Bức Ta Tróc Cốt Đoạn Thân, Giờ Lại Khóc Cầu Ta Trở Về?
Chương 226: Công khoản đi dạo thanh lâu
Chương 226: Tiền công quỹ đi dạo thanh lâu
Minh Nguyệt Hoàng Thành, Diệu Âm Phường. Kiến trúc đồ sộ, chiếm diện tích mấy chục mẫu, tại Minh Nguyệt Hoàng Thành đất chật người đông như vậy, có thể thấy bối cảnh của nó hùng hậu cỡ nào. Trong Diệu Âm Phường rộng lớn, lầu các san sát nhau. Ở vị trí trung tâm, chạm trổ tinh xảo, có một sân khấu hình tròn khổng lồ. Lúc này trên sân khấu, hơn mười vũ nữ mặc y phục mỏng manh, uyển chuyển nhảy múa, đôi chân trắng như tuyết thỉnh thoảng lộ ra trong không trung, khiến người ta không kịp nhìn. Cùng với tiếng nhạc du dương, bên trong Diệu Âm Phường, ăn uống linh đình, tiếng cười nói rộn ràng không ngớt.
“Thưởng! Thưởng cho các nàng!”
Tần Hiên ngồi giữa năm thiếu nữ vây quanh, tùy tiện ném ra một túi Nguyên Thạch về phía sân khấu, vung tay quá trán.
“Tần công tử, nô gia cũng muốn.”
“Nô gia cũng muốn tiền thưởng!”
Năm trinh nữ này chính là Tần Hiên đã chi năm mươi khối cực phẩm Nguyên Thạch mua về. Giá cả đắt đỏ, quý ở thân phận còn trinh. Lúc này, tất cả đều dính sát vào Tần Hiên, tiếp xúc da thịt, vô cùng thân mật. Bên tai hắn, thổi hơi nóng, đòi tiền thưởng. Tần Hiên vui vẻ gật đầu: “Được, được, được, có thưởng, ai cũng có!”
Tần Hiên lấy ra từng khối cực phẩm Nguyên Thạch, lần lượt nhét vào ngực năm thiếu nữ, thuận tay tiện thể sờ soạng vài cái. Đi chơi thì cứ thả lỏng thôi. Huống hồ đây lại là tiền công quỹ đi chơi thanh lâu, toàn bộ Minh Nguyệt Hoàng triều đều là của Minh Nguyệt nữ hoàng, còn quan tâm chuyện con con này làm gì.
“Chu công tử, nô gia cũng muốn, nô gia cũng muốn tiền thưởng thôi.”
Bên cạnh Chu Trần cũng có một thiếu nữ, là Tần Hiên giúp chọn. Không giống với Tần Hiên yêu cầu cao, Tần Hiên chọn cho Chu Trần, phương châm chỉ cần trẻ khỏe là được. Lúc này thấy đám người hầu hạ Tần Hiên đều nhận được cực phẩm Nguyên Thạch, thì vô cùng ghen tị. Nàng không ngừng ở bên Chu Trần làm nũng, phô bày ưu thế trời cho.
Hô…
Chu Trần thở mạnh ra một hơi, thán phục nhìn về phía chỗ Tần Hiên. Trong vòng vây năm thiếu nữ, Tần Sư vẫn thản nhiên, ngồi giữa vòng hoa không loạn, định lực siêu phàm. Mà hắn lại khác, chỉ có một nữ tử thôi mà mặt đã đỏ bừng, tai nóng rực, toàn thân phát sốt, vô cùng khó chịu. Chu Trần cầu cứu nhìn về phía sau lưng, Ninh Uyển Nhi đang mặc áo giáp, che giấu dung mạo, truyền âm: “Nhị tỷ, cứu ta.”
Ninh Uyển Nhi vẻ mặt chán ghét liếc Tần Hiên một cái. Nếu không phải vì nàng che giấu dung mạo, để người khác nhận ra thì sau này tin này sẽ lan truyền khắp Minh Nguyệt Hoàng Thành mất. Nàng hừ lạnh một tiếng, tiến lên định đuổi đám vũ nữ Diệu Âm Phường, liền nghe Chu Trần vội vàng ngăn lại nói: “Nhị tỷ, cho ta Nguyên Thạch là được!”
“Tần Sư có thể hạ quyết tâm, ta cũng muốn noi theo hắn.”
“Không luyện tâm trong chốn hồng trần, sao có thể có đạo tâm kiên định?”
Ninh Uyển Nhi theo bản năng muốn phản bác, Tần Hiên đó mà luyện tâm sao? Hắn là đang hưởng thụ đó! Một mình ôm năm thiếu nữ, cũng không sợ bị vắt kiệt sức! Than vãn thì than vãn, nể tình trước kia Tần Hiên đã kích hoạt huyết mạch thần ma trong người Chu Trần, nên nàng không cố ý nhắm vào hắn nữa. Tiện tay ném cho Chu Trần một chiếc nhẫn trữ vật, bên trong chất đầy cực phẩm Nguyên Thạch.
“Đó là ai?”
Tần Hiên thản nhiên giữa vòng vây năm thiếu nữ, ngó đầu ra, chỉ vào chỗ không xa, bên bàn rượu có một vị công tử văn nhã đang cầm quạt, mặc áo bào trắng, “khí chất bất phàm quá!”
Người này khuôn mặt trắng nõn, dung mạo thanh tú. Tần Hiên từng trải bụi hoa, liếc mắt đã nhìn ra đó là nữ giả nam trang. Mấy trò cũ rích này, điệu bộ này. Mà khí chất lại cao quý, hiển nhiên không phải người thường, chí ít không phải NPC.
Ninh Uyển Nhi mặc áo giáp lắc đầu: “Không biết.”
Nàng cũng tò mò theo, những nhân vật tai to mặt lớn của Minh Nguyệt Hoàng Triều, không nói là biết hết thì ít nhất huyết mạch cũng có thể phân rõ ràng. Mà trước mắt vị tiểu cô nương giả trai này, nàng lại không nhìn ra lai lịch. Thậm chí cả khí tức dường như được che giấu bằng pháp môn nào đó, đến cả nàng là Chuẩn Đế cũng không thể nhìn thấu.
Cách đó không xa, “thiếu niên lang” áo trắng dường như cảm nhận được ánh mắt bên này, quay đầu lại nhìn. Tần Hiên nở nụ cười như gió xuân ấm áp, vẫy tay chào.
“Hừ!”
“Thiếu niên lang” áo trắng hừ nhẹ một tiếng, quay đầu đi, lầm bầm một câu, “đồ dâm tặc!”
Tần Hiên không để ý, bỗng lại chỉ vào một thanh niên áo đen ở hướng khác, “tên kia vừa rồi đánh ta vào đây, vẫn nhìn chằm chằm vào hướng chúng ta, dường như mang địch ý với Chu Trần?”
Ninh Uyển Nhi nhìn qua một lượt, gật đầu đáp: “Thiếu chủ Ô Tộc, Ô Sơn. Sau khi Ô mông kia chết thảm trong tay ngươi thì hắn là người kế vị, chính là tân thiếu chủ.”
“Lúc nhỏ cũng có tư chất, nhiều lần bị Minh Vương điện hạ đánh bại.”
“Trong những năm Minh Vương điện hạ bị phong ấn, hắn cũng đã tấn thăng Chuẩn Thánh rồi.”
“Chắc là hắn đã nhận ra Minh Vương điện hạ, ôm hận trong lòng đấy.”
Tần Hiên bừng tỉnh hiểu ra gật đầu. Thảo nào tên này nhìn có chút quen mắt, hóa ra là em trai của cái tên Ô Mông kia. Khóe miệng hắn hơi cong lên, buồn cười nói: “Cái tộc Ô này cũng thật thú vị, Ô Mông, Ô Sơn, lại còn Ô Mông Sơn, hết lớp này đến lớp khác à?”
Đôi mày liễu của Ninh Uyển Nhi trong khải giáp bỗng chốc nhăn lại, “địa bàn của tộc Ô thật sự là ở Ô Mông Sơn, sao ngươi biết địa bàn tộc Ô nối liền với dãy núi bên ngoài?”
“Ngươi lấy tin tức này từ đâu?!”
Dãy núi bên ngoài là thánh địa cấm kỵ trong Minh Nguyệt Hoàng Triều, vô cùng hung hiểm. Đồng thời nó luôn trong trạng thái ẩn mình. Ngoại trừ Nữ hoàng bệ hạ cùng người thân tín, ngay cả người của tộc Ô cũng không biết. Tần Hiên lại biết cả “dãy núi bên ngoài”. Chẳng phải là nói, hắn bên cạnh Minh Nguyệt Nữ Hoàng, có nội gián sao?
“Là con cá con nói cho ngươi biết?”
Giọng Ninh Uyển Nhi trở nên nghiêm túc, qua lớp khải giáp đôi mắt cũng trở nên sắc bén hơn. Tần Hiên im lặng liếc mắt: “Mẹ nó ngươi bị thần kinh à?”
Hắn chỉ thuận miệng đọc ca dao mình biết từ kiếp trước. Không ngờ lại liên quan đến thánh địa cấm kỵ? Xem ra, cái “dãy núi bên ngoài” này, đối với Minh Nguyệt Hoàng Triều có ý nghĩa đặc biệt gì đó.
“Có phải là cá con không?” Ninh Uyển Nhi nhấn mạnh.
Tần Hiên chẳng quan tâm xua tay: “Ngươi nói đúng thì cứ coi như đúng đi.”
Hắn lười phí lời, trò hay Diệu Âm Phường đã bắt đầu. Hôm nay, Diệu Âm Phường sẽ cho hoa khôi lộ diện, ngàn vàng mua một nụ cười, nếu ai được hoa khôi để ý thì có thể trở thành khách quý, cùng hoa khôi lên lầu một lần.
Ninh Uyển Nhi ánh mắt ngưng trọng, tâm tư hoàn toàn không ở Diệu Âm Phường. Chỉ nhớ kỹ lời Tần Hiên, Tô Ấu Ngư đã làm lộ bí mật của Minh Nguyệt Hoàng Triều. Đến cả Tần Hiên cũng đã biết đến dãy núi bên ngoài thì nữ nhân yêu nghiệt kia, há chẳng biết rõ như lòng bàn tay sao? Trong lúc Ninh Uyển Nhi đang nghĩ cách trừng trị Tô Ấu Ngư thì…
Đùng…
Một quả cầu lớn màu đỏ từ trên không chậm rãi rơi xuống đất, nổ tung. Từ bên trong quả cầu đỏ, một nữ tử dáng vẻ thướt tha, lả lướt mặc y phục màu xanh lá, từ không trung chậm rãi hạ xuống. Một bên, tiếng trống, sáo, chuông nhạc cùng vang lên. Nữ tử mặc váy đen từ từ rơi xuống đất, trước mặt nàng, một cây đàn tranh xuất hiện. Theo ngón tay gảy, tiếng đàn du dương, như sóng biển xanh, lại như trăng sáng trên biển. Trong nháy mắt, bên trong Diệu Âm Phường, sóng biển cuộn trào, sức mạnh thủy triều đập vào mặt. Gió biển ẩm ướt, khiến cho mọi người như lạc vào khung cảnh kỳ diệu, trong nhất thời nhìn nữ tử mặc váy đen kín đáo, ai cũng ngẩn ngơ.
Tần Hiên nhìn lên sân khấu, tròng mắt cũng trợn tròn: “Sao nàng ta lại ở đây?!”
Minh Nguyệt Hoàng Thành, Diệu Âm Phường. Kiến trúc đồ sộ, chiếm diện tích mấy chục mẫu, tại Minh Nguyệt Hoàng Thành đất chật người đông như vậy, có thể thấy bối cảnh của nó hùng hậu cỡ nào. Trong Diệu Âm Phường rộng lớn, lầu các san sát nhau. Ở vị trí trung tâm, chạm trổ tinh xảo, có một sân khấu hình tròn khổng lồ. Lúc này trên sân khấu, hơn mười vũ nữ mặc y phục mỏng manh, uyển chuyển nhảy múa, đôi chân trắng như tuyết thỉnh thoảng lộ ra trong không trung, khiến người ta không kịp nhìn. Cùng với tiếng nhạc du dương, bên trong Diệu Âm Phường, ăn uống linh đình, tiếng cười nói rộn ràng không ngớt.
“Thưởng! Thưởng cho các nàng!”
Tần Hiên ngồi giữa năm thiếu nữ vây quanh, tùy tiện ném ra một túi Nguyên Thạch về phía sân khấu, vung tay quá trán.
“Tần công tử, nô gia cũng muốn.”
“Nô gia cũng muốn tiền thưởng!”
Năm trinh nữ này chính là Tần Hiên đã chi năm mươi khối cực phẩm Nguyên Thạch mua về. Giá cả đắt đỏ, quý ở thân phận còn trinh. Lúc này, tất cả đều dính sát vào Tần Hiên, tiếp xúc da thịt, vô cùng thân mật. Bên tai hắn, thổi hơi nóng, đòi tiền thưởng. Tần Hiên vui vẻ gật đầu: “Được, được, được, có thưởng, ai cũng có!”
Tần Hiên lấy ra từng khối cực phẩm Nguyên Thạch, lần lượt nhét vào ngực năm thiếu nữ, thuận tay tiện thể sờ soạng vài cái. Đi chơi thì cứ thả lỏng thôi. Huống hồ đây lại là tiền công quỹ đi chơi thanh lâu, toàn bộ Minh Nguyệt Hoàng triều đều là của Minh Nguyệt nữ hoàng, còn quan tâm chuyện con con này làm gì.
“Chu công tử, nô gia cũng muốn, nô gia cũng muốn tiền thưởng thôi.”
Bên cạnh Chu Trần cũng có một thiếu nữ, là Tần Hiên giúp chọn. Không giống với Tần Hiên yêu cầu cao, Tần Hiên chọn cho Chu Trần, phương châm chỉ cần trẻ khỏe là được. Lúc này thấy đám người hầu hạ Tần Hiên đều nhận được cực phẩm Nguyên Thạch, thì vô cùng ghen tị. Nàng không ngừng ở bên Chu Trần làm nũng, phô bày ưu thế trời cho.
Hô…
Chu Trần thở mạnh ra một hơi, thán phục nhìn về phía chỗ Tần Hiên. Trong vòng vây năm thiếu nữ, Tần Sư vẫn thản nhiên, ngồi giữa vòng hoa không loạn, định lực siêu phàm. Mà hắn lại khác, chỉ có một nữ tử thôi mà mặt đã đỏ bừng, tai nóng rực, toàn thân phát sốt, vô cùng khó chịu. Chu Trần cầu cứu nhìn về phía sau lưng, Ninh Uyển Nhi đang mặc áo giáp, che giấu dung mạo, truyền âm: “Nhị tỷ, cứu ta.”
Ninh Uyển Nhi vẻ mặt chán ghét liếc Tần Hiên một cái. Nếu không phải vì nàng che giấu dung mạo, để người khác nhận ra thì sau này tin này sẽ lan truyền khắp Minh Nguyệt Hoàng Thành mất. Nàng hừ lạnh một tiếng, tiến lên định đuổi đám vũ nữ Diệu Âm Phường, liền nghe Chu Trần vội vàng ngăn lại nói: “Nhị tỷ, cho ta Nguyên Thạch là được!”
“Tần Sư có thể hạ quyết tâm, ta cũng muốn noi theo hắn.”
“Không luyện tâm trong chốn hồng trần, sao có thể có đạo tâm kiên định?”
Ninh Uyển Nhi theo bản năng muốn phản bác, Tần Hiên đó mà luyện tâm sao? Hắn là đang hưởng thụ đó! Một mình ôm năm thiếu nữ, cũng không sợ bị vắt kiệt sức! Than vãn thì than vãn, nể tình trước kia Tần Hiên đã kích hoạt huyết mạch thần ma trong người Chu Trần, nên nàng không cố ý nhắm vào hắn nữa. Tiện tay ném cho Chu Trần một chiếc nhẫn trữ vật, bên trong chất đầy cực phẩm Nguyên Thạch.
“Đó là ai?”
Tần Hiên thản nhiên giữa vòng vây năm thiếu nữ, ngó đầu ra, chỉ vào chỗ không xa, bên bàn rượu có một vị công tử văn nhã đang cầm quạt, mặc áo bào trắng, “khí chất bất phàm quá!”
Người này khuôn mặt trắng nõn, dung mạo thanh tú. Tần Hiên từng trải bụi hoa, liếc mắt đã nhìn ra đó là nữ giả nam trang. Mấy trò cũ rích này, điệu bộ này. Mà khí chất lại cao quý, hiển nhiên không phải người thường, chí ít không phải NPC.
Ninh Uyển Nhi mặc áo giáp lắc đầu: “Không biết.”
Nàng cũng tò mò theo, những nhân vật tai to mặt lớn của Minh Nguyệt Hoàng Triều, không nói là biết hết thì ít nhất huyết mạch cũng có thể phân rõ ràng. Mà trước mắt vị tiểu cô nương giả trai này, nàng lại không nhìn ra lai lịch. Thậm chí cả khí tức dường như được che giấu bằng pháp môn nào đó, đến cả nàng là Chuẩn Đế cũng không thể nhìn thấu.
Cách đó không xa, “thiếu niên lang” áo trắng dường như cảm nhận được ánh mắt bên này, quay đầu lại nhìn. Tần Hiên nở nụ cười như gió xuân ấm áp, vẫy tay chào.
“Hừ!”
“Thiếu niên lang” áo trắng hừ nhẹ một tiếng, quay đầu đi, lầm bầm một câu, “đồ dâm tặc!”
Tần Hiên không để ý, bỗng lại chỉ vào một thanh niên áo đen ở hướng khác, “tên kia vừa rồi đánh ta vào đây, vẫn nhìn chằm chằm vào hướng chúng ta, dường như mang địch ý với Chu Trần?”
Ninh Uyển Nhi nhìn qua một lượt, gật đầu đáp: “Thiếu chủ Ô Tộc, Ô Sơn. Sau khi Ô mông kia chết thảm trong tay ngươi thì hắn là người kế vị, chính là tân thiếu chủ.”
“Lúc nhỏ cũng có tư chất, nhiều lần bị Minh Vương điện hạ đánh bại.”
“Trong những năm Minh Vương điện hạ bị phong ấn, hắn cũng đã tấn thăng Chuẩn Thánh rồi.”
“Chắc là hắn đã nhận ra Minh Vương điện hạ, ôm hận trong lòng đấy.”
Tần Hiên bừng tỉnh hiểu ra gật đầu. Thảo nào tên này nhìn có chút quen mắt, hóa ra là em trai của cái tên Ô Mông kia. Khóe miệng hắn hơi cong lên, buồn cười nói: “Cái tộc Ô này cũng thật thú vị, Ô Mông, Ô Sơn, lại còn Ô Mông Sơn, hết lớp này đến lớp khác à?”
Đôi mày liễu của Ninh Uyển Nhi trong khải giáp bỗng chốc nhăn lại, “địa bàn của tộc Ô thật sự là ở Ô Mông Sơn, sao ngươi biết địa bàn tộc Ô nối liền với dãy núi bên ngoài?”
“Ngươi lấy tin tức này từ đâu?!”
Dãy núi bên ngoài là thánh địa cấm kỵ trong Minh Nguyệt Hoàng Triều, vô cùng hung hiểm. Đồng thời nó luôn trong trạng thái ẩn mình. Ngoại trừ Nữ hoàng bệ hạ cùng người thân tín, ngay cả người của tộc Ô cũng không biết. Tần Hiên lại biết cả “dãy núi bên ngoài”. Chẳng phải là nói, hắn bên cạnh Minh Nguyệt Nữ Hoàng, có nội gián sao?
“Là con cá con nói cho ngươi biết?”
Giọng Ninh Uyển Nhi trở nên nghiêm túc, qua lớp khải giáp đôi mắt cũng trở nên sắc bén hơn. Tần Hiên im lặng liếc mắt: “Mẹ nó ngươi bị thần kinh à?”
Hắn chỉ thuận miệng đọc ca dao mình biết từ kiếp trước. Không ngờ lại liên quan đến thánh địa cấm kỵ? Xem ra, cái “dãy núi bên ngoài” này, đối với Minh Nguyệt Hoàng Triều có ý nghĩa đặc biệt gì đó.
“Có phải là cá con không?” Ninh Uyển Nhi nhấn mạnh.
Tần Hiên chẳng quan tâm xua tay: “Ngươi nói đúng thì cứ coi như đúng đi.”
Hắn lười phí lời, trò hay Diệu Âm Phường đã bắt đầu. Hôm nay, Diệu Âm Phường sẽ cho hoa khôi lộ diện, ngàn vàng mua một nụ cười, nếu ai được hoa khôi để ý thì có thể trở thành khách quý, cùng hoa khôi lên lầu một lần.
Ninh Uyển Nhi ánh mắt ngưng trọng, tâm tư hoàn toàn không ở Diệu Âm Phường. Chỉ nhớ kỹ lời Tần Hiên, Tô Ấu Ngư đã làm lộ bí mật của Minh Nguyệt Hoàng Triều. Đến cả Tần Hiên cũng đã biết đến dãy núi bên ngoài thì nữ nhân yêu nghiệt kia, há chẳng biết rõ như lòng bàn tay sao? Trong lúc Ninh Uyển Nhi đang nghĩ cách trừng trị Tô Ấu Ngư thì…
Đùng…
Một quả cầu lớn màu đỏ từ trên không chậm rãi rơi xuống đất, nổ tung. Từ bên trong quả cầu đỏ, một nữ tử dáng vẻ thướt tha, lả lướt mặc y phục màu xanh lá, từ không trung chậm rãi hạ xuống. Một bên, tiếng trống, sáo, chuông nhạc cùng vang lên. Nữ tử mặc váy đen từ từ rơi xuống đất, trước mặt nàng, một cây đàn tranh xuất hiện. Theo ngón tay gảy, tiếng đàn du dương, như sóng biển xanh, lại như trăng sáng trên biển. Trong nháy mắt, bên trong Diệu Âm Phường, sóng biển cuộn trào, sức mạnh thủy triều đập vào mặt. Gió biển ẩm ướt, khiến cho mọi người như lạc vào khung cảnh kỳ diệu, trong nhất thời nhìn nữ tử mặc váy đen kín đáo, ai cũng ngẩn ngơ.
Tần Hiên nhìn lên sân khấu, tròng mắt cũng trợn tròn: “Sao nàng ta lại ở đây?!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận