Bức Ta Tróc Cốt Đoạn Thân, Giờ Lại Khóc Cầu Ta Trở Về?
Chương 236: Đâm lưng Minh Nguyệt nữ hoàng
Chương 236: "Đấm lưng" Minh Nguyệt nữ hoàng
“Còn nữa!” Chu Trần đã học được cách tranh lời, trên khuôn mặt non nớt, tràn đầy vẻ sùng bái nhìn về phía Tần Hiên, chợt mặt hướng Minh Nguyệt nữ hoàng, nghiêm nghị nói, “là Tần sư bảo ta biết, đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường! Người khác nói không bằng tận mắt nhìn thấy.”
“Chúng ta sống dưới những quy tắc gò bó, tỷ tỷ, người muốn không phải là một Minh Vương an phận thủ thường, mà là người có thể thoát ra khỏi những khuôn khổ đó, người lập nên luật lệ! Là người có thể cho toàn bộ Minh Nguyệt Hoàng Triều đặt ra những quy tắc thuộc về riêng mình, làm chủ!”
Trong lòng Chu Trần, liên tưởng đến hành động của Tần sư, càng hiểu rõ. Diệu Âm Phường là một xiềng xích trói buộc, thân phận Tấn Vương đối với hắn mà nói cũng là xiềng xích, Khởi Cư Lang lại càng luôn luôn giám thị, hạn chế hắn. Tần sư dùng chính bản thân mình làm gương để dạy bảo hắn, rằng nên thoát khỏi những xiềng xích này, không gì kiêng kỵ!
Con ngươi Minh Nguyệt nữ hoàng càng trở nên dịu dàng. Nhìn Chu Trần ánh mắt kiên định giống như lúc còn nhỏ, Minh Nguyệt nữ hoàng hiểu trong lòng. Người đệ đệ Minh Vương kiêu ngạo của nàng cuối cùng cũng đã tỉnh táo lại. Đồng thời, so với trước kia, còn trở nên trầm ổn hơn. Hiện tại việc nàng cần làm là cho Tiểu Trần đủ thời gian. Nàng sẽ hết sức chèo chống đến khi Tiểu Trần có thể gánh vác được trách nhiệm này!
“Tần Hiên, ngươi tự mình dạy dỗ quả nhiên hiệu quả hơn những kẻ bảo thủ không chịu thay đổi.” Minh Nguyệt nữ hoàng cho Tần Hiên một ánh mắt hài lòng. Nàng may mắn với lựa chọn của mình. Càng tán thành thành quả Tần Hiên đảm nhiệm Vương sư.
Tần Hiên thoải mái nhún vai, “đều là Minh Vương ngộ tính tốt.” Hắn cũng là đang biểu lộ cảm xúc, để thằng nhóc Chu Trần này kinh diễm đến. Chẳng trách lão sư đều thích học sinh thông minh. Có lẽ, đây chính là sự khác biệt giữa người thường và người mang số mệnh, như giữa phàm nhân và thiên tài. Thiên tài thực sự, nhìn một hiểu mười, có thể suy một ra ba, đạt được sự phù hộ của thiên địa khí vận. Dạy một lần, người ta Chu Trần liền hiểu, lại còn có thể lĩnh ngộ những đạo lý ở tầng sâu hơn.
“Tỷ tỷ, ta muốn biết, Tử Dương Đại Đế có thật sự là một người hết lòng vì chữ hiếu, thương yêu con cái như sử sách ghi lại không?” Trong lòng Chu Trần, vẫn còn một khúc mắc sâu sắc. Dù đã đoán được, hắn vẫn muốn nghe một câu trả lời rõ ràng.
Minh Nguyệt nữ hoàng cười một tiếng nói, “sau khi tiên đế của Tử Dương đế quốc qua đời, thái sử đế đô thống kê được, đến hiện tại đã là đời thứ mười lăm!”
Tần Hiên nghe vậy, không hề ngạc nhiên. Từ xưa hoàng quyền không phân cha con, trong lịch sử, những chuyện giết cha thí huynh, anh em bất hòa có thiếu sao? Đừng nói chi đến ở Hồng Mông Đại Lục này, có những đế quốc tu chân vừa đăng cơ đã có lịch sử hàng ngàn vạn năm. Tử Dương Đại Đế có thể tha cho đối thủ một con đường sống đã là hiếm thấy. Làm sao có chuyện như lời đồn đại của Tử Dương đế quốc, rằng anh em hòa thuận, hết lòng vì chữ hiếu được?
“Thì ra, là như vậy.”
Trần đạo tâm trong lòng Chu Trần dần dần trở nên sáng tỏ. Hắn đã không còn chấp nhất về những điều đó nữa, mà nghiêm túc chắp tay với Minh Nguyệt nữ hoàng, nghiêm nghị nói, “lần này Tần sư vì ta mà đắc tội Thái Phi, với tính cách độc ác của Thái Phi, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Tần sư, người này tâm địa nham hiểm, xin tỷ tỷ hãy chiếu cố nhiều hơn, nâng cao tu vi của Tần sư, đảm bảo an toàn cho Tần sư.”
Minh Nguyệt nữ hoàng liếc nhìn Ninh Uyển Nhi, người đang đứng chất phác ở đằng xa, cười nói, “nhị tỷ ngươi tuy rằng ngu dốt, bảo thủ không chịu thay đổi, nhưng cảnh giới lại là Chuẩn Đế thực sự, dù là sát thủ lợi hại đến mấy, có nhị tỷ ngươi ở đây, cũng có thể quần nhau.”
Ninh Uyển Nhi không vui nâng quai hàm lên. Có chút u oán liếc Minh Nguyệt nữ hoàng. Trước kia không có Tần Hiên, thì lúc nào cũng khen nàng kiến thức uyên bác, thông kim bác cổ. Bây giờ có "tân hoan" Tần Hiên, lại gọi nàng là bảo thủ không chịu thay đổi, quá đỗi ngu dốt! Nàng đọc sách thánh hiền nhiều, cũng là có tội sao? Ai mà biết đám tác giả soạn sách kia, trong bụng toàn là ý đồ riêng cơ chứ? Nàng chỉ nhìn thấy chữ nghĩa, chứ đâu thấy được tâm tư người soạn sách!
【 Khí vận chi nữ oán niệm đối với ký chủ tăng lên, ban thưởng ký chủ giá trị nhân vật phản diện +1 】
Thấy Ninh Uyển Nhi liếc mình như đang ghen tuông, Tần Hiên cũng không để ý. Không có thời gian để quan tâm đến cái “lão hủ” Ninh Uyển Nhi này. Hắn xem như đã hiểu, Minh Nguyệt nữ hoàng chỉ ban thưởng bằng lời, căn bản không có ý định cho hắn bất kỳ thứ gì thực chất cả. Ngay cả kinh phí cho việc “đi công tác gái gú”… a phi, nhầm là kinh phí, nàng cũng không hề có ý định xách đầy miệng. Vội vàng lên tiếng nhắc nhở, “bệ hạ, Thái Phi độc ác, lần này Tấn Vương chết dưới tay Minh Vương điện hạ, không thể tránh khỏi việc Thái Phi sẽ cẩu cùng rứt giậu, nhỡ đâu nàng muốn làm điều bất lợi với Minh Vương điện hạ, Ninh Uyển Nhi chỉ là một nữ nhi yếu đuối, không thể nào lúc nào cũng ở bên cạnh bảo vệ điện hạ, ta thì chỉ là một kẻ Thiên Nhân cảnh, lỡ gặp phải sát thủ cường hoành, e là khó có thể ứng phó.”
Minh Nguyệt nữ hoàng im lặng, ánh mắt thản nhiên rơi lên người Tần Hiên. Nàng đã hiểu ra, cái tên Vương sư mới đến này, đang muốn đòi lợi ích từ nàng đây mà! Thật là tham lam! Được nàng cứu mà không những không biết ơn thì thôi, đến Minh Nguyệt Hoàng Triều chưa đầy hai ngày đã có một viên Cửu Chuyển U Minh Đan rồi, giờ lại còn đòi hỏi thêm nữa!
Chu Trần ở bên dưới, vội vàng phụ họa, “tỷ tỷ, Tần sư nói rất đúng đó!”
Minh Nguyệt nữ hoàng cong ngón tay búng ra. Một viên Cửu Chuyển U Minh Đan, nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay Tần Hiên, “đan này mới luyện chế không lâu, có thể giúp ngươi đột phá Chuẩn Thánh cảnh.”
“Ngươi ở Thiên Nhân cảnh đã có thể chém giết được đỉnh phong Thánh Nhân cảnh, chắc là sau khi đột phá Chuẩn Thánh, sẽ có thể giao phong với Thánh Vương cảnh?”
Tần Hiên cân nhắc viên Cửu Chuyển U Minh Đan nặng trịch trong tay, thở dài tự nhủ, “cái này cũng khó nói.”
Chu Trần lập tức hiểu được tâm tư của Tần sư, lại lần nữa lên tiếng với Minh Nguyệt nữ hoàng, “tỷ tỷ, lúc Tần sư dẫn ta ra ngoài lịch luyện đã tiêu tốn hết 600.000 khối cực phẩm nguyên thạch, để kích phát thần ma huyết mạch trong người ta, đồng thời đã có thể dung hội quán thông, khoản tiền lớn như vậy, không thể để Tần sư tự bỏ ra!”
“600.000 khối cực phẩm nguyên thạch?” Minh Nguyệt nữ hoàng khó tin nhìn Chu Trần, thấy mắt hắn sáng rỡ. Minh Nguyệt nữ hoàng trong lòng giống như bị nghẹn lại. Người ta nói đệ đệ là áo giáp bảo vệ tỷ tỷ, sao nàng cảm thấy cái áo giáp này của mình lại như một cái rổ thủng, để cho đao quang kiếm ảnh xuyên qua thế này? Quay cùi chỏ ra ngoài lừa gạt, không lẽ lại thông đồng với người ngoài, hố tỷ tỷ mình tiền thế này! Minh Nguyệt nữ hoàng liếc nhìn Tần Hiên, trầm giọng nói, “tại Diệu Âm Phường, ngươi xài hết 600.000 khối cực phẩm nguyên thạch?”
Tần Hiên vội vàng lắc đầu, “không phải số này.”
Hắn không chút biến sắc, rành mạch giải thích, “thật ra, trong giai đoạn tranh đoạt hoa khôi, ta đã tiêu tốn 500.000 khối cực phẩm nguyên thạch......”
Minh Nguyệt nữ hoàng hài lòng vừa định gật đầu thì lại nghe Tần Hiên nói tiếp, “ai mà ngờ được, sau khi vào hậu viện sương phòng của Diệu Âm Phường, vị hoa khôi kia lại ra giá ngay tại chỗ, nói gặp mặt nói chuyện thì một giá, xâm nhập giao lưu thì lại một giá khác, ta nghĩ đã tới rồi thì……”
“Tại Diệu Âm Phường, số nguyên thạch ta đã dùng hết phải là 800.000 khối!”
Nghe những lời này, Ninh Uyển Nhi quay mặt đi, không nhìn Tần Hiên nữa. Vẫn là câu nói đó! Chưa từng thấy qua kẻ nào vô liêm sỉ như vậy!
Minh Nguyệt nữ hoàng với tâm cảnh trầm ổn như thế, gặp phải Tần Hiên vô lại như vậy, suýt chút nữa là bùng nổ. Nàng vung tay, ném ra một cái túi trữ vật, “trong này có 500.000 khối cực phẩm nguyên thạch, quốc khố đang thiếu hụt nghiêm trọng, trẫm không thể lấy ra nhiều hơn.”
“500.000 khối thì 500.000 khối vậy.” Tần Hiên rất tự nhiên cất túi trữ vật vào trong Hoang Cổ Trấn Ngục Tháp, cũng không đòi hỏi thêm gì. Kinh doanh nhỏ, phải hiểu được làm ăn có đạo. Đúng là câu nói tế thủy trường lưu.
Chu Trần lại không buông tha. Hắn cảm thấy Tần sư đã đối đãi với hắn bằng cả tấm lòng, người đồ đệ này của hắn phải phụng dưỡng Tần sư như cha mới được. Có chỗ tốt, sao có thể không nhớ đến Tần sư? Hắn lại chắp tay, lên tiếng với Minh Nguyệt nữ hoàng, “tỷ tỷ, tỷ có nhớ đến cái lồng giam đã giam cầm ta mấy năm nay không?”
Minh Nguyệt nữ hoàng nhíu mày, “nhớ, thì sao?”
Cái lồng giam kia, nói ra thì cũng rất kỳ lạ. Phong ấn Chu Trần ở bên trong, dường như có thể cách ly mọi ảnh hưởng từ bên ngoài. Cho dù là thời gian trôi qua cũng sẽ không chịu bất cứ tác động nào. Giống như là một không gian bí cảnh đặc thù vậy.
Chu Trần mặt nghiêm túc nói thẳng, “ta bị phong ấn trong lồng giam đó đã lâu, đối với khí tức của lồng giam đó, đặc biệt quen thuộc.”
“Nhưng mà, ta thường cảm nhận được khí tức quen thuộc trên người Tần sư, có lẽ là tòa tháp nhỏ kia của Tần sư, có cùng gốc gác với chiếc lồng giam kia!”
“Chiếc lồng giam kia ở lại Minh Nguyệt Hoàng Triều cũng không có tác dụng lớn, chi bằng giao cho Tần sư, chắc là có đại dụng!”
Dù là Tần Hiên nghe thấy những lời này cũng phải kinh ngạc, “ngươi đang nói cái lồng giam nào, khí tức quen thuộc là loại nào, có phải là vật này không?” Ngay trước mặt Chu Trần, Tần Hiên lấy Hoang Cổ Trấn Ngục Tháp ra, để hắn nhìn kỹ.
Hai mắt Chu Trần sáng rực lên, gật đầu mạnh mẽ, “chính là khí tức của tòa tháp này, đồ nhi đặc biệt quen thuộc, có cùng sự diệu kỳ như chiếc lồng giam kia!”
Hô ———
Lúc này, hơi thở của Tần Hiên trở nên dồn dập. Nếu như hắn đoán không sai, cái lồng giam đã phong ấn Chu Trần kia, chính là thân tháp còn sót lại ở bên ngoài của Hoang Cổ Trấn Ngục Tháp! Nên biết, Hoang Cổ Trấn Ngục Tháp hiện tại của hắn đã là Chuẩn Đế khí rồi. Nếu lại tìm về một phần thân tháp nữa, chắc chắn sẽ tấn thăng thành đế khí! Đế khí, còn được gọi là Cực Đạo Đế binh. Lớn như Hồng Mông Đại Lục, số lượng Cực Đạo Đế binh cũng chỉ là phượng mao lân giác. Chắc chắn không quá số lượng của hai bàn tay. Phần lớn đều bị Minh Nguyệt Hoàng Triều và Tử Dương đế quốc hai thế lực khổng lồ khống chế. Bên ngoài tản mát được một hai cái cũng là cùng cực rồi. Nếu có thể khiến Hoang Cổ Trấn Ngục Tháp thăng cấp đế khí, thì thực lực của hắn sẽ tăng vọt! Có đế khí hộ thân, dù không cần dùng đến Minh Hà Chi Lực, đừng nói là Thánh Vương cảnh, cho dù Chuẩn Đế đến cũng đừng mong làm hại hắn được chút nào. Đó chính là vũ khí tốt nhất để bảo mệnh, giết người a!
Ánh mắt Tần Hiên nhìn Chu Trần, hài lòng hơn rất nhiều. Vốn dĩ, trong lòng hắn vẫn cảm thấy Chu Trần là một người mang khí vận, thân phận đứng đối lập với mình, làm gì cũng phải chừa lại năm sáu bảy tám tay để phòng vạn nhất. Hiện tại nhìn Chu Trần, thì giống như cha ruột nhìn con gái, nhìn thế nào cũng thấy vừa mắt. Thằng nhóc Chu Trần này cũng được đấy chứ, có chuyện tốt không quên sư phụ hắn a! Hắn quyết định rồi, sau này nhiều nhất cũng chỉ phòng hờ một hai ba bốn tay thôi. Nhiều quá thì lại sợ sẽ uổng công nuôi con!
“Tiểu Trần, có người đệ đệ như con, đúng là phúc khí của tỷ tỷ này rồi!” Minh Nguyệt nữ hoàng tức đến nghiến răng. Rõ ràng lúc này đang là lúc nàng và Tần Hiên cò kè mặc cả, vậy mà Chu Trần, người em ruột thịt của nàng không những không giúp đỡ mặc cả, ngược lại còn cố tình đẩy giá cho Tần Hiên. Hơn nữa sau khi đẩy giá còn chưa đủ, Chu Trần cái tên quay cùi chỏ ra ngoài còn cố nhét tiền vào tay Tần Hiên nữa chứ! Minh Nguyệt nữ hoàng đau đầu lắc đầu, suy nghĩ một chút. Trong bảo khố, một tòa thân tháp vuông vắn, trống rỗng xuất hiện tại điện Ngô Đồng. Ngay khi thân tháp kia lộ ra trong không khí, Hoang Cổ Trấn Ngục Tháp trong tay Tần Hiên bắt đầu rung lên dữ dội, bạo động không thôi. Giống như một lão lang sói nhìn thấy một mỹ nữ độc thân xinh đẹp quyến rũ.
“Tần Hiên, ngươi ở đây đi, để vật này trở về với chủ nhân của nó, trẫm cũng có thể thay ngươi hộ pháp.” Minh Nguyệt nữ hoàng cũng không nhìn thấu được lai lịch của Hoang Cổ Trấn Ngục Tháp. Nàng chỉ là tò mò, sau khi dung hợp thêm một thân tháp này, liệu cái Chuẩn Đế khí trong tay Tần Hiên có thể tấn thăng thành đế khí không thôi. Loại tồn tại kia, cho dù có đặt ở Minh Nguyệt Hoàng Triều hay Tử Dương Đế Quốc thì đều là chí bảo trấn quốc!
“Còn nữa!” Chu Trần đã học được cách tranh lời, trên khuôn mặt non nớt, tràn đầy vẻ sùng bái nhìn về phía Tần Hiên, chợt mặt hướng Minh Nguyệt nữ hoàng, nghiêm nghị nói, “là Tần sư bảo ta biết, đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường! Người khác nói không bằng tận mắt nhìn thấy.”
“Chúng ta sống dưới những quy tắc gò bó, tỷ tỷ, người muốn không phải là một Minh Vương an phận thủ thường, mà là người có thể thoát ra khỏi những khuôn khổ đó, người lập nên luật lệ! Là người có thể cho toàn bộ Minh Nguyệt Hoàng Triều đặt ra những quy tắc thuộc về riêng mình, làm chủ!”
Trong lòng Chu Trần, liên tưởng đến hành động của Tần sư, càng hiểu rõ. Diệu Âm Phường là một xiềng xích trói buộc, thân phận Tấn Vương đối với hắn mà nói cũng là xiềng xích, Khởi Cư Lang lại càng luôn luôn giám thị, hạn chế hắn. Tần sư dùng chính bản thân mình làm gương để dạy bảo hắn, rằng nên thoát khỏi những xiềng xích này, không gì kiêng kỵ!
Con ngươi Minh Nguyệt nữ hoàng càng trở nên dịu dàng. Nhìn Chu Trần ánh mắt kiên định giống như lúc còn nhỏ, Minh Nguyệt nữ hoàng hiểu trong lòng. Người đệ đệ Minh Vương kiêu ngạo của nàng cuối cùng cũng đã tỉnh táo lại. Đồng thời, so với trước kia, còn trở nên trầm ổn hơn. Hiện tại việc nàng cần làm là cho Tiểu Trần đủ thời gian. Nàng sẽ hết sức chèo chống đến khi Tiểu Trần có thể gánh vác được trách nhiệm này!
“Tần Hiên, ngươi tự mình dạy dỗ quả nhiên hiệu quả hơn những kẻ bảo thủ không chịu thay đổi.” Minh Nguyệt nữ hoàng cho Tần Hiên một ánh mắt hài lòng. Nàng may mắn với lựa chọn của mình. Càng tán thành thành quả Tần Hiên đảm nhiệm Vương sư.
Tần Hiên thoải mái nhún vai, “đều là Minh Vương ngộ tính tốt.” Hắn cũng là đang biểu lộ cảm xúc, để thằng nhóc Chu Trần này kinh diễm đến. Chẳng trách lão sư đều thích học sinh thông minh. Có lẽ, đây chính là sự khác biệt giữa người thường và người mang số mệnh, như giữa phàm nhân và thiên tài. Thiên tài thực sự, nhìn một hiểu mười, có thể suy một ra ba, đạt được sự phù hộ của thiên địa khí vận. Dạy một lần, người ta Chu Trần liền hiểu, lại còn có thể lĩnh ngộ những đạo lý ở tầng sâu hơn.
“Tỷ tỷ, ta muốn biết, Tử Dương Đại Đế có thật sự là một người hết lòng vì chữ hiếu, thương yêu con cái như sử sách ghi lại không?” Trong lòng Chu Trần, vẫn còn một khúc mắc sâu sắc. Dù đã đoán được, hắn vẫn muốn nghe một câu trả lời rõ ràng.
Minh Nguyệt nữ hoàng cười một tiếng nói, “sau khi tiên đế của Tử Dương đế quốc qua đời, thái sử đế đô thống kê được, đến hiện tại đã là đời thứ mười lăm!”
Tần Hiên nghe vậy, không hề ngạc nhiên. Từ xưa hoàng quyền không phân cha con, trong lịch sử, những chuyện giết cha thí huynh, anh em bất hòa có thiếu sao? Đừng nói chi đến ở Hồng Mông Đại Lục này, có những đế quốc tu chân vừa đăng cơ đã có lịch sử hàng ngàn vạn năm. Tử Dương Đại Đế có thể tha cho đối thủ một con đường sống đã là hiếm thấy. Làm sao có chuyện như lời đồn đại của Tử Dương đế quốc, rằng anh em hòa thuận, hết lòng vì chữ hiếu được?
“Thì ra, là như vậy.”
Trần đạo tâm trong lòng Chu Trần dần dần trở nên sáng tỏ. Hắn đã không còn chấp nhất về những điều đó nữa, mà nghiêm túc chắp tay với Minh Nguyệt nữ hoàng, nghiêm nghị nói, “lần này Tần sư vì ta mà đắc tội Thái Phi, với tính cách độc ác của Thái Phi, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Tần sư, người này tâm địa nham hiểm, xin tỷ tỷ hãy chiếu cố nhiều hơn, nâng cao tu vi của Tần sư, đảm bảo an toàn cho Tần sư.”
Minh Nguyệt nữ hoàng liếc nhìn Ninh Uyển Nhi, người đang đứng chất phác ở đằng xa, cười nói, “nhị tỷ ngươi tuy rằng ngu dốt, bảo thủ không chịu thay đổi, nhưng cảnh giới lại là Chuẩn Đế thực sự, dù là sát thủ lợi hại đến mấy, có nhị tỷ ngươi ở đây, cũng có thể quần nhau.”
Ninh Uyển Nhi không vui nâng quai hàm lên. Có chút u oán liếc Minh Nguyệt nữ hoàng. Trước kia không có Tần Hiên, thì lúc nào cũng khen nàng kiến thức uyên bác, thông kim bác cổ. Bây giờ có "tân hoan" Tần Hiên, lại gọi nàng là bảo thủ không chịu thay đổi, quá đỗi ngu dốt! Nàng đọc sách thánh hiền nhiều, cũng là có tội sao? Ai mà biết đám tác giả soạn sách kia, trong bụng toàn là ý đồ riêng cơ chứ? Nàng chỉ nhìn thấy chữ nghĩa, chứ đâu thấy được tâm tư người soạn sách!
【 Khí vận chi nữ oán niệm đối với ký chủ tăng lên, ban thưởng ký chủ giá trị nhân vật phản diện +1 】
Thấy Ninh Uyển Nhi liếc mình như đang ghen tuông, Tần Hiên cũng không để ý. Không có thời gian để quan tâm đến cái “lão hủ” Ninh Uyển Nhi này. Hắn xem như đã hiểu, Minh Nguyệt nữ hoàng chỉ ban thưởng bằng lời, căn bản không có ý định cho hắn bất kỳ thứ gì thực chất cả. Ngay cả kinh phí cho việc “đi công tác gái gú”… a phi, nhầm là kinh phí, nàng cũng không hề có ý định xách đầy miệng. Vội vàng lên tiếng nhắc nhở, “bệ hạ, Thái Phi độc ác, lần này Tấn Vương chết dưới tay Minh Vương điện hạ, không thể tránh khỏi việc Thái Phi sẽ cẩu cùng rứt giậu, nhỡ đâu nàng muốn làm điều bất lợi với Minh Vương điện hạ, Ninh Uyển Nhi chỉ là một nữ nhi yếu đuối, không thể nào lúc nào cũng ở bên cạnh bảo vệ điện hạ, ta thì chỉ là một kẻ Thiên Nhân cảnh, lỡ gặp phải sát thủ cường hoành, e là khó có thể ứng phó.”
Minh Nguyệt nữ hoàng im lặng, ánh mắt thản nhiên rơi lên người Tần Hiên. Nàng đã hiểu ra, cái tên Vương sư mới đến này, đang muốn đòi lợi ích từ nàng đây mà! Thật là tham lam! Được nàng cứu mà không những không biết ơn thì thôi, đến Minh Nguyệt Hoàng Triều chưa đầy hai ngày đã có một viên Cửu Chuyển U Minh Đan rồi, giờ lại còn đòi hỏi thêm nữa!
Chu Trần ở bên dưới, vội vàng phụ họa, “tỷ tỷ, Tần sư nói rất đúng đó!”
Minh Nguyệt nữ hoàng cong ngón tay búng ra. Một viên Cửu Chuyển U Minh Đan, nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay Tần Hiên, “đan này mới luyện chế không lâu, có thể giúp ngươi đột phá Chuẩn Thánh cảnh.”
“Ngươi ở Thiên Nhân cảnh đã có thể chém giết được đỉnh phong Thánh Nhân cảnh, chắc là sau khi đột phá Chuẩn Thánh, sẽ có thể giao phong với Thánh Vương cảnh?”
Tần Hiên cân nhắc viên Cửu Chuyển U Minh Đan nặng trịch trong tay, thở dài tự nhủ, “cái này cũng khó nói.”
Chu Trần lập tức hiểu được tâm tư của Tần sư, lại lần nữa lên tiếng với Minh Nguyệt nữ hoàng, “tỷ tỷ, lúc Tần sư dẫn ta ra ngoài lịch luyện đã tiêu tốn hết 600.000 khối cực phẩm nguyên thạch, để kích phát thần ma huyết mạch trong người ta, đồng thời đã có thể dung hội quán thông, khoản tiền lớn như vậy, không thể để Tần sư tự bỏ ra!”
“600.000 khối cực phẩm nguyên thạch?” Minh Nguyệt nữ hoàng khó tin nhìn Chu Trần, thấy mắt hắn sáng rỡ. Minh Nguyệt nữ hoàng trong lòng giống như bị nghẹn lại. Người ta nói đệ đệ là áo giáp bảo vệ tỷ tỷ, sao nàng cảm thấy cái áo giáp này của mình lại như một cái rổ thủng, để cho đao quang kiếm ảnh xuyên qua thế này? Quay cùi chỏ ra ngoài lừa gạt, không lẽ lại thông đồng với người ngoài, hố tỷ tỷ mình tiền thế này! Minh Nguyệt nữ hoàng liếc nhìn Tần Hiên, trầm giọng nói, “tại Diệu Âm Phường, ngươi xài hết 600.000 khối cực phẩm nguyên thạch?”
Tần Hiên vội vàng lắc đầu, “không phải số này.”
Hắn không chút biến sắc, rành mạch giải thích, “thật ra, trong giai đoạn tranh đoạt hoa khôi, ta đã tiêu tốn 500.000 khối cực phẩm nguyên thạch......”
Minh Nguyệt nữ hoàng hài lòng vừa định gật đầu thì lại nghe Tần Hiên nói tiếp, “ai mà ngờ được, sau khi vào hậu viện sương phòng của Diệu Âm Phường, vị hoa khôi kia lại ra giá ngay tại chỗ, nói gặp mặt nói chuyện thì một giá, xâm nhập giao lưu thì lại một giá khác, ta nghĩ đã tới rồi thì……”
“Tại Diệu Âm Phường, số nguyên thạch ta đã dùng hết phải là 800.000 khối!”
Nghe những lời này, Ninh Uyển Nhi quay mặt đi, không nhìn Tần Hiên nữa. Vẫn là câu nói đó! Chưa từng thấy qua kẻ nào vô liêm sỉ như vậy!
Minh Nguyệt nữ hoàng với tâm cảnh trầm ổn như thế, gặp phải Tần Hiên vô lại như vậy, suýt chút nữa là bùng nổ. Nàng vung tay, ném ra một cái túi trữ vật, “trong này có 500.000 khối cực phẩm nguyên thạch, quốc khố đang thiếu hụt nghiêm trọng, trẫm không thể lấy ra nhiều hơn.”
“500.000 khối thì 500.000 khối vậy.” Tần Hiên rất tự nhiên cất túi trữ vật vào trong Hoang Cổ Trấn Ngục Tháp, cũng không đòi hỏi thêm gì. Kinh doanh nhỏ, phải hiểu được làm ăn có đạo. Đúng là câu nói tế thủy trường lưu.
Chu Trần lại không buông tha. Hắn cảm thấy Tần sư đã đối đãi với hắn bằng cả tấm lòng, người đồ đệ này của hắn phải phụng dưỡng Tần sư như cha mới được. Có chỗ tốt, sao có thể không nhớ đến Tần sư? Hắn lại chắp tay, lên tiếng với Minh Nguyệt nữ hoàng, “tỷ tỷ, tỷ có nhớ đến cái lồng giam đã giam cầm ta mấy năm nay không?”
Minh Nguyệt nữ hoàng nhíu mày, “nhớ, thì sao?”
Cái lồng giam kia, nói ra thì cũng rất kỳ lạ. Phong ấn Chu Trần ở bên trong, dường như có thể cách ly mọi ảnh hưởng từ bên ngoài. Cho dù là thời gian trôi qua cũng sẽ không chịu bất cứ tác động nào. Giống như là một không gian bí cảnh đặc thù vậy.
Chu Trần mặt nghiêm túc nói thẳng, “ta bị phong ấn trong lồng giam đó đã lâu, đối với khí tức của lồng giam đó, đặc biệt quen thuộc.”
“Nhưng mà, ta thường cảm nhận được khí tức quen thuộc trên người Tần sư, có lẽ là tòa tháp nhỏ kia của Tần sư, có cùng gốc gác với chiếc lồng giam kia!”
“Chiếc lồng giam kia ở lại Minh Nguyệt Hoàng Triều cũng không có tác dụng lớn, chi bằng giao cho Tần sư, chắc là có đại dụng!”
Dù là Tần Hiên nghe thấy những lời này cũng phải kinh ngạc, “ngươi đang nói cái lồng giam nào, khí tức quen thuộc là loại nào, có phải là vật này không?” Ngay trước mặt Chu Trần, Tần Hiên lấy Hoang Cổ Trấn Ngục Tháp ra, để hắn nhìn kỹ.
Hai mắt Chu Trần sáng rực lên, gật đầu mạnh mẽ, “chính là khí tức của tòa tháp này, đồ nhi đặc biệt quen thuộc, có cùng sự diệu kỳ như chiếc lồng giam kia!”
Hô ———
Lúc này, hơi thở của Tần Hiên trở nên dồn dập. Nếu như hắn đoán không sai, cái lồng giam đã phong ấn Chu Trần kia, chính là thân tháp còn sót lại ở bên ngoài của Hoang Cổ Trấn Ngục Tháp! Nên biết, Hoang Cổ Trấn Ngục Tháp hiện tại của hắn đã là Chuẩn Đế khí rồi. Nếu lại tìm về một phần thân tháp nữa, chắc chắn sẽ tấn thăng thành đế khí! Đế khí, còn được gọi là Cực Đạo Đế binh. Lớn như Hồng Mông Đại Lục, số lượng Cực Đạo Đế binh cũng chỉ là phượng mao lân giác. Chắc chắn không quá số lượng của hai bàn tay. Phần lớn đều bị Minh Nguyệt Hoàng Triều và Tử Dương đế quốc hai thế lực khổng lồ khống chế. Bên ngoài tản mát được một hai cái cũng là cùng cực rồi. Nếu có thể khiến Hoang Cổ Trấn Ngục Tháp thăng cấp đế khí, thì thực lực của hắn sẽ tăng vọt! Có đế khí hộ thân, dù không cần dùng đến Minh Hà Chi Lực, đừng nói là Thánh Vương cảnh, cho dù Chuẩn Đế đến cũng đừng mong làm hại hắn được chút nào. Đó chính là vũ khí tốt nhất để bảo mệnh, giết người a!
Ánh mắt Tần Hiên nhìn Chu Trần, hài lòng hơn rất nhiều. Vốn dĩ, trong lòng hắn vẫn cảm thấy Chu Trần là một người mang khí vận, thân phận đứng đối lập với mình, làm gì cũng phải chừa lại năm sáu bảy tám tay để phòng vạn nhất. Hiện tại nhìn Chu Trần, thì giống như cha ruột nhìn con gái, nhìn thế nào cũng thấy vừa mắt. Thằng nhóc Chu Trần này cũng được đấy chứ, có chuyện tốt không quên sư phụ hắn a! Hắn quyết định rồi, sau này nhiều nhất cũng chỉ phòng hờ một hai ba bốn tay thôi. Nhiều quá thì lại sợ sẽ uổng công nuôi con!
“Tiểu Trần, có người đệ đệ như con, đúng là phúc khí của tỷ tỷ này rồi!” Minh Nguyệt nữ hoàng tức đến nghiến răng. Rõ ràng lúc này đang là lúc nàng và Tần Hiên cò kè mặc cả, vậy mà Chu Trần, người em ruột thịt của nàng không những không giúp đỡ mặc cả, ngược lại còn cố tình đẩy giá cho Tần Hiên. Hơn nữa sau khi đẩy giá còn chưa đủ, Chu Trần cái tên quay cùi chỏ ra ngoài còn cố nhét tiền vào tay Tần Hiên nữa chứ! Minh Nguyệt nữ hoàng đau đầu lắc đầu, suy nghĩ một chút. Trong bảo khố, một tòa thân tháp vuông vắn, trống rỗng xuất hiện tại điện Ngô Đồng. Ngay khi thân tháp kia lộ ra trong không khí, Hoang Cổ Trấn Ngục Tháp trong tay Tần Hiên bắt đầu rung lên dữ dội, bạo động không thôi. Giống như một lão lang sói nhìn thấy một mỹ nữ độc thân xinh đẹp quyến rũ.
“Tần Hiên, ngươi ở đây đi, để vật này trở về với chủ nhân của nó, trẫm cũng có thể thay ngươi hộ pháp.” Minh Nguyệt nữ hoàng cũng không nhìn thấu được lai lịch của Hoang Cổ Trấn Ngục Tháp. Nàng chỉ là tò mò, sau khi dung hợp thêm một thân tháp này, liệu cái Chuẩn Đế khí trong tay Tần Hiên có thể tấn thăng thành đế khí không thôi. Loại tồn tại kia, cho dù có đặt ở Minh Nguyệt Hoàng Triều hay Tử Dương Đế Quốc thì đều là chí bảo trấn quốc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận