Bức Ta Tróc Cốt Đoạn Thân, Giờ Lại Khóc Cầu Ta Trở Về?
Chương 237: Hoang Cổ Trấn Ngục Tháp thân tháp!
Chương 237: Thân tháp Hoang Cổ Trấn Ngục Tháp!
“Nữ hoàng bệ hạ trăm công nghìn việc, chút chuyện nhỏ này, đâu cần phải làm phiền bệ hạ hao phí tâm thần?”
“Tầng thân tháp này đúng là có thể tăng cường tiểu tháp, nhưng cũng không đến mức tiến giai đâu.”
“Hồng Mông đại lục rộng lớn như vậy, đế khí loại tồn tại tôn quý này, hiếm có như lông phượng sừng lân, có thể đếm trên đầu ngón tay, sao lại rơi vào tay ta một kẻ quê mùa chứ?”
Tần Hiên vội vàng khoát tay, xin miễn hảo ý của Minh Nguyệt nữ hoàng. Đạt được tầng thân tháp này, không cần nghi ngờ gì, Hoang Cổ Trấn Ngục Tháp chắc chắn có thể tiến giai! Cái thứ này, ngay trước mặt Minh Nguyệt nữ hoàng đột phá, hắn thật sự không yên tâm. Dù thế nào, Minh Nguyệt nữ hoàng cũng là người có thể sánh vai với Tử Dương Đại Đế. Chưa dò ra nội tình, lỡ như thấy đế khí xuất hiện mà nổi lòng tham đoạt lấy của hắn thì làm sao? Tuy nói Minh Nguyệt nữ hoàng là khí vận chi nữ, Ninh Uyển Nhi cũng vậy, Chu Trần càng là khí vận chi tử, nên không đến mức làm ra chuyện này. Thế nhưng, lỡ như thì sao? Không thể đặt hy vọng vào người khác được. Phải dựa vào bản thân có năng lực, có sức mạnh mới đúng!
“Chu Trần, đêm đã khuya, chúng ta cần phải trở về.” Tần Hiên lên tiếng thúc giục.
Chu Trần hiểu ý, chắp tay với Minh Nguyệt nữ hoàng, “tỷ tỷ, ta buồn ngủ rồi, đi về trước, không cần tiễn.”
Nói xong, liền cùng Tần Hiên đồng loạt chuồn đi, chân như bôi dầu. Minh Nguyệt nữ hoàng ngồi ngay ngắn sau bàn đọc, ánh mắt nghiêm nghị. Đến khi hai người biến mất, Minh Nguyệt nữ hoàng mới xụ mặt xuống, tay chống cằm, buồn bực nhìn Ninh Uyển Nhi, nghi ngờ hỏi, “Uyển Nhi, ngươi nói trẫm có phải kiếp trước gây nghiệt gì không? Sao lại gặp phải Tiểu Trần cái loại lừa gạt thân đệ đệ như vậy?”
“Nếu không phải xác nhận hắn là con ruột của phụ hoàng và mẫu hậu, nếu không có phụ hoàng nhờ vả, trẫm thật muốn cho hắn biết, lúc còn bé trẫm đã trị hắn thế nào!”
Mọi chuyện đều hướng về Tần Hiên, xem nàng người tỷ tỷ ruột thịt này chẳng ra gì. Phải biết rằng, nàng lớn hơn Chu Trần rất nhiều, trừ mẫu hậu thì nàng là người có thời gian ở cạnh Chu Trần nhiều nhất. Kết quả, nàng người tỷ tỷ thân thiết này chẳng những không được đệ đệ coi trọng, ngược lại còn bị bán đứng. Sao không khiến nàng lòng chua xót?
Ninh Uyển Nhi lắc đầu, trong đôi mắt đẹp ánh lên vẻ thoải mái, “Minh Vương điện hạ có một tấm lòng son, mà còn có thể thấy rõ, Minh Vương điện hạ rất kính trọng, ngưỡng mộ Tần Hiên.”
“Có lẽ là những chuyện đã trải qua trước đây, cùng việc lần này nghe nói hành động của Tần Hiên tại thánh địa Bổ Thiên, khiến Minh Vương điện hạ vô cùng ngưỡng mộ, coi Tần Hiên như đối tượng theo đuổi, giống như bạn vong niên vậy.”
“Quan trọng nhất là, Minh Vương điện hạ tôn sư trọng đạo, bệ hạ nên trấn an mới phải.”
Minh Nguyệt nữ hoàng mặt mày ủ rũ, hai tay chống cằm, ánh mắt nhìn ra ngoài điện, nơi những bóng cây ngô đồng lờ mờ, “nếu như tiểu tháp trong tay Tần Hiên có thể tấn thăng thành đế khí, có được một món đế khí, tình cảnh của trẫm bây giờ cũng sẽ tốt hơn rất nhiều.”
“Đế khí ở trong tay, sẽ khiến vô số người nhòm ngó, ngay cả Tử Dương Đại Đế bên kia, cũng sẽ không làm ngơ.”
Ninh Uyển Nhi biết rõ sự vĩ đại của đế khí, xoa cằm nói, “tấn thăng đế khí, tất nhiên sẽ phát ra dị tượng, cường giả của cả Tử Dương đế quốc và Minh Nguyệt hoàng triều đều có thể cảm nhận được!”
“Tần Hiên dù muốn giấu diếm thế nào, cuối cùng sức người cũng không thể thắng được ý trời.”
Minh Nguyệt nữ hoàng gõ nhẹ cằm lên tay, tự lẩm bẩm, “làm thế nào để lấy được nó đây, giết Tần Hiên ư? Không thực tế.”
“Nhưng nếu như cướp bảo vật từ tay Tần Hiên, nhất định sẽ khơi dậy sự thù địch của hắn, huống chi Tiểu Trần càng sẽ không cho phép chuyện này xảy ra.”
“Nếu có thể mượn dùng vào thời khắc mấu chốt cũng được.”
Minh Nguyệt nữ hoàng liếc nhìn Ninh Uyển Nhi, dịu dàng nói, “Uyển Nhi, ngươi lại đến Minh Vương Phủ, âm thầm bảo vệ Tần Hiên, đồng thời dò la ý của hắn, nếu như có thể trao đổi, trẫm sẽ cho phép hắn tùy ý lấy bất cứ tài nguyên nào trong kho báu, nếu không được thì thuê cũng có thể thương lượng.”
Ninh Uyển Nhi không trả lời, chỉ là đôi mắt đẹp nhìn sâu vào Minh Nguyệt nữ hoàng, mái tóc đuôi ngựa buộc cao phía sau nhẹ rung động, trong mắt nàng có chút hoang mang, “bệ hạ, thần… Ta có phải quá cố chấp, cổ hủ rồi không?”
Minh Nguyệt nữ hoàng lắc đầu, “Minh Vương học những gì chính là đế vương chi thuật, còn với người thường mà nói, Uyển Nhi ngươi có tri thức, hiểu lễ nghĩa, biết chừng mực, biết tiến thoái!”
Ninh Uyển Nhi lòng chua xót lại đắng chát, giọng nói có chút tự giễu, “bệ hạ, thần ngu ngốc sao?”
Minh Nguyệt nữ hoàng lắc đầu, ánh mắt kiên định, “tuyệt đối không có chuyện đó! Ngươi vĩnh viễn là người trong lòng trẫm, cũng là muội muội của ta!”
Ánh mắt của Ninh Uyển Nhi dao động rồi biến mất trong điện Ngô Đồng. Minh Nguyệt nữ hoàng thu lại dáng vẻ nhẹ nhàng chỉ xuất hiện trước mặt Ninh Uyển Nhi, trong lòng cũng nặng nề hơn. Tính cách của Ninh Uyển Nhi sở dĩ ngu dốt như hiện tại, hoàn toàn là do mẫu hậu nàng cố ý. Từ khi Ninh Uyển Nhi đến bên cạnh nàng, mỗi lời nói cử chỉ, thậm chí cả tư tưởng, đều được hình thành theo kế hoạch. Nàng đọc những điển tịch, gặp những người, đối mặt với sự việc, đều bị gò bó theo khuôn mẫu, có người cố ý sắp xếp. Mục đích chính là bồi dưỡng cánh chim cho nàng, để Ninh Uyển Nhi trở thành cánh tay đắc lực của nàng.
“Uyển Nhi, trên vai ta gánh quá nặng rồi, chỉ có ngươi có thể chia sẻ cùng ta.”
“Tần Hiên là một biến số, nếu như ngươi nhờ đó mà hiểu ra thì cũng xem như ngươi có được tự do.”
“Chỉ là, sau này trẫm có lẽ thật sự sẽ trở thành người cô đơn.”
Minh Nguyệt nữ hoàng chỉ có thể thở than trong lòng giữa bốn bề vắng lặng. Đương nhiên, Tần Hiên không ở đây nên không nghe thấy tiếng lòng của Minh Nguyệt nữ hoàng. Nếu không, Tần Hiên chỉ muốn nói, làm nữ hoàng mà cũng có nhiều phiền não vậy sao, chỉ có thể trách chính ngươi không biết cách chơi! Kẻ dốt thì phải chịu thôi! Đổi lại là hắn, chơi cho đến sảng khoái!
——
Trong phủ Minh Vương, vừa trở về chỗ ở, Chu Trần đã nắm chặt lấy vạt áo Tần Hiên, trên khuôn mặt non nớt đầy vẻ nóng ruột, nói, “Tần sư, có thể cho đồ nhi cùng quan sát tiểu tháp dung hợp thân tháp được không?”
“Đồ nhi chưa từng thấy qua Chuẩn Đế khí tấn thăng thành đế khí bao giờ.”
“Đồ nhi muốn mở mang kiến thức!”
Bốp! Tần Hiên vung tay đánh vào đầu Chu Trần một cái, trợn mắt mắng, “ai nói là có thể tấn thăng đế khí? Đừng nói nhảm, không có khả năng! Nhiều nhất cũng chỉ là Chuẩn Đế khí mạnh lên một chút thôi!”
Hắn tiện tay ném ra một quyển công pháp. Chu Trần nhìn cuốn “Hám Sơn Quyền” trong tay, nghi ngờ nói, “Tần sư, đây là muốn làm gì?”
“Tu luyện!” Tần Hiên chỉ vào ánh trăng đang treo cao, “tu luyện vào ban đêm, thích hợp nhất là hấp thụ tinh hoa của mặt trăng, chẳng phải ngươi không có chuyện gì làm sao? Đêm nay đừng ngủ, cứ luyện quyển “Hám Sơn Quyền” này đi, ngày mai ta kiểm tra, nếu không luyện đến đại thành, vi sư sẽ cho ngươi nếm thử thiết luật sư môn!”
Rầm! Không đợi Chu Trần kêu la van xin tha thứ, Tần Hiên đã chui vào phòng ngủ của mình, đóng chặt cửa lớn, lại còn bố trí thêm trùng trùng kết giới, cấm chế. Hắn ngồi xếp bằng trên tấm da thú mềm mại, khẽ nhúc nhích ý nghĩ, Lãnh Ly tóc trắng mắt đỏ đã xuất hiện trong phòng. Lãnh Ly là khí linh được hình thành hậu thiên từ Hoang Cổ Trấn Ngục Tháp, rất nhạy cảm với nó. Miệng thơm của nàng khẽ nhếch, hít vào một hơi lạnh, run giọng lẩm bẩm, “dung hợp tầng thân tháp này, Hoang Cổ Trấn Ngục Tháp chắc chắn có thể tấn thăng thành đế khí!”
“Nữ hoàng bệ hạ trăm công nghìn việc, chút chuyện nhỏ này, đâu cần phải làm phiền bệ hạ hao phí tâm thần?”
“Tầng thân tháp này đúng là có thể tăng cường tiểu tháp, nhưng cũng không đến mức tiến giai đâu.”
“Hồng Mông đại lục rộng lớn như vậy, đế khí loại tồn tại tôn quý này, hiếm có như lông phượng sừng lân, có thể đếm trên đầu ngón tay, sao lại rơi vào tay ta một kẻ quê mùa chứ?”
Tần Hiên vội vàng khoát tay, xin miễn hảo ý của Minh Nguyệt nữ hoàng. Đạt được tầng thân tháp này, không cần nghi ngờ gì, Hoang Cổ Trấn Ngục Tháp chắc chắn có thể tiến giai! Cái thứ này, ngay trước mặt Minh Nguyệt nữ hoàng đột phá, hắn thật sự không yên tâm. Dù thế nào, Minh Nguyệt nữ hoàng cũng là người có thể sánh vai với Tử Dương Đại Đế. Chưa dò ra nội tình, lỡ như thấy đế khí xuất hiện mà nổi lòng tham đoạt lấy của hắn thì làm sao? Tuy nói Minh Nguyệt nữ hoàng là khí vận chi nữ, Ninh Uyển Nhi cũng vậy, Chu Trần càng là khí vận chi tử, nên không đến mức làm ra chuyện này. Thế nhưng, lỡ như thì sao? Không thể đặt hy vọng vào người khác được. Phải dựa vào bản thân có năng lực, có sức mạnh mới đúng!
“Chu Trần, đêm đã khuya, chúng ta cần phải trở về.” Tần Hiên lên tiếng thúc giục.
Chu Trần hiểu ý, chắp tay với Minh Nguyệt nữ hoàng, “tỷ tỷ, ta buồn ngủ rồi, đi về trước, không cần tiễn.”
Nói xong, liền cùng Tần Hiên đồng loạt chuồn đi, chân như bôi dầu. Minh Nguyệt nữ hoàng ngồi ngay ngắn sau bàn đọc, ánh mắt nghiêm nghị. Đến khi hai người biến mất, Minh Nguyệt nữ hoàng mới xụ mặt xuống, tay chống cằm, buồn bực nhìn Ninh Uyển Nhi, nghi ngờ hỏi, “Uyển Nhi, ngươi nói trẫm có phải kiếp trước gây nghiệt gì không? Sao lại gặp phải Tiểu Trần cái loại lừa gạt thân đệ đệ như vậy?”
“Nếu không phải xác nhận hắn là con ruột của phụ hoàng và mẫu hậu, nếu không có phụ hoàng nhờ vả, trẫm thật muốn cho hắn biết, lúc còn bé trẫm đã trị hắn thế nào!”
Mọi chuyện đều hướng về Tần Hiên, xem nàng người tỷ tỷ ruột thịt này chẳng ra gì. Phải biết rằng, nàng lớn hơn Chu Trần rất nhiều, trừ mẫu hậu thì nàng là người có thời gian ở cạnh Chu Trần nhiều nhất. Kết quả, nàng người tỷ tỷ thân thiết này chẳng những không được đệ đệ coi trọng, ngược lại còn bị bán đứng. Sao không khiến nàng lòng chua xót?
Ninh Uyển Nhi lắc đầu, trong đôi mắt đẹp ánh lên vẻ thoải mái, “Minh Vương điện hạ có một tấm lòng son, mà còn có thể thấy rõ, Minh Vương điện hạ rất kính trọng, ngưỡng mộ Tần Hiên.”
“Có lẽ là những chuyện đã trải qua trước đây, cùng việc lần này nghe nói hành động của Tần Hiên tại thánh địa Bổ Thiên, khiến Minh Vương điện hạ vô cùng ngưỡng mộ, coi Tần Hiên như đối tượng theo đuổi, giống như bạn vong niên vậy.”
“Quan trọng nhất là, Minh Vương điện hạ tôn sư trọng đạo, bệ hạ nên trấn an mới phải.”
Minh Nguyệt nữ hoàng mặt mày ủ rũ, hai tay chống cằm, ánh mắt nhìn ra ngoài điện, nơi những bóng cây ngô đồng lờ mờ, “nếu như tiểu tháp trong tay Tần Hiên có thể tấn thăng thành đế khí, có được một món đế khí, tình cảnh của trẫm bây giờ cũng sẽ tốt hơn rất nhiều.”
“Đế khí ở trong tay, sẽ khiến vô số người nhòm ngó, ngay cả Tử Dương Đại Đế bên kia, cũng sẽ không làm ngơ.”
Ninh Uyển Nhi biết rõ sự vĩ đại của đế khí, xoa cằm nói, “tấn thăng đế khí, tất nhiên sẽ phát ra dị tượng, cường giả của cả Tử Dương đế quốc và Minh Nguyệt hoàng triều đều có thể cảm nhận được!”
“Tần Hiên dù muốn giấu diếm thế nào, cuối cùng sức người cũng không thể thắng được ý trời.”
Minh Nguyệt nữ hoàng gõ nhẹ cằm lên tay, tự lẩm bẩm, “làm thế nào để lấy được nó đây, giết Tần Hiên ư? Không thực tế.”
“Nhưng nếu như cướp bảo vật từ tay Tần Hiên, nhất định sẽ khơi dậy sự thù địch của hắn, huống chi Tiểu Trần càng sẽ không cho phép chuyện này xảy ra.”
“Nếu có thể mượn dùng vào thời khắc mấu chốt cũng được.”
Minh Nguyệt nữ hoàng liếc nhìn Ninh Uyển Nhi, dịu dàng nói, “Uyển Nhi, ngươi lại đến Minh Vương Phủ, âm thầm bảo vệ Tần Hiên, đồng thời dò la ý của hắn, nếu như có thể trao đổi, trẫm sẽ cho phép hắn tùy ý lấy bất cứ tài nguyên nào trong kho báu, nếu không được thì thuê cũng có thể thương lượng.”
Ninh Uyển Nhi không trả lời, chỉ là đôi mắt đẹp nhìn sâu vào Minh Nguyệt nữ hoàng, mái tóc đuôi ngựa buộc cao phía sau nhẹ rung động, trong mắt nàng có chút hoang mang, “bệ hạ, thần… Ta có phải quá cố chấp, cổ hủ rồi không?”
Minh Nguyệt nữ hoàng lắc đầu, “Minh Vương học những gì chính là đế vương chi thuật, còn với người thường mà nói, Uyển Nhi ngươi có tri thức, hiểu lễ nghĩa, biết chừng mực, biết tiến thoái!”
Ninh Uyển Nhi lòng chua xót lại đắng chát, giọng nói có chút tự giễu, “bệ hạ, thần ngu ngốc sao?”
Minh Nguyệt nữ hoàng lắc đầu, ánh mắt kiên định, “tuyệt đối không có chuyện đó! Ngươi vĩnh viễn là người trong lòng trẫm, cũng là muội muội của ta!”
Ánh mắt của Ninh Uyển Nhi dao động rồi biến mất trong điện Ngô Đồng. Minh Nguyệt nữ hoàng thu lại dáng vẻ nhẹ nhàng chỉ xuất hiện trước mặt Ninh Uyển Nhi, trong lòng cũng nặng nề hơn. Tính cách của Ninh Uyển Nhi sở dĩ ngu dốt như hiện tại, hoàn toàn là do mẫu hậu nàng cố ý. Từ khi Ninh Uyển Nhi đến bên cạnh nàng, mỗi lời nói cử chỉ, thậm chí cả tư tưởng, đều được hình thành theo kế hoạch. Nàng đọc những điển tịch, gặp những người, đối mặt với sự việc, đều bị gò bó theo khuôn mẫu, có người cố ý sắp xếp. Mục đích chính là bồi dưỡng cánh chim cho nàng, để Ninh Uyển Nhi trở thành cánh tay đắc lực của nàng.
“Uyển Nhi, trên vai ta gánh quá nặng rồi, chỉ có ngươi có thể chia sẻ cùng ta.”
“Tần Hiên là một biến số, nếu như ngươi nhờ đó mà hiểu ra thì cũng xem như ngươi có được tự do.”
“Chỉ là, sau này trẫm có lẽ thật sự sẽ trở thành người cô đơn.”
Minh Nguyệt nữ hoàng chỉ có thể thở than trong lòng giữa bốn bề vắng lặng. Đương nhiên, Tần Hiên không ở đây nên không nghe thấy tiếng lòng của Minh Nguyệt nữ hoàng. Nếu không, Tần Hiên chỉ muốn nói, làm nữ hoàng mà cũng có nhiều phiền não vậy sao, chỉ có thể trách chính ngươi không biết cách chơi! Kẻ dốt thì phải chịu thôi! Đổi lại là hắn, chơi cho đến sảng khoái!
——
Trong phủ Minh Vương, vừa trở về chỗ ở, Chu Trần đã nắm chặt lấy vạt áo Tần Hiên, trên khuôn mặt non nớt đầy vẻ nóng ruột, nói, “Tần sư, có thể cho đồ nhi cùng quan sát tiểu tháp dung hợp thân tháp được không?”
“Đồ nhi chưa từng thấy qua Chuẩn Đế khí tấn thăng thành đế khí bao giờ.”
“Đồ nhi muốn mở mang kiến thức!”
Bốp! Tần Hiên vung tay đánh vào đầu Chu Trần một cái, trợn mắt mắng, “ai nói là có thể tấn thăng đế khí? Đừng nói nhảm, không có khả năng! Nhiều nhất cũng chỉ là Chuẩn Đế khí mạnh lên một chút thôi!”
Hắn tiện tay ném ra một quyển công pháp. Chu Trần nhìn cuốn “Hám Sơn Quyền” trong tay, nghi ngờ nói, “Tần sư, đây là muốn làm gì?”
“Tu luyện!” Tần Hiên chỉ vào ánh trăng đang treo cao, “tu luyện vào ban đêm, thích hợp nhất là hấp thụ tinh hoa của mặt trăng, chẳng phải ngươi không có chuyện gì làm sao? Đêm nay đừng ngủ, cứ luyện quyển “Hám Sơn Quyền” này đi, ngày mai ta kiểm tra, nếu không luyện đến đại thành, vi sư sẽ cho ngươi nếm thử thiết luật sư môn!”
Rầm! Không đợi Chu Trần kêu la van xin tha thứ, Tần Hiên đã chui vào phòng ngủ của mình, đóng chặt cửa lớn, lại còn bố trí thêm trùng trùng kết giới, cấm chế. Hắn ngồi xếp bằng trên tấm da thú mềm mại, khẽ nhúc nhích ý nghĩ, Lãnh Ly tóc trắng mắt đỏ đã xuất hiện trong phòng. Lãnh Ly là khí linh được hình thành hậu thiên từ Hoang Cổ Trấn Ngục Tháp, rất nhạy cảm với nó. Miệng thơm của nàng khẽ nhếch, hít vào một hơi lạnh, run giọng lẩm bẩm, “dung hợp tầng thân tháp này, Hoang Cổ Trấn Ngục Tháp chắc chắn có thể tấn thăng thành đế khí!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận