Bức Ta Tróc Cốt Đoạn Thân, Giờ Lại Khóc Cầu Ta Trở Về?
Chương 197: Khinh nhờn thánh chủ
Chương 197: Khinh nhờn thánh chủ
Dao Trì thánh chủ thất thần một lát, chậm rãi mở miệng, “ngươi đã nghĩ kỹ muốn đi nơi nào?” Nàng biết Tần Hiên là người thông minh. Nếu không, cũng không có khả năng, tại bị bảy vị Thánh Vương cảnh vây khốn trong tuyệt cảnh, phản s·á·t Tam hoàng t·ử. Nếu sự tình đã làm tuyệt, t·ử Dương hoàng triều là không thể nào lại có chỗ cho Tần Hiên ẩn thân. Tất nhiên là đã nghĩ kỹ chỗ đi. Dao Trì thánh chủ dừng lại nửa ngày, tiếp tục hỏi thăm, “có thể có điều gì cần giúp?”
Tần Hiên bắt chéo hai chân, mặt lộ vẻ cười gian nói, “muốn thấy thánh chủ dung nhan.”
Dao Trì thánh chủ không hề tức giận, cũng không có ý định đùa giỡn, “ngươi nếu còn đáp lời trêu đùa, ta sẽ không thay ngươi suy tính nữa.”
Tần Hiên thu hồi vẻ mặt cười đùa cợt nhả, ho nhẹ một tiếng che giấu xấu hổ, chợt nghiêm túc nói, “trong lòng ta đại khái có phương hướng, bất quá gia gia ta bên kia, còn cần thánh chủ để mắt một chút.”
Dao Trì thánh chủ gật đầu, “có thể.” Nàng ánh mắt trở nên nhu hòa, nhìn chăm chú vào Tần Hiên, nhẹ giọng nói, “sau khoảng thời gian này, ngươi cứ lưu lại Dao Trì, thư giãn tâm tình đi, sau này dù ngươi đi đâu, Dao Trì thánh địa luôn là chỗ dựa của ngươi, nếu có điều cần, Dao Trì thánh địa sẽ đáp ứng ngươi.”
Tần Hiên là người thừa kế mà nàng xem trọng. Nhưng nàng cũng không muốn dùng Dao Trì thánh địa trói buộc hắn. Chim trời cá nước, tự do bay lượn. Thành tựu của Tần Hiên có lẽ không nên bị gò bó ở một nơi. Ánh mắt nàng trở nên xa xăm, tựa như đang hồi tưởng lại quá khứ của chính mình. Thần sắc hơi có vẻ cô đơn, nàng quay người, thân hình dần trở nên hư ảo, sắp rời đi.
Tần Hiên tò mò lên tiếng, “thánh chủ đại nhân, hẳn là quên ước định giữa ta và ngươi rồi sao?”
Thân hình hư ảo của Dao Trì thánh chủ, lần nữa ngưng tụ, hỏi ngược lại, “ngươi biết chân hoàng tổ hạ lạc?”
“Đương nhiên biết.” Tần Hiên nhún vai, “nếu không thì đi một chuyến đế lạc chi địa chẳng phải là không có chút thu hoạch nào sao?”
“Chân hoàng tổ căn bản không nằm ở một vị trí cố định mà là liên tục di chuyển, ở trong bụng Côn Bằng!” Dao Trì thánh chủ ánh mắt dao động.
Trong bụng Côn Bằng? Nàng đã từng vào đế lạc chi địa. Ở đó, đã từng gặp Côn Bằng. Chỉ là nàng có thủ đoạn, nên đã trở về từ cõi chết. Không ngờ, trong bụng Côn Bằng lại cất giấu chân hoàng tổ. Vậy chẳng phải nàng đã bỏ lỡ một cơ duyên? Nàng buồn cười, lại tiếc nuối lắc đầu, không hiểu hỏi, “ngươi từ đâu biết được bí mật này?”
Tần Hiên trợn mắt, “ta bị Côn Bằng nuốt vào bụng, suýt chút nữa thì chết ở đó.” Hắn tùy tiện vung tay lên. Một cây chân hoàng tổ khổng lồ xuất hiện ở chỗ của Dao Trì thánh chủ. Khí tức không gian tràn ngập, từng cành cây xếp chồng chất lên nhau giấu kín sự huyền diệu, phù hợp vận vị của Đại Đạo. Chỉ cần tới gần chân hoàng tổ, niết bàn chi hỏa trong người Dao Trì thánh chủ liền tự giác bùng lên.
“Khí tức của Thế Giới Thụ, đây là Phượng Hoàng dùng cành Thế Giới Thụ tạo ra chân hoàng tổ!” Ngay cả Dao Trì thánh chủ khi nhìn thấy Tần Hiên tùy tiện lấy ra chân hoàng tổ, cũng thất thần trong giây lát. Có thể chạy thoát khỏi cuộc liên thủ giảo sát của bảy vị Thánh Vương cảnh đã là không thể tưởng tượng. Nàng cố trấn tĩnh mới nhịn xuống không hỏi át chủ bài của Tần Hiên. Lúc này, ngay cả chân hoàng tổ ẩn trong bụng Côn Bằng cũng tùy tiện lấy ra được. Tần Hiên rốt cuộc còn bao nhiêu bí mật? Có thể từ bụng Côn Bằng trở về từ cõi chết? Đó là Thần thú tồn tại từ thời hoang cổ. Ngay cả nàng bây giờ đối diện, cũng phải đối mặt với tình cảnh thập tử nhất sinh. Chỉ có thể trốn, không thể chiến!
“Không chỉ những thứ này, còn có một cái tế đàn.” Tần Hiên làm đúng trình tự lại lấy ra từng cây cột lớn có ngọn lửa bản nguyên cùng tế đàn. Trong chốc lát, chỗ của Dao Trì thánh chủ hóa thành một cái chân hoàng tổ.
Dao Trì thánh chủ thấy vậy, trong đôi mắt kinh ngạc liên tục, “đây là tế đàn của bộ tộc Phượng Hoàng, có đồ đằng đặc trưng của Phượng tộc, những trụ lớn này còn được làm từ hài cốt của Phượng Hoàng, có thể ngưng tụ niết bàn chi hỏa!” Nàng nhìn về phía Tần Hiên, kinh ngạc nói, “ngươi tu luyện ở chỗ này, trong vòng trăm năm có thể luyện « Hoàng Phượng Bảo thuật » đến đại thành!”
Tần Hiên vội xua tay, “quân tử nhất ngôn, kỵ mã nhất tiên, việc đã ước định rõ ràng, nói cho thánh chủ biết thì tuyệt đối không giấu diếm.” Trăm năm mới luyện « Hoàng Phượng Bảo thuật » đến đại thành. Lúc này, hắn mà nói không hứng thú thì xem thường môn bảo thuật này rồi. Hắn có hack nhân vật phản diện để giảm thiểu quá trình tu luyện. Cần gì lãng phí thời gian chứ? Tần Hiên thu hồi dáng vẻ cà lơ phất phơ ngồi bắt chéo chân, ngồi ngay ngắn lại, nhìn về phía Dao Trì thánh chủ, mở miệng nói, “chân hoàng tổ ta đã lấy ra, vậy thánh chủ có nên thực hiện ước định với ta?”
Dao Trì thánh chủ đầu tiên là sững sờ, trầm ngâm một lát, chợt phất tay. Sương mỏng quanh quẩn xung quanh nàng bắt đầu mờ nhạt. Thân ảnh tuyệt đẹp ấy cuối cùng cũng hiện ra trọn vẹn trước mặt Tần Hiên. Nàng yểu điệu, duyên dáng, niết bàn chi hỏa quanh quẩn bên trong chân hoàng tổ. Một mái tóc đen dài thâm thúy như đêm tối, bóng mượt như tơ lụa, nhẹ nhàng rủ xuống bên hông. Ngũ quan tinh xảo, tuyệt đẹp như tạo hóa. Đôi mày thanh tú, mắt tựa thu thủy trong veo, đôi mắt đẹp đang hé mở, tỏa ra vô tận phong tình. Chiếc mũi ngọc cao thẳng mà thanh tú, đôi môi màu hồng hào tự nhiên, khẽ nhếch lên cũng đủ làm tan biến mọi ưu phiền của thế gian. Nàng khoác áo vải sợi trắng có họa tiết vân thủy, đường cong cơ thể lả lướt, nhẹ nhàng uyển chuyển. Chân trần, mắt cá chân đeo hai chuỗi chuông bạc óng ánh, gió nhẹ lướt qua sẽ có tiếng kêu thanh thúy.
Tần Hiên mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn chằm chằm làn da óng ánh của vị thánh chủ đang khoác lên mình bộ trang phục giản dị thanh nhã. Không biết chuyện gì xảy ra, rõ ràng ánh mắt thánh chủ là lạnh nhạt, không dính khói bụi trần gian. Nhưng Tần Hiên lại cảm nhận được một thứ phong tình khác từ sự tự nhiên trong thần thái của nàng. Càng nhìn lâu, phong tình kia càng đậm đà, khiến hắn trầm luân, khó kiềm chế!
“Trời sinh mị thể! Thảo nào cái con yêu d·a·o thối tha kia cả ngày không chịu gặp người bằng chân diện, hóa ra là bên ngoài thanh cao cao quý, thực chất trong lòng là con hồ ly mị hoặc đến tận xương!” Trong Hoang Cổ Trấn Ngục Tháp, Lãnh Ly thấy ánh mắt Tần Hiên đờ đẫn, không nhịn được ghen ghét nói mỉa mai.
Tần Hiên làm như không nghe thấy, ngây ngô đứng dậy, chậm rãi tiến về phía Dao Trì thánh chủ. Hắn biết giờ phút này mình bị mê hoặc tâm trí, cũng có cách để tỉnh táo, nhưng hắn không muốn, không muốn cứ vậy mà tỉnh lại. Hắn vẫn giữ vẻ si mê. Giống như bị mê hoặc tâm trí, không ngừng đến gần Dao Trì thánh chủ trời sinh mị thể.
“« Hoàng Phượng Bảo thuật » của ngươi lại có tiến bộ, có thể nhìn thấu phòng hộ của ta?” Dao Trì thánh chủ kinh ngạc. Nàng tuy lộ mặt nhưng vẫn có thủ đoạn để áp chế mị thể trời sinh của mình. Không ngờ thủ đoạn dùng niết bàn chi hỏa kiến tạo phòng hộ lại không có tác dụng với Tần Hiên? Đến khi nàng chuẩn bị ra tay, một luồng nước lạnh lẽo từ chỗ Tần Hiên dội tới. Trong chốc lát, niết bàn chi hỏa trong người nàng lại bắt đầu tắt lịm, không cách nào điều động.
“Nhược thủy chi lực!” Cùng lúc Dao Trì thánh chủ kinh ngạc, Tần Hiên đã si mê tiến lên, hai tay nắm lấy đầu của nàng. Môi hắn hung hăng in lên môi nàng!
Dao Trì thánh chủ thất thần một lát, chậm rãi mở miệng, “ngươi đã nghĩ kỹ muốn đi nơi nào?” Nàng biết Tần Hiên là người thông minh. Nếu không, cũng không có khả năng, tại bị bảy vị Thánh Vương cảnh vây khốn trong tuyệt cảnh, phản s·á·t Tam hoàng t·ử. Nếu sự tình đã làm tuyệt, t·ử Dương hoàng triều là không thể nào lại có chỗ cho Tần Hiên ẩn thân. Tất nhiên là đã nghĩ kỹ chỗ đi. Dao Trì thánh chủ dừng lại nửa ngày, tiếp tục hỏi thăm, “có thể có điều gì cần giúp?”
Tần Hiên bắt chéo hai chân, mặt lộ vẻ cười gian nói, “muốn thấy thánh chủ dung nhan.”
Dao Trì thánh chủ không hề tức giận, cũng không có ý định đùa giỡn, “ngươi nếu còn đáp lời trêu đùa, ta sẽ không thay ngươi suy tính nữa.”
Tần Hiên thu hồi vẻ mặt cười đùa cợt nhả, ho nhẹ một tiếng che giấu xấu hổ, chợt nghiêm túc nói, “trong lòng ta đại khái có phương hướng, bất quá gia gia ta bên kia, còn cần thánh chủ để mắt một chút.”
Dao Trì thánh chủ gật đầu, “có thể.” Nàng ánh mắt trở nên nhu hòa, nhìn chăm chú vào Tần Hiên, nhẹ giọng nói, “sau khoảng thời gian này, ngươi cứ lưu lại Dao Trì, thư giãn tâm tình đi, sau này dù ngươi đi đâu, Dao Trì thánh địa luôn là chỗ dựa của ngươi, nếu có điều cần, Dao Trì thánh địa sẽ đáp ứng ngươi.”
Tần Hiên là người thừa kế mà nàng xem trọng. Nhưng nàng cũng không muốn dùng Dao Trì thánh địa trói buộc hắn. Chim trời cá nước, tự do bay lượn. Thành tựu của Tần Hiên có lẽ không nên bị gò bó ở một nơi. Ánh mắt nàng trở nên xa xăm, tựa như đang hồi tưởng lại quá khứ của chính mình. Thần sắc hơi có vẻ cô đơn, nàng quay người, thân hình dần trở nên hư ảo, sắp rời đi.
Tần Hiên tò mò lên tiếng, “thánh chủ đại nhân, hẳn là quên ước định giữa ta và ngươi rồi sao?”
Thân hình hư ảo của Dao Trì thánh chủ, lần nữa ngưng tụ, hỏi ngược lại, “ngươi biết chân hoàng tổ hạ lạc?”
“Đương nhiên biết.” Tần Hiên nhún vai, “nếu không thì đi một chuyến đế lạc chi địa chẳng phải là không có chút thu hoạch nào sao?”
“Chân hoàng tổ căn bản không nằm ở một vị trí cố định mà là liên tục di chuyển, ở trong bụng Côn Bằng!” Dao Trì thánh chủ ánh mắt dao động.
Trong bụng Côn Bằng? Nàng đã từng vào đế lạc chi địa. Ở đó, đã từng gặp Côn Bằng. Chỉ là nàng có thủ đoạn, nên đã trở về từ cõi chết. Không ngờ, trong bụng Côn Bằng lại cất giấu chân hoàng tổ. Vậy chẳng phải nàng đã bỏ lỡ một cơ duyên? Nàng buồn cười, lại tiếc nuối lắc đầu, không hiểu hỏi, “ngươi từ đâu biết được bí mật này?”
Tần Hiên trợn mắt, “ta bị Côn Bằng nuốt vào bụng, suýt chút nữa thì chết ở đó.” Hắn tùy tiện vung tay lên. Một cây chân hoàng tổ khổng lồ xuất hiện ở chỗ của Dao Trì thánh chủ. Khí tức không gian tràn ngập, từng cành cây xếp chồng chất lên nhau giấu kín sự huyền diệu, phù hợp vận vị của Đại Đạo. Chỉ cần tới gần chân hoàng tổ, niết bàn chi hỏa trong người Dao Trì thánh chủ liền tự giác bùng lên.
“Khí tức của Thế Giới Thụ, đây là Phượng Hoàng dùng cành Thế Giới Thụ tạo ra chân hoàng tổ!” Ngay cả Dao Trì thánh chủ khi nhìn thấy Tần Hiên tùy tiện lấy ra chân hoàng tổ, cũng thất thần trong giây lát. Có thể chạy thoát khỏi cuộc liên thủ giảo sát của bảy vị Thánh Vương cảnh đã là không thể tưởng tượng. Nàng cố trấn tĩnh mới nhịn xuống không hỏi át chủ bài của Tần Hiên. Lúc này, ngay cả chân hoàng tổ ẩn trong bụng Côn Bằng cũng tùy tiện lấy ra được. Tần Hiên rốt cuộc còn bao nhiêu bí mật? Có thể từ bụng Côn Bằng trở về từ cõi chết? Đó là Thần thú tồn tại từ thời hoang cổ. Ngay cả nàng bây giờ đối diện, cũng phải đối mặt với tình cảnh thập tử nhất sinh. Chỉ có thể trốn, không thể chiến!
“Không chỉ những thứ này, còn có một cái tế đàn.” Tần Hiên làm đúng trình tự lại lấy ra từng cây cột lớn có ngọn lửa bản nguyên cùng tế đàn. Trong chốc lát, chỗ của Dao Trì thánh chủ hóa thành một cái chân hoàng tổ.
Dao Trì thánh chủ thấy vậy, trong đôi mắt kinh ngạc liên tục, “đây là tế đàn của bộ tộc Phượng Hoàng, có đồ đằng đặc trưng của Phượng tộc, những trụ lớn này còn được làm từ hài cốt của Phượng Hoàng, có thể ngưng tụ niết bàn chi hỏa!” Nàng nhìn về phía Tần Hiên, kinh ngạc nói, “ngươi tu luyện ở chỗ này, trong vòng trăm năm có thể luyện « Hoàng Phượng Bảo thuật » đến đại thành!”
Tần Hiên vội xua tay, “quân tử nhất ngôn, kỵ mã nhất tiên, việc đã ước định rõ ràng, nói cho thánh chủ biết thì tuyệt đối không giấu diếm.” Trăm năm mới luyện « Hoàng Phượng Bảo thuật » đến đại thành. Lúc này, hắn mà nói không hứng thú thì xem thường môn bảo thuật này rồi. Hắn có hack nhân vật phản diện để giảm thiểu quá trình tu luyện. Cần gì lãng phí thời gian chứ? Tần Hiên thu hồi dáng vẻ cà lơ phất phơ ngồi bắt chéo chân, ngồi ngay ngắn lại, nhìn về phía Dao Trì thánh chủ, mở miệng nói, “chân hoàng tổ ta đã lấy ra, vậy thánh chủ có nên thực hiện ước định với ta?”
Dao Trì thánh chủ đầu tiên là sững sờ, trầm ngâm một lát, chợt phất tay. Sương mỏng quanh quẩn xung quanh nàng bắt đầu mờ nhạt. Thân ảnh tuyệt đẹp ấy cuối cùng cũng hiện ra trọn vẹn trước mặt Tần Hiên. Nàng yểu điệu, duyên dáng, niết bàn chi hỏa quanh quẩn bên trong chân hoàng tổ. Một mái tóc đen dài thâm thúy như đêm tối, bóng mượt như tơ lụa, nhẹ nhàng rủ xuống bên hông. Ngũ quan tinh xảo, tuyệt đẹp như tạo hóa. Đôi mày thanh tú, mắt tựa thu thủy trong veo, đôi mắt đẹp đang hé mở, tỏa ra vô tận phong tình. Chiếc mũi ngọc cao thẳng mà thanh tú, đôi môi màu hồng hào tự nhiên, khẽ nhếch lên cũng đủ làm tan biến mọi ưu phiền của thế gian. Nàng khoác áo vải sợi trắng có họa tiết vân thủy, đường cong cơ thể lả lướt, nhẹ nhàng uyển chuyển. Chân trần, mắt cá chân đeo hai chuỗi chuông bạc óng ánh, gió nhẹ lướt qua sẽ có tiếng kêu thanh thúy.
Tần Hiên mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn chằm chằm làn da óng ánh của vị thánh chủ đang khoác lên mình bộ trang phục giản dị thanh nhã. Không biết chuyện gì xảy ra, rõ ràng ánh mắt thánh chủ là lạnh nhạt, không dính khói bụi trần gian. Nhưng Tần Hiên lại cảm nhận được một thứ phong tình khác từ sự tự nhiên trong thần thái của nàng. Càng nhìn lâu, phong tình kia càng đậm đà, khiến hắn trầm luân, khó kiềm chế!
“Trời sinh mị thể! Thảo nào cái con yêu d·a·o thối tha kia cả ngày không chịu gặp người bằng chân diện, hóa ra là bên ngoài thanh cao cao quý, thực chất trong lòng là con hồ ly mị hoặc đến tận xương!” Trong Hoang Cổ Trấn Ngục Tháp, Lãnh Ly thấy ánh mắt Tần Hiên đờ đẫn, không nhịn được ghen ghét nói mỉa mai.
Tần Hiên làm như không nghe thấy, ngây ngô đứng dậy, chậm rãi tiến về phía Dao Trì thánh chủ. Hắn biết giờ phút này mình bị mê hoặc tâm trí, cũng có cách để tỉnh táo, nhưng hắn không muốn, không muốn cứ vậy mà tỉnh lại. Hắn vẫn giữ vẻ si mê. Giống như bị mê hoặc tâm trí, không ngừng đến gần Dao Trì thánh chủ trời sinh mị thể.
“« Hoàng Phượng Bảo thuật » của ngươi lại có tiến bộ, có thể nhìn thấu phòng hộ của ta?” Dao Trì thánh chủ kinh ngạc. Nàng tuy lộ mặt nhưng vẫn có thủ đoạn để áp chế mị thể trời sinh của mình. Không ngờ thủ đoạn dùng niết bàn chi hỏa kiến tạo phòng hộ lại không có tác dụng với Tần Hiên? Đến khi nàng chuẩn bị ra tay, một luồng nước lạnh lẽo từ chỗ Tần Hiên dội tới. Trong chốc lát, niết bàn chi hỏa trong người nàng lại bắt đầu tắt lịm, không cách nào điều động.
“Nhược thủy chi lực!” Cùng lúc Dao Trì thánh chủ kinh ngạc, Tần Hiên đã si mê tiến lên, hai tay nắm lấy đầu của nàng. Môi hắn hung hăng in lên môi nàng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận