ta.
Vốn dĩ ta là nghĩ như vậy, thế nhưng phản ứng của hai người đối diện lại làm ta trở tay không kịp.
Chỉ thấy khách quen lộ vẻ nghi hoặc, mà chưởng quỹ thì khó hiểu hỏi: "Cái gì mà một tuần trước bị phát hiện c·hết. . . Ta lúc nào nói câu như vậy? Nam hài kia không có c·hết a."
"Ngươi không phải vừa mới cho ta xem cáo phó sao?"
Nói rồi, ta liền cầm tờ báo trong tay lên, đồng thời ánh mắt quét tới. Sau đó liền phát hiện, cáo phó vốn dán ở một góc trong trang bìa của tờ báo không biết tại sao lại biến mất không thấy gì nữa.
Ta ngay lập tức ý thức được, mình đã gặp phải hiện tượng kỳ quái.
Đông Xa vừa mới còn c·hết trong miệng chưởng quỹ, giờ phút này lại được hắn nói là không có c·hết, mà cáo phó cũng là không cánh mà bay. . . Tựa như là chuyện đã xảy ra trong quá khứ bất giác bị bóp méo, chỉ có ta còn duy trì ký ức trước kia.
Không, không chỉ có ta. Ma Tảo cũng toát ra biểu lộ kinh ngạc, đồng thời toàn thân căng cứng, quan sát xung quanh. Nàng hiển nhiên cũng phát hiện ra mâu thuẫn giữa nội dung nghe được vừa rồi và hiện tại.
Ta cũng nín thở ngưng thần, dùng lực cảm giác của mình quét hình xung quanh, nhưng lại không tìm ra được bất kỳ dấu vết dị thường nào. Mà chưởng quỹ và khách quen thì tiếp tục nhìn ta bằng ánh mắt không thể nào hiểu được.
"Vậy. . . Du khách kia đâu?" Ta lần nữa đặt câu hỏi, "Du khách kia sáng nay không phải được nam hài tóc trắng cứu về sao? Trước mắt hắn ở đâu, các ngươi biết không?"
"Cái gì mà cứu về?" Chưởng quỹ nghi hoặc hỏi, "Ta ngay từ đầu chẳng phải đã nói với ngươi, du khách kia bị phát hiện c·hết trong rừng sao?"
Lời của hắn lần nữa xuất hiện mâu thuẫn với vừa rồi. Ta lần nữa cúi đầu nhìn về phía tờ báo, chỉ thấy ở góc khuất trang bìa của tờ báo lại xuất hiện cáo phó, lần này là ảnh chân dung của một thanh niên xa lạ.
Mà Ma Tảo thì phát động Nhạn Tạo Nguyệt Trong Nước, tiến thêm một bước ảnh hưởng tới tinh thần của chưởng quỹ và khách quen. Lúc trước chỉ là để bọn hắn trở nên nguyện ý trả lời tất cả vấn đề của chúng ta, mà bây giờ Ma Tảo lại trực tiếp ra tay thao túng. Bọn hắn lập tức trở nên hai mắt vô thần, tựa như con rối bị điều khiển.
May mà hiện tại trong tiệm không có khách nhân khác, thuận tiện cho chúng ta làm việc. Chúng ta tiếp tục thẩm vấn sâu hai người kia, đồng thời kiểm tra xung quanh. Cơ bản có thể khẳng định, nguồn gốc của hiện tượng kỳ quái không phải trên người bọn hắn, cũng không phải trong tiệm cơm này. Bọn hắn cũng chỉ là những người bị ảnh hưởng bởi hiện tượng kỳ quái.
Nếu như không cách nào xác định được nguồn gốc của hiện tượng kỳ quái ở đâu, như vậy ngược lại, vô luận là ở nơi nào trong tòa thành trấn này đều có khả năng.
Thậm chí, từ quy mô chủ đề lúc trước mà xem, không chừng cả tòa thành trấn, ngay cả Nguyệt Ẩn sơn đều nằm trong phạm vi ảnh hưởng. Nói không chừng chúng ta không phải là đúng lúc thu thập thông tin trong tiệm cơm này mới gặp phải loại hiện tượng này, mà vô luận chúng ta thu thập thông tin ở nơi nào của Nguyệt Ẩn sơn thành, đều có thể sẽ gặp phải tình huống ông nói gà bà nói vịt trong quá trình giao lưu với người địa phương.
Điều tra không có kết quả, ta và Ma Tảo chỉ có thể rời khỏi tiệm cơm này.
Lúc này, bầu trời đêm bất giác đã mây đen dày đặc, lờ mờ có thể nghe thấy tiếng sấm rền, tựa hồ chẳng bao lâu nữa sẽ có mưa rào tầm tã trút xuống.
Những người dân gặp nạn chạy trốn vào rừng núi, được nữ thần Cổ Nguyệt cứu giúp, lập nên thôn Cổ Nguyệt thờ phụng thần minh, sau này lại vì một loại hoảng hốt nào đó mà tập thể dời đi. . .
Ta cố gắng tổng kết lại những thông tin mình có được trước đó.
Mà đối với nội dung hoảng hốt, chưởng quỹ và khách quen lại không thể nói rõ nguyên do, thậm chí ngay cả việc các thôn dân từng ở thôn Cổ Nguyệt – hay còn gọi là Hồ gia thôn – có phải rời đi do hoảng hốt, mới phải rời xa Nguyệt Ẩn sơn hay không, cũng không thể đưa ra kết luận.
Thấy vậy, ta chỉ có thể đổi hướng dò hỏi: "Liên quan tới sự tích của nữ thần Cổ Nguyệt kia, các ngươi còn biết gì thêm không?"
"Cái này a. . . Nghe nói Cổ Nguyệt thần lúc trước không chỉ biến hóa ra thức ăn và nguồn nước, mà còn vì các nạn dân lúc bấy giờ biến hóa ra quần áo và chỗ ở cần thiết để qua mùa đông. Còn nhiều chuyện hơn nữa thì ta không nhớ rõ lắm." Chưởng quỹ nói, "Những người trải qua chuyện đó lúc trước đều đã qua đời, chỉ nhớ rõ trong những sự tích lưu truyền tới nay, nói là Cổ Nguyệt thần có thể thực hiện bất kỳ nguyện vọng nào, chỉ cần là tín đồ có thể tưởng tượng ra, Cổ Nguyệt thần đều có thể biến hóa thành."
Khách quen bổ sung: "Không chỉ là thỏa mãn vật tư thiết yếu cơ bản như ăn, mặc, ở, mà ngay cả những thứ trừu tượng như 'khỏe mạnh' và 'dũng khí', Cổ Nguyệt thần dường như cũng có thể cung cấp cho các tín đồ – ít nhất là trong truyền thuyết ở Nguyệt Ẩn sơn thành miêu tả như vậy."
Chỉ cần là có thể tưởng tượng đến, đều có thể biến hóa ra –
Cái gọi là "Cổ lão nữ thần Mặt Trăng" có thể thực hiện hết thảy nguyện vọng này, cho ta cảm giác giống như Ngân Nguyệt sở hữu "đem ảo tưởng hóa thành hiện thực".
Ở La Sơn, chỉ có Đại Vô Thường mới có thể được coi là thần minh, mà cấp độ đại thành nhiều nhất chỉ được coi là Bán Thần. Cho dù Ngân Nguyệt có siêu quần bạt tụy thế nào trong cấp độ đại thành, thì trong quan niệm chủ lưu của Liệp Ma nhân, cũng sẽ không coi nàng là thần minh.
Tuy nhiên, đối với người bình thường, nhất là đối với bách tính trăm năm trước với trình độ giáo dục phổ biến thấp mà nói, thì lại khác.
Vô luận là biến hóa ra đồ ăn vô tận, hay là biến hóa ra nguồn nước vô tận, hoặc là thay đổi khí hậu đỉnh núi. . . Theo bọn họ nghĩ, những việc này không nghi ngờ gì đều là thần minh mới có thể làm được. Với sức mạnh của Ngân Nguyệt, phàm là dục vọng của nhân loại, trên cơ bản đều có thể được thỏa mãn. Mà một khi nàng nổi giận, thậm chí có thể một kích tiêu diệt một đội quân, hoặc là hủy diệt một tòa thành thị.
Thậm chí, một số thần minh trong truyền thuyết Đông Tây phương còn chưa chắc đã lợi hại hơn nàng.
Hơn nữa, ngẫm kỹ lại, cái tên Cổ Nguyệt thần này cũng rất có ý tứ. "Cổ nguyệt" chính là "Hồ", cho nên Cổ Nguyệt thôn chính là Hồ gia thôn, mà Cổ Nguyệt thần chính là Hồ thần. "Hồ" và "Hồ" hài âm, bởi vậy "Hồ thần" chính là "Hồ thần". Điều này trùng hợp với thân phận đại thành hồ yêu của Ngân Nguyệt.
Xem ra, cách đặt tên "Cổ Nguyệt thôn" và "Cổ Nguyệt thần" này rất có thể là cố ý gây nên. Có thể là lúc trước Ngân Nguyệt vẫn chưa che giấu thuộc tính hồ ly của mình trước mặt các nạn dân, cũng có thể là thôn dân Cổ Nguyệt thôn dưới cơ duyên xảo hợp đã chạm tới thân phận thật sự của Ngân Nguyệt, đồng thời đem một phần chân tướng ẩn giấu trong văn hóa bản địa lưu truyền lại.
Đồng thời, từ cách làm đem chân tướng ẩn giấu trong truyền thuyết văn hóa này, cũng có thể lờ mờ nhìn ra sự cấm kỵ của thôn dân Cổ Nguyệt thôn đối với Cổ Nguyệt thần, khi xưa đã thoát đi khỏi núi rừng. Bọn họ vừa muốn bảo tồn và lưu truyền lịch sử, lại vừa sợ rằng một khi đem chân tướng truyền ra rộng rãi, sẽ rước lấy tai họa bất tường.
Trong khi phân tích như vậy, ta dần dần nắm bắt được cảm giác phảng phất như đang điều tra truyền thuyết dân gian về chuyện lạ, trong lòng dâng lên cảm xúc nhớ chuyện xưa.
"Các ngươi trước đó có đề cập tới việc có du khách lạc vào Hồ gia thôn trên núi Nguyệt Ẩn. . . Vì các ngươi đặc biệt đem chuyện này ra làm đề tài nói chuyện, hẳn là đây không phải là sự kiện bình thường gì a?" Ta hỏi.
Tiện thể nhắc tới, "đom đóm" ta thả đến điều tra ở phía núi Nguyệt Ẩn kia trước thời hạn vẫn chưa phát hiện ra tung tích của Hồ gia thôn, nơi đó nhìn qua cũng chỉ có thảm thực vật rậm rạp, núi rừng chằng chịt mà thôi.
"Hồ gia thôn bên kia hiện tại chỉ còn lại mấy hộ gia đình, hơn nữa vị trí còn nằm trong khu vực chưa khai phá của Nguyệt Ẩn sơn, bình thường mà nói du khách không thể tìm thấy Hồ gia thôn. Hơn phân nửa là chủ quan rời khỏi đường núi, sau đó lạc trong rừng." Khách quen nói.
Chưởng quỹ khịt mũi coi thường nói: "Chủ quan? Ta thấy là tự phụ thì có. Thỉnh thoảng lại xuất hiện một số người trẻ tuổi không biết từ đâu tới mà lại tự tin thái quá, không nghe lời người hướng dẫn, cứ muốn lén lén lút lút xông vào trong rừng, làm cái gì mà thám hiểm, cắm trại dã ngoại, sau đó vĩnh viễn không về được. Đều do những kẻ ngu xuẩn không biết tự lượng sức mình đó, khiến cho khách du lịch đến chỗ chúng ta ít đi hẳn."
"Một tuần trước chẳng phải cũng có một nam hài như vậy bị phát hiện c·hết trong rừng sao? Tóc nhuộm màu trắng, còn mặc cổ trang màu trắng, không biết có phải là tự coi mình là thiếu hiệp gào thét núi rừng hay không. Kết quả di thể đến giờ vẫn không có ai đến nhận."
Tóc bạc, còn mặc cổ trang màu trắng nam hài? Ta lập tức hỏi thăm tình huống chi tiết của người kia, mà chưởng quỹ thì lấy ra một tờ báo từ dưới quầy, đưa cho ta.
Trong một góc khuất của tờ báo, có một cáo phó, phía trên còn đính kèm ảnh chân dung của n·gười c·hết. Ma Tảo từ bên cạnh thò đầu ra nhìn, ta cũng tập trung nhìn vào. Xuất hiện trong tấm ảnh là một khuôn mặt non nớt đáng yêu của một thiếu niên mỹ mạo, rõ ràng là người mà ta và Ma Tảo đều biết.
"Đông Xa?" Ma Tảo không thể tin được thì thầm.
Đông Xa c·hết rồi? Hơn nữa còn là vào một tuần trước, trước cả khi ta và Ma Tảo quen biết, đã sớm c·hết tại Nguyệt Ẩn sơn?
Vậy Đông Xa ở cùng chúng ta trước đó là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ đó là vật kỳ quái sau khi g·iết c·hết Đông Xa, khoác lên vỏ ngoài của hắn hoạt động ở bên ngoài sao?
Nói đến vật kỳ quái ẩn núp tại Nguyệt Ẩn sơn, ta chỉ có thể nghĩ đến Ngân Nguyệt. Ý niệm tới đây, ta nghĩ đến một khả năng hoang đường – chẳng lẽ nói trước đó ta và Ma Tảo là vẫn luôn ở cùng Ngân Nguyệt khoác lên vỏ ngoài mỹ thiếu niên sao?
Thế nhưng, Ngân Nguyệt lại có động cơ gì mà phải bất chấp nguy hiểm đi tới gần ta? Nếu như nàng mang mục đích nào đó tiếp cận ta, lại vì sao không làm bất cứ chuyện gì với chúng ta?
Hay là nói nàng đã làm chuyện gì trong bóng tối, chỉ là chúng ta đều không cảm thấy được?
Vô số suy nghĩ đan xen không ngừng trong đầu ta, sau đó, ta hỏi chưởng quỹ và khách quen: "Vì các ngươi biết một du khách khác lạc đường trong rừng là lạc vào Hồ gia thôn, nói cách khác, kết quả là hắn vẫn an toàn trở về dưới chân núi sao? Là được thôn dân Hồ gia thôn đưa về?"
"Không, hắn là được một nam hài tóc bạc, mặc cổ trang màu trắng cứu xuống, hình như là xảy ra vào sáng nay." Khách quen nói.
Chưởng quỹ gật đầu: "Đúng vậy, ta cũng nghe nói. Còn may là người được cứu, nếu không chuyện có người gặp nạn lần nữa truyền ra ngoài, thì nhân khí ở đây của chúng ta lại bị ảnh hưởng."
"Chờ một chút. . ." Ta lập tức ý thức được điểm không thích hợp, "Ngươi không phải vừa mới nói nam hài tóc bạc kia bị phát hiện c·hết trong rừng sao? Sao sáng nay lại cứu du khách được. . . Người c·hết một tuần trước và người xuất hiện sáng nay không phải là cùng một người sao?"
Hơn phân nửa người c·hết một tuần trước chính là Đông Xa thật, người xuất hiện sáng nay chính là Đông Xa giả mạo đi. Ta rõ ràng đã nói với Đông Xa kia là gần đây không nên tiếp cận khu vực Nguyệt Ẩn sơn, thế nhưng hắn vẫn cứ tới gần. Quả nhiên là vật kỳ quái tâm tư quỷ quyệt, không thể trông cậy vào đối phương sẽ phục tùng sự sắp xếp của ta.
Vốn dĩ ta là nghĩ như vậy, thế nhưng phản ứng của hai người đối diện lại làm ta trở tay không kịp.
Chỉ thấy khách quen lộ vẻ nghi hoặc, mà chưởng quỹ thì khó hiểu hỏi: "Cái gì mà một tuần trước bị phát hiện c·hết. . . Ta lúc nào nói câu như vậy? Nam hài kia không có c·hết a."
"Ngươi không phải vừa mới cho ta xem cáo phó sao?"
Nói rồi, ta liền cầm tờ báo trong tay lên, đồng thời ánh mắt quét tới. Sau đó liền phát hiện, cáo phó vốn dán ở một góc trong trang bìa của tờ báo không biết tại sao lại biến mất không thấy gì nữa.
Ta ngay lập tức ý thức được, mình đã gặp phải hiện tượng kỳ quái.
Đông Xa vừa mới còn c·hết trong miệng chưởng quỹ, giờ phút này lại được hắn nói là không có c·hết, mà cáo phó cũng là không cánh mà bay. . . Tựa như là chuyện đã xảy ra trong quá khứ bất giác bị bóp méo, chỉ có ta còn duy trì ký ức trước kia.
Không, không chỉ có ta. Ma Tảo cũng toát ra biểu lộ kinh ngạc, đồng thời toàn thân căng cứng, quan sát xung quanh. Nàng hiển nhiên cũng phát hiện ra mâu thuẫn giữa nội dung nghe được vừa rồi và hiện tại.
Ta cũng nín thở ngưng thần, dùng lực cảm giác của mình quét hình xung quanh, nhưng lại không tìm ra được bất kỳ dấu vết dị thường nào. Mà chưởng quỹ và khách quen thì tiếp tục nhìn ta bằng ánh mắt không thể nào hiểu được.
"Vậy. . . Du khách kia đâu?" Ta lần nữa đặt câu hỏi, "Du khách kia sáng nay không phải được nam hài tóc trắng cứu về sao? Trước mắt hắn ở đâu, các ngươi biết không?"
"Cái gì mà cứu về?" Chưởng quỹ nghi hoặc hỏi, "Ta ngay từ đầu chẳng phải đã nói với ngươi, du khách kia bị phát hiện c·hết trong rừng sao?"
Lời của hắn lần nữa xuất hiện mâu thuẫn với vừa rồi. Ta lần nữa cúi đầu nhìn về phía tờ báo, chỉ thấy ở góc khuất trang bìa của tờ báo lại xuất hiện cáo phó, lần này là ảnh chân dung của một thanh niên xa lạ.
Mà Ma Tảo thì phát động Nhạn Tạo Nguyệt Trong Nước, tiến thêm một bước ảnh hưởng tới tinh thần của chưởng quỹ và khách quen. Lúc trước chỉ là để bọn hắn trở nên nguyện ý trả lời tất cả vấn đề của chúng ta, mà bây giờ Ma Tảo lại trực tiếp ra tay thao túng. Bọn hắn lập tức trở nên hai mắt vô thần, tựa như con rối bị điều khiển.
May mà hiện tại trong tiệm không có khách nhân khác, thuận tiện cho chúng ta làm việc. Chúng ta tiếp tục thẩm vấn sâu hai người kia, đồng thời kiểm tra xung quanh. Cơ bản có thể khẳng định, nguồn gốc của hiện tượng kỳ quái không phải trên người bọn hắn, cũng không phải trong tiệm cơm này. Bọn hắn cũng chỉ là những người bị ảnh hưởng bởi hiện tượng kỳ quái.
Nếu như không cách nào xác định được nguồn gốc của hiện tượng kỳ quái ở đâu, như vậy ngược lại, vô luận là ở nơi nào trong tòa thành trấn này đều có khả năng.
Thậm chí, từ quy mô chủ đề lúc trước mà xem, không chừng cả tòa thành trấn, ngay cả Nguyệt Ẩn sơn đều nằm trong phạm vi ảnh hưởng. Nói không chừng chúng ta không phải là đúng lúc thu thập thông tin trong tiệm cơm này mới gặp phải loại hiện tượng này, mà vô luận chúng ta thu thập thông tin ở nơi nào của Nguyệt Ẩn sơn thành, đều có thể sẽ gặp phải tình huống ông nói gà bà nói vịt trong quá trình giao lưu với người địa phương.
Điều tra không có kết quả, ta và Ma Tảo chỉ có thể rời khỏi tiệm cơm này.
Lúc này, bầu trời đêm bất giác đã mây đen dày đặc, lờ mờ có thể nghe thấy tiếng sấm rền, tựa hồ chẳng bao lâu nữa sẽ có mưa rào tầm tã trút xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận