Bức Ta Tróc Cốt Đoạn Thân, Giờ Lại Khóc Cầu Ta Trở Về?

Chương 140: Hoảng sợ La Tâm Di

Chương 140: La Tâm Di hoảng sợ
Mấy ngày tiếp theo, bên hông núi Lôi Ngục Phong, bên ngoài phủ đệ, người đến chơi vẫn nườm nượp không ngớt.
Thanh Ninh cứ như một vị thần giữ cửa phiên bản mini, xua đuổi hết vị khách này đến vị khách khác.
"Tử Diên sư tỷ, công tử nhà ta đang bế quan, đúng vào lúc quan trọng, bất kỳ ai cũng không thể gặp."
"Nếu tỷ cảm thấy ta có ý riêng, có thể ở đây cùng ta trông coi, nếu ta lén đi gặp mặt công tử, tùy tỷ xử phạt!"
"Thượng Quan tiểu thư, các ngươi cũng vậy thôi."
"Lần này nếu công tử không xuất quan, bất kỳ ai cũng không được vào trong phủ đệ."
"... "
Tốn hết bao công sức, mới khiến Tử Diên và Thượng Quan Tư hai tỷ muội rời đi.
Thanh Ninh nuốt một ngụm nước bọt, nhẹ nhàng vuốt khóe môi.
Nàng cảm thấy, không biết có phải mấy ngày trước đây nàng quá chủ động hay không.
Dường như ngay cả khóe môi nàng cũng có chút khô nẻ, chỉ cần vừa mở miệng liền đau rát.
Hết lần này đến lần khác những vị khách đến bái phỏng công tử đều là nhân vật lớn, hết người này đến người khác.
Không cho phép nàng có thái độ không lễ phép.
Là nha hoàn hầu hạ công tử, nàng đương nhiên biết lúc này công tử đang bận chuyện gì trong phủ.
Vừa hâm mộ đến chua xót lòng, vừa chỉ có thể ở bên ngoài, thay công tử đánh yểm trợ.
Nếu tùy ý để những người này xâm nhập, Mục Thanh Tuyết chắc chắn sẽ trốn thoát.
Nhưng như vậy, chẳng phải là làm phiền công tử nhà nàng sao?
Nàng mà làm như vậy, khác gì lúc trước bá đạo đâu.
Nếu chọc giận công tử, lần này nàng lại không biết phải tìm lý do gì để cầu xin công tử tha thứ.
"La Tâm Di, dừng lại!" Bỗng nhiên, Thanh Ninh chú ý thấy một đạo lưu quang, không nói lời nào đã xông về phía phủ đệ.
Nàng vội vàng xuất thủ, túm lấy cánh tay La Tâm Di, giận dữ nói, "Ta đã nói rồi, công tử đang bế quan, bất kỳ ai cũng không được vào!"
La Tâm Di trợn mắt khinh thường, "Ngươi lừa ai vậy?"
Cái thứ mười hương gân mềm tán kia, là nàng đưa cho Mục Thanh Tuyết.
Mục đích chính là để Mục Thanh Tuyết và Tần Hiên làm lành.
Dù sao Mục Thanh Tuyết và Tần Hiên đã sớm có danh phận vợ chồng.
Lại thêm quan hệ mật thiết, cũng sẽ không làm tình hình trở nên phức tạp thêm.
Nàng còn có thể mượn thân phận tỷ muội của Mục Thanh Tuyết, không ngừng tiếp cận Tần Hiên.
Chủ yếu nhất là, nếu nàng giúp Thanh Tuyết và Tần Hiên hòa hảo, Thanh Tuyết sẽ càng thêm tin tưởng nàng.
Nàng còn muốn nhân cơ hội đó mà mưu lợi, cùng Tần Hiên lén lút qua lại, làm ít được nhiều!
Nhưng nàng không ngờ rằng, liên tiếp ba ngày, Tần Hiên đều bế quan không ra.
Ngay cả Thanh Tuyết cũng từ đầu đến cuối không trở về Thanh Tuyết Các, giống như vô cớ mất tích vậy.
Nàng cảm thấy có chút hoảng sợ, trong lòng luống cuống.
Cái thứ mười hương gân mềm tán nàng đã nâng cấp kia, không chỉ người ở cảnh Nhân Đạo đỉnh phong, mà ngay cả Chuẩn Thánh cũng có thể bị trúng độc đến toàn thân bủn rủn vô lực.
Một thân tu vi cao thâm khó dò cũng không thể phát huy nửa điểm.
Một hai lần thì người bình thường cũng còn có thể chịu được.
Nhưng La Tâm Di lo lắng Mục Thanh Tuyết mấy ngày nay tương tư quá độ, đòi hỏi không ngừng.
Phải biết, Tần Hiên bây giờ chẳng khác gì người bình thường, còn Mục Thanh Tuyết lại thật sự đang dưới sự giúp đỡ hết mình của vực chủ mà tấn thăng lên Thần Thể vô cấu Âm Dương cảnh đỉnh phong!
Nếu đòi hỏi quá độ.
Nàng sợ Mục Thanh Tuyết sẽ hút khô Tần Hiên.
Đến lúc đó, lời nguyền trùng đồng nữ không hại chết Tần Hiên, ngược lại nàng và Mục Thanh Tuyết lại liên thủ ép khô Tần Hiên.
Nếu như nàng cũng tham gia vào đó, ăn thịt, bị Dao Trì thánh địa trừng phạt nghiêm khắc, thì cũng đành chịu.
Nhưng nàng chỉ là người cung cấp dược vật, lợi lộc gì còn chưa thấy.
Mà phải cùng Mục Thanh Tuyết chịu trừng phạt nghiêm khắc.
Vậy thì oan uổng cho nàng quá, oan còn hơn cả tháng sáu có tuyết rơi.
Hận không thể tìm miếng đậu hũ đâm đầu vào mà chết!
"Ta có việc gấp, muốn tìm Thanh Tuyết." La Tâm Di lo lắng vạn phần giận dữ mắng mỏ, hất tay Thanh Ninh ra.
Thanh Ninh cau mày, khó tin nói, "Sao ngươi biết, Mục Thanh Tuyết ở trong phủ đệ?"
Trong lòng La Tâm Di kêu khổ.
Sao nàng không biết?
Tất cả hành vi của Mục Thanh Tuyết đều là do nàng xúi giục.
Việc nửa đêm chui vào chỗ ở của Tần Hiên cũng là do nàng bày mưu.
Hiện giờ nàng làm vậy là chuộc tội.
Nếu không, nếu Tần Hiên có mệnh hệ gì thì cho dù nàng có chịu lôi hình cũng không ai thương xót.
"Tránh ra, chậm một bước, thân thể Tần Hiên mà có chuyện gì, thì chúng ta có chết cũng không chuộc được tội!" La Tâm Di như phát điên xông vào, đá tung cửa lớn phủ đệ.
Hốt hoảng chạy thẳng vào phòng ngủ.
Vừa vào phòng, một mùi ái muội đập vào mặt.
Nhìn kỹ lại, trên giường lớn trong phòng ngủ đâu còn bóng dáng Tần Hiên?
Chỉ còn lại một mình Mục Thanh Tuyết, hai mắt ngơ ngác, khóe miệng chảy nước dãi.
"Thanh Tuyết, ngươi... ngươi sao vậy?" La Tâm Di thấy thế, trượt chân quỳ xuống, chạy nhanh đến bên cạnh Mục Thanh Tuyết, nắm chặt bàn tay mềm mại của nàng.
Trong lòng nàng lộp bộp một tiếng.
Chẳng lẽ Tần Hiên bị ép chết rồi, Mục Thanh Tuyết cũng tự tử theo?
Ánh mắt nàng nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng Tần Hiên đâu, giọng nói trở nên nghẹn ngào, "Tần Hiên đâu? Tần Hiên... Tần Hiên đâu?"
Trong đôi mắt mờ mịt của Mục Thanh Tuyết dần khôi phục thần thái.
Nàng khó khăn giơ bàn tay lên, bờ môi khô nứt nói, "Nước, cho ta nước..."
Mục Thanh Tuyết lúc này chỉ cảm thấy toàn thân đều bị hút cạn.
Thật sự cần nước để bổ sung, để thoải mái.
La Tâm Di quay người lại, bưng đến một cốc nước lớn.
Mục Thanh Tuyết bưng lên, ừng ực ngửa đầu uống cạn, lại bảo La Tâm Di đi rót nước, liên tiếp uống mấy cốc lớn, sắc mặt tái nhợt mới từ từ chuyển biến tốt.
"Sao Tần Hiên lại không ở đây?" Trong lòng La Tâm Di đang đánh trống.
Mục Thanh Tuyết thở dài một hơi, trên khuôn mặt tuyệt mỹ tràn đầy mệt mỏi, "Hắn có việc, đi trước rồi."
"Đi trước? Tự mình đi?" Thấy Mục Thanh Tuyết gật đầu, La Tâm Di cảm thấy như là chuyện viễn vông, không thể tin nổi.
Sao có thể như vậy chứ?!
Mục Thanh Tuyết bây giờ bộ dạng chật vật thê thảm thế này, bị ép đến thế, mà Tần Hiên vẫn tự mình đi được sao?
Rốt cuộc là đạo đức không có hay là nhân tính thiếu hụt vậy?
"Mười hương gân mềm tán, ngay cả Chuẩn Thánh đỉnh phong cũng không chống cự được, lẽ nào người ăn mười hương gân mềm tán chính là ngươi, chứ không phải Tần Hiên ăn vào sao?"
"Ta đã trà trộn vào trong Chú Đan rồi, để Tần Hiên ăn vào mà."
"Vậy tại sao bây giờ tư thái của ngươi lại giống như người bị mất sức vậy, Tần Hiên chẳng lẽ lại là hồi quang phản chiếu mà rời đi? Ăn mười hương gân mềm tán, hắn chẳng khác gì người bình thường, một thân tu vi không cách nào điều động, làm sao có thể chịu được việc ngươi đòi hỏi vô độ như thế?" La Tâm Di nổi giận.
Cảm thấy Mục Thanh Tuyết chẳng hề biết thương xót người khác.
Vừa bắt được cơ hội liền ra sức làm loạn.
Nếu như để Tần Hiên bị ép đến tàn phế không làm được gì nữa thì nàng làm sao đây?
Nửa thân hạnh phúc của nàng ai đền cho a?!
Mục Thanh Tuyết khôi phục một chút khí lực, nhớ lại mấy ngày trải nghiệm hoang đường, gương mặt đỏ bừng, "Ban đầu đúng là ta, nhưng sau đó ta như một con dê con bị người ta tùy ý sắp đặt, tất cả đều là do Tần Hiên cố ý, ta chỉ là bị động tiếp nhận trừng phạt mà thôi."
La Tâm Di khó tin nói, "Ý ngươi là, Tần Hiên dù không có tu vi, vẫn đủ sức khiến ngươi không thể chống cự được sao?"
Mục Thanh Tuyết ngượng ngùng cúi gằm mặt, "Thể chất hắn không giống người thường."
La Tâm Di hoảng sợ nuốt một ngụm nước bọt, khó khăn nhìn Mục Thanh Tuyết đang thẹn thùng, "Ngươi và Tần Hiên, cùng... đã hòa hảo rồi?"
Mục Thanh Tuyết lắc đầu, rồi lại gật đầu lia lịa.
Xem như hòa hảo rồi chứ nhỉ?
Tần Hiên tuy nói mấy ngày nay ra sức trừng trị nàng, đang trả thù nàng.
Nhưng trước khi đi, hắn chưa từng đuổi nàng ra khỏi phủ đệ.
Mà còn tuyên bố về sau sẽ hảo hảo trừng phạt nàng.
Vậy xem như đã hòa hảo như lúc ban đầu rồi chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận