Đến Từ Tận Thế
Chương 138: Hư cảnh 4
Chương 138: Ảo Cảnh 4
Là số hai Chén Nhỏ!
Nhìn thấy người xuất hiện thật sự là nàng, ta treo lơ lửng giữa trời bấy lâu rốt cuộc cũng an tâm, mà số một cũng ngay lập tức trở nên thoải mái, nói: "Lần này ngươi là người đến cuối cùng."
"Thật xin lỗi, ta đến trễ." Số hai Chén Nhỏ rụt rè nói. Kỳ thật ai cũng không có ước định qua thời gian, căn bản cũng không có chuyện đến trễ hay không.
Trong khi nói chuyện, nàng có vẻ như cũng đang quan sát mấy bóng người ở đây.
Ánh mắt của nàng đảo qua số một, đầu tiên là dừng lại trên thân người mới tới số năm, sau đó vội vàng né tránh số bốn Tuyên Minh, cuối cùng dừng lại trên người của ta, thăm dò lên tiếng: "Số ba tiên sinh?"
"Là ta." Ta nói, "Gần đây trạng thái của ngươi thế nào? Ta đang hỏi tiến độ Nghiệp Ma hóa của ngươi."
Nói rồi, ta liếc mắt nhìn số một, mà người sau lại trầm ngâm: "Nghiệp Ma hóa. . ."
"Trạng thái phi thường kém." Số hai Chén Nhỏ cúi đầu, thanh âm buồn bã nói, "Lần trước ta còn nói mình có thể kiên trì mười ngày, nhưng hiện tại mới trôi qua hơn một nửa, ta liền cảm giác chính mình sắp không kiên trì được nữa. Nếu lần này còn không thể thu hồi tên của mình, chỉ sợ ta sau khi trở về liền sẽ lập tức triệt để biến thành Nghiệp Ma. Cho nên. . ."
Nghe nàng nói vậy, tốc độ thời gian trôi qua bên phía nàng dường như tương đương với bên phía ta. Tuy nói đối với những thời đại khác biệt mà so sánh lẫn nhau tốc độ thời gian trôi qua thì không hợp lý cho lắm.
Nói xong lời cuối, nàng ngẩng đầu, mang theo một chút mong đợi nhìn ta.
Mà ta cũng thuận thế nói ra lời thoại mình đã chuẩn bị từ lâu: "May mắn không làm nhục mệnh."
Nàng dường như phải mất hai ba giây mới hiểu được ý của ta, sau đó vui sướng lên tiếng: "Thật sao?"
"Thật. Ta đã thăm dò được tên của ngươi." Ta nói, "Nhưng ở trong này không tiện nói chuyện, ngươi cũng không muốn tên của mình bị những người khác nghe thấy chứ? Chúng ta đến nơi xa nói chuyện."
"Được, được!" Nàng liên tục gật đầu.
Dưới ánh mắt của những người khác, chúng ta tạm thời rời khỏi khu vực chỗ ngồi, đi vào sâu trong sương mù. Đi đến khoảng cách mà những người khác chắc hẳn đều không thể nghe được chúng ta nói chuyện, chúng ta còn đi thêm một đoạn ngắn nữa, rồi mới dừng lại.
Nàng không kịp chờ đợi quay đầu nhìn về phía ta, trong lòng ta há chẳng phải cũng có cảm xúc không kịp chờ đợi hay sao. Chỉ cần nói cho nàng biết danh tự, ta rốt cục có thể hoàn thành nhiệm vụ bên phía Ma Tảo. Cảm giác chờ mong từ một người mà mình coi trọng vừa ngọt ngào lại vừa nặng nề, mà mùi vị làm cho thất vọng thì đắng chát và lạnh lẽo biết bao. Ta không muốn nếm trải lại mùi vị đó nữa.
"Số ba tiên sinh, xin hỏi, tên của ta là gì?" Nàng hỏi.
"—— Chén Nhỏ." Ta giống như đọc lên chú ngữ ma pháp, "Tên của ngươi là Chén Nhỏ. 'Tiểu' trong 'đại tiểu', 'Oản' trong 'bát đũa'."
Nghe vậy, số hai Chén Nhỏ dường như bị chú ngữ thao túng tâm thần, chìm đắm trong sự bàng hoàng quên cả bản thân.
"Đây chính là tên của ta. . ."
Nàng lẩm bẩm, sau đó lâm vào trầm mặc hồi lâu. Chúng ta đợi rất lâu, nàng đều không đáp lại, chỉ là cúi thấp đầu, thất thần đứng yên tại chỗ.
Ta không cắt đứt, mặc cho nàng tiếp tục thất thần. Chỉ là một lúc sau, ta khó tránh khỏi suy nghĩ lung tung.
Chẳng lẽ ta báo sai tên rồi sao, hay là ta nhớ nhầm rồi? Không thể nào. "Tiểu" trong "đại tiểu", "Oản" trong "bát đũa". Ta nhớ rất rõ ràng. Hay là số hai trước mắt kỳ thật không phải Chén Nhỏ? Điều đó cũng không thể, Ma Tảo chỉ có một người bạn như vậy. Mặc dù biết rõ chính mình không thể sai sót, nhưng quan tâm sẽ bị loạn, ta hiện tại chính là trong trạng thái này.
Lại qua một hồi lâu, nàng mới như là nổi lên mặt nước, hít vào một hơi thật sâu, sau đó phi thường trịnh trọng nói: "Xin lỗi đã để ngài đợi lâu. Cảm ơn ngài, số ba tiên sinh. Ngài giúp ta thu hồi danh tự, đây là ân cứu mạng, ta suốt đời khó quên."
Nhìn một đứa nhỏ tuổi như vậy nói với ta cái gì "Suốt đời khó quên", ngược lại thật sự rất kỳ lạ, bất quá so với việc nàng khôi phục bình thường, thì những chi tiết đó không đáng kể.
"Không khách khí. Ngươi vừa rồi làm sao vậy?"
"Bởi vì quên mất danh tự và một phần bản thân, ta còn tiện thể quên đi rất nhiều chuyện. Vừa rồi là bởi vì đột nhiên thu hồi đại lượng ký ức, cho nên cần thời gian để tiêu hóa và chỉnh lý." Nàng đầu tiên là kiên nhẫn giải thích bằng thanh âm non nớt, sau đó cảm thán, "Trước đây khi lần đầu gặp mặt Ma Tảo tỷ tỷ, ta suýt nữa đã biến thành Nghiệp Ma ở ngoài đồng hoang, là nàng dùng chúc phúc chi lực giúp ta ghìm cương trước bờ vực, sau đó còn giữ ta ở bên người, cho ta có được cái tên 'Chén Nhỏ' này. Không ngờ ta thế mà ngay cả chuyện này cũng lãng quên. . ."
"Nói đến, ta từ trước đến giờ đã rất để ý. . .'Chén Nhỏ' cái tên này là Ma Tảo đặt cho ngươi sao?"
Thấy nàng có vẻ rất thích cái tên Chén Nhỏ, ta cũng không có chê bai cái tên này kỳ lạ.
"Ban đầu là do ta tự đặt." Nàng nói.
Ta kỳ quái hỏi: "Cái gì gọi là 'Ban đầu'?"
"Lúc ta đặt tên cho mình, ban đầu là 'Tiểu' trong 'đại tiểu', 'Vãn' trong 'vãn thượng'. Bởi vì ngươi xem, 'Tảo' của Ma Tảo tỷ tỷ không phải 'tảo thượng' (buổi sáng) sao, cho nên ta muốn đặt cho mình một cái tên tương xứng với nàng." Nàng hình như nhớ lại chuyện thú vị trong quá khứ, mỉm cười giải thích, "Ta cho rằng Ma Tảo tỷ tỷ khẳng định nhìn ra dụng ý của ta, cho nên không giải thích quá nhiều. Qua một thời gian rất lâu mới phát hiện nàng hiểu lầm chữ 'Vãn' trong tên ta thành 'Oản' trong 'bát đũa'. Sau đó ta liền đâm lao phải theo lao, tiếp tục sử dụng sự hiểu lầm này."
Thảo nào lúc trước ta hỏi Ma Tảo cái tên "Chén Nhỏ" này có phải do nàng đặt không, nàng lại úp úp mở mở suy đoán cái gì mà "Cũng coi như có phần của ta trong đó"! Nói như vậy, lần đầu tiên nàng tự giới thiệu với ta, nàng nói tên mình là "Hạt mè nha, điểm tâm sáng", chẳng lẽ trong đầu nàng chứa toàn đồ ăn sao?
"So với điều này, số ba tiên sinh, nếu ngài đã thăm dò được tên của ta ở thế giới hiện thực, nói cách khác, ngài đã tìm được Ma Tảo tỷ tỷ rồi. . . Đúng vậy không?" Số hai Chén Nhỏ quan tâm hỏi.
"Đúng thế." Ta gật đầu.
Nàng dùng thanh âm mềm mại nói: "Có thể trò chuyện với ta một chút về Ma Tảo tỷ tỷ được không? Ta đã tách khỏi nàng rất lâu rồi, rất nhớ nàng."
Ta không ngần ngại, đem toàn bộ sự thật về việc ta và Ma Tảo gặp lại lần nữa đều kể ra, cũng đơn giản giải thích ta đã làm thế nào để giữ Ma Tảo ở bên cạnh mình. Đương nhiên, vòng tay GPS và ký hiệu nhiệt năng là chuyện có đánh chết ta cũng không thể nói, trừ cái đó ra thì một số phần có dụng ý khó dò của mình, ta đã cắt bớt. Còn lại về cơ bản đều là nói thật, đủ để ứng đối những câu hỏi xen kẽ đầy hiếu kỳ của số hai Chén Nhỏ.
Hồi lâu, số hai Chén Nhỏ cảm thán: "Ra là vậy, Ma Tảo tỷ tỷ rốt cục đã có được những người bạn mới đáng tin cậy, có những đồng đội nguyện ý kề vai chiến đấu cùng nàng. . ."
Thấy nàng đối với những điều nghe đồn đại này không có chút nào nghi ngờ, giống như đứa trẻ ngây thơ tin tưởng vững chắc không nghi ngờ vào thế giới trong truyện, ta không khỏi hiếu kỳ: "Ngươi không nghi ngờ ta đang bịa đặt sao? Có lẽ ta và Ma Tảo tỷ tỷ của ngươi không có quan hệ tốt như vậy, thậm chí có thể là địch nhân của nàng, tên của ngươi cũng là ta moi ra. Nàng có thể cho rằng ta không ảnh hưởng tới tương lai của ngươi, cho nên mới thuận miệng nói ra."
"Như vậy, số ba tiên sinh, ngài sẽ lừa gạt ta sao?" Nàng hỏi.
"Đương nhiên sẽ không." Ta mở mắt nói dối, "Chỉ là tạm thời đưa ra một giả thiết —— nếu như ta đang lừa gạt ngươi, ngươi sẽ làm thế nào để đề phòng?"
"Ta không cần đặc biệt đề phòng." Nàng nói.
"Tại sao lại nói như vậy?"
"Ừm, nếu Ma Tảo tỷ tỷ tin tưởng số ba tiên sinh như vậy, mà số ba tiên sinh còn có ân cứu mạng đối với ta, cho nên ta chỉ nói cho mình ngài biết. . ." Nàng thong thả nói, "Thật ra, ta từ nhỏ đã có năng lực đặc biệt. Nhờ năng lực này, ta rất giỏi trong việc phát hiện lời nói dối của người khác."
"Giỏi phát hiện. . . lời nói dối?"
Ta lập tức cảm nhận được cảm giác mồ hôi đầm đìa quen thuộc.
Ta không nghi ngờ về sự tồn tại của loại năng lực này trên thế giới, dù sao Chúc Thập cũng có năng lực tương tự, nhưng số hai Chén Nhỏ thật sự cũng có sao? Nàng dường như không có lý do gì để phô trương thanh thế với ta. Chỉ cần ta trở về thế giới hiện thực rồi hỏi Ma Tảo, liền có thể xác nhận chuyện này thật hay giả. Hơn nữa như vậy liền có thể giải thích vì cái gì nàng lại dễ dàng tiếp nhận lời của ta.
Vấn đề là trước đây ta có từng nói dối nàng không?
Ta lập tức kiểm tra ký ức trong đầu. Hình như có nói qua, còn nói không ít! Mặc dù lần này không có nói sai, nhưng lần trước khi giải thích với nàng về việc ta và Ma Tảo gặp nhau, ta đã tự tô vẽ mình thành người tốt, chẳng lẽ nàng đã nhìn ra rồi?
Chờ một chút, trước đó. . .
"Trong mê vụ mộng cảnh này, không phải là không thể sử dụng siêu năng lực sao, năng lực của ngươi ở trong này cũng có thể sử dụng?" Ta hỏi.
"Là như vậy sao? Năng lực phát hiện lời nói dối của ta dường như ở trong này cũng có thể sử dụng. Mặc dù cảm giác không được linh hoạt tự nhiên như ở thế giới hiện thực, nhưng không đến mức hoàn toàn vô dụng." Nàng nghi hoặc.
Chẳng lẽ ta hiểu lầm, không thể sử dụng siêu năng lực trong mê vụ mộng cảnh chỉ có mình ta? Không đúng, theo lời của số một và thái độ không sợ hãi của số năm đối với số bốn Tuyên Minh, thì việc không thể sử dụng siêu năng lực trong này mới là trạng thái bình thường. . . Chẳng lẽ số hai Chén Nhỏ tương đối đặc thù?
Mà nếu nàng có thể sử dụng, nói cách khác, tất cả những lời nói dối trước đây của ta đều bị nàng nhìn thấu? Nàng dường như không có ý định chủ động nhắc tới, chỉ là vẫn giữ thái độ như thường đối diện ta, đồng thời dùng thanh âm mềm mại và nhu thuận nói: "Số ba tiên sinh, ngài làm sao vậy?"
"Không, không có việc gì. . ."
Ta quen thói nói sang chuyện khác. Không chừng ngay cả câu nói này của ta cũng bị nàng nhìn ra là nói dối.
"So với cái này, ngươi tốn bao nhiêu thời gian để đến đây?"
"Đến đây?" Nàng kỳ quái.
"Ta sau khi tiến vào mê vụ mộng cảnh, đi đến những chỗ ngồi kia đã tốn rất nhiều thời gian." Ta nói.
"A, là nói cái đó. . ." Nàng đầu tiên là giật mình, sau đó lắc đầu, "Không, ta rất nhanh liền đến, có lẽ còn chưa đến một phút đồng hồ."
Thế mà ngay cả nàng cũng nói như vậy.
Quả nhiên có chút kỳ quái. Ta mỗi lần xuyên qua mê vụ đến chỗ ngồi đều mất rất nhiều thời gian, mà số hai Chén Nhỏ và số năm đều nói không cần lâu như vậy. Lần trước trước khi gặp số bốn Tuyên Minh, ta cũng lạc đường rất lâu, gặp được rồi thì lại rất nhanh tìm đến nơi. Ta còn chưa hỏi tình huống của số một, đoán chừng cũng tương tự như những người khác. Mảnh mê vụ này dường như ẩn ẩn lộ ra tính chất không chào đón ta.
Hơn nữa, trừ ta ra, những người ở nơi này dường như đều chưa từng trải qua chuyện tiến vào mê vụ mộng cảnh bằng "thị giác u linh". Thêm nữa, bọn họ dường như cũng có kinh nghiệm về "sức mạnh mảnh vỡ thần ấn", mà ta lại hoàn toàn không biết gì về điều này.
Điều này làm ta cảm giác mình giống như là một người ngoài cuộc, là một nhân vật vốn không nên xuất hiện trong mê vụ mộng cảnh.
Số hai Chén Nhỏ lẳng lặng quan sát ta.
"Số ba tiên sinh, ta có một vấn đề, không biết ngài có tiện trả lời ta không."
"Ngươi hỏi đi." Ta gật đầu.
Nàng chậm rãi nói: "Ta nghĩ. . . Số ba tiên sinh, lần này hẳn không phải là lần thứ hai ngài tiến vào mê vụ mộng cảnh, đúng không?"
(hết chương)
Là số hai Chén Nhỏ!
Nhìn thấy người xuất hiện thật sự là nàng, ta treo lơ lửng giữa trời bấy lâu rốt cuộc cũng an tâm, mà số một cũng ngay lập tức trở nên thoải mái, nói: "Lần này ngươi là người đến cuối cùng."
"Thật xin lỗi, ta đến trễ." Số hai Chén Nhỏ rụt rè nói. Kỳ thật ai cũng không có ước định qua thời gian, căn bản cũng không có chuyện đến trễ hay không.
Trong khi nói chuyện, nàng có vẻ như cũng đang quan sát mấy bóng người ở đây.
Ánh mắt của nàng đảo qua số một, đầu tiên là dừng lại trên thân người mới tới số năm, sau đó vội vàng né tránh số bốn Tuyên Minh, cuối cùng dừng lại trên người của ta, thăm dò lên tiếng: "Số ba tiên sinh?"
"Là ta." Ta nói, "Gần đây trạng thái của ngươi thế nào? Ta đang hỏi tiến độ Nghiệp Ma hóa của ngươi."
Nói rồi, ta liếc mắt nhìn số một, mà người sau lại trầm ngâm: "Nghiệp Ma hóa. . ."
"Trạng thái phi thường kém." Số hai Chén Nhỏ cúi đầu, thanh âm buồn bã nói, "Lần trước ta còn nói mình có thể kiên trì mười ngày, nhưng hiện tại mới trôi qua hơn một nửa, ta liền cảm giác chính mình sắp không kiên trì được nữa. Nếu lần này còn không thể thu hồi tên của mình, chỉ sợ ta sau khi trở về liền sẽ lập tức triệt để biến thành Nghiệp Ma. Cho nên. . ."
Nghe nàng nói vậy, tốc độ thời gian trôi qua bên phía nàng dường như tương đương với bên phía ta. Tuy nói đối với những thời đại khác biệt mà so sánh lẫn nhau tốc độ thời gian trôi qua thì không hợp lý cho lắm.
Nói xong lời cuối, nàng ngẩng đầu, mang theo một chút mong đợi nhìn ta.
Mà ta cũng thuận thế nói ra lời thoại mình đã chuẩn bị từ lâu: "May mắn không làm nhục mệnh."
Nàng dường như phải mất hai ba giây mới hiểu được ý của ta, sau đó vui sướng lên tiếng: "Thật sao?"
"Thật. Ta đã thăm dò được tên của ngươi." Ta nói, "Nhưng ở trong này không tiện nói chuyện, ngươi cũng không muốn tên của mình bị những người khác nghe thấy chứ? Chúng ta đến nơi xa nói chuyện."
"Được, được!" Nàng liên tục gật đầu.
Dưới ánh mắt của những người khác, chúng ta tạm thời rời khỏi khu vực chỗ ngồi, đi vào sâu trong sương mù. Đi đến khoảng cách mà những người khác chắc hẳn đều không thể nghe được chúng ta nói chuyện, chúng ta còn đi thêm một đoạn ngắn nữa, rồi mới dừng lại.
Nàng không kịp chờ đợi quay đầu nhìn về phía ta, trong lòng ta há chẳng phải cũng có cảm xúc không kịp chờ đợi hay sao. Chỉ cần nói cho nàng biết danh tự, ta rốt cục có thể hoàn thành nhiệm vụ bên phía Ma Tảo. Cảm giác chờ mong từ một người mà mình coi trọng vừa ngọt ngào lại vừa nặng nề, mà mùi vị làm cho thất vọng thì đắng chát và lạnh lẽo biết bao. Ta không muốn nếm trải lại mùi vị đó nữa.
"Số ba tiên sinh, xin hỏi, tên của ta là gì?" Nàng hỏi.
"—— Chén Nhỏ." Ta giống như đọc lên chú ngữ ma pháp, "Tên của ngươi là Chén Nhỏ. 'Tiểu' trong 'đại tiểu', 'Oản' trong 'bát đũa'."
Nghe vậy, số hai Chén Nhỏ dường như bị chú ngữ thao túng tâm thần, chìm đắm trong sự bàng hoàng quên cả bản thân.
"Đây chính là tên của ta. . ."
Nàng lẩm bẩm, sau đó lâm vào trầm mặc hồi lâu. Chúng ta đợi rất lâu, nàng đều không đáp lại, chỉ là cúi thấp đầu, thất thần đứng yên tại chỗ.
Ta không cắt đứt, mặc cho nàng tiếp tục thất thần. Chỉ là một lúc sau, ta khó tránh khỏi suy nghĩ lung tung.
Chẳng lẽ ta báo sai tên rồi sao, hay là ta nhớ nhầm rồi? Không thể nào. "Tiểu" trong "đại tiểu", "Oản" trong "bát đũa". Ta nhớ rất rõ ràng. Hay là số hai trước mắt kỳ thật không phải Chén Nhỏ? Điều đó cũng không thể, Ma Tảo chỉ có một người bạn như vậy. Mặc dù biết rõ chính mình không thể sai sót, nhưng quan tâm sẽ bị loạn, ta hiện tại chính là trong trạng thái này.
Lại qua một hồi lâu, nàng mới như là nổi lên mặt nước, hít vào một hơi thật sâu, sau đó phi thường trịnh trọng nói: "Xin lỗi đã để ngài đợi lâu. Cảm ơn ngài, số ba tiên sinh. Ngài giúp ta thu hồi danh tự, đây là ân cứu mạng, ta suốt đời khó quên."
Nhìn một đứa nhỏ tuổi như vậy nói với ta cái gì "Suốt đời khó quên", ngược lại thật sự rất kỳ lạ, bất quá so với việc nàng khôi phục bình thường, thì những chi tiết đó không đáng kể.
"Không khách khí. Ngươi vừa rồi làm sao vậy?"
"Bởi vì quên mất danh tự và một phần bản thân, ta còn tiện thể quên đi rất nhiều chuyện. Vừa rồi là bởi vì đột nhiên thu hồi đại lượng ký ức, cho nên cần thời gian để tiêu hóa và chỉnh lý." Nàng đầu tiên là kiên nhẫn giải thích bằng thanh âm non nớt, sau đó cảm thán, "Trước đây khi lần đầu gặp mặt Ma Tảo tỷ tỷ, ta suýt nữa đã biến thành Nghiệp Ma ở ngoài đồng hoang, là nàng dùng chúc phúc chi lực giúp ta ghìm cương trước bờ vực, sau đó còn giữ ta ở bên người, cho ta có được cái tên 'Chén Nhỏ' này. Không ngờ ta thế mà ngay cả chuyện này cũng lãng quên. . ."
"Nói đến, ta từ trước đến giờ đã rất để ý. . .'Chén Nhỏ' cái tên này là Ma Tảo đặt cho ngươi sao?"
Thấy nàng có vẻ rất thích cái tên Chén Nhỏ, ta cũng không có chê bai cái tên này kỳ lạ.
"Ban đầu là do ta tự đặt." Nàng nói.
Ta kỳ quái hỏi: "Cái gì gọi là 'Ban đầu'?"
"Lúc ta đặt tên cho mình, ban đầu là 'Tiểu' trong 'đại tiểu', 'Vãn' trong 'vãn thượng'. Bởi vì ngươi xem, 'Tảo' của Ma Tảo tỷ tỷ không phải 'tảo thượng' (buổi sáng) sao, cho nên ta muốn đặt cho mình một cái tên tương xứng với nàng." Nàng hình như nhớ lại chuyện thú vị trong quá khứ, mỉm cười giải thích, "Ta cho rằng Ma Tảo tỷ tỷ khẳng định nhìn ra dụng ý của ta, cho nên không giải thích quá nhiều. Qua một thời gian rất lâu mới phát hiện nàng hiểu lầm chữ 'Vãn' trong tên ta thành 'Oản' trong 'bát đũa'. Sau đó ta liền đâm lao phải theo lao, tiếp tục sử dụng sự hiểu lầm này."
Thảo nào lúc trước ta hỏi Ma Tảo cái tên "Chén Nhỏ" này có phải do nàng đặt không, nàng lại úp úp mở mở suy đoán cái gì mà "Cũng coi như có phần của ta trong đó"! Nói như vậy, lần đầu tiên nàng tự giới thiệu với ta, nàng nói tên mình là "Hạt mè nha, điểm tâm sáng", chẳng lẽ trong đầu nàng chứa toàn đồ ăn sao?
"So với điều này, số ba tiên sinh, nếu ngài đã thăm dò được tên của ta ở thế giới hiện thực, nói cách khác, ngài đã tìm được Ma Tảo tỷ tỷ rồi. . . Đúng vậy không?" Số hai Chén Nhỏ quan tâm hỏi.
"Đúng thế." Ta gật đầu.
Nàng dùng thanh âm mềm mại nói: "Có thể trò chuyện với ta một chút về Ma Tảo tỷ tỷ được không? Ta đã tách khỏi nàng rất lâu rồi, rất nhớ nàng."
Ta không ngần ngại, đem toàn bộ sự thật về việc ta và Ma Tảo gặp lại lần nữa đều kể ra, cũng đơn giản giải thích ta đã làm thế nào để giữ Ma Tảo ở bên cạnh mình. Đương nhiên, vòng tay GPS và ký hiệu nhiệt năng là chuyện có đánh chết ta cũng không thể nói, trừ cái đó ra thì một số phần có dụng ý khó dò của mình, ta đã cắt bớt. Còn lại về cơ bản đều là nói thật, đủ để ứng đối những câu hỏi xen kẽ đầy hiếu kỳ của số hai Chén Nhỏ.
Hồi lâu, số hai Chén Nhỏ cảm thán: "Ra là vậy, Ma Tảo tỷ tỷ rốt cục đã có được những người bạn mới đáng tin cậy, có những đồng đội nguyện ý kề vai chiến đấu cùng nàng. . ."
Thấy nàng đối với những điều nghe đồn đại này không có chút nào nghi ngờ, giống như đứa trẻ ngây thơ tin tưởng vững chắc không nghi ngờ vào thế giới trong truyện, ta không khỏi hiếu kỳ: "Ngươi không nghi ngờ ta đang bịa đặt sao? Có lẽ ta và Ma Tảo tỷ tỷ của ngươi không có quan hệ tốt như vậy, thậm chí có thể là địch nhân của nàng, tên của ngươi cũng là ta moi ra. Nàng có thể cho rằng ta không ảnh hưởng tới tương lai của ngươi, cho nên mới thuận miệng nói ra."
"Như vậy, số ba tiên sinh, ngài sẽ lừa gạt ta sao?" Nàng hỏi.
"Đương nhiên sẽ không." Ta mở mắt nói dối, "Chỉ là tạm thời đưa ra một giả thiết —— nếu như ta đang lừa gạt ngươi, ngươi sẽ làm thế nào để đề phòng?"
"Ta không cần đặc biệt đề phòng." Nàng nói.
"Tại sao lại nói như vậy?"
"Ừm, nếu Ma Tảo tỷ tỷ tin tưởng số ba tiên sinh như vậy, mà số ba tiên sinh còn có ân cứu mạng đối với ta, cho nên ta chỉ nói cho mình ngài biết. . ." Nàng thong thả nói, "Thật ra, ta từ nhỏ đã có năng lực đặc biệt. Nhờ năng lực này, ta rất giỏi trong việc phát hiện lời nói dối của người khác."
"Giỏi phát hiện. . . lời nói dối?"
Ta lập tức cảm nhận được cảm giác mồ hôi đầm đìa quen thuộc.
Ta không nghi ngờ về sự tồn tại của loại năng lực này trên thế giới, dù sao Chúc Thập cũng có năng lực tương tự, nhưng số hai Chén Nhỏ thật sự cũng có sao? Nàng dường như không có lý do gì để phô trương thanh thế với ta. Chỉ cần ta trở về thế giới hiện thực rồi hỏi Ma Tảo, liền có thể xác nhận chuyện này thật hay giả. Hơn nữa như vậy liền có thể giải thích vì cái gì nàng lại dễ dàng tiếp nhận lời của ta.
Vấn đề là trước đây ta có từng nói dối nàng không?
Ta lập tức kiểm tra ký ức trong đầu. Hình như có nói qua, còn nói không ít! Mặc dù lần này không có nói sai, nhưng lần trước khi giải thích với nàng về việc ta và Ma Tảo gặp nhau, ta đã tự tô vẽ mình thành người tốt, chẳng lẽ nàng đã nhìn ra rồi?
Chờ một chút, trước đó. . .
"Trong mê vụ mộng cảnh này, không phải là không thể sử dụng siêu năng lực sao, năng lực của ngươi ở trong này cũng có thể sử dụng?" Ta hỏi.
"Là như vậy sao? Năng lực phát hiện lời nói dối của ta dường như ở trong này cũng có thể sử dụng. Mặc dù cảm giác không được linh hoạt tự nhiên như ở thế giới hiện thực, nhưng không đến mức hoàn toàn vô dụng." Nàng nghi hoặc.
Chẳng lẽ ta hiểu lầm, không thể sử dụng siêu năng lực trong mê vụ mộng cảnh chỉ có mình ta? Không đúng, theo lời của số một và thái độ không sợ hãi của số năm đối với số bốn Tuyên Minh, thì việc không thể sử dụng siêu năng lực trong này mới là trạng thái bình thường. . . Chẳng lẽ số hai Chén Nhỏ tương đối đặc thù?
Mà nếu nàng có thể sử dụng, nói cách khác, tất cả những lời nói dối trước đây của ta đều bị nàng nhìn thấu? Nàng dường như không có ý định chủ động nhắc tới, chỉ là vẫn giữ thái độ như thường đối diện ta, đồng thời dùng thanh âm mềm mại và nhu thuận nói: "Số ba tiên sinh, ngài làm sao vậy?"
"Không, không có việc gì. . ."
Ta quen thói nói sang chuyện khác. Không chừng ngay cả câu nói này của ta cũng bị nàng nhìn ra là nói dối.
"So với cái này, ngươi tốn bao nhiêu thời gian để đến đây?"
"Đến đây?" Nàng kỳ quái.
"Ta sau khi tiến vào mê vụ mộng cảnh, đi đến những chỗ ngồi kia đã tốn rất nhiều thời gian." Ta nói.
"A, là nói cái đó. . ." Nàng đầu tiên là giật mình, sau đó lắc đầu, "Không, ta rất nhanh liền đến, có lẽ còn chưa đến một phút đồng hồ."
Thế mà ngay cả nàng cũng nói như vậy.
Quả nhiên có chút kỳ quái. Ta mỗi lần xuyên qua mê vụ đến chỗ ngồi đều mất rất nhiều thời gian, mà số hai Chén Nhỏ và số năm đều nói không cần lâu như vậy. Lần trước trước khi gặp số bốn Tuyên Minh, ta cũng lạc đường rất lâu, gặp được rồi thì lại rất nhanh tìm đến nơi. Ta còn chưa hỏi tình huống của số một, đoán chừng cũng tương tự như những người khác. Mảnh mê vụ này dường như ẩn ẩn lộ ra tính chất không chào đón ta.
Hơn nữa, trừ ta ra, những người ở nơi này dường như đều chưa từng trải qua chuyện tiến vào mê vụ mộng cảnh bằng "thị giác u linh". Thêm nữa, bọn họ dường như cũng có kinh nghiệm về "sức mạnh mảnh vỡ thần ấn", mà ta lại hoàn toàn không biết gì về điều này.
Điều này làm ta cảm giác mình giống như là một người ngoài cuộc, là một nhân vật vốn không nên xuất hiện trong mê vụ mộng cảnh.
Số hai Chén Nhỏ lẳng lặng quan sát ta.
"Số ba tiên sinh, ta có một vấn đề, không biết ngài có tiện trả lời ta không."
"Ngươi hỏi đi." Ta gật đầu.
Nàng chậm rãi nói: "Ta nghĩ. . . Số ba tiên sinh, lần này hẳn không phải là lần thứ hai ngài tiến vào mê vụ mộng cảnh, đúng không?"
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận