Bức Ta Tróc Cốt Đoạn Thân, Giờ Lại Khóc Cầu Ta Trở Về?
Chương 217: Hành hung Tử Dương Thái Tử
"Không hổ là thần băng Ba Tắc Tây đến chết đều muốn bảo vệ Băng Tinh Minh Hà, lực lượng này hoàn toàn chính xác đủ nghịch thiên!" Linh hồn của Bổ Thiên thánh chủ cảnh giới Chuẩn Đế, lại thêm thân thể của một trong mười hung thú là cự thú, một tổ hợp nghịch thiên như vậy. Có thể nói là nuốt trời nuốt đất thôn vạn vật. Nhưng loại tồn tại này trước Minh Hà chi lực, lại không có chút sức phản kháng, bị đông cứng thành băng tinh, dễ như trở bàn tay đánh nát thành bột mịn. Sao mà dọa người? Cũng là vì Băng Tinh Minh Hà không thể tùy ý điều động. Nếu không, có thêm mấy vị Chuẩn Đế nữa, hắn cũng xử lý như nhau! Thu hồi tâm thần, Tần Hiên nhìn quanh bốn phía, xác nhận đi xác nhận lại, trong thánh địa Bổ Thiên không còn dấu hiệu sinh vật sống. Lúc này mới dùng 3000 long diễm viêm quét sạch, đem tất cả những vật chứa đựng sinh cơ ở nơi đây, đều thiêu đốt không còn gì. Nhổ cỏ không trừ gốc, gió xuân thổi lại. Nếu đã tàn sát thì phải đồ sát sạch sẽ, để tránh sau này sinh thêm sự cố. Làm xong mọi việc, Tần Hiên mới quay đầu rời đi. "Đi? Ngươi muốn đi đâu!" Tử Dương thái tử lóe lên thân hình, chắn trước mặt Tần Hiên, cổ tay đã khép lại, có vẻ vẫn còn đau âm ỉ. Hắn là thái tử trữ quân cao quý, chưa từng chịu nhục như vậy. Bị hắn làm bị thương, Tần Hiên lại muốn bình an rời đi trước mặt hắn? Đúng là người si nói mộng! Trong đôi mắt màu vàng nhạt của hắn, vẻ ngang ngược chợt lóe lên, hắn nói ra lý do chính đáng: "Thánh địa Bổ Thiên là một bộ phận không thể tách rời của Tử Dương đế quốc, bây giờ ngươi hủy cái thánh địa đã thành lập từ khi đế quốc khai sinh tới giờ, còn muốn trốn đi đâu?" Tần Hiên tặc lưỡi, mắt nhắm chặt. Hắn khó chịu ngước mắt nhìn Tử Dương thái tử, "Không phải, ngươi ngu ngốc à? Sao chỗ nào cũng có loại người như ngươi vậy?" "Đây là ân oán của ta và thánh địa Bổ Thiên, liên quan gì tới ngươi?" "Ngươi tốt nhất nên ở yên trong đông cung của mình, chờ kế thừa vị trí Tử Dương đại đế đời sau là tốt rồi, sao nhất định phải chạy đến khoe khoang trước mặt ta?" "Ngươi móc mắt Chân Long của ta, ta còn chưa tìm ngươi gây phiền phức, ngươi lại chạy đến giơ chân trước mặt ta?" "Thật sự coi ba người các ngươi có thể bắt được ta sao?" Hắn đã đủ nhẫn nại rồi. Nếu không phải lo lắng cứ lãng phí thời gian thế này thì Lãnh Ly khó giữ được tính mạng, hắn nào sẽ nhắm mắt làm ngơ trước hành động của Tử Dương thái tử? Vậy mà gia hỏa này lại cố tình ở trước mặt hắn khoe mẽ, còn cản đường hắn đi. Khiến hắn muốn xem nhẹ cũng không thể được. Lão thái giám hừ giọng the thé: "Tần Hiên đã nỏ mạnh hết đà rồi, ngươi còn dám đe dọa thái tử điện hạ?" "Ngươi dùng sức mạnh quỷ dị mượn từ người khác, bây giờ còn lại năm thành, hay là ba thành?" "Giết một tôn Chuẩn Đế đã hao hết hơn một nửa khí lực của ngươi, ngươi cảm thấy mình trước khi kiệt sức có thể chém giết hai vị Chuẩn Đế chúng ta không?" Đao Tu lưng đeo đại đao, giống như một người câm. Từ khi hắn xuất hiện đến giờ, một câu cũng chưa mở miệng. Chỉ cần Tử Dương thái tử liếc mắt, hắn sẽ vung đao, đao mang kinh thiên. Thái tử điện hạ thân mặc kim long bào bốn móng, ngang tàng ngông cuồng ngậm sư tử ngoạm, "Giao ra bảo thuật Chân Long, trả lại cho cô đôi mắt Chân Long kia, nếu ngươi bằng lòng giao ra « Hoàng Phượng Bảo thuật », cô có thể để lại cho ngươi toàn thây." "Con mẹ nó ngươi đúng là có đường lên trời không đi, địa ngục không cửa xông vào!" Lông mày Tần Hiên nảy lên. Từng tên một xem hắn là khí vận chi tử à, coi hắn biết ẩn nhẫn ư? "Con mẹ nó!" Bá—— Tần Hiên phun ra một ngụm hương thơm, thân hình lóe lên, như lưu quang bùng nổ lao ra. Lão thái giám quát the thé: "Tặc tử ngươi dám!" Hắn cùng Đao Tu đồng loạt ra tay. Uy lực mênh mông như họa trời. Màn phất trần tơ đầy trời giáng xuống vai Tần Hiên, cứng rắn nện vai hắn lún xuống tại chỗ. Đao Tu chém ra một đao, khiến bụng bên Tần Hiên xuất hiện một vết máu sâu thấy xương, tạng khí bị vỡ nát, xương cốt cũng bắt đầu rạn nứt. Nhưng Tần Hiên không hề có ý muốn giao chiến, chỉ né tránh sự tấn công của hai người, thẳng băng xông tới chỗ Tử Dương thái tử! Oanh! Tần Hiên nắm lấy quyền ấn, dưới lực lượng của Minh Hà, « Long Tượng Trấn Vực Kinh » điên cuồng vận chuyển. Vượt quá lực của 10.000 cự long. Một quyền đánh ra, Tử Dương thái tử tế ra một tấm gương đồng, nhưng gương đồng ở trước mặt hắn đã bị đánh cho tan nát. "Nhân Hoàng Ấn!" Tử Dương thái tử hét lên một tiếng, một cái đại ấn rực rỡ kim quang như núi lớn lật trời ập tới. Tần Hiên tiện tay ném ra Thiên Hoang Kích, chặn lại tốc độ chấn nát không gian của đại ấn kia. Tử Dương thái tử lộ vẻ kinh hãi, lại tế ra một kiếm trận. Có tới hàng trăm thanh đại kiếm, đều là Thánh khí. Là thái tử, hắn có tài sản nhiều đến mức khiến người kinh hãi. Hàng trăm thanh Thánh kiếm trong kiếm trận, ông minh rung động, kiếm khí giao nhau, như tơ nhện vạn sợi, hóa thành một khu vực giảo sát. Từ đỉnh đầu Tần Hiên, che xuống. Trong "Tru Tiên Kiếm Trận" này, dù là Chuẩn Đế cũng bị nghiền nát thành bột. Tần Hiên làm ngơ như không, oanh ra Hoang Cổ Trấn Ngục Tháp, xông thẳng vào trong kiếm trận, không ngừng có tiếng nổ vang trời. Sóng xung kích khiến mặt đất nứt ra những vết nứt, cự thú bên trong chui lên cũng bắt đầu sụp đổ. Phế tích của Bổ Thiên thánh địa, bị dư chấn va chạm của Hoang Cổ Trấn Ngục Tháp và kiếm trận san bằng thành bình địa. Không còn dấu tích của tòa thánh địa sừng sững suốt vô số năm này. Ngay cả Yêu Dao cách đó vạn dặm cũng dùng uy lực bức ép đám người Dao Trì cấp tốc rút lui. Tần Hiên lại nắm lấy quyền ấn, trong một hơi, oanh ra mười mấy vạn lần. Tử Dương thái tử gắng gượng đáp trả, đều đỡ được, đột nhiên nắm lấy tay Tần Hiên, cười nhạo nói: "Lực lượng của ngươi quả nhiên đã giảm xuống!" Dự đoán của hắn không sai, lực lượng của Tần Hiên đã giảm, cái năng lượng quỷ dị kia không thể duy trì quá lâu. Nếu là trước đây, một quyền này đủ khiến hắn lùi lại hơn vạn dặm! Tần Hiên tung ra một nắm đấm khác, cũng bị Tử Dương thái tử nắm lấy. Hắn ra vẻ khinh thường cười lạnh: "Ngươi còn có thể chống đỡ được bao lâu? Ngươi là cảnh giới Thiên Nhân, một khi mất đi sức mạnh này, ở trước mặt cô, đến con kiến còn không xứng!" Tần Hiên hai quyền hóa thành chưởng, giữ chặt lấy cổ tay Tử Dương thái tử, đột nhiên một phát lôi kéo. Giống như cái đầu bằng sắt đâm vào trán Tử Dương thái tử. Bành—— Hỗn Độn Hồng Mông Thể của Tần Hiên, trán máu me đầm đìa, bị phản phệ, đầu ong ong. Tử Dương thái tử càng bị mắt đảo loạn trong hốc mắt, đầu óc như một đoàn bột nhão. "Ngươi lắm lời quá!" "Ta cho ngươi khoe khoang này!" "Ta cho ngươi cản đường của ta!!" Tần Hiên hai tay ôm đầu Tử Dương thái tử, liều mạng đập xuống. Đầu nát bét thì dùng Niết Bàn chi hỏa chữa lại. Mặc kệ cứ thế đâm loạn xạ. Chẳng bao lâu, Tử Dương thái tử khoác áo bào rồng bốn móng quý phái, bị Tần Hiên dùng đầu đâm đến xuất sắc, máu me bê bết. Lão thái giám thấy thế thì sợ đến ruột gan đứt từng khúc: "Tần Hiên tặc tử, ngươi dám làm tổn thương thái tử điện hạ!" "Không thể tha thứ, tạp gia muốn ngươi chết!" Hắn nổi giận, tóc trắng dựng ngược. Phất trần trong tay hắn, nổ nát thành một lưới tơ trắng đầy trời. Từng sợi như thép tôi lạnh đâm thẳng về phía sau Tần Hiên, trải khắp trời đất, không chỗ nào không xâm nhập. Phốc phốc phốc! Tơ trắng đâm vào huyết nhục, lưng Tần Hiên trong thoáng chốc biến thành nhím trắng, bị đâm thủng trăm ngàn lỗ, gần như không còn thấy miếng thịt nào. Tần Hiên hoàn toàn không quan tâm, mượn sức của lão thái giám, một phát húc mạnh làm trán Tử Dương thái tử sụp xuống. Xương sọ lõm xuống, dung mạo trở nên méo mó. "Phế vật, một lũ phế vật!" Tử Dương thái tử nổi giận gào thét, hủy dung khiến hắn điên cuồng gào rú. "Giúp ta!" Lão thái giám lôi kéo Tần Hiên, nhưng hai tay gã kia lại như kìm sắt, nắm chặt thái tử điện hạ. Dù có hai kiện chuẩn đế khí cũng không tài nào dùng được, đành bất lực nhìn hắn bị giết. Thà bị đánh chết chứ nhất định phải trả thù cho thái tử điện hạ! Đao Tu liên tiếp bổ ra mấy đao, đao quang lộng lẫy chói mắt. Thân thể Tần Hiên, theo vài đường đao mang bị chặt thành mấy đoạn! Lão thái giám thừa thế dùng tơ trắng túm lấy thân thể tàn phế của Tần Hiên, bỗng nhiên kéo ra. "A a a a—— cô muốn giết ngươi, cô muốn giết ngươi!" Khi thân thể tàn phế của Tần Hiên bị lôi ra khỏi Tử Dương thái tử, Tử Dương thái tử rống lên giận dữ rung trời. Trên khuôn mặt hắn máu thịt be bét, một con mắt bị Tần Hiên xé ra từ trong hốc. "Phì!" Tần Hiên bị tơ trắng lôi ra, chỉ còn lại cái đầu cùng một nửa cổ. Hắn ghê tởm nhổ con mắt trong miệng ra, hướng xuống đất khạc mấy ngụm nước bọt. Lúc này mới điều động Minh Hà chi lực, đóng băng tơ phất trần của lão thái giám. Toàn thân rung động, thoát khỏi khống chế, Niết bàn chi hỏa khiến cơ thể của hắn bắt đầu liền lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được. "Tử Dương thái tử cao cao tại thượng? Bây giờ thành độc nhãn long rồi à!" Khóe miệng Tần Hiên nở nụ cười, nụ cười càng thêm tà mị. Từ đầu tới cuối, hắn không hề nhìn đến lão thái giám, cũng chẳng hề liếc mắt tới Đao Tu. Trong mắt hắn chỉ có Tử Dương thái tử. Quyết không lãng phí dù chỉ nửa phần Minh Hà chi lực đi đánh người khác. Giãy giụa cái cổ cứng đờ, hắn lại lao về phía Tử Dương thái tử. Lãnh Ly bây giờ không thể tiếp tục nhận một lượng lớn Minh Hà chi lực tẩy rửa nữa, hắn cũng không thể, lại như trước đóng băng Bổ Thiên thánh chủ mà không chút kiêng kỵ điều động Minh Hà chi lực. Thứ năng lượng này phải tiết kiệm chút. Phải dùng vào lưỡi đao. Ví như, tra tấn ngược sát Tử Dương thái tử! Nói dễ nghe chút, đây là tử chiến của tu sĩ. Nói trắng ra, đó chính là tử chiến! Khi sức lực không đủ để đối phó với ba Chuẩn Đế thì hãy nhắm vào một kẻ đứng đầu mà làm tới chết! Hắn ngược lại muốn xem thử, rốt cuộc là lão thái giám và Đao Tu, trước khi hắn với Niết bàn chi hỏa dục hỏa trùng sinh và Hỗn Độn Hồng Mông Thể bàng thân của «Cửu Chuyển Thánh Hồn Quyết » vỡ vụn, hay là nắm đấm của hắn đánh trước bạo thể Tử Dương thái tử? Sau đó, thời gian ngắn không quá nửa phút. Thân thể Tần Hiên bị lão thái giám và Đao Tu xé nát mấy chục lần. Còn Tử Dương thái tử, dưới sự truy sát không sợ chết của Tần Hiên, bị xé rách một cánh tay và một bắp đùi, đồng thời hai mắt, một cái mũi, cùng một mảnh môi đều bị xé rách tan nát. Tử Dương thái tử lúc này còn có chút dáng vẻ cao quý của thái tử nữa đâu? Rõ ràng là một con chuột đầu đường bị ngược sát đến không còn chỗ dung thân, toàn thân tả tơi bẩn thỉu. "Ha ha ha, tốt một vị thái tử điện hạ, hai hộ vệ trung tâm của ngươi giảo sát ta vô cùng thống khoái!" Tần Hiên bị đánh cho tan xác mới miễn cưỡng thoát ra khỏi vòng vây của lão thái giám và Đao Tu. Trên đường tiến đến gần Tử Dương thái tử, thân hình hắn dần dần thành hình người. Nụ cười càng thêm tàn bạo, như ác quỷ thì thầm: "Cũng nên đến lượt thái tử điện hạ nếm mùi vị tan xác." Tử Dương thái tử nuốt một ngụm nước bọt. Chưa từng bao giờ, lần đầu tiên trong lòng hắn xuất hiện cảm giác sợ hãi. Nhìn Tần Hiên không ngừng tiến lại gần, hắn đã không muốn đối mặt nữa. Dù hắn có oanh sát như thế nào, dù có đánh nổ đầu Tần Hiên, thì tên thi thể không đầu đó vẫn cứ hao theo khuôn mặt hắn mà tiến tới. Mắt, mũi, môi đều bị tên này xé rách. Thương địch tám trăm, tự tổn một vạn! Tên này đúng là tai họa! Hắn không sợ chết! Hắn muốn lôi kéo thái tử như hắn cùng xuống Hoàng Tuyền! "Không! Lăn, lăn!!" "Ngươi có bao xa thì cút xa cho ta!!" Tử Dương thái tử điên cuồng gào thét, không thèm quay đầu thu lại Nhân Hoàng Ấn cùng kiếm trận bảo vệ sau lưng, nhanh chóng bỏ chạy. Hắn sợ, sợ sẽ cùng Tần Hiên tử chiến! Hắn là thái tử điện hạ cao cao tại thượng! Sau này là Tử Dương đại đế! Tương lai là người chưởng khống chí cao vô thượng Tử Dương đế quốc! Còn Tần Hiên, chỉ là một kẻ sắp chết, vì sao hắn phải đối đầu với một tên sắp chết phản công trước khi chết? Tần Hiên khi được niết bàn chi hỏa bao quanh, rốt cuộc cũng hồi phục thành hình người. Hắn chỉnh lại khóe miệng và sau tai bị vỡ ra, khôi phục lại vẻ tuấn mỹ vốn có. Lúc này mới nhìn chằm chằm bóng lưng nhếch nhác của Tử Dương thái tử, cười nhăn nhở: "Lần này đổi lại ta nói chạy, ngươi chạy được sao?" Ngọc bình màu trắng sữa nổ bắn ra. Nhược Thủy từ trong bình ngọc đổ ra như mưa lớn. Thân hình đang bỏ chạy của Tử Dương thái tử bỗng nhiên cứng lại, đứng sững không quá ba hơi. Mà ba hơi này, đã quá đủ cho Tần Hiên thao túng. Hắn một bước vượt lên, cưỡi trên cổ Tử Dương thái tử, hai tay nắm lại, vung cao lên, một đòn nện mạnh, đánh Tử Dương thái tử vào trong núi lớn. Theo sát phía sau, hắn bóp cổ Tử Dương thái tử, những cú đấm lớn như cối xay, liên tục rơi xuống. Bành! Bành! Bành! Tần Hiên dùng Minh Hà chi lực giam cầm mặt đất, ót của Tử Dương thái tử đập vào rung chuyển liên hồi. Dưới đất có máu dịch vàng nhạt của Tử Dương thái tử, và óc không ngừng chảy ra. Răng rắc—— Mặt đất bị giam cầm cuối cùng cũng không thể ngăn được vô số cú đấm chứa đựng Minh Hà chi lực này của Tần Hiên, càng không thể làm vỡ được đầu lâu cứng rắn như thiên thạch của Tử Dương thái tử, bắt đầu nứt toác. Đầu Tử Dương thái tử bị đánh tới bẻ gãy 90 độ, hãm sâu dưới lòng đất. Tần Hiên vẫn không ngừng đấm, máu me đầm đìa trên nắm đấm. Có máu của Tử Dương thái tử, cũng có máu của hắn. "Điện hạ! Tần Hiên, ngươi buông điện hạ ra cho tạp gia!!!" Lão thái giám hét lớn. Đao Tu mặt lạnh như băng nhìn cảnh này, hiếm khi mở miệng: "Tần Hiên này đúng là tai họa!" "Giết không chết, đốt không cháy!" "Kẻ bị hắn để mắt, chính là thái tử điện hạ, cũng không trốn thoát!" "Cũng chỉ là thái tử điện hạ có thể phách được vô số lần tôi luyện, nếu đổi lại là hai chúng ta thì đã bị gia hỏa này đánh nát thành bột mịn từ lâu!" Hai người không hẹn mà cùng nhìn Tử Dương thái tử mà cảm thấy từ đuôi xương cụt có một luồng khí lạnh lẽn đến cột sống. Lão thái giám càng nhìn Tần Hiên đang máu me nhuộm trời xanh như một Ma Thần, vẫn không ngừng công kích cái đầu đang vỡ vụn của thái tử điện hạ, âm thanh run rẩy: "Gã này, là ác ma!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận