Bức Ta Tróc Cốt Đoạn Thân, Giờ Lại Khóc Cầu Ta Trở Về?
Chương 128: Tần Hiên tức giận, hồng nhan thương!
Chương 128: Tần Hiên tức giận, hồng nhan thương!
“Ta! Ta không có!” Thượng Quan Doanh lớn tiếng phản bác.
Nàng không có xấu xa như La Tâm Di nghĩ.
Việc nàng thân mật với Tần công tử, là bởi vì ở trong lòng Tần công tử, nàng cảm thấy an toàn hơn.
Hơn nữa, nàng đã xác định, sau này mình là người của Tần công tử.
Một chút cử chỉ thân mật, có gì để nàng phải chống cự?
“Ngươi còn không biết xấu hổ nói ta, chẳng phải ngươi cũng vậy sao? Mỗi lần gặp Tần Hiên đều cố ý ưỡn ngực, cứ như là đang thi xem ai ngực to ngực nhỏ ấy.” Thượng Quan Doanh nắm chặt tay tỷ tỷ, mạnh dạn lớn tiếng nói.
La Tâm Di nâng đôi gò bồng đảo nặng trĩu, cười khẩy nói: “Ngươi so được với ta chắc?”
Thượng Quan Doanh không chịu thua, lầu bầu: “Sao lại không thể?”
“Vì ta là ngựa non háu đá đấy!” La Tâm Di không hề có ý tốt nhìn chằm chằm Thượng Quan Doanh, “Ngươi còn nhỏ, ngây thơ như tờ giấy trắng, chắc không thể giống ta, cũng là hạng ngựa non háu đá như ta chứ?”
Một câu này đốp lại làm tiểu la lỵ còn chưa biết chuyện đời mặt phấn hồng lên.
Nàng ngại ngùng không dám tiếp tục chủ đề này.
Tử Diên và những cô gái khác cũng không ngờ, mặt La Tâm Di lại dày đến mức này.
Nàng tự mắng mình như vậy.
Chẳng khác gì đàn ông tự nhận mình không thể làm ăn gì.
Đừng nói Thượng Quan Doanh ngây thơ, đến cả các nàng cũng không biết nên mở miệng phản bác thế nào.
“Nói cho cùng, đều do chính ngươi muốn thôi.” Thượng Quan Tư Lãnh khẽ lên tiếng: “Ai đi ai ở, phải do Tần Hiên tự quyết định!”
Nàng quay sang nhìn Tần Hiên, dịu dàng nói: “Thượng Quan gia ta nợ ngươi, ta sẽ cố gắng báo đáp, chăm sóc ngươi, không ai làm thay được.”
Thanh Ninh luống cuống kéo tay Tần Hiên, làm nũng lay: “Công tử, ta muốn ở lại chăm sóc ngươi, ở lại đây mãi, người muốn sao cũng được......”
La Tâm Di giơ tay chỉ vào mũi Thanh Ninh: “Ngươi gian lận! Cái gì mà muốn sao cũng được, ngươi định dùng thân mình quyến rũ Tần Hiên à?”
“Chỉ có ngươi mới biết lả lơi uyển chuyển thôi sao? Bổn cô nương đâu có kém gì ngươi! Ngươi đã chơi được trò đó thì Tần Hiên, ngươi chọn Thanh Tuyết đi, Thanh Tuyết thì thanh lãnh, nhưng trong lòng nóng như lửa, đốt cho ngươi sướng ngây người!”
“La Tâm Di, ngươi đừng quá đáng, Doanh Doanh còn ở đây, nàng chỉ là một đứa bé, ngươi cứ hở miệng ra là mấy chuyện này, có quá đáng không?” Tử Diên không thèm để ý tới cuộc cãi vã của La Tâm Di và Thượng Quan Tư, chỉ yên lặng nhìn Tần Hiên, kéo tay hắn nhắc nhở: “Ta có «Thiên Vĩ Hạt Bảo thuật», ngươi và ta cùng tu luyện sẽ tiến bộ rất nhanh, cứ để ta ở lại đây, lợi trăm đường mà chẳng có hại gì.”
La Tâm Di kêu toáng lên: “Tử Diên! Ngươi cũng gian lận dùng bảo thuật dụ Tần Hiên thì tài cán gì? Có bản lĩnh đừng dựa vào mấy thứ đó!”
“Tần Hiên, nghe ta không sai đâu, chọn Thanh Tuyết đi!”
Thượng Quan Tư khí uất nói: “Chọn ta!”
Thanh Ninh nóng ruột: “Công tử, ta không muốn đi, ta không muốn đi đâu cả, chỉ muốn ở bên cạnh người thôi.”
Tử Diên trầm giọng: “Hãy để ta ở lại!”
“Ngươi bảo ngươi ở lại là được sao? Ngươi đang giúp Tần Hiên, hay là ra lệnh cho hắn?”
“Ngươi im đi!”
“Ta có hai cái miệng, ngươi bảo ta ngậm cái nào?”
“La Tâm Di, ngươi còn muốn mặt mũi nữa không!?”
“……”
Trong phủ, tiếng cãi vã càng thêm dữ dội.
Năm cô gái đấu đá đến mặt đỏ tai nóng, từ cãi cọ đã leo thang thành dùng lời lẽ công kích cá nhân.
Tử Diên giận sôi máu, còn định động tay động chân.
Mấu chốt là La Tâm Di nghĩ đây là địa bàn của Dao Trì Thánh Địa, không sợ làm to chuyện.
Dù cãi nhau căng thẳng, vẫn không chịu nhường bước.
Làm ngọn lửa này, cháy càng hừng hực!
Thượng Quan Tư hòa thanh thà, cũng không muốn từ bỏ.
Nóng nảy nên cứ tranh cãi, lí lẽ biện hộ.
Làm cả phủ ồn ào như cái chợ vỡ.
Khiến người ta ù hết cả tai, như thể nóc nhà sẽ bay mất bất cứ lúc nào.
Trong tòa tháp trấn ngục ở Hoang Cổ, Lãnh Ly xem náo nhiệt không sợ chuyện lớn, cười nhạo: “Lần này hay rồi, bảo ngươi đừng mở miệng, tùy ý chuyện lớn lên, giờ ngươi muốn lên tiếng cũng muộn rồi.”
“Bất kể ngươi chọn ai, cũng đắc tội bốn người kia, bọn họ đều là thiên chi kiêu nữ, ai mà chẳng kiêu ngạo chứ?”
“Một khi thấy trong lòng ngươi, mình không bằng người khác, sau này chắc chắn sẽ sinh ra khúc mắc!”
“Đến lúc đó, ngươi muốn vãn hồi, thì đã quá muộn rồi!”
“Hoàng thượng không vội mà thái giám lại lo.” Tần Hiên tức giận liếc hắn.
Hắn căn bản không để lời Lãnh Ly cảnh cáo vào tai.
Hắn đang tính toán phần thưởng.
Tử Diên cung cấp 16.000 điểm nhân vật phản diện, Mục Thanh Tuyết 12.000 điểm, Thanh Ninh 9.000 điểm, hai chị em Thượng Quan tổng cộng 22.000.
Tổng cộng là 59.000 điểm.
Chỉ mới xem một chút trò vui, mà số dư điểm nhân vật phản diện của hắn đã lên tới 839.000 điểm.
Đủ để tu luyện «Hoàng Phượng Bảo thuật» tới đại thành.
Lãnh Ly bảo hắn giờ hối hận đã muộn?
Tần Hiên chỉ cảm thấy, Tử Diên bọn họ kiếm điểm nhanh quá.
Nếu tranh cãi thêm chút nữa, số dư điểm nhân vật phản diện của hắn có lẽ đã lên tới mấy triệu.
Đủ sức nâng «Chân Long Bảo thuật» sát thương phá trần lên viên mãn!
«Chân Long Bảo thuật» đại thành đủ để hắn có thể ngang sức với Trần Phàm hậu kỳ ở chuẩn thánh cảnh.
Nếu tu luyện «Chân Long Bảo thuật» tới viên mãn, hắn cảnh giới thiên nhân tam trọng này, chẳng phải sẽ trực tiếp đối đầu với thánh nhân cảnh sao?
Đừng thấy hắn bây giờ, lợi dụng cái này lợi dụng cái kia.
Dựa vào mưu kế ẩn mình, giăng bẫy ngàn dặm để bố cục, có thể khiến tình thế phát triển theo ý mình.
Nhưng điều khiến người ta thích thú nhất vẫn là chiến lực nghiền ép.
Có thể dựa vào nắm đấm thì hắn chẳng muốn dựa vào miệng lưỡi, tốn nước bọt!
“Đều im đi!” Mục Thanh Tuyết lên tiếng quát.
Làm cả phủ đang ồn ào trở nên yên tĩnh.
Nàng nhíu mày, bất mãn nói: “Nếu chúng ta cãi nhau không ra kết quả, vậy để Tần Hiên tự chọn một người chẳng phải xong sao?!”
Nghe vậy, các nàng đều nhìn về phía Tần Hiên.
Sau một hồi, thấy trong mắt các cô gái có chút áy náy.
Tần Hiên nhận ra thì mới từ từ hỏi lại: “Náo nhiệt thế mà, cứ tiếp tục đi, sao lại không ầm ĩ nữa? Vừa rồi không phải cãi nhau hăng say, đều có lý lẽ của mình à? Sao giờ im hết rồi?”
La Tâm Di nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thì cuối cùng, chẳng phải vẫn phải theo ý ngươi sao?”
Tần Hiên lộ vẻ lạnh lùng cười khẩy, nhìn chằm chằm La Tâm Di: “Chuyện này liên quan gì tới ngươi, ngươi ở đây hóng chuyện gì?”
Xong rồi!
La Tâm Di thầm kêu trong bụng.
Cảm thấy lần này, mình có thể đã thật sự sai rồi.
Khiến Tần Hiên thật sự nổi giận!
Thượng Quan Tư cúi đầu phụ họa: “Nói đúng!”
“Ta nói đúng hay không, thì có liên quan gì tới ngươi? Ngươi không ở Minh Đồng Phong mà chạy tới đây, làm nơi này bốc mùi khó chịu, ngươi thấy mình còn mặt mũi à!?” Tần Hiên trừng mắt Thượng Quan Tư, cũng chẳng nể mặt nàng.
Liếc Thượng Quan Doanh, giọng lạnh tanh: “Ngươi cũng đừng xin cho cô ta, ngươi còn bé tí mà đi hóng hớt cái gì? Mọc lông đủ chưa?”
Thượng Quan Doanh rụt rè sợ sệt cúi đầu: “Chưa có......”
Tâm thần Tần Hiên có chút chao đảo, trong đầu bắt đầu hiện lên những hình ảnh không nên có.
Hắn liền cố gắng không nghĩ tới mấy hình ảnh không lành mạnh, quay đầu nhìn Thanh Ninh: “Ngươi về đi, về nơi ngươi ở, nghĩ cho kỹ xem mình đã làm sai cái gì, tự lắng lại bản thân, nếu biết sai thì hãy nói, nếu không nhận ra sai lầm của mình, thì đừng có quay về.”
Mặc kệ đôi mắt đỏ hoe của Thanh Ninh.
Hắn nhìn sang Tử Diên, ánh mắt không còn lạnh như băng, mà có thêm phần dịu dàng.
Tử Diên mừng rỡ trong lòng.
Dù Tần Hiên không nói câu gì, cũng khiến nàng như đang nếm mật ngọt ngào.
Tần Hiên quở trách bốn cô nàng chẳng đáng gì, chỉ riêng với nàng, lại không hề tỏ vẻ giận dữ.
Chẳng phải rõ ràng cho thấy, vị trí của nàng trong lòng Tần Hiên là đặc biệt sao?
Chẳng phải chuẩn bị, để nàng ở lại phủ này hay sao?
Tần Hiên thấy Tử Diên vui vẻ, sự dịu dàng trong mắt dần biến thành đau buồn, thất vọng cực độ.
Hắn nhìn Tử Diên, thở dài khe khẽ: “Người khiến ta thất vọng nhất, chính là ngươi!”
“Ta! Ta không có!” Thượng Quan Doanh lớn tiếng phản bác.
Nàng không có xấu xa như La Tâm Di nghĩ.
Việc nàng thân mật với Tần công tử, là bởi vì ở trong lòng Tần công tử, nàng cảm thấy an toàn hơn.
Hơn nữa, nàng đã xác định, sau này mình là người của Tần công tử.
Một chút cử chỉ thân mật, có gì để nàng phải chống cự?
“Ngươi còn không biết xấu hổ nói ta, chẳng phải ngươi cũng vậy sao? Mỗi lần gặp Tần Hiên đều cố ý ưỡn ngực, cứ như là đang thi xem ai ngực to ngực nhỏ ấy.” Thượng Quan Doanh nắm chặt tay tỷ tỷ, mạnh dạn lớn tiếng nói.
La Tâm Di nâng đôi gò bồng đảo nặng trĩu, cười khẩy nói: “Ngươi so được với ta chắc?”
Thượng Quan Doanh không chịu thua, lầu bầu: “Sao lại không thể?”
“Vì ta là ngựa non háu đá đấy!” La Tâm Di không hề có ý tốt nhìn chằm chằm Thượng Quan Doanh, “Ngươi còn nhỏ, ngây thơ như tờ giấy trắng, chắc không thể giống ta, cũng là hạng ngựa non háu đá như ta chứ?”
Một câu này đốp lại làm tiểu la lỵ còn chưa biết chuyện đời mặt phấn hồng lên.
Nàng ngại ngùng không dám tiếp tục chủ đề này.
Tử Diên và những cô gái khác cũng không ngờ, mặt La Tâm Di lại dày đến mức này.
Nàng tự mắng mình như vậy.
Chẳng khác gì đàn ông tự nhận mình không thể làm ăn gì.
Đừng nói Thượng Quan Doanh ngây thơ, đến cả các nàng cũng không biết nên mở miệng phản bác thế nào.
“Nói cho cùng, đều do chính ngươi muốn thôi.” Thượng Quan Tư Lãnh khẽ lên tiếng: “Ai đi ai ở, phải do Tần Hiên tự quyết định!”
Nàng quay sang nhìn Tần Hiên, dịu dàng nói: “Thượng Quan gia ta nợ ngươi, ta sẽ cố gắng báo đáp, chăm sóc ngươi, không ai làm thay được.”
Thanh Ninh luống cuống kéo tay Tần Hiên, làm nũng lay: “Công tử, ta muốn ở lại chăm sóc ngươi, ở lại đây mãi, người muốn sao cũng được......”
La Tâm Di giơ tay chỉ vào mũi Thanh Ninh: “Ngươi gian lận! Cái gì mà muốn sao cũng được, ngươi định dùng thân mình quyến rũ Tần Hiên à?”
“Chỉ có ngươi mới biết lả lơi uyển chuyển thôi sao? Bổn cô nương đâu có kém gì ngươi! Ngươi đã chơi được trò đó thì Tần Hiên, ngươi chọn Thanh Tuyết đi, Thanh Tuyết thì thanh lãnh, nhưng trong lòng nóng như lửa, đốt cho ngươi sướng ngây người!”
“La Tâm Di, ngươi đừng quá đáng, Doanh Doanh còn ở đây, nàng chỉ là một đứa bé, ngươi cứ hở miệng ra là mấy chuyện này, có quá đáng không?” Tử Diên không thèm để ý tới cuộc cãi vã của La Tâm Di và Thượng Quan Tư, chỉ yên lặng nhìn Tần Hiên, kéo tay hắn nhắc nhở: “Ta có «Thiên Vĩ Hạt Bảo thuật», ngươi và ta cùng tu luyện sẽ tiến bộ rất nhanh, cứ để ta ở lại đây, lợi trăm đường mà chẳng có hại gì.”
La Tâm Di kêu toáng lên: “Tử Diên! Ngươi cũng gian lận dùng bảo thuật dụ Tần Hiên thì tài cán gì? Có bản lĩnh đừng dựa vào mấy thứ đó!”
“Tần Hiên, nghe ta không sai đâu, chọn Thanh Tuyết đi!”
Thượng Quan Tư khí uất nói: “Chọn ta!”
Thanh Ninh nóng ruột: “Công tử, ta không muốn đi, ta không muốn đi đâu cả, chỉ muốn ở bên cạnh người thôi.”
Tử Diên trầm giọng: “Hãy để ta ở lại!”
“Ngươi bảo ngươi ở lại là được sao? Ngươi đang giúp Tần Hiên, hay là ra lệnh cho hắn?”
“Ngươi im đi!”
“Ta có hai cái miệng, ngươi bảo ta ngậm cái nào?”
“La Tâm Di, ngươi còn muốn mặt mũi nữa không!?”
“……”
Trong phủ, tiếng cãi vã càng thêm dữ dội.
Năm cô gái đấu đá đến mặt đỏ tai nóng, từ cãi cọ đã leo thang thành dùng lời lẽ công kích cá nhân.
Tử Diên giận sôi máu, còn định động tay động chân.
Mấu chốt là La Tâm Di nghĩ đây là địa bàn của Dao Trì Thánh Địa, không sợ làm to chuyện.
Dù cãi nhau căng thẳng, vẫn không chịu nhường bước.
Làm ngọn lửa này, cháy càng hừng hực!
Thượng Quan Tư hòa thanh thà, cũng không muốn từ bỏ.
Nóng nảy nên cứ tranh cãi, lí lẽ biện hộ.
Làm cả phủ ồn ào như cái chợ vỡ.
Khiến người ta ù hết cả tai, như thể nóc nhà sẽ bay mất bất cứ lúc nào.
Trong tòa tháp trấn ngục ở Hoang Cổ, Lãnh Ly xem náo nhiệt không sợ chuyện lớn, cười nhạo: “Lần này hay rồi, bảo ngươi đừng mở miệng, tùy ý chuyện lớn lên, giờ ngươi muốn lên tiếng cũng muộn rồi.”
“Bất kể ngươi chọn ai, cũng đắc tội bốn người kia, bọn họ đều là thiên chi kiêu nữ, ai mà chẳng kiêu ngạo chứ?”
“Một khi thấy trong lòng ngươi, mình không bằng người khác, sau này chắc chắn sẽ sinh ra khúc mắc!”
“Đến lúc đó, ngươi muốn vãn hồi, thì đã quá muộn rồi!”
“Hoàng thượng không vội mà thái giám lại lo.” Tần Hiên tức giận liếc hắn.
Hắn căn bản không để lời Lãnh Ly cảnh cáo vào tai.
Hắn đang tính toán phần thưởng.
Tử Diên cung cấp 16.000 điểm nhân vật phản diện, Mục Thanh Tuyết 12.000 điểm, Thanh Ninh 9.000 điểm, hai chị em Thượng Quan tổng cộng 22.000.
Tổng cộng là 59.000 điểm.
Chỉ mới xem một chút trò vui, mà số dư điểm nhân vật phản diện của hắn đã lên tới 839.000 điểm.
Đủ để tu luyện «Hoàng Phượng Bảo thuật» tới đại thành.
Lãnh Ly bảo hắn giờ hối hận đã muộn?
Tần Hiên chỉ cảm thấy, Tử Diên bọn họ kiếm điểm nhanh quá.
Nếu tranh cãi thêm chút nữa, số dư điểm nhân vật phản diện của hắn có lẽ đã lên tới mấy triệu.
Đủ sức nâng «Chân Long Bảo thuật» sát thương phá trần lên viên mãn!
«Chân Long Bảo thuật» đại thành đủ để hắn có thể ngang sức với Trần Phàm hậu kỳ ở chuẩn thánh cảnh.
Nếu tu luyện «Chân Long Bảo thuật» tới viên mãn, hắn cảnh giới thiên nhân tam trọng này, chẳng phải sẽ trực tiếp đối đầu với thánh nhân cảnh sao?
Đừng thấy hắn bây giờ, lợi dụng cái này lợi dụng cái kia.
Dựa vào mưu kế ẩn mình, giăng bẫy ngàn dặm để bố cục, có thể khiến tình thế phát triển theo ý mình.
Nhưng điều khiến người ta thích thú nhất vẫn là chiến lực nghiền ép.
Có thể dựa vào nắm đấm thì hắn chẳng muốn dựa vào miệng lưỡi, tốn nước bọt!
“Đều im đi!” Mục Thanh Tuyết lên tiếng quát.
Làm cả phủ đang ồn ào trở nên yên tĩnh.
Nàng nhíu mày, bất mãn nói: “Nếu chúng ta cãi nhau không ra kết quả, vậy để Tần Hiên tự chọn một người chẳng phải xong sao?!”
Nghe vậy, các nàng đều nhìn về phía Tần Hiên.
Sau một hồi, thấy trong mắt các cô gái có chút áy náy.
Tần Hiên nhận ra thì mới từ từ hỏi lại: “Náo nhiệt thế mà, cứ tiếp tục đi, sao lại không ầm ĩ nữa? Vừa rồi không phải cãi nhau hăng say, đều có lý lẽ của mình à? Sao giờ im hết rồi?”
La Tâm Di nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thì cuối cùng, chẳng phải vẫn phải theo ý ngươi sao?”
Tần Hiên lộ vẻ lạnh lùng cười khẩy, nhìn chằm chằm La Tâm Di: “Chuyện này liên quan gì tới ngươi, ngươi ở đây hóng chuyện gì?”
Xong rồi!
La Tâm Di thầm kêu trong bụng.
Cảm thấy lần này, mình có thể đã thật sự sai rồi.
Khiến Tần Hiên thật sự nổi giận!
Thượng Quan Tư cúi đầu phụ họa: “Nói đúng!”
“Ta nói đúng hay không, thì có liên quan gì tới ngươi? Ngươi không ở Minh Đồng Phong mà chạy tới đây, làm nơi này bốc mùi khó chịu, ngươi thấy mình còn mặt mũi à!?” Tần Hiên trừng mắt Thượng Quan Tư, cũng chẳng nể mặt nàng.
Liếc Thượng Quan Doanh, giọng lạnh tanh: “Ngươi cũng đừng xin cho cô ta, ngươi còn bé tí mà đi hóng hớt cái gì? Mọc lông đủ chưa?”
Thượng Quan Doanh rụt rè sợ sệt cúi đầu: “Chưa có......”
Tâm thần Tần Hiên có chút chao đảo, trong đầu bắt đầu hiện lên những hình ảnh không nên có.
Hắn liền cố gắng không nghĩ tới mấy hình ảnh không lành mạnh, quay đầu nhìn Thanh Ninh: “Ngươi về đi, về nơi ngươi ở, nghĩ cho kỹ xem mình đã làm sai cái gì, tự lắng lại bản thân, nếu biết sai thì hãy nói, nếu không nhận ra sai lầm của mình, thì đừng có quay về.”
Mặc kệ đôi mắt đỏ hoe của Thanh Ninh.
Hắn nhìn sang Tử Diên, ánh mắt không còn lạnh như băng, mà có thêm phần dịu dàng.
Tử Diên mừng rỡ trong lòng.
Dù Tần Hiên không nói câu gì, cũng khiến nàng như đang nếm mật ngọt ngào.
Tần Hiên quở trách bốn cô nàng chẳng đáng gì, chỉ riêng với nàng, lại không hề tỏ vẻ giận dữ.
Chẳng phải rõ ràng cho thấy, vị trí của nàng trong lòng Tần Hiên là đặc biệt sao?
Chẳng phải chuẩn bị, để nàng ở lại phủ này hay sao?
Tần Hiên thấy Tử Diên vui vẻ, sự dịu dàng trong mắt dần biến thành đau buồn, thất vọng cực độ.
Hắn nhìn Tử Diên, thở dài khe khẽ: “Người khiến ta thất vọng nhất, chính là ngươi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận