Bức Ta Tróc Cốt Đoạn Thân, Giờ Lại Khóc Cầu Ta Trở Về?
Chương 66: Ngược phu nhất thời thoải mái, đuổi phu hỏa táng tràng.
Chương 66: Gặp vợ ngược đãi một lúc thì sướng, đuổi vợ thì ra nghĩa địa.
“Tần Hiên, ngươi đứng lại đó cho ta!”
La Tâm Di chỉ vào bóng lưng Tần Hiên, tức giận đến nỗi bộ ngực trước mặt cũng phập phồng liên hồi, rung lên dữ dội.
Rõ ràng là Mục Thanh Tuyết ra tay cứu hắn, sao mới nói chuyện có chút xíu, mà cứ như Mục Thanh Tuyết mắc nợ hắn vậy?
Còn nữa, nàng vất vả lắm mới bám đùi lão cha xin được tấm lệnh bài trừ ma vệ.
Người ngoài cầu còn không được, đến chỗ Tần Hiên, lại muốn vứt bỏ là vứt bỏ, bỏ đi như giày rách.
Nàng La Tâm Di không cần mặt mũi sao?
La gia nàng, không cần mặt mũi à?
Mục Thanh Tuyết mắt đỏ hoe, túm lấy La Tâm Di, đau khổ bất lực nói, “Tâm Di, ta cầu xin ngươi, đừng làm khó hắn.”
“Hắn không sai, tất cả chuyện này, đều là do ta tự làm tự chịu, gieo gió gặt bão.”
La Tâm Di tức giận đến suýt ngất đi, đưa tay sờ trán Mục Thanh Tuyết, giận dữ nói, “Thanh Tuyết, có phải ngươi bị sốt không vậy, chuyện này liên quan gì tới ngươi?”
“Tần Hiên hắn là vị hôn phu của ngươi, đã chiếm đoạt thân thể của ngươi, vẫn còn đi liếc mắt đưa tình với Thanh Ninh, hắn không sai?”
“Mấy hôm trước ta còn thấy, hắn với Tử Diên của Vạn Trận Phong, ở ngoài huyện Đao Sơn, hoa tiền nguyệt hạ, cùng nhau ngắm mưa sao băng.”
“Gã này rõ ràng là một tên cặn bã, làm chuyện mà chó gặp còn phải tè dầm rồi bỏ đi, kết quả ngươi nói hắn không sai, còn nhận hết sai về mình?”
“Ngươi đã làm sai chuyện gì chứ!”
Mục Thanh Tuyết thất thần nói, “Tần Hiên hắn với sư tỷ Tử Diên, cũng có gian tình?”
La Tâm Di hận đến nghiến răng, “Đương nhiên, nếu không phải vì bị vận rủi bám vào người! Tần Hiên hắn làm sao ra khỏi Đao Trì Thánh Địa, còn muốn đến cái đế đô Tử Dương này làm gì?”
Nếu không phải vận rủi bám vào người, nàng đã không bị tảng đá lớn nện choáng rồi.
Nếu không phải vận rủi bám vào người, nàng càng không thể trúng Mười Hương Gân Mềm Tán, bị mưa sao băng điên cuồng công kích.
Đến giờ, hễ thấy có tiên thuyền bay lướt qua trên trời, nàng lại muốn né ngay, đúng là đã để lại bóng ma tâm lý.
“Thanh Ninh trông hung hăng vậy thôi chứ bên trong thì mềm yếu, chỉ là bị Thanh Tâm trưởng lão làm hư, thêm Diệp Phong âm thầm xúi giục, mới đối đầu với Tần Hiên, biết được chân tướng thì chắc chắn trong lòng Thanh Ninh sẽ hối hận.”
“Sư tỷ Tử Diên thì ta không hiểu rõ, nhưng người bị vận rủi bám vào người khác sợ như sợ cọp, Tần Hiên bằng lòng tới gần, sư tỷ Tử Diên tự nhiên sẽ không tránh xa, dù sao trong lòng Tần Hiên, sạch sẽ hơn loại cặn bã như Diệp Phong ngàn vạn lần!”
Hận sao?
Chắc chắn là có một chút, nói chính xác hơn, là ghen ghét.
Nhưng Mục Thanh Tuyết, nàng không có tư cách chỉ trích Tần Hiên, càng không có lý do trách cứ hắn.
Việc để Tần Hiên rời đi, là do chính miệng nàng nói ra, lời mắng chửi Tần Hiên cũng là từng câu từng chữ của nàng.
Trước khi sự thật phơi bày, nàng đã liều mạng đẩy Tần Hiên ra xa.
Hận không thể chém hắn thành muôn mảnh, để trả thù.
Nhưng thực tế thì sao?
Tần Hiên vào Đao Trì Thánh Địa, hắn có thân mật tiếp xúc với người phụ nữ nào khác sao?
Ngoài nàng ra, Tần Hiên không hề gặp gỡ ai khác.
Trong mắt, tất cả đều là nàng, tìm đủ cách để được cùng nàng chung giường chung gối.
Lúc tai họa ập đến, một mình gánh tội cấu kết Lãnh Ly.
Toan tính dùng cái chết của mình, để rửa sạch tội cho nàng!
Chính là nàng, đang chống đối lại chính mình.
Không ngừng làm tổn thương Tần Hiên, rắc muối vào vết thương của hắn.
Tần Hiên bị Phủ Tần Vương vu oan hãm hại, bị người thân tìm mọi cách đẩy vào chỗ chết.
Trong lòng hắn, điều khát vọng nhất không gì ngoài sự tin tưởng và tình thân.
Ngay lúc nội tâm yếu đuối nhất của hắn, Thanh Ninh và Tử Diên đã thừa cơ tiến vào tim hắn.
Quá đáng lắm sao?
Chuyện này rất hợp lý!
Tần Hiên chỉ là không thể có được nửa điểm quan tâm và tin tưởng từ nàng, khi hết hy vọng, mới để Thanh Ninh và Tử Diên thừa cơ tiến vào mà thôi.
La Tâm Di xoa trán, khổ não nói, “Nói thế nào đi nữa, hiện giờ Tần Hiên cũng đã hết tình cảm với ngươi rồi, về sau chúng ta cũng đừng nhắc tới nữa!”
“Không!” Mục Thanh Tuyết kiên quyết lắc đầu, lòng nàng quặn thắt lại, lo lắng nói, “Ta không phải Thanh Ninh, lại càng không phải Tử Diên, ta không biết trong lòng họ nghĩ gì, nhỡ sau này, họ cũng làm tổn thương đến Tần Hiên, thì phải làm sao?”
“Ta biết Tần Hiên ghét nhất điều gì, cũng biết điều hắn khát vọng nhất là gì, người làm sai là ta, ta sẽ tìm cách đền bù!”
“Ta sẽ xuất hiện bên cạnh hắn vào lúc hắn cần ta nhất!”
“Hơn nữa, ta cảm thấy Tần Hiên cũng không thật sự vô tình như vậy, rất có thể là hắn biết chuyến đi này nguy hiểm trùng trùng, không muốn để ta dấn thân vào nên mới muốn ta rời xa!”
Mục Thanh Tuyết càng nghĩ, càng thấy khả năng này là thật! Lòng càng vui vẻ, đến cả nước mắt cũng trở nên lấp lánh.
Dù sao đi nữa, Tần Hiên lúc mới đến Thanh Tuyết Các cũng có thể quấn quít lấy nàng, luôn che chở bảo vệ nàng, vì an nguy của nàng mà xông pha vào chỗ chết.
Sao giờ nàng lại không thể giữ hắn lại?
Nàng Mục Thanh Tuyết, so với Tần Hiên thì có cao quý hơn chỗ nào?
Tần Hiên làm được, tại sao nàng lại không được!
Nghĩ hết mọi cách, nàng sẽ bù đắp lỗi lầm trước kia của mình.
Nàng sẽ cố gắng, để Tần Hiên hồi tâm chuyển ý.
Trở lại bên cạnh Mục Thanh Tuyết nàng.
Nàng sẽ cho Tần Hiên hiểu rõ, trước kia hắn đã không nhìn lầm người!
La Tâm Di vỗ đầu, bất lực trợn mắt, “Hết thuốc chữa!”
[Khí vận chi nữ Mục Thanh Tuyết gia tăng điểm hảo cảm, ban thưởng kí chủ giá trị nhân vật phản diện +8000!]
“Không tệ không tệ, khí vận chi nữ có đạo đức cao, đúng là biết tự suy nghĩ.”
Vừa ra khỏi tửu lâu, nghe thông báo ban thưởng, tâm trạng Tần Hiên vui vẻ hẳn.
Hắn dứt khoát rời đi, bất quá chỉ là một chiêu trò nhỏ thôi.
Phương châm chính là lấy lùi làm tiến, chủ yếu là để Mục Thanh Tuyết không cam lòng.
Cho cô ta trải nghiệm trọn vẹn thế nào là gặp vợ ngược đãi một lúc thì sướng, đuổi vợ thì ra nghĩa địa.
Trong Hoang Cổ Trấn Ngục Tháp, Lãnh Ly hiếu kỳ hỏi, “Với tính cách của Mục Thanh Tuyết, chắc chắn sẽ không dừng lại ở đây, vả lại còn tìm cách lấy lại cho ngươi, ngươi càng ngăn cản, nàng sẽ càng cảm thấy ngươi đang bảo vệ nàng, nhưng ta không hiểu, vì sao ngươi muốn bỏ cái lệnh bài kia đi?”
Có lệnh bài trừ ma vệ trong tay, ít nhất những kẻ tâm địa xấu xa, sẽ không dám đối đầu với Tần Hiên công khai.
Sẽ giảm bớt không ít phiền phức.
Tử Dương Thập Ti, ở đế đô này, dù sao vẫn có chút danh tiếng.
Tần Hiên không mấy hứng thú, thuận miệng đáp, “Chỉ là làm sâu sắc thêm lá bài áy náy của Mục Thanh Tuyết mà thôi, tấm lệnh bài kia có hay không cũng được, trong mắt người xung quanh, ta chính là tư vệ trưởng trừ ma.”
Việc hắn nhận lấy lệnh bài trước mặt mọi người, tin tức sớm đã truyền đến tai những kẻ có ý đồ.
Vì kiêng kỵ thân phận này, đương nhiên sẽ không ra tay nữa.
Nhưng những kẻ không để ý đến điều này, cho dù hắn có thật sự mang lệnh bài ra, thì họ sẽ vì thế mà không giết hắn sao?
Vớ vẩn!
Lãnh Ly nghe không hiểu gì, chỉ thấy rất lợi hại, trong lòng cảnh giác nói, “Ngươi đúng là không chịu thiệt tí nào.”
Tần Hiên chú ý tới việc Lãnh Ly của Hoang Cổ Trấn Ngục Tháp đang bôi xóa, chỉnh sửa trên một quyển sổ nhỏ, tò mò hỏi, “Ngươi đang viết gì thế?”
“Ghi lại lời nói và hành động của ngươi, để tránh về sau bị ngươi lừa gạt.”
Lãnh Ly coi như đã thấy rõ được thủ đoạn của Tần Hiên, không những mưu kế đa dạng.
Mà chiêu thức lừa gạt con gái, cũng là tầng tầng lớp lớp, giá cả tăng dần, khiến người ta khó lòng phòng bị.
Nàng lo sau này mình cũng bị Tần Hiên tính toán.
Ra tay trước để chiếm lợi thế, đợi khi nàng đủ hiểu Tần Hiên, sẽ không mắc lừa nữa.
“Vậy ngươi cứ từ từ mà ghi chép.” Tần Hiên buồn cười.
Lãnh Ly là người trong cuộc, lại không hay biết.
Ngay khi nàng phân tâm vào những việc lặt vặt này, cũng đã trúng kế rồi, sinh ra tò mò với hắn.
Thu hồi tâm thần, Tần Hiên trở lại con hẻm nhỏ lúc trước,
Long Thần lập tức quay đầu, nhìn chằm chằm vào mắt Tần Hiên, sát khí ngùn ngụt.
Hắn vốn cho rằng Tần Hiên khó thoát khỏi cái chết.
Ai ngờ, tên này lại có cả bối cảnh La gia chống lưng.
Không chỉ hóa giải được nguy hiểm, còn lấy được một tấm lệnh bài trừ ma vệ.
Bất quá, hắn cũng không thất vọng, Liệt Dương Vệ không giết được người, thì Long Thần hắn có thể giết!
Thượng Quan Nguyên được người của Thượng Quan gia dìu dậy, khó nhọc đứng lên, hướng về phía Tần Hiên chắp tay, cúi đầu áy náy nói, “Đa tạ Tần công tử đã cứu mạng, là ta bị sắc dục làm mờ mắt, nếu không thì cũng không bị Trần Viễn lợi dụng, trở thành dao nhọn đâm về phía ngươi và Thượng Quan gia!”
Tần Hiên lạnh nhạt khoát tay, “Tuổi trẻ nóng tính, có thể hiểu được.”
Thượng Quan Tư dìu đường đệ mình cho Long Thần nâng, chủ động mời Tần Hiên nói, “Tần công tử, trước đây ta ở đây chờ, là vì muốn khuyên ngươi rời khỏi đế đô, nhưng bây giờ xem ra, hóa ra là ta nông cạn.”
“Công tử là người của Thượng Quan gia, đến đây vì huynh trưởng ta, người nhà đã sớm chuẩn bị chút rượu nhạt, phụ thân đã đợi lâu rồi, xin công tử đừng chê.”
Lãnh Ly trong Hoang Cổ Trấn Ngục Tháp nhắc nhở, “Lúc nãy có người ngấm ngầm điều tra, chắc là gia chủ của nhà Thượng Quan này.”
“Nếu vừa nãy không có La Tâm Di ra mặt, gia chủ nhà Thượng Quan đó hẳn cũng sẽ ra tay cứu giúp.”
“Bất quá, sau khi thấy được chút thủ đoạn của ngươi, có lẽ đã đổi ý, muốn nói chuyện với ngươi.”
Tần Hiên thấy có hứng thú.
Hắn ngược lại rất ngạc nhiên, vị này gia chủ Thượng Quan gia cảnh Thánh Vương, vì sao có thể sau khi chịu ủy khuất lớn như vậy, lại trung thành với Tử Dương Đại Đế, đợi tại Tử Dương đế đô này. Trong chuyện này, tất nhiên có bí ẩn không ai biết! “Nguyện cùng Thượng Quan tiểu thư cùng đi.” Ngay trước mặt Long Thần, Tần Hiên nắm lấy bàn tay nhỏ trắng nõn mềm mại của Thượng Quan Tư.
“Tần Hiên, ngươi đứng lại đó cho ta!”
La Tâm Di chỉ vào bóng lưng Tần Hiên, tức giận đến nỗi bộ ngực trước mặt cũng phập phồng liên hồi, rung lên dữ dội.
Rõ ràng là Mục Thanh Tuyết ra tay cứu hắn, sao mới nói chuyện có chút xíu, mà cứ như Mục Thanh Tuyết mắc nợ hắn vậy?
Còn nữa, nàng vất vả lắm mới bám đùi lão cha xin được tấm lệnh bài trừ ma vệ.
Người ngoài cầu còn không được, đến chỗ Tần Hiên, lại muốn vứt bỏ là vứt bỏ, bỏ đi như giày rách.
Nàng La Tâm Di không cần mặt mũi sao?
La gia nàng, không cần mặt mũi à?
Mục Thanh Tuyết mắt đỏ hoe, túm lấy La Tâm Di, đau khổ bất lực nói, “Tâm Di, ta cầu xin ngươi, đừng làm khó hắn.”
“Hắn không sai, tất cả chuyện này, đều là do ta tự làm tự chịu, gieo gió gặt bão.”
La Tâm Di tức giận đến suýt ngất đi, đưa tay sờ trán Mục Thanh Tuyết, giận dữ nói, “Thanh Tuyết, có phải ngươi bị sốt không vậy, chuyện này liên quan gì tới ngươi?”
“Tần Hiên hắn là vị hôn phu của ngươi, đã chiếm đoạt thân thể của ngươi, vẫn còn đi liếc mắt đưa tình với Thanh Ninh, hắn không sai?”
“Mấy hôm trước ta còn thấy, hắn với Tử Diên của Vạn Trận Phong, ở ngoài huyện Đao Sơn, hoa tiền nguyệt hạ, cùng nhau ngắm mưa sao băng.”
“Gã này rõ ràng là một tên cặn bã, làm chuyện mà chó gặp còn phải tè dầm rồi bỏ đi, kết quả ngươi nói hắn không sai, còn nhận hết sai về mình?”
“Ngươi đã làm sai chuyện gì chứ!”
Mục Thanh Tuyết thất thần nói, “Tần Hiên hắn với sư tỷ Tử Diên, cũng có gian tình?”
La Tâm Di hận đến nghiến răng, “Đương nhiên, nếu không phải vì bị vận rủi bám vào người! Tần Hiên hắn làm sao ra khỏi Đao Trì Thánh Địa, còn muốn đến cái đế đô Tử Dương này làm gì?”
Nếu không phải vận rủi bám vào người, nàng đã không bị tảng đá lớn nện choáng rồi.
Nếu không phải vận rủi bám vào người, nàng càng không thể trúng Mười Hương Gân Mềm Tán, bị mưa sao băng điên cuồng công kích.
Đến giờ, hễ thấy có tiên thuyền bay lướt qua trên trời, nàng lại muốn né ngay, đúng là đã để lại bóng ma tâm lý.
“Thanh Ninh trông hung hăng vậy thôi chứ bên trong thì mềm yếu, chỉ là bị Thanh Tâm trưởng lão làm hư, thêm Diệp Phong âm thầm xúi giục, mới đối đầu với Tần Hiên, biết được chân tướng thì chắc chắn trong lòng Thanh Ninh sẽ hối hận.”
“Sư tỷ Tử Diên thì ta không hiểu rõ, nhưng người bị vận rủi bám vào người khác sợ như sợ cọp, Tần Hiên bằng lòng tới gần, sư tỷ Tử Diên tự nhiên sẽ không tránh xa, dù sao trong lòng Tần Hiên, sạch sẽ hơn loại cặn bã như Diệp Phong ngàn vạn lần!”
Hận sao?
Chắc chắn là có một chút, nói chính xác hơn, là ghen ghét.
Nhưng Mục Thanh Tuyết, nàng không có tư cách chỉ trích Tần Hiên, càng không có lý do trách cứ hắn.
Việc để Tần Hiên rời đi, là do chính miệng nàng nói ra, lời mắng chửi Tần Hiên cũng là từng câu từng chữ của nàng.
Trước khi sự thật phơi bày, nàng đã liều mạng đẩy Tần Hiên ra xa.
Hận không thể chém hắn thành muôn mảnh, để trả thù.
Nhưng thực tế thì sao?
Tần Hiên vào Đao Trì Thánh Địa, hắn có thân mật tiếp xúc với người phụ nữ nào khác sao?
Ngoài nàng ra, Tần Hiên không hề gặp gỡ ai khác.
Trong mắt, tất cả đều là nàng, tìm đủ cách để được cùng nàng chung giường chung gối.
Lúc tai họa ập đến, một mình gánh tội cấu kết Lãnh Ly.
Toan tính dùng cái chết của mình, để rửa sạch tội cho nàng!
Chính là nàng, đang chống đối lại chính mình.
Không ngừng làm tổn thương Tần Hiên, rắc muối vào vết thương của hắn.
Tần Hiên bị Phủ Tần Vương vu oan hãm hại, bị người thân tìm mọi cách đẩy vào chỗ chết.
Trong lòng hắn, điều khát vọng nhất không gì ngoài sự tin tưởng và tình thân.
Ngay lúc nội tâm yếu đuối nhất của hắn, Thanh Ninh và Tử Diên đã thừa cơ tiến vào tim hắn.
Quá đáng lắm sao?
Chuyện này rất hợp lý!
Tần Hiên chỉ là không thể có được nửa điểm quan tâm và tin tưởng từ nàng, khi hết hy vọng, mới để Thanh Ninh và Tử Diên thừa cơ tiến vào mà thôi.
La Tâm Di xoa trán, khổ não nói, “Nói thế nào đi nữa, hiện giờ Tần Hiên cũng đã hết tình cảm với ngươi rồi, về sau chúng ta cũng đừng nhắc tới nữa!”
“Không!” Mục Thanh Tuyết kiên quyết lắc đầu, lòng nàng quặn thắt lại, lo lắng nói, “Ta không phải Thanh Ninh, lại càng không phải Tử Diên, ta không biết trong lòng họ nghĩ gì, nhỡ sau này, họ cũng làm tổn thương đến Tần Hiên, thì phải làm sao?”
“Ta biết Tần Hiên ghét nhất điều gì, cũng biết điều hắn khát vọng nhất là gì, người làm sai là ta, ta sẽ tìm cách đền bù!”
“Ta sẽ xuất hiện bên cạnh hắn vào lúc hắn cần ta nhất!”
“Hơn nữa, ta cảm thấy Tần Hiên cũng không thật sự vô tình như vậy, rất có thể là hắn biết chuyến đi này nguy hiểm trùng trùng, không muốn để ta dấn thân vào nên mới muốn ta rời xa!”
Mục Thanh Tuyết càng nghĩ, càng thấy khả năng này là thật! Lòng càng vui vẻ, đến cả nước mắt cũng trở nên lấp lánh.
Dù sao đi nữa, Tần Hiên lúc mới đến Thanh Tuyết Các cũng có thể quấn quít lấy nàng, luôn che chở bảo vệ nàng, vì an nguy của nàng mà xông pha vào chỗ chết.
Sao giờ nàng lại không thể giữ hắn lại?
Nàng Mục Thanh Tuyết, so với Tần Hiên thì có cao quý hơn chỗ nào?
Tần Hiên làm được, tại sao nàng lại không được!
Nghĩ hết mọi cách, nàng sẽ bù đắp lỗi lầm trước kia của mình.
Nàng sẽ cố gắng, để Tần Hiên hồi tâm chuyển ý.
Trở lại bên cạnh Mục Thanh Tuyết nàng.
Nàng sẽ cho Tần Hiên hiểu rõ, trước kia hắn đã không nhìn lầm người!
La Tâm Di vỗ đầu, bất lực trợn mắt, “Hết thuốc chữa!”
[Khí vận chi nữ Mục Thanh Tuyết gia tăng điểm hảo cảm, ban thưởng kí chủ giá trị nhân vật phản diện +8000!]
“Không tệ không tệ, khí vận chi nữ có đạo đức cao, đúng là biết tự suy nghĩ.”
Vừa ra khỏi tửu lâu, nghe thông báo ban thưởng, tâm trạng Tần Hiên vui vẻ hẳn.
Hắn dứt khoát rời đi, bất quá chỉ là một chiêu trò nhỏ thôi.
Phương châm chính là lấy lùi làm tiến, chủ yếu là để Mục Thanh Tuyết không cam lòng.
Cho cô ta trải nghiệm trọn vẹn thế nào là gặp vợ ngược đãi một lúc thì sướng, đuổi vợ thì ra nghĩa địa.
Trong Hoang Cổ Trấn Ngục Tháp, Lãnh Ly hiếu kỳ hỏi, “Với tính cách của Mục Thanh Tuyết, chắc chắn sẽ không dừng lại ở đây, vả lại còn tìm cách lấy lại cho ngươi, ngươi càng ngăn cản, nàng sẽ càng cảm thấy ngươi đang bảo vệ nàng, nhưng ta không hiểu, vì sao ngươi muốn bỏ cái lệnh bài kia đi?”
Có lệnh bài trừ ma vệ trong tay, ít nhất những kẻ tâm địa xấu xa, sẽ không dám đối đầu với Tần Hiên công khai.
Sẽ giảm bớt không ít phiền phức.
Tử Dương Thập Ti, ở đế đô này, dù sao vẫn có chút danh tiếng.
Tần Hiên không mấy hứng thú, thuận miệng đáp, “Chỉ là làm sâu sắc thêm lá bài áy náy của Mục Thanh Tuyết mà thôi, tấm lệnh bài kia có hay không cũng được, trong mắt người xung quanh, ta chính là tư vệ trưởng trừ ma.”
Việc hắn nhận lấy lệnh bài trước mặt mọi người, tin tức sớm đã truyền đến tai những kẻ có ý đồ.
Vì kiêng kỵ thân phận này, đương nhiên sẽ không ra tay nữa.
Nhưng những kẻ không để ý đến điều này, cho dù hắn có thật sự mang lệnh bài ra, thì họ sẽ vì thế mà không giết hắn sao?
Vớ vẩn!
Lãnh Ly nghe không hiểu gì, chỉ thấy rất lợi hại, trong lòng cảnh giác nói, “Ngươi đúng là không chịu thiệt tí nào.”
Tần Hiên chú ý tới việc Lãnh Ly của Hoang Cổ Trấn Ngục Tháp đang bôi xóa, chỉnh sửa trên một quyển sổ nhỏ, tò mò hỏi, “Ngươi đang viết gì thế?”
“Ghi lại lời nói và hành động của ngươi, để tránh về sau bị ngươi lừa gạt.”
Lãnh Ly coi như đã thấy rõ được thủ đoạn của Tần Hiên, không những mưu kế đa dạng.
Mà chiêu thức lừa gạt con gái, cũng là tầng tầng lớp lớp, giá cả tăng dần, khiến người ta khó lòng phòng bị.
Nàng lo sau này mình cũng bị Tần Hiên tính toán.
Ra tay trước để chiếm lợi thế, đợi khi nàng đủ hiểu Tần Hiên, sẽ không mắc lừa nữa.
“Vậy ngươi cứ từ từ mà ghi chép.” Tần Hiên buồn cười.
Lãnh Ly là người trong cuộc, lại không hay biết.
Ngay khi nàng phân tâm vào những việc lặt vặt này, cũng đã trúng kế rồi, sinh ra tò mò với hắn.
Thu hồi tâm thần, Tần Hiên trở lại con hẻm nhỏ lúc trước,
Long Thần lập tức quay đầu, nhìn chằm chằm vào mắt Tần Hiên, sát khí ngùn ngụt.
Hắn vốn cho rằng Tần Hiên khó thoát khỏi cái chết.
Ai ngờ, tên này lại có cả bối cảnh La gia chống lưng.
Không chỉ hóa giải được nguy hiểm, còn lấy được một tấm lệnh bài trừ ma vệ.
Bất quá, hắn cũng không thất vọng, Liệt Dương Vệ không giết được người, thì Long Thần hắn có thể giết!
Thượng Quan Nguyên được người của Thượng Quan gia dìu dậy, khó nhọc đứng lên, hướng về phía Tần Hiên chắp tay, cúi đầu áy náy nói, “Đa tạ Tần công tử đã cứu mạng, là ta bị sắc dục làm mờ mắt, nếu không thì cũng không bị Trần Viễn lợi dụng, trở thành dao nhọn đâm về phía ngươi và Thượng Quan gia!”
Tần Hiên lạnh nhạt khoát tay, “Tuổi trẻ nóng tính, có thể hiểu được.”
Thượng Quan Tư dìu đường đệ mình cho Long Thần nâng, chủ động mời Tần Hiên nói, “Tần công tử, trước đây ta ở đây chờ, là vì muốn khuyên ngươi rời khỏi đế đô, nhưng bây giờ xem ra, hóa ra là ta nông cạn.”
“Công tử là người của Thượng Quan gia, đến đây vì huynh trưởng ta, người nhà đã sớm chuẩn bị chút rượu nhạt, phụ thân đã đợi lâu rồi, xin công tử đừng chê.”
Lãnh Ly trong Hoang Cổ Trấn Ngục Tháp nhắc nhở, “Lúc nãy có người ngấm ngầm điều tra, chắc là gia chủ của nhà Thượng Quan này.”
“Nếu vừa nãy không có La Tâm Di ra mặt, gia chủ nhà Thượng Quan đó hẳn cũng sẽ ra tay cứu giúp.”
“Bất quá, sau khi thấy được chút thủ đoạn của ngươi, có lẽ đã đổi ý, muốn nói chuyện với ngươi.”
Tần Hiên thấy có hứng thú.
Hắn ngược lại rất ngạc nhiên, vị này gia chủ Thượng Quan gia cảnh Thánh Vương, vì sao có thể sau khi chịu ủy khuất lớn như vậy, lại trung thành với Tử Dương Đại Đế, đợi tại Tử Dương đế đô này. Trong chuyện này, tất nhiên có bí ẩn không ai biết! “Nguyện cùng Thượng Quan tiểu thư cùng đi.” Ngay trước mặt Long Thần, Tần Hiên nắm lấy bàn tay nhỏ trắng nõn mềm mại của Thượng Quan Tư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận