Bức Ta Tróc Cốt Đoạn Thân, Giờ Lại Khóc Cầu Ta Trở Về?
Chương 57: Trước rút mười roi lại xử án
Chương 57: Trước đánh mười roi rồi xử án Tiếng sóng âm xa dần, tại thánh địa Dao Trì, các đệ tử hiếu kỳ nhao nhao chạy đến dừng chân quan sát.
Chỉ có kẻ gây chuyện là Trần Viễn, không hề có chút dấu hiệu nào xuất hiện.
Thanh Ninh kinh ngạc nói: “Tần Hiên, đừng gọi nữa, nhỡ Trần Viễn thật đến thì chúng ta không xuống đài được đâu.”
Bối cảnh của Trần Viễn không hề tầm thường, những mối quan hệ của hắn, ngay cả Thánh Nhân cũng chọn cách làm ngơ.
Việc La Tâm Di để Tần Hiên ra mặt chính là cố ý làm bẽ mặt hắn, hoặc là có ý đồ hãm hại.
Xử lý Trần Viễn sẽ dẫn tới trả thù. Không xử lý Trần Viễn, để sự việc ầm ĩ, lại sẽ mất thanh danh.
Phương châm của Tần Hiên chỉ một mực nghe lời khuyên: “Được, vậy ta không gọi nữa.”
Hắn vỗ vai Thanh Ninh, nói: “Vậy ngươi gọi thay ta.”
“Ta?”
Thanh Ninh chỉ vào chóp mũi nhỏ xinh của mình, vẻ mặt như thể được giao nhiệm vụ trừ khử đoàn Đường Tăng trên đường đi lấy kinh, kinh ngạc xen lẫn khó tin, lại mang theo chút mờ mịt.
Tần Hiên gật đầu, đưa ánh mắt cổ vũ: “Đều là người một nhà, ngươi gọi Trần Viễn đến thay ta là chuyện đương nhiên.”
Thanh Ninh vốn trước đây lén tự nhủ, nghe thấy câu này, đôi mắt đẹp khựng lại.
Người một nhà!
Chuyện đương nhiên?
Tần Hiên coi nàng là người nhà, một lời thỉnh cầu nhỏ bé, nàng Thanh Ninh làm sao có thể cự tuyệt?
Thanh Ninh một tay chống hông, hướng phía thánh địa Dao Trì lớn tiếng mắng chửi: “Trần Viễn, ngươi cút ra đây cho ta!”
“Ngươi cái thứ mất hết lương tâm, ở ngoài bắt nạt con gái của tông chủ môn phái nhỏ, dám làm không dám nhận sao?”
“Chỉ làm bẽ mặt thánh địa Dao Trì, lúc trước nhận ngươi vào Dao Trì, thật đúng là mắt của thánh địa Dao Trì đã bị mù.”
“Ngươi có bản lĩnh giết người thì có bản lĩnh thừa nhận đi!”
Âm thanh mềm mại, lời nói sắc bén liên hồi.
Cho dù Trần Viễn đang bế quan ở Vạn Trận Phong, cũng không nhịn được sự chỉ mặt gọi tên sỉ nhục như vậy.
Hắn xuất hiện với một thân áo bào trắng, phong độ nhẹ nhàng.
Áo bào trắng cùng quạt trắng, rất có phong thái “mặt như ngọc của công tử trên đường, không ai sánh kịp”.
Hắn nhìn chằm chằm Thanh Ninh, tức giận nói: “Sư muội Thanh Ninh, ta nể tình ngươi là con gái của trưởng lão Thanh Tâm, cố ý đến muộn, chính là muốn cho ngươi suy nghĩ thật kỹ, đừng trở thành con dao trong tay kẻ khác.”
“Kết quả ngươi ngu xuẩn, khăng khăng muốn đối đầu với ta?”
Chỉ cần có đầu óc, đều biết tông môn của Hứa Kiều giờ đã bị diệt, không có chút thế lực nào.
Đừng nói chuyện hắn đồ sát Liệt Dương Tông ngoại trừ Hứa Kiều ra không ai biết.
Coi như mọi người đều biết, thì thế nào?
Ai sẽ nguyện ý vì một Hứa Kiều mà ra mặt, đắc tội với Trần gia chi tử như hắn?
Thanh Ninh nuốt nước bọt, do dự, quay đầu nhìn về phía Tần Hiên.
Vút ——
Một đạo roi dài, kéo dài ra trăm trượng.
Xen lẫn lôi điện chi lực, đột nhiên quất về phía Trần Viễn.
Một roi trúng đích, áo bào trắng nổ tung, da thịt trắng nõn bị đánh roi rách da tróc thịt, vết thương sâu hoắm, lôi điện chảy lan, cháy đen một mảng.
Trần Viễn trợn mắt, hai mắt đỏ ngầu, trừng về phía Tần Hiên, giận dữ hét: “Tần Hiên, ngươi dám đánh ta? Cũng là đệ tử chân truyền, ngươi có lý do gì ra tay với ta?!”
Hắn là đệ tử chân truyền, lại là con trai của Trần gia, lúc xuất hiện ở thánh địa Dao Trì, cũng nghĩ lấy thế đè người.
Còn Tần Hiên thì sao?
Ra tay chính là quất hắn một roi, quả thật ngông cuồng đến cực điểm!
Tần Hiên cầm roi thần trong tay, mặt không đổi sắc: “Cây roi này là do phong chủ ban tặng, có thể thay phong chủ chấp pháp, Thánh Nhân cũng đánh được!”
“Đừng nói ngươi chỉ là đệ tử chân truyền nhỏ nhoi, cho dù ngươi là Thánh Nhân cao quý, nghe được Lôi Ngục Phong triệu hồi không về, cũng có thể định ngươi tội danh kháng mệnh bất tuân.”
“Chuyện khác tạm thời không nói, tội kháng mệnh bất tuân, trước hết ta đánh ngươi mười roi!”
Roi thần trong tay Tần Hiên điều khiển linh hoạt như cánh tay, chỉ đâu đánh đó.
Ba roi xuống, áo bào trắng của Trần Viễn tan nát, toàn thân máu thịt be bét, không còn nửa điểm phong độ nhẹ nhàng.
Những người xung quanh thấy vậy đều hít một ngụm khí lạnh.
“Trần Viễn là đệ tử chân truyền của Vạn Trận Phong, được thủ tịch đệ tử Tử Diên sư tỷ che chở.”
“Không chỉ có Thánh Nhân sư tôn, còn có bối cảnh ở tử Dương đế đô, Tần Hiên thật sự là không kiêng nể gì cả!”
“Có tội thì hắn dám trị thật.”
“Có roi thần, hắn dám rút thật!”
Trước mặt bao người, Trần Viễn chật vật không chịu nổi, hắn giận tím mặt, toàn thân rung động.
Khí tức đỉnh phong của Âm Dương Cảnh bốc lên trời.
Một cây thiên phẩm bảo khí hỏa vân phiến, nằm trong lòng bàn tay, biến thành một chiếc lá chuối tây khổng lồ.
Đột nhiên vung lên, phong vân biến ảo.
Lửa dữ ngùn ngụt, cuồng phong gào thét.
Gió thổi bùng lửa!
Lửa ngập trời, uy áp bao trùm bốn phía, quét về phía chỗ Tần Hiên, còn kèm theo tiếng hét của Trần Viễn: “Tần Hiên, ngươi không nể tình nghĩa đồng môn sư huynh đệ, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết hậu quả của việc đắc tội Vạn Trận Phong ta!”
“Thiên phẩm bảo khí?”
Tần Hiên nhìn chăm chú, nhìn thấy bảo khí trong tay Trần Viễn, chợt lắc đầu.
Thật là quá kém rồi!
Lúc ở hội đấu giá Dao Sơn, có một thanh thiên phẩm bảo khí liệt địa thương đặt ngay trước mắt hắn, hắn còn không thèm để vào mắt.
Bởi vì không đáng.
“Cho ta trấn áp!”
Tần Hiên một tay nhấc tiểu tháp lên, tiện tay ném ra ngoài.
Hoang Cổ Trấn Ngục Tháp hóa thành một tòa núi lớn vạn trượng, phong hỏa đại thế, khi va chạm với đỉnh cấp thánh khí này, trong nháy mắt hóa thành tro tàn.
Ầm ——
Hoang Cổ Trấn Ngục Tháp không chút trở ngại nào rơi xuống, ném mặt đất thành một cái hố sâu, trở lại lòng bàn tay của Tần Hiên, trong hố sâu, chỉ còn lại Trần Viễn nằm tê liệt như chó chết.
“Ở trước mặt ta, ngươi làm màu làm mè cái gì?” Tần Hiên chán ghét nhìn Trần Viễn một cái, vung roi thần, không ngừng quất xuống.
Ba ba ba!
Trần Viễn đã hôn mê, nhưng bị roi thần quất khiến thần kinh phản xạ, lại gắng gượng tỉnh lại.
Trần Viễn kinh hồn bạt vía, nhìn chằm chằm Tần Hiên, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể nghiền nát hắn thành tro.
Nhưng bây giờ hắn làm không được, chỉ có thể nén giận: “Tần Hiên, tội danh kháng lệnh bất tuân ngươi đã xử rồi, còn muốn như thế nào nữa?”
Tần Hiên vẫy tay, nguyên lực kéo Hứa Kiều lên, đi tới trước mặt Trần Viễn, thong thả nói: “Bây giờ, chính chủ lên sân khấu!”
Hứa Kiều thấy Trần Viễn, hai mắt đỏ ngầu nhìn nhau, mất khống chế nói: “Gian tặc, ngươi cướp đoạt thân thể của ta.”
“Còn tàn sát cả nhà Liệt Dương Tông của ta.”
“Ngươi không phải người, ngươi đáng bị băm thây vạn đoạn, đánh vào tận Địa Ngục!”
Trần Viễn im lặng.
Sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước hắn nên giết luôn cả Hứa Kiều.
Hối hận cũng muộn rồi.
Hắn nhìn về phía Tần Hiên, chết cũng không chịu thừa nhận: “Đây là vu khống, ta chưa bao giờ đến Liệt Dương Tông, càng không quen con mụ điên này!”
Các đệ tử của thánh địa Dao Trì đối với Tần Hiên đều âm thầm giơ ngón tay cái lên:
“Dám nghĩ dám làm, đúng là không hổ là kẻ dám đối đầu với phủ Tần Vương!”
“Ngoài dự liệu của ta, ngay cả Trần Viễn hắn cũng dám công khai hành hình, bất quá đến đây là đủ rồi.”
“Đắc tội một phủ Tần Vương đã đủ kinh hồn bạt vía, lại thêm Trần gia, Tần Hiên về sau bước chân ra khỏi thánh địa Dao Trì cũng phải lo sợ bị Thánh Nhân vô ý dẫm chết.”
“Vừa giữ gìn được danh dự của Lôi Ngục Phong, vừa chứng minh cho mình, tiếp tục ép hỏi nữa, chính là kết tử thù với Trần gia, ai có chút đầu óc, cũng nên giả vờ hồ đồ.”
Đám đệ tử thánh địa Dao Trì cảm thấy Tần Hiên không ngốc.
Đã thay Hứa Kiều hả giận, cũng làm hết phận sự rồi.
Tiếp tục truy cứu nữa, sẽ gây họa vô tận.
Dù sao bọn họ cũng không có can đảm đó.
Ngay cả Thánh Nhân Lôi Ngục Phong gặp phải chuyện này, cũng sẽ chọn cách bỏ qua.
Bọn họ còn không bằng Thánh Nhân, làm sao có thể không sợ cường quyền?
Tần Hiên thu hết những lời bàn tán vào tai, khóe miệng nhếch lên nụ cười đầy ẩn ý, nhìn Trần Viễn nói: “Ngươi nói mình không làm!”
Lại liếc Hứa Kiều: “Ngươi nói hắn làm, còn có cả con.”
“Vậy thì dễ làm rồi, chỉ cần nghiệm chứng huyết thống, một chút là biết.”
“Nếu tông chủ nữ nhi của Liệt Dương Tông vu khống đệ tử chân truyền của thánh địa Dao Trì ta, ta thân là đệ tử chân truyền, có trách nhiệm giữ gìn uy nghiêm của thánh địa, trước mặt mọi người trấn sát, nhưng nếu đệ tử thánh địa ta làm chuyện sai trái, ức hiếp phụ nữ, theo thiết luật của thánh địa, phải từ bỏ thân phận đệ tử, phế bỏ tất cả công pháp đã học ở thánh địa!”
Trần Viễn kinh hãi, thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tần Hiên, tức giận nói: “Ta không nghiệm!”
Tần Hiên lạnh lùng: “Bây giờ là ta muốn nghiệm, không hỏi ngươi có đồng ý hay không!”
Chỉ có kẻ gây chuyện là Trần Viễn, không hề có chút dấu hiệu nào xuất hiện.
Thanh Ninh kinh ngạc nói: “Tần Hiên, đừng gọi nữa, nhỡ Trần Viễn thật đến thì chúng ta không xuống đài được đâu.”
Bối cảnh của Trần Viễn không hề tầm thường, những mối quan hệ của hắn, ngay cả Thánh Nhân cũng chọn cách làm ngơ.
Việc La Tâm Di để Tần Hiên ra mặt chính là cố ý làm bẽ mặt hắn, hoặc là có ý đồ hãm hại.
Xử lý Trần Viễn sẽ dẫn tới trả thù. Không xử lý Trần Viễn, để sự việc ầm ĩ, lại sẽ mất thanh danh.
Phương châm của Tần Hiên chỉ một mực nghe lời khuyên: “Được, vậy ta không gọi nữa.”
Hắn vỗ vai Thanh Ninh, nói: “Vậy ngươi gọi thay ta.”
“Ta?”
Thanh Ninh chỉ vào chóp mũi nhỏ xinh của mình, vẻ mặt như thể được giao nhiệm vụ trừ khử đoàn Đường Tăng trên đường đi lấy kinh, kinh ngạc xen lẫn khó tin, lại mang theo chút mờ mịt.
Tần Hiên gật đầu, đưa ánh mắt cổ vũ: “Đều là người một nhà, ngươi gọi Trần Viễn đến thay ta là chuyện đương nhiên.”
Thanh Ninh vốn trước đây lén tự nhủ, nghe thấy câu này, đôi mắt đẹp khựng lại.
Người một nhà!
Chuyện đương nhiên?
Tần Hiên coi nàng là người nhà, một lời thỉnh cầu nhỏ bé, nàng Thanh Ninh làm sao có thể cự tuyệt?
Thanh Ninh một tay chống hông, hướng phía thánh địa Dao Trì lớn tiếng mắng chửi: “Trần Viễn, ngươi cút ra đây cho ta!”
“Ngươi cái thứ mất hết lương tâm, ở ngoài bắt nạt con gái của tông chủ môn phái nhỏ, dám làm không dám nhận sao?”
“Chỉ làm bẽ mặt thánh địa Dao Trì, lúc trước nhận ngươi vào Dao Trì, thật đúng là mắt của thánh địa Dao Trì đã bị mù.”
“Ngươi có bản lĩnh giết người thì có bản lĩnh thừa nhận đi!”
Âm thanh mềm mại, lời nói sắc bén liên hồi.
Cho dù Trần Viễn đang bế quan ở Vạn Trận Phong, cũng không nhịn được sự chỉ mặt gọi tên sỉ nhục như vậy.
Hắn xuất hiện với một thân áo bào trắng, phong độ nhẹ nhàng.
Áo bào trắng cùng quạt trắng, rất có phong thái “mặt như ngọc của công tử trên đường, không ai sánh kịp”.
Hắn nhìn chằm chằm Thanh Ninh, tức giận nói: “Sư muội Thanh Ninh, ta nể tình ngươi là con gái của trưởng lão Thanh Tâm, cố ý đến muộn, chính là muốn cho ngươi suy nghĩ thật kỹ, đừng trở thành con dao trong tay kẻ khác.”
“Kết quả ngươi ngu xuẩn, khăng khăng muốn đối đầu với ta?”
Chỉ cần có đầu óc, đều biết tông môn của Hứa Kiều giờ đã bị diệt, không có chút thế lực nào.
Đừng nói chuyện hắn đồ sát Liệt Dương Tông ngoại trừ Hứa Kiều ra không ai biết.
Coi như mọi người đều biết, thì thế nào?
Ai sẽ nguyện ý vì một Hứa Kiều mà ra mặt, đắc tội với Trần gia chi tử như hắn?
Thanh Ninh nuốt nước bọt, do dự, quay đầu nhìn về phía Tần Hiên.
Vút ——
Một đạo roi dài, kéo dài ra trăm trượng.
Xen lẫn lôi điện chi lực, đột nhiên quất về phía Trần Viễn.
Một roi trúng đích, áo bào trắng nổ tung, da thịt trắng nõn bị đánh roi rách da tróc thịt, vết thương sâu hoắm, lôi điện chảy lan, cháy đen một mảng.
Trần Viễn trợn mắt, hai mắt đỏ ngầu, trừng về phía Tần Hiên, giận dữ hét: “Tần Hiên, ngươi dám đánh ta? Cũng là đệ tử chân truyền, ngươi có lý do gì ra tay với ta?!”
Hắn là đệ tử chân truyền, lại là con trai của Trần gia, lúc xuất hiện ở thánh địa Dao Trì, cũng nghĩ lấy thế đè người.
Còn Tần Hiên thì sao?
Ra tay chính là quất hắn một roi, quả thật ngông cuồng đến cực điểm!
Tần Hiên cầm roi thần trong tay, mặt không đổi sắc: “Cây roi này là do phong chủ ban tặng, có thể thay phong chủ chấp pháp, Thánh Nhân cũng đánh được!”
“Đừng nói ngươi chỉ là đệ tử chân truyền nhỏ nhoi, cho dù ngươi là Thánh Nhân cao quý, nghe được Lôi Ngục Phong triệu hồi không về, cũng có thể định ngươi tội danh kháng mệnh bất tuân.”
“Chuyện khác tạm thời không nói, tội kháng mệnh bất tuân, trước hết ta đánh ngươi mười roi!”
Roi thần trong tay Tần Hiên điều khiển linh hoạt như cánh tay, chỉ đâu đánh đó.
Ba roi xuống, áo bào trắng của Trần Viễn tan nát, toàn thân máu thịt be bét, không còn nửa điểm phong độ nhẹ nhàng.
Những người xung quanh thấy vậy đều hít một ngụm khí lạnh.
“Trần Viễn là đệ tử chân truyền của Vạn Trận Phong, được thủ tịch đệ tử Tử Diên sư tỷ che chở.”
“Không chỉ có Thánh Nhân sư tôn, còn có bối cảnh ở tử Dương đế đô, Tần Hiên thật sự là không kiêng nể gì cả!”
“Có tội thì hắn dám trị thật.”
“Có roi thần, hắn dám rút thật!”
Trước mặt bao người, Trần Viễn chật vật không chịu nổi, hắn giận tím mặt, toàn thân rung động.
Khí tức đỉnh phong của Âm Dương Cảnh bốc lên trời.
Một cây thiên phẩm bảo khí hỏa vân phiến, nằm trong lòng bàn tay, biến thành một chiếc lá chuối tây khổng lồ.
Đột nhiên vung lên, phong vân biến ảo.
Lửa dữ ngùn ngụt, cuồng phong gào thét.
Gió thổi bùng lửa!
Lửa ngập trời, uy áp bao trùm bốn phía, quét về phía chỗ Tần Hiên, còn kèm theo tiếng hét của Trần Viễn: “Tần Hiên, ngươi không nể tình nghĩa đồng môn sư huynh đệ, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết hậu quả của việc đắc tội Vạn Trận Phong ta!”
“Thiên phẩm bảo khí?”
Tần Hiên nhìn chăm chú, nhìn thấy bảo khí trong tay Trần Viễn, chợt lắc đầu.
Thật là quá kém rồi!
Lúc ở hội đấu giá Dao Sơn, có một thanh thiên phẩm bảo khí liệt địa thương đặt ngay trước mắt hắn, hắn còn không thèm để vào mắt.
Bởi vì không đáng.
“Cho ta trấn áp!”
Tần Hiên một tay nhấc tiểu tháp lên, tiện tay ném ra ngoài.
Hoang Cổ Trấn Ngục Tháp hóa thành một tòa núi lớn vạn trượng, phong hỏa đại thế, khi va chạm với đỉnh cấp thánh khí này, trong nháy mắt hóa thành tro tàn.
Ầm ——
Hoang Cổ Trấn Ngục Tháp không chút trở ngại nào rơi xuống, ném mặt đất thành một cái hố sâu, trở lại lòng bàn tay của Tần Hiên, trong hố sâu, chỉ còn lại Trần Viễn nằm tê liệt như chó chết.
“Ở trước mặt ta, ngươi làm màu làm mè cái gì?” Tần Hiên chán ghét nhìn Trần Viễn một cái, vung roi thần, không ngừng quất xuống.
Ba ba ba!
Trần Viễn đã hôn mê, nhưng bị roi thần quất khiến thần kinh phản xạ, lại gắng gượng tỉnh lại.
Trần Viễn kinh hồn bạt vía, nhìn chằm chằm Tần Hiên, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể nghiền nát hắn thành tro.
Nhưng bây giờ hắn làm không được, chỉ có thể nén giận: “Tần Hiên, tội danh kháng lệnh bất tuân ngươi đã xử rồi, còn muốn như thế nào nữa?”
Tần Hiên vẫy tay, nguyên lực kéo Hứa Kiều lên, đi tới trước mặt Trần Viễn, thong thả nói: “Bây giờ, chính chủ lên sân khấu!”
Hứa Kiều thấy Trần Viễn, hai mắt đỏ ngầu nhìn nhau, mất khống chế nói: “Gian tặc, ngươi cướp đoạt thân thể của ta.”
“Còn tàn sát cả nhà Liệt Dương Tông của ta.”
“Ngươi không phải người, ngươi đáng bị băm thây vạn đoạn, đánh vào tận Địa Ngục!”
Trần Viễn im lặng.
Sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước hắn nên giết luôn cả Hứa Kiều.
Hối hận cũng muộn rồi.
Hắn nhìn về phía Tần Hiên, chết cũng không chịu thừa nhận: “Đây là vu khống, ta chưa bao giờ đến Liệt Dương Tông, càng không quen con mụ điên này!”
Các đệ tử của thánh địa Dao Trì đối với Tần Hiên đều âm thầm giơ ngón tay cái lên:
“Dám nghĩ dám làm, đúng là không hổ là kẻ dám đối đầu với phủ Tần Vương!”
“Ngoài dự liệu của ta, ngay cả Trần Viễn hắn cũng dám công khai hành hình, bất quá đến đây là đủ rồi.”
“Đắc tội một phủ Tần Vương đã đủ kinh hồn bạt vía, lại thêm Trần gia, Tần Hiên về sau bước chân ra khỏi thánh địa Dao Trì cũng phải lo sợ bị Thánh Nhân vô ý dẫm chết.”
“Vừa giữ gìn được danh dự của Lôi Ngục Phong, vừa chứng minh cho mình, tiếp tục ép hỏi nữa, chính là kết tử thù với Trần gia, ai có chút đầu óc, cũng nên giả vờ hồ đồ.”
Đám đệ tử thánh địa Dao Trì cảm thấy Tần Hiên không ngốc.
Đã thay Hứa Kiều hả giận, cũng làm hết phận sự rồi.
Tiếp tục truy cứu nữa, sẽ gây họa vô tận.
Dù sao bọn họ cũng không có can đảm đó.
Ngay cả Thánh Nhân Lôi Ngục Phong gặp phải chuyện này, cũng sẽ chọn cách bỏ qua.
Bọn họ còn không bằng Thánh Nhân, làm sao có thể không sợ cường quyền?
Tần Hiên thu hết những lời bàn tán vào tai, khóe miệng nhếch lên nụ cười đầy ẩn ý, nhìn Trần Viễn nói: “Ngươi nói mình không làm!”
Lại liếc Hứa Kiều: “Ngươi nói hắn làm, còn có cả con.”
“Vậy thì dễ làm rồi, chỉ cần nghiệm chứng huyết thống, một chút là biết.”
“Nếu tông chủ nữ nhi của Liệt Dương Tông vu khống đệ tử chân truyền của thánh địa Dao Trì ta, ta thân là đệ tử chân truyền, có trách nhiệm giữ gìn uy nghiêm của thánh địa, trước mặt mọi người trấn sát, nhưng nếu đệ tử thánh địa ta làm chuyện sai trái, ức hiếp phụ nữ, theo thiết luật của thánh địa, phải từ bỏ thân phận đệ tử, phế bỏ tất cả công pháp đã học ở thánh địa!”
Trần Viễn kinh hãi, thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tần Hiên, tức giận nói: “Ta không nghiệm!”
Tần Hiên lạnh lùng: “Bây giờ là ta muốn nghiệm, không hỏi ngươi có đồng ý hay không!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận