Bức Ta Tróc Cốt Đoạn Thân, Giờ Lại Khóc Cầu Ta Trở Về?
Chương 231: Cường thế Tấn Vương
Chương 231: Cường thế Tấn Vương
“Nếu có thể…” Chu Trần ngước mắt, nhìn về phía Tần Hiên. Nếu có thể, hắn cũng muốn bảo vệ sư phụ của mình. Bảo vệ Tần sư. Trước khi gặp mặt, hắn đã nghe về hành động của Tần sư tại Tử Dương đế quốc, không sợ cường quyền, dám đối đầu với hoàng thất chí thượng Tử Dương. Lại còn vì người thân, tiêu diệt một thánh địa cao cao tại thượng! Còn có dòng máu thần ma trong người hắn do phụ hoàng để lại, nếu không có Tần sư dạy bảo, sao hắn có thể trong thời gian ngắn kích phát được nó!? Nếu không phải Tần sư cố ý sắp đặt, làm sao có thể trong thời gian ngắn mà thực lực của hắn lại tiến bộ nhanh đến vậy? Tần sư ít lời, nhưng hắn có thể cảm nhận được sự lo lắng của Tần sư qua những hành động quyết đoán, lôi lệ phong hành. Tần sư đối đãi với hắn rất tốt, trong lòng hắn, làm sao có thể không biết? Chỉ là, sự yếu đuối của hắn, không cho phép hắn dám nói ra những lời này. Nó giống như một chuyện cười vậy. Hắn, kẻ đã hại chết phụ hoàng và mẫu hậu, một kẻ ma tâm đã ăn sâu vào máu, có tư cách gì nói về việc bảo hộ Tần sư, một người yêu nghiệt đến cực điểm?
“Tiểu tử ngươi.” Tần Hiên đánh giá Chu Trần, lắc đầu không hứng thú. Đứa con của vận khí này, tâm tính không tệ, chỉ là quá non nớt. Nói trắng ra, chính là ngây thơ. Trong đầu chỉ toàn những điều chính nghĩa, tin vào lời nói của một phía, cảm thấy mình đã gây ra lỗi lầm tày trời, tự dằn vặt, phủ nhận chính mình. Thế gian làm gì có nhiều chuyện rạch ròi trắng đen như vậy? Mấu chốt là, Chu Trần lại còn tin vào những gì Tử Dương Đại Đế tuyên truyền, hắn tin vào sử sách của Tử Dương đế quốc! Đúng lúc này, bên ngoài Minh Vương Phủ có tiếng gào thét truyền đến: “Chu Trần, ngươi cút ra đây cho bản vương!” “Dám đập Diệu Âm Phường của bản vương, xem ra ngươi đúng là gan hùm mật báo rồi!” Khóe miệng Tần Hiên hơi cong lên. Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh. Chủ nhân thật sự của Diệu Âm Phường đã tìm tới. Một nơi tấc đất tấc vàng trong hoàng thành Minh Nguyệt, Diệu Âm Phường lại còn náo nhiệt phô trương, chắc chắn có bối cảnh không hề tầm thường. “Không biết thằng xui xẻo nào, lúc này lại tìm tới.” Tần Hiên liếc nhìn Chu Trần, hờ hững nói: “Đi ra xem thế nào.”
Hai người lần lượt rời khỏi phòng ngủ chính. Trước đại sảnh của phủ đệ, một nam tử thân mặc áo mãng bào tứ trảo, eo đeo ngọc bội kim tử, được vài cung phụng Thánh Nhân cảnh theo sau, khí thế hung hăng tiến vào. “Tấn Vương huynh.” Chu Trần nhìn thấy người tới, cung kính chắp tay thở dài. Hắn quay sang nói với Tần Hiên: “Tần sư, vị này là Vương huynh Tấn Vương của đồ nhi.” “Ngươi còn biết ta là Vương huynh của ngươi cơ à!” Tấn Vương vuốt ve hai viên hạch đào tiên thạch, khóe miệng hơi nhếch lên, nụ cười mang theo chút giễu cợt. Hắn đánh giá Tần Hiên đứng cạnh Chu Trần, khinh miệt nói: “Đây là yêu nghiệt sư phụ Nữ Hoàng bệ hạ an bài cho ngươi à? Lông cánh cứng cáp rồi, dám cả gan đập cả Diệu Âm Phường của bản vương? Ngươi không biết Diệu Âm Phường là tâm huyết của bản vương sao?” “Bây giờ ngươi tùy tiện ra tay đánh người trong Diệu Âm Phường, còn làm hư hại bên ngoài, sau này ai dám đến vui chơi nữa!?” Chu Trần vội vàng lắc đầu: “Ta không biết Diệu Âm Phường là sản nghiệp của Vương huynh, chuyện này đều do Vương đệ lửa giận bốc lên đầu óc, một mình gây ra, không liên quan đến Tần sư.” “Ngươi vẫn rất trọng nghĩa khí đấy.” Tấn Vương thong thả bước tới, uy hiếp mười phần tiến đến, đưa tay cho Chu Trần một cái tát. Bốp – tiếng vang giòn tan. Bên trong Minh Vương Phủ, đông đảo gia nhân thấy thế, đều lộ vẻ giận dữ. “Một lũ dân đen, cũng dám trừng mắt nhìn bản vương?” Tấn Vương trừng mắt, túm lấy cổ áo Chu Trần, kéo đến trước mặt, nhìn chằm chằm vào mắt hắn, lạnh lùng quát: “Đây là dân đen do ngươi dạy dỗ ra sao?” Chu Trần mắt dao động, cúi đầu không phục: “Vương đệ không dám.” Tấn Vương trước mặt này, xét về bối phận chính là huynh trưởng của hắn. Dù vị huynh trưởng này không hề mạnh mẽ, thậm chí vô dụng nhất trong đám thân vương, dù được cho rất nhiều tài nguyên để tu luyện, hiện tại cũng chỉ mới miễn cưỡng là Chuẩn Thánh cảnh sơ kỳ. Chỉ có thể chơi đùa mấy thứ đồ chơi mà các thân vương Minh Nguyệt không để ý. Nhưng dù nói thế nào, cũng vẫn là huynh trưởng của hắn. Huynh trưởng nói thế, hắn không dám trái lời. Nếu không, hắn đã hại chết phụ hoàng và mẫu hậu rồi, lại còn nghịch ý huynh trưởng, thì có còn là người không?
“Trong lòng ngươi không phục?!” Tấn Vương bóp cằm Chu Trần, nhìn chằm chằm khuôn mặt non nớt kia, nghiến răng nói: “Đồ nghiệt chủng nhà ngươi, nếu không phải vì ngươi, phụ hoàng và mẫu hậu sao lại chết thảm trong bí cảnh?” “Nếu không phải vì ngươi, hoàng triều Minh Nguyệt trước đây, sao lại lâm vào rung chuyển vô tận, để Tử Dương đế quốc thừa cơ cướp đoạt vạn dặm lãnh thổ?” “Tên phế vật như ngươi, thế mà còn dám trừng bản vương?!” Thấy gia nhân Minh Vương Phủ ai cũng căm phẫn, hắn quay sang phân phó đám cung phụng Thánh Nhân cảnh: “Lũ dân đen này, một tên cũng không được tha, giết hết cho bản vương!” Mấy tên cung phụng Thánh Nhân cảnh tiến lên, chỉ là khí tức lan ra đã đủ hất văng những gia nhân kia. Chu Trần cố tránh thoát khỏi trói buộc của Tấn Vương, chắn trước mặt bọn họ, tức giận nói: “Ta xem ai dám!” Các cung phụng nhìn nhau. Chu Trần dù danh tiếng không tốt, không được ai ưa thích, nhưng dù sao cũng là Minh Vương của Minh Nguyệt hoàng triều. Tấn Vương dám ra tay đánh hắn, là dựa vào thực lực của mình. Nhưng nếu bọn họ ra tay làm khó dễ Minh Vương, lỡ như Nữ Hoàng bệ hạ một ngày hứng lên muốn thay bào đệ trút giận thì chẳng phải họ xong đời sao?
“Chu Trần, ta nể mặt ngươi!” Tấn Vương bước nhanh tới trước, trước hết tặng một cái tát, rồi đạp mạnh một cú vào bụng dưới của Chu Trần, hất văng hắn xuống đất. Chỉ vậy thôi vẫn chưa đủ hả giận. Hắn túm lấy cây gậy từ tay một tên cung phụng, hai tay cầm gậy, dùng hết sức giáng xuống đầu Chu Trần. Khi sắp trúng đích, một bàn tay trắng nõn như ngọc nhẹ nhàng nâng cây gậy lên. Tấn Vương ngẩng lên, nhìn người có dung mạo xinh đẹp, dáng người cao ráo, tóc đuôi ngựa cao sau đầu, không ai khác là Ninh Uyển Nhi, nhếch mép cười nhạt nói: “Ta còn tưởng là ai, hóa ra là Ninh Uyển Nhi hạng nhì trong Minh Nguyệt Thất Châu à!” Ninh Uyển Nhi vốn không muốn ra mặt. Nàng định bụng Tần Hiên sẽ giúp giải quyết chuyện này. Nhưng ai ngờ Tần Hiên luôn luôn hành động quyết đoán lúc này lại giả câm giả điếc, đứng bên xem náo nhiệt, mặc kệ sống chết, căn bản không có ý định nhúng tay. Không thể không đích thân ra mặt. Nàng cố gắng gượng cười, nói: “Tấn Vương điện hạ, chuyện ở Diệu Âm Phường là do Ô tộc khiêu khích trước, Minh Vương chỉ tự vệ, không cố ý phá hư gì cả. Mọi thiệt hại ở Diệu Âm Phường, chúng tôi nguyện ý bồi thường.”
“Bồi thường? Vậy tốt, đưa trước cho bản vương 500 tiên thạch làm tiền trùng tu Diệu Âm Phường.” Tấn Vương cân nhắc chiếc gậy trong tay, cười khẩy: “Còn cả tổn thất danh dự của Diệu Âm Phường nữa, đây mới là chuyện lớn. Các tổn thất khác bản vương không để vào mắt, thứ bản vương muốn là ngươi!” Hắn chỉ vào mặt Ninh Uyển Nhi: “Chỉ cần ngươi chịu bồi bản vương một đêm, món nợ này sẽ xóa bỏ!” Ninh Uyển Nhi dù có tính tình tốt đến đâu, nghe đến đây cũng không khỏi tức giận bốc lên. Nàng nghiến răng, cau mày: “Tấn Vương điện hạ, ngươi đừng quá phận!” Tấn Vương cười nhạo: “Bản vương chính là quá phận đấy, ngươi làm được gì bản vương nào, Ninh Uyển Nhi?!” Hắn giơ chân lên trước mặt Ninh Uyển Nhi, chỉ vào mặt nàng: “Ngươi phải nhớ rõ thân phận của mình! Ngươi chỉ là dân đen xuất thân, là phụ hoàng ban đặc ân mới có cơ hội tu luyện, mới có cơ hội đọc sách cổ.” “Sao, bây giờ đột phá Chuẩn Đế, ngươi không thèm để mắt bản vương Chuẩn Thánh này?” “Ninh Uyển Nhi, ngươi nên nhớ kỹ, trong người bản vương có dòng máu hoàng tộc giống Nữ Hoàng Minh Nguyệt.” “Ngươi cho dù là Chuẩn Đế đỉnh phong! Chỉ cần một ngày ngươi không đổi triều đại cho Minh Nguyệt, thì vĩnh viễn vẫn thấp hơn bản vương một cái đầu!”
Hắn lại đạp một cú vào Chu Trần, nhếch cằm chất vấn: “Chu Trần, ngươi nói xem, bản vương nói có đúng không?” Chu Trần nghiến răng, không nói một lời. “Ta hỏi ngươi, ta nói có đúng không?!” Tấn Vương vung gậy lên, không ngừng giáng xuống đầu Chu Trần. Thấy Ninh Uyển Nhi định ra tay, hắn ngước mắt lên, lạnh giọng uy hiếp: “Ninh Uyển Nhi, nếu ngươi còn không biết điều, thì đừng trách bản vương gọi Vương huynh tới nói chuyện với ngươi đấy!” Nhìn Ninh Uyển Nhi im lặng, Tấn Vương vung gậy lên, không chút kiêng kỵ mà đánh vào Chu Trần. Chưa đầy nửa khắc, Minh Vương Chu Trần đã đầu rơi máu chảy, mặt mày đầy máu. Hắn cúi đầu im lặng, không biết đang nghĩ gì, từ đầu đến cuối không hề phản kháng. “Ngu xuẩn, đúng là đồ đầu gỗ!” Tấn Vương đá văng Chu Trần ra, vênh váo tiến về phía đám gia nhân Minh Vương Phủ. Đánh nãy giờ mà Chu Trần không rên một tiếng, đúng là vô vị. Thà giết mấy tên gia nhân giải sầu còn hơn.
“Điện hạ!” “Điện hạ cứu mạng!” “Tiểu nô không muốn chết!”… Gia nhân Minh Vương Phủ quỳ rạp xuống đất, liên tục gào khóc. Bọn họ thấy Tấn Vương quá mạnh mẽ, đến cả Minh Vương cũng không dám chống cự. Minh Vương bị đánh đến mức đó cũng không dám hé răng kêu "không", thì làm sao bọn họ có thể chống lại Tấn Vương cao ngạo? Chu Trần đầu bê bết máu, siết chặt bàn tay, răng nghiến chặt. Hắn muốn phản kháng, muốn ngăn Tấn Vương hung hăng càn quấy. Nhưng vừa nghĩ đến hậu quả, hắn lại không dám. Hai chân hắn như bị đổ chì, toàn thân như có núi đè, không sao đứng dậy nổi. Ninh Uyển Nhi đau khổ nhắm mắt, đầy bất lực truyền âm nói: “Điện hạ, nhịn một chút, ráng nhịn chút đi. Tử Kinh Vương trước mắt không phải thứ chúng ta có thể đối đầu. Đến Nữ Hoàng bệ hạ cũng phải nhún nhường ba phần.” Đổi lại là thân vương khác, dù không sợ nàng Ninh Uyển Nhi, cũng phải nể mặt nàng đôi chút. Nhưng Tấn Vương lại là ngoại lệ. Tấn Vương vô dụng, ham mê sắc dục, chỉ biết đến tiền bạc, riêng mỗi thực lực là khó coi. Nhưng vị đại huynh đồng mẫu phi của hắn lại chính là Tử Kinh Vương của Minh Nguyệt, người tu vi khó lường. Đến cả Nữ Hoàng cũng phải nể mặt Tử Kinh Vương, thậm chí có lúc còn phải nhường nhịn. Huống chi nàng chỉ là người ngoài, với Minh Vương điện hạ vẫn chưa trưởng thành? “Một đám lũ ăn hại.” Tấn Vương nhìn Chu Trần và Ninh Uyển Nhi lưỡng lự, giọng mỉa mai càng tăng. Hắn thích thú nhìn đám gia nhân đang quỳ xuống van xin, “gào đi, các ngươi cứ khóc to lên.” “Càng sợ hãi, bản vương lại càng thích đồ sát!”
Những người có địa vị cao như Tấn Vương, những khoái lạc bình thường không còn thỏa mãn được dục vọng của hắn. Dưới những cách hành xử tàn bạo không giới hạn, sở thích của hắn càng thêm biến thái. Hắn vô cùng tận hưởng sự khoái cảm của việc ngược sát. “Minh Vương điện hạ!” Một gia nhân gào khóc. “Đừng có hô, Minh Vương các ngươi sẽ không vì các ngươi mà ra mặt đâu.” “Trong mắt hắn, các ngươi chẳng qua chỉ là con dân bình thường thôi. Đúng như những gì con chó Tấn Vương nói, các ngươi đều là dân đen.” Tần Hiên nở nụ cười ấm áp như gió xuân, xuất hiện trước mặt Tấn Vương. Tấn Vương khựng lại, cau mày nhìn Tần Hiên, “Tần Hiên, ngươi nên biết là bản vương đã nể mặt ngươi rồi, vụ đập Diệu Âm Phường, xem như ngươi tự mình chọn con đường chết.” “Bản vương đã không tính toán với ngươi, ngươi lại muốn đối đầu với bản vương?” “Ngươi tưởng nơi đây là Tử Dương đế quốc, muốn làm gì thì làm sao?” Hắn biết lai lịch Tần Hiên, cũng hiểu rõ sự tích kinh người của hắn, một mình tiêu diệt thánh địa Bổ Thiên. Hắn hung hăng càn quấy chứ không ngu. Không muốn chủ động xung đột với loại ngoan nhân này. Nhưng không có nghĩa là hắn sợ Tần Hiên! Tần Hiên vội xua tay, “Sao có thể chứ? Ngươi là Tấn Vương cao cao tại thượng, ta chỉ là dân đen thấp cổ bé họng, đâu dám đối địch với thân vương như ngươi?”
Tấn Vương lạnh giọng: “Vậy ngươi chắn trước mặt bản vương, là muốn làm gì?” “Giết ngươi thôi.” Tần Hiên thản nhiên nói ra lời kinh người, “Giết ngươi, hồn phi phách tán rồi, chẳng phải không tính là địch nhân của ta nữa sao?” “Lá gan lớn thật!” Có cung phụng Thánh Nhân cảnh, sấm sét ập đến. Tần Hiên tế ra Hoang Cổ Trấn Ngục Tháp, mỗi đòn đánh là một kẻ bị thương. Hiện giờ, hắn điều khiển món Chuẩn Đế khí này, đập Thánh Nhân, một phát một đống thịt nát. Chỉ mấy cung phụng Thánh Nhân cảnh thì chẳng qua chỉ là chuyện vài lần ra tay. Sau khi xử lý mấy tên cung phụng Thánh Nhân cảnh, Tần Hiên nhìn Chu Trần, lạnh lùng chất vấn: “Ngươi thật sự định để ta, người làm sư phụ này, ra tay giết Tấn Vương sao?!”
“Nếu có thể…” Chu Trần ngước mắt, nhìn về phía Tần Hiên. Nếu có thể, hắn cũng muốn bảo vệ sư phụ của mình. Bảo vệ Tần sư. Trước khi gặp mặt, hắn đã nghe về hành động của Tần sư tại Tử Dương đế quốc, không sợ cường quyền, dám đối đầu với hoàng thất chí thượng Tử Dương. Lại còn vì người thân, tiêu diệt một thánh địa cao cao tại thượng! Còn có dòng máu thần ma trong người hắn do phụ hoàng để lại, nếu không có Tần sư dạy bảo, sao hắn có thể trong thời gian ngắn kích phát được nó!? Nếu không phải Tần sư cố ý sắp đặt, làm sao có thể trong thời gian ngắn mà thực lực của hắn lại tiến bộ nhanh đến vậy? Tần sư ít lời, nhưng hắn có thể cảm nhận được sự lo lắng của Tần sư qua những hành động quyết đoán, lôi lệ phong hành. Tần sư đối đãi với hắn rất tốt, trong lòng hắn, làm sao có thể không biết? Chỉ là, sự yếu đuối của hắn, không cho phép hắn dám nói ra những lời này. Nó giống như một chuyện cười vậy. Hắn, kẻ đã hại chết phụ hoàng và mẫu hậu, một kẻ ma tâm đã ăn sâu vào máu, có tư cách gì nói về việc bảo hộ Tần sư, một người yêu nghiệt đến cực điểm?
“Tiểu tử ngươi.” Tần Hiên đánh giá Chu Trần, lắc đầu không hứng thú. Đứa con của vận khí này, tâm tính không tệ, chỉ là quá non nớt. Nói trắng ra, chính là ngây thơ. Trong đầu chỉ toàn những điều chính nghĩa, tin vào lời nói của một phía, cảm thấy mình đã gây ra lỗi lầm tày trời, tự dằn vặt, phủ nhận chính mình. Thế gian làm gì có nhiều chuyện rạch ròi trắng đen như vậy? Mấu chốt là, Chu Trần lại còn tin vào những gì Tử Dương Đại Đế tuyên truyền, hắn tin vào sử sách của Tử Dương đế quốc! Đúng lúc này, bên ngoài Minh Vương Phủ có tiếng gào thét truyền đến: “Chu Trần, ngươi cút ra đây cho bản vương!” “Dám đập Diệu Âm Phường của bản vương, xem ra ngươi đúng là gan hùm mật báo rồi!” Khóe miệng Tần Hiên hơi cong lên. Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh. Chủ nhân thật sự của Diệu Âm Phường đã tìm tới. Một nơi tấc đất tấc vàng trong hoàng thành Minh Nguyệt, Diệu Âm Phường lại còn náo nhiệt phô trương, chắc chắn có bối cảnh không hề tầm thường. “Không biết thằng xui xẻo nào, lúc này lại tìm tới.” Tần Hiên liếc nhìn Chu Trần, hờ hững nói: “Đi ra xem thế nào.”
Hai người lần lượt rời khỏi phòng ngủ chính. Trước đại sảnh của phủ đệ, một nam tử thân mặc áo mãng bào tứ trảo, eo đeo ngọc bội kim tử, được vài cung phụng Thánh Nhân cảnh theo sau, khí thế hung hăng tiến vào. “Tấn Vương huynh.” Chu Trần nhìn thấy người tới, cung kính chắp tay thở dài. Hắn quay sang nói với Tần Hiên: “Tần sư, vị này là Vương huynh Tấn Vương của đồ nhi.” “Ngươi còn biết ta là Vương huynh của ngươi cơ à!” Tấn Vương vuốt ve hai viên hạch đào tiên thạch, khóe miệng hơi nhếch lên, nụ cười mang theo chút giễu cợt. Hắn đánh giá Tần Hiên đứng cạnh Chu Trần, khinh miệt nói: “Đây là yêu nghiệt sư phụ Nữ Hoàng bệ hạ an bài cho ngươi à? Lông cánh cứng cáp rồi, dám cả gan đập cả Diệu Âm Phường của bản vương? Ngươi không biết Diệu Âm Phường là tâm huyết của bản vương sao?” “Bây giờ ngươi tùy tiện ra tay đánh người trong Diệu Âm Phường, còn làm hư hại bên ngoài, sau này ai dám đến vui chơi nữa!?” Chu Trần vội vàng lắc đầu: “Ta không biết Diệu Âm Phường là sản nghiệp của Vương huynh, chuyện này đều do Vương đệ lửa giận bốc lên đầu óc, một mình gây ra, không liên quan đến Tần sư.” “Ngươi vẫn rất trọng nghĩa khí đấy.” Tấn Vương thong thả bước tới, uy hiếp mười phần tiến đến, đưa tay cho Chu Trần một cái tát. Bốp – tiếng vang giòn tan. Bên trong Minh Vương Phủ, đông đảo gia nhân thấy thế, đều lộ vẻ giận dữ. “Một lũ dân đen, cũng dám trừng mắt nhìn bản vương?” Tấn Vương trừng mắt, túm lấy cổ áo Chu Trần, kéo đến trước mặt, nhìn chằm chằm vào mắt hắn, lạnh lùng quát: “Đây là dân đen do ngươi dạy dỗ ra sao?” Chu Trần mắt dao động, cúi đầu không phục: “Vương đệ không dám.” Tấn Vương trước mặt này, xét về bối phận chính là huynh trưởng của hắn. Dù vị huynh trưởng này không hề mạnh mẽ, thậm chí vô dụng nhất trong đám thân vương, dù được cho rất nhiều tài nguyên để tu luyện, hiện tại cũng chỉ mới miễn cưỡng là Chuẩn Thánh cảnh sơ kỳ. Chỉ có thể chơi đùa mấy thứ đồ chơi mà các thân vương Minh Nguyệt không để ý. Nhưng dù nói thế nào, cũng vẫn là huynh trưởng của hắn. Huynh trưởng nói thế, hắn không dám trái lời. Nếu không, hắn đã hại chết phụ hoàng và mẫu hậu rồi, lại còn nghịch ý huynh trưởng, thì có còn là người không?
“Trong lòng ngươi không phục?!” Tấn Vương bóp cằm Chu Trần, nhìn chằm chằm khuôn mặt non nớt kia, nghiến răng nói: “Đồ nghiệt chủng nhà ngươi, nếu không phải vì ngươi, phụ hoàng và mẫu hậu sao lại chết thảm trong bí cảnh?” “Nếu không phải vì ngươi, hoàng triều Minh Nguyệt trước đây, sao lại lâm vào rung chuyển vô tận, để Tử Dương đế quốc thừa cơ cướp đoạt vạn dặm lãnh thổ?” “Tên phế vật như ngươi, thế mà còn dám trừng bản vương?!” Thấy gia nhân Minh Vương Phủ ai cũng căm phẫn, hắn quay sang phân phó đám cung phụng Thánh Nhân cảnh: “Lũ dân đen này, một tên cũng không được tha, giết hết cho bản vương!” Mấy tên cung phụng Thánh Nhân cảnh tiến lên, chỉ là khí tức lan ra đã đủ hất văng những gia nhân kia. Chu Trần cố tránh thoát khỏi trói buộc của Tấn Vương, chắn trước mặt bọn họ, tức giận nói: “Ta xem ai dám!” Các cung phụng nhìn nhau. Chu Trần dù danh tiếng không tốt, không được ai ưa thích, nhưng dù sao cũng là Minh Vương của Minh Nguyệt hoàng triều. Tấn Vương dám ra tay đánh hắn, là dựa vào thực lực của mình. Nhưng nếu bọn họ ra tay làm khó dễ Minh Vương, lỡ như Nữ Hoàng bệ hạ một ngày hứng lên muốn thay bào đệ trút giận thì chẳng phải họ xong đời sao?
“Chu Trần, ta nể mặt ngươi!” Tấn Vương bước nhanh tới trước, trước hết tặng một cái tát, rồi đạp mạnh một cú vào bụng dưới của Chu Trần, hất văng hắn xuống đất. Chỉ vậy thôi vẫn chưa đủ hả giận. Hắn túm lấy cây gậy từ tay một tên cung phụng, hai tay cầm gậy, dùng hết sức giáng xuống đầu Chu Trần. Khi sắp trúng đích, một bàn tay trắng nõn như ngọc nhẹ nhàng nâng cây gậy lên. Tấn Vương ngẩng lên, nhìn người có dung mạo xinh đẹp, dáng người cao ráo, tóc đuôi ngựa cao sau đầu, không ai khác là Ninh Uyển Nhi, nhếch mép cười nhạt nói: “Ta còn tưởng là ai, hóa ra là Ninh Uyển Nhi hạng nhì trong Minh Nguyệt Thất Châu à!” Ninh Uyển Nhi vốn không muốn ra mặt. Nàng định bụng Tần Hiên sẽ giúp giải quyết chuyện này. Nhưng ai ngờ Tần Hiên luôn luôn hành động quyết đoán lúc này lại giả câm giả điếc, đứng bên xem náo nhiệt, mặc kệ sống chết, căn bản không có ý định nhúng tay. Không thể không đích thân ra mặt. Nàng cố gắng gượng cười, nói: “Tấn Vương điện hạ, chuyện ở Diệu Âm Phường là do Ô tộc khiêu khích trước, Minh Vương chỉ tự vệ, không cố ý phá hư gì cả. Mọi thiệt hại ở Diệu Âm Phường, chúng tôi nguyện ý bồi thường.”
“Bồi thường? Vậy tốt, đưa trước cho bản vương 500 tiên thạch làm tiền trùng tu Diệu Âm Phường.” Tấn Vương cân nhắc chiếc gậy trong tay, cười khẩy: “Còn cả tổn thất danh dự của Diệu Âm Phường nữa, đây mới là chuyện lớn. Các tổn thất khác bản vương không để vào mắt, thứ bản vương muốn là ngươi!” Hắn chỉ vào mặt Ninh Uyển Nhi: “Chỉ cần ngươi chịu bồi bản vương một đêm, món nợ này sẽ xóa bỏ!” Ninh Uyển Nhi dù có tính tình tốt đến đâu, nghe đến đây cũng không khỏi tức giận bốc lên. Nàng nghiến răng, cau mày: “Tấn Vương điện hạ, ngươi đừng quá phận!” Tấn Vương cười nhạo: “Bản vương chính là quá phận đấy, ngươi làm được gì bản vương nào, Ninh Uyển Nhi?!” Hắn giơ chân lên trước mặt Ninh Uyển Nhi, chỉ vào mặt nàng: “Ngươi phải nhớ rõ thân phận của mình! Ngươi chỉ là dân đen xuất thân, là phụ hoàng ban đặc ân mới có cơ hội tu luyện, mới có cơ hội đọc sách cổ.” “Sao, bây giờ đột phá Chuẩn Đế, ngươi không thèm để mắt bản vương Chuẩn Thánh này?” “Ninh Uyển Nhi, ngươi nên nhớ kỹ, trong người bản vương có dòng máu hoàng tộc giống Nữ Hoàng Minh Nguyệt.” “Ngươi cho dù là Chuẩn Đế đỉnh phong! Chỉ cần một ngày ngươi không đổi triều đại cho Minh Nguyệt, thì vĩnh viễn vẫn thấp hơn bản vương một cái đầu!”
Hắn lại đạp một cú vào Chu Trần, nhếch cằm chất vấn: “Chu Trần, ngươi nói xem, bản vương nói có đúng không?” Chu Trần nghiến răng, không nói một lời. “Ta hỏi ngươi, ta nói có đúng không?!” Tấn Vương vung gậy lên, không ngừng giáng xuống đầu Chu Trần. Thấy Ninh Uyển Nhi định ra tay, hắn ngước mắt lên, lạnh giọng uy hiếp: “Ninh Uyển Nhi, nếu ngươi còn không biết điều, thì đừng trách bản vương gọi Vương huynh tới nói chuyện với ngươi đấy!” Nhìn Ninh Uyển Nhi im lặng, Tấn Vương vung gậy lên, không chút kiêng kỵ mà đánh vào Chu Trần. Chưa đầy nửa khắc, Minh Vương Chu Trần đã đầu rơi máu chảy, mặt mày đầy máu. Hắn cúi đầu im lặng, không biết đang nghĩ gì, từ đầu đến cuối không hề phản kháng. “Ngu xuẩn, đúng là đồ đầu gỗ!” Tấn Vương đá văng Chu Trần ra, vênh váo tiến về phía đám gia nhân Minh Vương Phủ. Đánh nãy giờ mà Chu Trần không rên một tiếng, đúng là vô vị. Thà giết mấy tên gia nhân giải sầu còn hơn.
“Điện hạ!” “Điện hạ cứu mạng!” “Tiểu nô không muốn chết!”… Gia nhân Minh Vương Phủ quỳ rạp xuống đất, liên tục gào khóc. Bọn họ thấy Tấn Vương quá mạnh mẽ, đến cả Minh Vương cũng không dám chống cự. Minh Vương bị đánh đến mức đó cũng không dám hé răng kêu "không", thì làm sao bọn họ có thể chống lại Tấn Vương cao ngạo? Chu Trần đầu bê bết máu, siết chặt bàn tay, răng nghiến chặt. Hắn muốn phản kháng, muốn ngăn Tấn Vương hung hăng càn quấy. Nhưng vừa nghĩ đến hậu quả, hắn lại không dám. Hai chân hắn như bị đổ chì, toàn thân như có núi đè, không sao đứng dậy nổi. Ninh Uyển Nhi đau khổ nhắm mắt, đầy bất lực truyền âm nói: “Điện hạ, nhịn một chút, ráng nhịn chút đi. Tử Kinh Vương trước mắt không phải thứ chúng ta có thể đối đầu. Đến Nữ Hoàng bệ hạ cũng phải nhún nhường ba phần.” Đổi lại là thân vương khác, dù không sợ nàng Ninh Uyển Nhi, cũng phải nể mặt nàng đôi chút. Nhưng Tấn Vương lại là ngoại lệ. Tấn Vương vô dụng, ham mê sắc dục, chỉ biết đến tiền bạc, riêng mỗi thực lực là khó coi. Nhưng vị đại huynh đồng mẫu phi của hắn lại chính là Tử Kinh Vương của Minh Nguyệt, người tu vi khó lường. Đến cả Nữ Hoàng cũng phải nể mặt Tử Kinh Vương, thậm chí có lúc còn phải nhường nhịn. Huống chi nàng chỉ là người ngoài, với Minh Vương điện hạ vẫn chưa trưởng thành? “Một đám lũ ăn hại.” Tấn Vương nhìn Chu Trần và Ninh Uyển Nhi lưỡng lự, giọng mỉa mai càng tăng. Hắn thích thú nhìn đám gia nhân đang quỳ xuống van xin, “gào đi, các ngươi cứ khóc to lên.” “Càng sợ hãi, bản vương lại càng thích đồ sát!”
Những người có địa vị cao như Tấn Vương, những khoái lạc bình thường không còn thỏa mãn được dục vọng của hắn. Dưới những cách hành xử tàn bạo không giới hạn, sở thích của hắn càng thêm biến thái. Hắn vô cùng tận hưởng sự khoái cảm của việc ngược sát. “Minh Vương điện hạ!” Một gia nhân gào khóc. “Đừng có hô, Minh Vương các ngươi sẽ không vì các ngươi mà ra mặt đâu.” “Trong mắt hắn, các ngươi chẳng qua chỉ là con dân bình thường thôi. Đúng như những gì con chó Tấn Vương nói, các ngươi đều là dân đen.” Tần Hiên nở nụ cười ấm áp như gió xuân, xuất hiện trước mặt Tấn Vương. Tấn Vương khựng lại, cau mày nhìn Tần Hiên, “Tần Hiên, ngươi nên biết là bản vương đã nể mặt ngươi rồi, vụ đập Diệu Âm Phường, xem như ngươi tự mình chọn con đường chết.” “Bản vương đã không tính toán với ngươi, ngươi lại muốn đối đầu với bản vương?” “Ngươi tưởng nơi đây là Tử Dương đế quốc, muốn làm gì thì làm sao?” Hắn biết lai lịch Tần Hiên, cũng hiểu rõ sự tích kinh người của hắn, một mình tiêu diệt thánh địa Bổ Thiên. Hắn hung hăng càn quấy chứ không ngu. Không muốn chủ động xung đột với loại ngoan nhân này. Nhưng không có nghĩa là hắn sợ Tần Hiên! Tần Hiên vội xua tay, “Sao có thể chứ? Ngươi là Tấn Vương cao cao tại thượng, ta chỉ là dân đen thấp cổ bé họng, đâu dám đối địch với thân vương như ngươi?”
Tấn Vương lạnh giọng: “Vậy ngươi chắn trước mặt bản vương, là muốn làm gì?” “Giết ngươi thôi.” Tần Hiên thản nhiên nói ra lời kinh người, “Giết ngươi, hồn phi phách tán rồi, chẳng phải không tính là địch nhân của ta nữa sao?” “Lá gan lớn thật!” Có cung phụng Thánh Nhân cảnh, sấm sét ập đến. Tần Hiên tế ra Hoang Cổ Trấn Ngục Tháp, mỗi đòn đánh là một kẻ bị thương. Hiện giờ, hắn điều khiển món Chuẩn Đế khí này, đập Thánh Nhân, một phát một đống thịt nát. Chỉ mấy cung phụng Thánh Nhân cảnh thì chẳng qua chỉ là chuyện vài lần ra tay. Sau khi xử lý mấy tên cung phụng Thánh Nhân cảnh, Tần Hiên nhìn Chu Trần, lạnh lùng chất vấn: “Ngươi thật sự định để ta, người làm sư phụ này, ra tay giết Tấn Vương sao?!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận