Bức Ta Tróc Cốt Đoạn Thân, Giờ Lại Khóc Cầu Ta Trở Về?
Chương 81: Huyết Sắc Kinh Cức ẩn tàng thuộc tính
Chương 81: Huyết Sắc Kinh Cức ẩn tàng thuộc tính
Thật lâu sau, “Ọe ~” Huyết Sắc Kinh Cức mặt mày nhăn nhó ôm mặt, vừa ho sặc sụa vừa quệt miệng. Nước mắt cũng theo đó mà trào ra. Thân thể mềm mại, uyển chuyển như tơ lụa của nàng run rẩy dữ dội, khiến chiếc váy lụa mỏng càng thêm bó sát vào thân. Dáng vẻ mềm mại thướt tha, đường cong hiện lên tư thái quyến rũ mê người. Nàng quay đầu lại, ngước đôi mắt đỏ rực, miệng nhỏ rát đau, đầy vẻ giận dữ trừng trừng Tần Hiên, giận dữ nói, “Tiểu nhân hèn hạ, sao ngươi dám làm nhục ta như vậy!?” Nàng có nằm mơ cũng không ngờ, Tần Hiên lại dùng thủ đoạn ti tiện, vô sỉ như thế! Lại bắt nàng phải hầu hạ như nô bộc. Cái cảnh khó xử đó, cứ hễ nhớ lại là thân thể mềm mại của nàng lại run lên, mặt mày đỏ bừng. Nhất là vừa rồi, Tần Hiên cố tình giam cầm nguyên lực của nàng, để nàng không thể dùng nguyên lực ép dị vật mắc trong cổ họng ra ngoài, chỉ còn cách nuốt xuống. Giờ phút này, nàng chỉ thấy bụng dạ cồn cào, muốn nôn khan.
Tần Hiên đưa tay, nắm lấy cằm Huyết Sắc Kinh Cức, trong mắt đầy tức giận nói, “Mồm mép lanh lợi, ta còn không ghét bỏ ngươi, ngươi ngược lại trách ta không phải?” Hắn hiểu rõ, Huyết Sắc Kinh Cức chưa có kinh nghiệm, cũng không hề chấp nhặt những sai sót vụng về của nàng. Vậy mà nữ nhân này dám trả đũa, làm sao hắn có thể nhịn được? Xin nhờ, bây giờ là Huyết Sắc Kinh Cức đang cần đến hắn. Hắn còn có thể bị Huyết Sắc Kinh Cức dạy dỗ sao!?
Huyết Sắc Kinh Cức lau khóe miệng, nét mặt nhu thuận, hoàn toàn khác với tính cách giết chóc của nàng. Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Nàng cắn đôi môi đỏ mọng ướt át, nắm chặt tay, buồn bực nói, “Yêu cầu của ngươi ta đã làm theo, bây giờ có phải ngươi nên đi giúp ta, thực hiện lời hứa của ngươi?” Thành viên ám sát bị Tử Dương Thập Ti truy nã, lúc nào cũng phải đối mặt với nguy hiểm. Càng kéo dài thời gian, nàng càng lo những thành viên ám sát kia sẽ bị thương vong.
Tần Hiên buông tay, hờ hững duỗi người, lười biếng ngáp một cái, “Không cần vội.” Hắn trở mình, nằm dài trên giường, chẳng chút phòng bị mà gõ hai cái lên vai, phân phó, “Xoa bóp vai cho ta đi.” Trước mặt Huyết Sắc Kinh Cức, Tần Hiên không cần bày phòng bị. Lúc này, dù tay hắn không trói gà nổi, Huyết Sắc Kinh Cức cũng không dám động đến một sợi tóc của hắn. Nếu có cường giả Ninh Vương phủ đột kích, Huyết Sắc Kinh Cức còn phải chắn trước mặt hắn, liều mạng bảo vệ hắn.
Huyết Sắc Kinh Cức giận tím mặt, thân thể run rẩy, nghiến răng nghiến lợi nói, “Nếu không cứu được các nàng, ta nhất định giết ngươi!” Tần Hiên hừ lạnh một tiếng, “Ngươi cứ giết ta đi! Xem ngươi có dám động thủ không.”
Huyết Sắc Kinh Cức bị nghẹn họng, á khẩu không trả lời được. Giống như một cô vợ nhỏ nhu thuận, nàng ngồi quỳ bên cạnh Tần Hiên, dùng đôi tay đã vấy máu của vô số ác nhân, nhẹ nhàng xoa bóp lưng cho hắn. Nàng nhìn chăm chú vào tấm lưng gầy gò nhưng lại có đường cong cơ bắp rõ ràng của Tần Hiên, ánh mắt nóng rực dán chặt vào những điểm yếu chết người. Nàng không nhịn được muốn cầm dao găm, đâm sau lưng Tần Hiên mười tám nhát thủng cả người. Nhưng nàng không dám, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lệnh, đến nỗi đôi tay nhỏ đã mỏi nhừ.
Trong chớp mắt, một chưởng phong đánh tới. Ngũ La Khinh Yên Chưởng! Ngũ La đều hóa thành làn khói xanh. Đến khi Huyết Sắc Kinh Cức kịp phản ứng thì đã bị đè ngã.
“Ách a ——” Huyết Sắc Kinh Cức kêu đau một tiếng, đầu ngửa ra sau, ánh mắt từ kinh ngạc chuyển sang ngơ ngác.
【 Khí vận chi nữ Huyết Sắc Kinh Cức tăng điểm hảo cảm, thưởng cho ký chủ 3000 điểm giá trị nhân vật phản diện! 】
Một lúc sau, Tần Hiên đã mặc lại quần áo, nghe thấy âm thanh thông báo thưởng. Hắn hơi ngạc nhiên quay đầu, nhìn Huyết Sắc Kinh Cức đang ngây người như mất hồn, sinh không luyến tiếc nằm vật vã trên giường. Trong lòng thấy lạ, điểm hảo cảm tăng lên? Tiếng nhắc nhở này có gì đó sai sai! Hành động vừa rồi của hắn, liên quan gì đến việc tăng thiện cảm của Huyết Sắc Kinh Cức chứ? Chẳng lẽ, hắn năm lần bảy lượt nhục nhã, đã kích phát thuộc tính ẩn sâu trong lòng Huyết Sắc Kinh Cức? Bề ngoài thì nhu thuận, tính cách giết người lạnh lùng, nhưng tận sâu trong nội tâm lại có sở thích bị ngược đãi?
“Chẳng lẽ chỉ cần dạy dỗ vài lần, nàng ta đã lên cơn nghiện rồi sao?” Tần Hiên khóe miệng hơi nhếch lên, không nghĩ nhiều nữa, quay người rời khỏi quán trọ, tiến về La Phủ...
Trong đế đô thành, Tổng bộ Tử Dương Thập Ti. Trước La Phủ tráng lệ, hai con Lôi Thú mặt sắt vô tư ngồi uy nghi, đôi mắt sáng ngời có thần, có thể khiến bất kỳ kẻ nào có ý đồ xấu khi đi qua đều sinh lòng sợ hãi. Sau khi được hộ vệ thông báo, La Tâm Di thân mặc váy dài màu đỏ rực, ngực ưỡn cao, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt lạnh lùng đi ra. Nàng liếc Tần Hiên một cái, tức giận nói, “Tìm ta làm gì?” Nàng đứng trên bậc cửa cao, không có ý định lại gần, tựa hồ muốn giữ khoảng cách với Tần Hiên.
Tần Hiên cũng không tức giận, đi thẳng vào vấn đề, “Muốn nhờ La tiểu thư giúp một chút, thả các thành viên ám sát ra, sau khi điều tra, Tử Dương Thập Ti hẳn cũng biết ám sát không phải là hung thủ tàn sát con em thế gia.”
La Tâm Di nhếch môi, có chút hứng thú hỏi lại, “Thả bọn chúng, là muốn bắt ngươi về quy án à?”
“Cho ngươi Tư vệ trưởng ngươi không cần, bây giờ lại tới cầu ta.”
“Ngươi nghĩ chỉ cần ngươi mở miệng, ta sẽ đáp ứng? Ta cũng cần có thể diện chứ!”
Tần Hiên giơ một ngón tay, “Coi như ta nợ ngươi một ân tình.”
La Tâm Di lật một cái nhìn trắng mắt đầy quyến rũ, “Ân tình của ngươi đáng giá bao nhiêu tiền chứ? Ban đầu ta còn định giam lũ ám sát này một thời gian, bây giờ ngươi vừa nhờ vả, chiều mai ta sẽ đem tất cả ra chém đầu!”
“Tâm Di!”
Bên trong La Phủ, vang lên một tiếng trách móc giận dữ. Mục Thanh Tuyết trốn sau cánh cửa, lo lắng Tần Hiên tức giận, không kìm được mà bước ra. Nàng liếc La Tâm Di một cái, tức giận nói, “Hiềm nghi ám sát đã được loại bỏ, hung thủ cũng đã dựa vào Thánh y nhất mạch mà định tội rồi, ngươi không cần giam giữ các nàng nữa!”
La Tâm Di thấy tỷ muội mình ra mặt bênh vực cho Tần Hiên, lại còn tiết lộ cả nội tình. Nàng cảm giác mình bị phản bội, ngực tức giận phập phồng, giận dữ mắng, “Thanh Tuyết, ngươi đang bán đứng ta hả?!”
Mục Thanh Tuyết điếc không nghe, đôi mắt vốn thanh lãnh giờ phút này lại nổi lên gợn sóng, nhìn Tần Hiên, ôn nhu nói, “Vụ án đã có tiến triển mới, hung thủ có người khác, thành viên ám sát sẽ sớm được thả ra, ngươi đừng lo.”
Tần Hiên trong lòng buồn cười, hắn dê thế tội, một gốc rạ đổi một gốc rạ. Tiến độ điều tra vụ án, càng ngày càng xa sự thật. Không cần nghĩ cũng biết là Tử Diên đại diện cho Thánh y nhất mạch, đang cố ý lái sang hướng khác. Hắn lười can thiệp chuyện người khác, chỉ chắp tay về phía Mục Thanh Tuyết, khô khan nói, “Cảm ơn.”
Mục Thanh Tuyết trong lòng đau nhói, tủi thân bỗng nhiên trào dâng. Nỗi chua xót khó kìm. Trong hốc mắt, một tầng hơi nước mờ mịt. Nàng nhìn Tần Hiên xa lạ, lại không mang chút tình cảm nào, ngây ngốc lên tiếng, “Giữa ta và ngươi, cần gì phải nói cảm ơn?” Tần Hiên là vị hôn phu của nàng. Từng có lúc, nàng coi hắn là nơi sâu nhất trong lòng, là bến đỗ duy nhất để nàng có thể dỡ bỏ mọi phòng bị. Nếu không phải nàng năm lần bảy lượt nói lời lạnh nhạt. Nếu không phải nàng tin vào lời dèm pha của phủ Tần Vương, từng câu từng chữ đều đâm thẳng vào trái tim Tần Hiên. Nếu không phải trước khi vạch trần sự thật, nàng vẫn cứ dùng ác ý để suy đoán Tần Hiên. Quan hệ giữa nàng và Tần Hiên, đâu chỉ lạnh nhạt đến mức này?
Mục Thanh Tuyết hít sâu một hơi, trong lòng nàng hiểu rõ, mình không có tư cách chỉ trích Tần Hiên thay đổi. Chỉ muốn thông qua hành động để bù đắp những tổn thương nàng gây ra cho Tần Hiên. Để mối quan hệ giữa hai người lại trở về như trước kia. Nỗi lòng chua xót khiến nàng gắng gượng nở một nụ cười, ôn nhu hỏi, “Chắc là ngươi muốn tham gia Long Huyết Bí Cảnh phải không? Ninh Vương Phủ lần này đã sinh sát tâm với ngươi, chuyến này chắc chắn sẽ ra tay với ngươi, ta và Tâm Di cũng đã chuẩn bị một chút, cùng đi với ngươi, có được không?”
Thật lâu sau, “Ọe ~” Huyết Sắc Kinh Cức mặt mày nhăn nhó ôm mặt, vừa ho sặc sụa vừa quệt miệng. Nước mắt cũng theo đó mà trào ra. Thân thể mềm mại, uyển chuyển như tơ lụa của nàng run rẩy dữ dội, khiến chiếc váy lụa mỏng càng thêm bó sát vào thân. Dáng vẻ mềm mại thướt tha, đường cong hiện lên tư thái quyến rũ mê người. Nàng quay đầu lại, ngước đôi mắt đỏ rực, miệng nhỏ rát đau, đầy vẻ giận dữ trừng trừng Tần Hiên, giận dữ nói, “Tiểu nhân hèn hạ, sao ngươi dám làm nhục ta như vậy!?” Nàng có nằm mơ cũng không ngờ, Tần Hiên lại dùng thủ đoạn ti tiện, vô sỉ như thế! Lại bắt nàng phải hầu hạ như nô bộc. Cái cảnh khó xử đó, cứ hễ nhớ lại là thân thể mềm mại của nàng lại run lên, mặt mày đỏ bừng. Nhất là vừa rồi, Tần Hiên cố tình giam cầm nguyên lực của nàng, để nàng không thể dùng nguyên lực ép dị vật mắc trong cổ họng ra ngoài, chỉ còn cách nuốt xuống. Giờ phút này, nàng chỉ thấy bụng dạ cồn cào, muốn nôn khan.
Tần Hiên đưa tay, nắm lấy cằm Huyết Sắc Kinh Cức, trong mắt đầy tức giận nói, “Mồm mép lanh lợi, ta còn không ghét bỏ ngươi, ngươi ngược lại trách ta không phải?” Hắn hiểu rõ, Huyết Sắc Kinh Cức chưa có kinh nghiệm, cũng không hề chấp nhặt những sai sót vụng về của nàng. Vậy mà nữ nhân này dám trả đũa, làm sao hắn có thể nhịn được? Xin nhờ, bây giờ là Huyết Sắc Kinh Cức đang cần đến hắn. Hắn còn có thể bị Huyết Sắc Kinh Cức dạy dỗ sao!?
Huyết Sắc Kinh Cức lau khóe miệng, nét mặt nhu thuận, hoàn toàn khác với tính cách giết chóc của nàng. Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Nàng cắn đôi môi đỏ mọng ướt át, nắm chặt tay, buồn bực nói, “Yêu cầu của ngươi ta đã làm theo, bây giờ có phải ngươi nên đi giúp ta, thực hiện lời hứa của ngươi?” Thành viên ám sát bị Tử Dương Thập Ti truy nã, lúc nào cũng phải đối mặt với nguy hiểm. Càng kéo dài thời gian, nàng càng lo những thành viên ám sát kia sẽ bị thương vong.
Tần Hiên buông tay, hờ hững duỗi người, lười biếng ngáp một cái, “Không cần vội.” Hắn trở mình, nằm dài trên giường, chẳng chút phòng bị mà gõ hai cái lên vai, phân phó, “Xoa bóp vai cho ta đi.” Trước mặt Huyết Sắc Kinh Cức, Tần Hiên không cần bày phòng bị. Lúc này, dù tay hắn không trói gà nổi, Huyết Sắc Kinh Cức cũng không dám động đến một sợi tóc của hắn. Nếu có cường giả Ninh Vương phủ đột kích, Huyết Sắc Kinh Cức còn phải chắn trước mặt hắn, liều mạng bảo vệ hắn.
Huyết Sắc Kinh Cức giận tím mặt, thân thể run rẩy, nghiến răng nghiến lợi nói, “Nếu không cứu được các nàng, ta nhất định giết ngươi!” Tần Hiên hừ lạnh một tiếng, “Ngươi cứ giết ta đi! Xem ngươi có dám động thủ không.”
Huyết Sắc Kinh Cức bị nghẹn họng, á khẩu không trả lời được. Giống như một cô vợ nhỏ nhu thuận, nàng ngồi quỳ bên cạnh Tần Hiên, dùng đôi tay đã vấy máu của vô số ác nhân, nhẹ nhàng xoa bóp lưng cho hắn. Nàng nhìn chăm chú vào tấm lưng gầy gò nhưng lại có đường cong cơ bắp rõ ràng của Tần Hiên, ánh mắt nóng rực dán chặt vào những điểm yếu chết người. Nàng không nhịn được muốn cầm dao găm, đâm sau lưng Tần Hiên mười tám nhát thủng cả người. Nhưng nàng không dám, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lệnh, đến nỗi đôi tay nhỏ đã mỏi nhừ.
Trong chớp mắt, một chưởng phong đánh tới. Ngũ La Khinh Yên Chưởng! Ngũ La đều hóa thành làn khói xanh. Đến khi Huyết Sắc Kinh Cức kịp phản ứng thì đã bị đè ngã.
“Ách a ——” Huyết Sắc Kinh Cức kêu đau một tiếng, đầu ngửa ra sau, ánh mắt từ kinh ngạc chuyển sang ngơ ngác.
【 Khí vận chi nữ Huyết Sắc Kinh Cức tăng điểm hảo cảm, thưởng cho ký chủ 3000 điểm giá trị nhân vật phản diện! 】
Một lúc sau, Tần Hiên đã mặc lại quần áo, nghe thấy âm thanh thông báo thưởng. Hắn hơi ngạc nhiên quay đầu, nhìn Huyết Sắc Kinh Cức đang ngây người như mất hồn, sinh không luyến tiếc nằm vật vã trên giường. Trong lòng thấy lạ, điểm hảo cảm tăng lên? Tiếng nhắc nhở này có gì đó sai sai! Hành động vừa rồi của hắn, liên quan gì đến việc tăng thiện cảm của Huyết Sắc Kinh Cức chứ? Chẳng lẽ, hắn năm lần bảy lượt nhục nhã, đã kích phát thuộc tính ẩn sâu trong lòng Huyết Sắc Kinh Cức? Bề ngoài thì nhu thuận, tính cách giết người lạnh lùng, nhưng tận sâu trong nội tâm lại có sở thích bị ngược đãi?
“Chẳng lẽ chỉ cần dạy dỗ vài lần, nàng ta đã lên cơn nghiện rồi sao?” Tần Hiên khóe miệng hơi nhếch lên, không nghĩ nhiều nữa, quay người rời khỏi quán trọ, tiến về La Phủ...
Trong đế đô thành, Tổng bộ Tử Dương Thập Ti. Trước La Phủ tráng lệ, hai con Lôi Thú mặt sắt vô tư ngồi uy nghi, đôi mắt sáng ngời có thần, có thể khiến bất kỳ kẻ nào có ý đồ xấu khi đi qua đều sinh lòng sợ hãi. Sau khi được hộ vệ thông báo, La Tâm Di thân mặc váy dài màu đỏ rực, ngực ưỡn cao, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt lạnh lùng đi ra. Nàng liếc Tần Hiên một cái, tức giận nói, “Tìm ta làm gì?” Nàng đứng trên bậc cửa cao, không có ý định lại gần, tựa hồ muốn giữ khoảng cách với Tần Hiên.
Tần Hiên cũng không tức giận, đi thẳng vào vấn đề, “Muốn nhờ La tiểu thư giúp một chút, thả các thành viên ám sát ra, sau khi điều tra, Tử Dương Thập Ti hẳn cũng biết ám sát không phải là hung thủ tàn sát con em thế gia.”
La Tâm Di nhếch môi, có chút hứng thú hỏi lại, “Thả bọn chúng, là muốn bắt ngươi về quy án à?”
“Cho ngươi Tư vệ trưởng ngươi không cần, bây giờ lại tới cầu ta.”
“Ngươi nghĩ chỉ cần ngươi mở miệng, ta sẽ đáp ứng? Ta cũng cần có thể diện chứ!”
Tần Hiên giơ một ngón tay, “Coi như ta nợ ngươi một ân tình.”
La Tâm Di lật một cái nhìn trắng mắt đầy quyến rũ, “Ân tình của ngươi đáng giá bao nhiêu tiền chứ? Ban đầu ta còn định giam lũ ám sát này một thời gian, bây giờ ngươi vừa nhờ vả, chiều mai ta sẽ đem tất cả ra chém đầu!”
“Tâm Di!”
Bên trong La Phủ, vang lên một tiếng trách móc giận dữ. Mục Thanh Tuyết trốn sau cánh cửa, lo lắng Tần Hiên tức giận, không kìm được mà bước ra. Nàng liếc La Tâm Di một cái, tức giận nói, “Hiềm nghi ám sát đã được loại bỏ, hung thủ cũng đã dựa vào Thánh y nhất mạch mà định tội rồi, ngươi không cần giam giữ các nàng nữa!”
La Tâm Di thấy tỷ muội mình ra mặt bênh vực cho Tần Hiên, lại còn tiết lộ cả nội tình. Nàng cảm giác mình bị phản bội, ngực tức giận phập phồng, giận dữ mắng, “Thanh Tuyết, ngươi đang bán đứng ta hả?!”
Mục Thanh Tuyết điếc không nghe, đôi mắt vốn thanh lãnh giờ phút này lại nổi lên gợn sóng, nhìn Tần Hiên, ôn nhu nói, “Vụ án đã có tiến triển mới, hung thủ có người khác, thành viên ám sát sẽ sớm được thả ra, ngươi đừng lo.”
Tần Hiên trong lòng buồn cười, hắn dê thế tội, một gốc rạ đổi một gốc rạ. Tiến độ điều tra vụ án, càng ngày càng xa sự thật. Không cần nghĩ cũng biết là Tử Diên đại diện cho Thánh y nhất mạch, đang cố ý lái sang hướng khác. Hắn lười can thiệp chuyện người khác, chỉ chắp tay về phía Mục Thanh Tuyết, khô khan nói, “Cảm ơn.”
Mục Thanh Tuyết trong lòng đau nhói, tủi thân bỗng nhiên trào dâng. Nỗi chua xót khó kìm. Trong hốc mắt, một tầng hơi nước mờ mịt. Nàng nhìn Tần Hiên xa lạ, lại không mang chút tình cảm nào, ngây ngốc lên tiếng, “Giữa ta và ngươi, cần gì phải nói cảm ơn?” Tần Hiên là vị hôn phu của nàng. Từng có lúc, nàng coi hắn là nơi sâu nhất trong lòng, là bến đỗ duy nhất để nàng có thể dỡ bỏ mọi phòng bị. Nếu không phải nàng năm lần bảy lượt nói lời lạnh nhạt. Nếu không phải nàng tin vào lời dèm pha của phủ Tần Vương, từng câu từng chữ đều đâm thẳng vào trái tim Tần Hiên. Nếu không phải trước khi vạch trần sự thật, nàng vẫn cứ dùng ác ý để suy đoán Tần Hiên. Quan hệ giữa nàng và Tần Hiên, đâu chỉ lạnh nhạt đến mức này?
Mục Thanh Tuyết hít sâu một hơi, trong lòng nàng hiểu rõ, mình không có tư cách chỉ trích Tần Hiên thay đổi. Chỉ muốn thông qua hành động để bù đắp những tổn thương nàng gây ra cho Tần Hiên. Để mối quan hệ giữa hai người lại trở về như trước kia. Nỗi lòng chua xót khiến nàng gắng gượng nở một nụ cười, ôn nhu hỏi, “Chắc là ngươi muốn tham gia Long Huyết Bí Cảnh phải không? Ninh Vương Phủ lần này đã sinh sát tâm với ngươi, chuyến này chắc chắn sẽ ra tay với ngươi, ta và Tâm Di cũng đã chuẩn bị một chút, cùng đi với ngươi, có được không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận