Bức Ta Tróc Cốt Đoạn Thân, Giờ Lại Khóc Cầu Ta Trở Về?

Chương 178: Mất trí nhớ tuyệt đại hung thần

Chương 178: Mất trí nhớ tuyệt đại hung thần
“Không phải!” Tần Hiên nghiêng đầu, tràn đầy kinh ngạc nhìn chằm chằm đôi mắt đẹp trong veo của Ngô Băng Khanh, “ngươi là ai vậy?” Có nhầm lẫn không vậy?
Cái ánh mắt gì thế này.
Trong veo và sạch sẽ, giống như dòng suối trong núi, không giống như Tiểu Cẩm Lý có tâm hồn khiến người ta sợ hãi, quả thật đủ để khiến những kẻ tu luyện tà đạo cảnh giới thấp quên đi tà niệm.
Nhưng cái sự thuần khiết, trong veo này, không nên xuất hiện trên người Ngô Băng Khanh chứ.
Hoàn toàn không hợp lý!
Phải biết, Ngô Băng Khanh trước đây là kẻ cản người giết người, thần cản giết thần, ngay cả trưởng lão cảnh giới Thánh Nhân của Bổ Thiên thánh địa, đều nói làm liền làm, một kiếm chém thành hai khúc, một đại hung thần tuyệt đối.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Chỉ một lát sau, sao ánh mắt từ hung dữ, đỏ ngầu lại biến thành trong veo, ngây ngốc thế này.
Chẳng lẽ là vì có quá nhiều tà niệm, khiến đầu óc trở nên hồ đồ rồi sao.
Hoặc cũng có thể, là do áp lực cưỡng ép của Nhược Thủy, khiến Ngô Băng Khanh đang trong lúc bùng nổ, trực tiếp bị đứng máy, đầu óc sụp đổ hoàn toàn?
Tần Hiên thu hồi sức mạnh của Nhược Thủy, vội vàng tiến lên, kiểm tra nguyên lực bên trong cơ thể Ngô Băng Khanh.
Không thăm dò thì thôi, vừa kiểm tra Tần Hiên lập tức lộ vẻ mặt tuyệt vọng.
Hắn ngồi xổm xuống trước mặt Ngô Băng Khanh, ánh mắt thất thần nói, “xong rồi, phế rồi, hoàn toàn bị tàn phế rồi.”
Bây giờ Ngô Băng Khanh, làm gì còn có chiến lực ngang hàng với cảnh giới Thánh Vương lúc trước?
Nàng bây giờ, chẳng qua chỉ là cảnh giới Thần Thông!
Hơn nữa, còn là loại vừa mới đột phá, ngay cả Thần Thông cảnh nhất trọng còn chưa vững chắc.
Một khí vận chi nữ tốt như vậy, hắn phí hết tâm tư áp chế, kết quả, vẫn là vì thao túng không tốt, mà thành phế nhân?
Ngô Băng Khanh chậm rãi lắc đầu, nhìn chằm chằm Tần Hiên đang thất lạc, chậm rãi mở miệng, thanh âm ngừng lại một hồi như đang học cách ghi nhớ, hoặc như đang tải dữ liệu, kiên nhẫn giải thích nói, “ta không có, không có phế bỏ, ta hình như lại một lần lâm vào... Lâm vào trong luân hồi, trí nhớ của ta bị thiếu hụt, dường như phải cần một khoảng thời gian mới có thể khôi phục.”
“Ta tên Ngô Băng Khanh, còn ngươi? Ngươi tên gì?”
Tần Hiên ngước mắt lên, nhìn tuyệt đại hung thần đang nghiêm túc trước mặt, trong đôi mắt lộ ra vẻ ngây ngốc trong veo, trong mắt lóe lên tia sáng.
Lãnh Ly, người đang ẩn mình để che giấu tung tích, trước khi Ngô Băng Khanh thức tỉnh, sớm một bước tiến vào Hoang Cổ Trấn Ngục Tháp, kinh ngạc nói, “ta hiểu rồi! Chắc là lúc trước Ngô Băng Khanh hấp thụ quá nhiều ý thức tà niệm, khiến ý thức bản thân nàng tự bảo vệ, rơi vào giai đoạn phong ấn, làm cho nàng bây giờ, gần như loại bỏ hết ảnh hưởng của tà niệm, cũng cần một khoảng thời gian mới có thể khôi phục từng đoạn ký ức của mình.”
“Nói cách khác, bây giờ Ngô Băng Khanh, đang trong trạng thái mất trí nhớ, không nhớ rõ hành động trước đó, thậm chí là không nhớ rõ những kinh nghiệm trước kia.”
Lãnh Ly thấy rõ sự thay đổi cơ thể của Ngô Băng Khanh, càng thêm kinh ngạc nói, “cơ thể của nàng đang tự khép lại, chữa trị tác dụng phụ của việc chiến lực tăng lên lúc trước, không đúng, đây không phải biểu hiện của thể phệ hồn, trên người Ngô Băng Khanh này, còn có bí mật! Hoặc là nói, có một cường giả nào đó, đã thi triển thủ đoạn bảo mệnh trên người nàng, để nàng khi sắp bạo thể sẽ chủ động tránh dữ tìm lành, bảo toàn được tính mạng!”
Khóe miệng Tần Hiên nở nụ cười, càng thêm suy tư.
Hiểu rồi!
Lúc trước hắn đã cảm thấy, Ngô Băng Khanh mất kiểm soát, không nên có được Trấn Vực Đỉnh, một Chuẩn Đế khí như vậy.
Khi Ngô Băng Khanh mất kiểm soát, giết người hoàn toàn dựa vào ký ức cơ thể.
Căn bản sẽ không chủ động nghĩ đến việc sử dụng Trấn Vực Đỉnh.
Bây giờ xem ra, Trấn Vực Đỉnh này hẳn là một loại thủ đoạn bảo hộ.
Là bảo vệ Ngô Băng Khanh, ở trạng thái mất trí nhớ này, không bị xâm hại, thủ đoạn phòng ngự tốt nhất.
Xác suất lớn Ngô Băng Khanh trước đây, sau khi hướng tử mà sinh, cũng là thông qua Trấn Vực Đỉnh, mới không bị người khác hãm hại.
Chỉ là lần này, sau khi để Nhược Thủy đổ vào, Trấn Vực Đỉnh đã mất đi uy lực của một Chuẩn Đế khí, khiến hắn thu vào trong tiểu tháp.
Có tiểu tháp che chắn, Trấn Vực Đỉnh không thể cảm nhận được trạng thái hiện tại của Ngô Băng Khanh.
Cho nên mới có thể để một Ngô Băng Khanh mất trí nhớ, bất lực mà hiện diện trước mặt hắn như vậy.
Ngô Băng Khanh đôi mắt trong veo nhìn Tần Hiên, “ta muốn hỏi ngươi một chuyện.”
Tần Hiên cười tự giải thích, “ta tên Tần Hiên.”
“Không phải.” Ngô Băng Khanh nói chuyện càng lúc càng lưu loát hơn, “ngươi có nhìn thấy một cái đỉnh lớn không, bên trong chiếc đỉnh lớn có rất nhiều hoa văn kỳ lạ, lúc trước khi ta tỉnh lại, là đợi bên trong cái đỉnh lớn kia, nơi đó rất ấm áp, không giống như bây giờ, lạnh như thế này, ta cảm thấy mình sắp bị đông cứng thành khối băng rồi.”
Nàng cuộn người ôm thân thể mềm mại, run rẩy, răng cũng đang va lập cập.
Trên lông mi, những khối băng xanh thẳm, càng ngày càng ngưng tụ, nếu không phải Ngô Băng Khanh không ngừng lấy tay xoa tan, thì chắc sắp dính chặt vào mắt rồi.
Tần Hiên búng tay một cái.
Oanh!
Một đám lửa Hoàng Viêm thuần khiết, như đống lửa xuất hiện trước mặt Ngô Băng Khanh, ánh lửa chói lọi, hòa tan băng lạnh thấu xương.
Mang đến hơi ấm, và ánh lửa chống chọi lại cái lạnh cắt da cắt thịt cho Ngô Băng Khanh đang ở trong hầm băng.
Ngô Băng Khanh cẩn thận vòng hai tay ôm lấy mình, từ từ buông lỏng.
Nàng dang hai tay ra, đến gần đống lửa Hoàng Viêm thuần khiết, nheo mắt lại, thoải mái nói, “thật là ấm áp, ta cảm thấy bây giờ ấm hơn nhiều rồi, dễ chịu không tả nổi, cả người như nhẹ nhõm đi rất nhiều.”
Trong mắt Tần Hiên, xung quanh người Ngô Băng Khanh, không ngừng bốc hơi sương mù màu đen.
Rõ ràng là một chút tàn hồn tà niệm phụ thuộc vào cơ thể Ngô Băng Khanh, khiến nàng cảm thấy nặng nề.
Bây giờ, dưới sự thiêu đốt của Hoàng Viêm thuần khiết có tác dụng với thần hồn, từ từ tan đi.
Ngô Băng Khanh ngẩng đôi mắt trong veo đẫm lệ, nhìn chằm chằm Tần Hiên, do dự một lúc lâu, vẫn là tốt bụng nhắc nhở, “Tần Hiên, cảm ơn ngươi nhé, nếu không có ngươi, ta nhất định sẽ chết cóng ở trong cái nơi băng giá này.”
“Thế nhưng mà, ngươi không thể ở chung với ta được, nguy hiểm lắm.”
“Ngươi nên sớm rời khỏi nơi này, đi càng xa càng tốt, ta sẽ cố gắng, cố gắng kiềm chế mình, không làm hại ngươi.”
Tần Hiên nghiêng đầu, tò mò nhìn chằm chằm tuyệt đại hung thần đơn thuần giờ phút này, “ta mang đến hơi ấm cho ngươi, mà ngươi vẫn muốn giết ta à?”
Ngô Băng Khanh vội vàng lắc đầu, “không phải, không phải như vậy, ta không muốn giết ngươi, một chút cũng không muốn làm hại ngươi.”
“Thế nhưng mà ta nhớ rằng, trước kia ta vừa lúc tỉnh lại, hình như sẽ giết người, giết rất nhiều rất nhiều người.”
Tần Hiên truy hỏi, “vì sao lại giết người?”
Ngô Băng Khanh cau mày, cố gắng suy nghĩ, có lẽ cảm thấy đau khổ, hai tay trắng như ngọc của nàng ôm đầu, trầm ngâm hồi lâu, có vẻ như mới nhớ ra những ký ức đó, “giống như là có người muốn bắt nạt ta, bọn họ muốn bắt ta về làm thê tử, muốn kéo ta, sau đó ta đẩy hắn ra, hắn liền nổ thành huyết vụ, sau đó người nhà của hắn muốn giết ta, ta phản kháng, cũng đánh chết bọn hắn, sau này ta cũng không biết vì sao, liền bắt đầu giết người lung tung, giết người càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều, toàn bộ trong trấn, khắp nơi đều là thi thể, hình như đều là do ta giết chết.”
Tần Hiên cười khổ nói, “với cái bộ dạng kém cỏi bây giờ của ngươi, mà vẫn còn có thể đồ thành, quả là mạnh hơn ngoài dự kiến rồi.”
Dựa theo lời của Ngô Băng Khanh nói, cũng không khó đoán ra, trước khi Ngô Băng Khanh có được Trấn Vực Đỉnh, có những kẻ đen đủi thấy Ngô Băng Khanh mất trí nhớ xinh đẹp, muốn chiếm làm của riêng.
Kết quả bị Ngô Băng Khanh đập nát thành huyết vụ, sau đó người nhà tìm tới trả thù, lại bị Ngô Băng Khanh đập chết.
Những tàn hồn tà niệm của những người bị Ngô Băng Khanh giết chết, bị Ngô Băng Khanh hấp thụ, dần dần ảnh hưởng đến ý thức của nàng.
Khiến nàng biến thành một cỗ máy giết người, tiếp theo đó làm ra hành động đồ thành.
Tần Hiên xác suất lớn có thể đoán được, nơi mà Ngô Băng Khanh đã đồ thành, có lẽ là Minh Nguyệt hoàng triều.
Việc trao cho Ngô Băng Khanh Trấn Vực Đỉnh, nhìn như là bảo hộ Ngô Băng Khanh, kỳ thực càng là che chở cho những tu sĩ cảnh giới thấp của Minh Nguyệt hoàng triều.
Nếu không, với thể chất của Ngô Băng Khanh, nếu không có sự ngăn chặn, không bao lâu, có thể đồ sát hơn phân nửa số người của Minh Nguyệt hoàng triều!
Dung mạo của Ngô Băng Khanh, vốn là họa thủy, khiến người khác sinh lòng tham lam.
Một khi có người nổi lên tà niệm, Ngô Băng Khanh chỉ cần ra tay, chính là nổ thành huyết vụ, tà niệm lại bị thể phệ hồn thôn phệ, khiến nàng giết chóc càng nặng hơn, đây là một vòng tuần hoàn ác tính.
Minh Nguyệt hoàng triều có nhiều tu sĩ hơn nữa, cũng không đủ cho Ngô Băng Khanh nhập ma giết đâu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận