Bức Ta Tróc Cốt Đoạn Thân, Giờ Lại Khóc Cầu Ta Trở Về?

Chương 254: Phong phú thu hoạch, rộng lượng đan dược!

Chương 254: Thu hoạch phong phú, đan dược dồi dào! “Đây là U Minh chi khí!” “Là Minh Nguyệt Nữ Hoàng!” “Nàng đã sớm ngấm ngầm bày t·h·ủ ·đ·o·ạ·n!” “Lúc trước không ra tay, là để dẫn ta vào tròng, thừa cơ này bắt s·ố·n·g ta?!” Mặc Thiên Cổ kinh hãi tột độ, vẻ mặt lộ rõ sự sợ hãi. Chỉ trong chốc lát, hắn đã n·h·ậ·n ra sự phi phàm của U Minh chi khí. Nào có như lời đồn, Minh Nguyệt Nữ Hoàng bị hạn chế, khó mà liên tục đại chiến? U Minh chi khí này rõ ràng càng cường thịnh, so với Tử Dương Đại Đế mà hắn từng biết, cũng không hề kém cạnh chút nào! Ai nói Minh Nguyệt Nữ Hoàng bị giam cầm? Rõ ràng đây chỉ là lời đồn. Một cái hố lớn! Minh Nguyệt Nữ Hoàng đang giăng bẫy, dụ hắn đến! Nhưng khi Mặc Thiên Cổ kịp phản ứng thì đã quá muộn. T·h·ủ ·đ·o·ạ·n của Minh Nguyệt Nữ Hoàng, há lại một kẻ vội vàng vượt giới như Mặc Thiên Cổ có thể cản lại? U Minh chi khí tàn phá bừa bãi, vốn đã mai phục từ lâu, một khi n·ổ tung, ngàn vạn sợi tơ đã trói chặt Mặc Thiên Cổ như một con nhộng. Dù hắn là Đan Đế! Dù hắn có thực lực Chuẩn Đế cảnh hậu kỳ! Dù át chủ bài nhiều vô kể, đều vô dụng. Bị bao bọc thành con nhộng, Mặc Thiên Cổ ngay cả nói cũng không thể, chỉ có thể lộ vẻ hoảng sợ, hóa thành một vệt sáng, b·ắn thẳng vào Hoang Cổ Trấn Ngục Tháp. Trước mắt mọi người, Hoang Cổ Trấn Ngục Tháp của Tần Hiên sinh ra lực thôn phệ. Trong chớp mắt, đem Đan Đế duy nhất của Tử Dương Đế Quốc thu vào trong tháp nhỏ. Ở phía xa, các thế gia đại tộc của Minh Nguyệt Hoàng Triều vẫn luôn dõi theo tình hình, khi nhìn thấy cảnh tượng này thì đều kinh hãi. “Tháp nhỏ đáng sợ! Tháp này không chỉ từng giúp Tần Hiên hủy diệt Bổ Thiên thánh địa có Chuẩn Đế, mà giờ còn có thể khi Mặc Thiên Cổ đáp lời, đem Đan Đế này cũng thu vào trong tháp!” “Lúc trước Minh Vương Phủ xuất hiện kỳ quan thôn phệ Thiên Địa Nguyên khí trong phạm vi mấy trăm dặm, nhất định là do tiểu tháp này tiến cấp!” “Nếu không sinh ra dị tượng trời đất, tháp nhỏ này của Tần Hiên, e rằng đã tấn thăng lên hàng đế khí rồi.” “Dù không phải đế khí, tháp nhỏ này trong số Chuẩn Đế khí cũng là hàng nổi bật, hiếm có khó tìm!” “Lần này Vong Tình Cung và Mặc Thiên Cổ bị bắt, công đầu là của Tần Hiên, đáng tiếc là Nữ Hoàng bệ hạ không biết tình hình thế nào, đám người ngấp nghé bảo tọa kia lại càng rục rịch, xem Tần Hiên như cái đinh trong mắt, cái gai trong t·h·ị·t!” “Có vẻ như Minh Nguyệt Nữ Hoàng đã cứu Tần Hiên một m·ạ·n·g từ tay Tử Dương Đại Đế, nhưng kỳ thực, tình cảnh của hắn tại Minh Nguyệt Hoàng Triều lại càng khó khăn.” “Hắn là quân tốt, là con ngựa pháo của Minh Nguyệt Nữ Hoàng, khi nữ hoàng g·ặp n·ạ·n, tất cả mọi người chắc chắn sẽ ra tay với Tần Hiên trước tiên!” Các thế gia đại tộc kinh ngạc, trong kết giới, Lạc Tiên Tiên tận mắt nhìn thấy Mặc Thiên Cổ bị hút vào Hoang Cổ Trấn Ngục Tháp, càng thêm ngỡ ngàng. Cô ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, như con rối bị giật dây, cử động trở nên c·ứ·n·g ngắc. “Sao có thể như vậy?” “Tần Hiên chỉ mới Chuẩn Thánh cảnh! Tháp nhỏ kia nhiều nhất chỉ là Chuẩn Đế khí! Sao có thể khiến cho Mặc Thiên Cổ, Chuẩn Đế cảnh hậu kỳ, không hề có lực phản kháng?” “Chẳng lẽ tháp nhỏ này có hiệu ứng kỳ lạ, chỉ cần người nào đáp lời thì sẽ bị quy tắc trói buộc, bị hút vào trong tháp?” Tất cả những gì đang xảy ra giống như chuyện trên trời, khó mà tin nổi. Lạc Tiên Tiên còn hoài nghi, liệu có phải Minh Nguyệt Nữ Hoàng đã ngấm ngầm ra tay mới bắt được Mặc Thiên Cổ. Thế nhưng, cô chưa từng cảm thấy nữ hoàng xuất thủ dù chỉ một chút dấu vết. Mà kẻ làm được điều không thể tin này, lại là Tần Hiên! Chỉ cần những điều khó tin đó liên quan đến Tần Hiên, thì dường như tất cả lại trở nên hợp lý. Tần Hiên làm ra quá nhiều chuyện không thể tưởng tượng, nhiều đến nỗi những người nghe đến cũng phải c·h·ế·t lặng. Chỉ cần liên quan đến Tần Hiên thì mọi thứ dường như đều kỳ lạ cả. Lạc Tiên Tiên dụi mắt, muốn nhìn rõ nội tình của Tần Hiên trên trời. Ai ngờ, Tần Hiên cảm nhận được ánh mắt nóng rực kia, quay đầu lại, khóe miệng nở nụ cười rạng rỡ nói: “Tiểu Lạc, về Minh Vương Phủ chuẩn bị nước ấm cho ta, việc ở đây xong, đích thân ngươi rửa chân cho ta.” Mục Tiên Tiên há hốc mồm, muốn nói gì đó, nhưng lời đến cổ họng lại nghẹn lại. Trong lòng cô chỉ có một ý nghĩ. Xong rồi! Mình đã mắc bẫy của Tần Hiên. Mình bị Tần Hiên bán đứng mà còn đang phải còng lưng làm việc cho hắn. Điều quan trọng là Tần Hiên còn biết cả tên họ của cô, có lẽ đã đoán ra thân ph·ậ·n của cô. Chưa kể, cô không muốn thất tín với người, bội ước trước mặt người ta. Mà dù cô có bội ước, có bỏ chạy thì e là cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của Tần Hiên. Chẳng lẽ Lạc Tiên Tiên cô, ở cái Minh Nguyệt Hoàng Thành này lại rơi vào cảnh nô tỳ sao? “Vẫn rất biết giữ lời, không bỏ chạy ngay.” Tần Hiên thu ánh mắt từ Lạc Tiên Tiên, không mấy lo lắng, liền đưa ý thức vào Hoang Cổ Trấn Ngục Tháp, ném Mặc Thiên Cổ đang gào thét vào thần ma giới, trấn áp tại chỗ, không thèm quan tâm. Trong Hoang Cổ Trấn Ngục Tháp, đừng nói chỉ một Chuẩn Đế như Mặc Thiên Cổ. Dù là Đại Đế đến, hắn cũng có thể đ·á·n·h một trận! Chỉ là Chuẩn Đế thì trở bàn tay có thể trấn áp. Lãnh Ly cảm thấy phiền phức, bưng bít tiếng gầm thét của Mặc Thiên Cổ trong thần ma giới, cau mày, trong mắt đỏ ngầu lộ rõ vẻ hoài nghi thầm nói: “Hoang Cổ Trấn Ngục Tháp, hẳn là không có năng lực hút Mặc Thiên Cổ, lúc nãy, có người đã ngầm giúp ngươi sao?” Dù cảnh giới của cô, cũng không nhìn thấu chuyện gì đã xảy ra. Người nọ ra tay quá kín kẽ, tính bí m·ậ·t quá cao. Nếu không phải cô là khí linh bẩm sinh của tháp nhỏ, biết tháp nhỏ không có năng lực này. Nếu không thì cô cũng bị l·ừ·a rồi. Tần Hiên gật đầu, không giấu diếm: “Đương nhiên là Minh Nguyệt Nữ Hoàng, lần này, nàng bảo ta hộ tống Ninh Uyển Nhi trấn áp Vong Tình Cung, cũng là để, mượn danh tiếng của ta, uy h·i·ế·p các cường giả Chuẩn Đế, củng cố lại lời đồn tình cảnh khó khăn của nàng!” Đến nước này, hắn sớm đã nhìn thấu tâm tư của Minh Nguyệt Nữ Hoàng. Tất cả đều do nàng bày ra. Ngay cả một kẻ phản diện như hắn cũng chỉ là người trong cuộc. Mà lại, không thể không ra tay, để giúp Minh Nguyệt Nữ Hoàng diễn cho trọn vẹn. Lãnh Ly tức giận hừ lạnh nói: “Cô ta đúng là tâm cơ quá âm đ·ộ·c, không tiếc hi sinh một Chuẩn Đế, gây tổn thất lớn cho Huyết Vệ Minh Hoàng, cũng muốn dụ dỗ bọn phản tặc đang rục rịch.” “Để ngươi làm quân tốt, làm ngựa pháo, từ đó những người kia sẽ nhắm vào ngươi mà ra tay.” “Tình cảnh của ngươi tại Minh Nguyệt Hoàng Triều càng nguy hiểm, e rằng lúc nào cũng phải đề phòng, sẽ bị Chuẩn Đế á·m s·át!” Lãnh Ly thấy nực cười, trước kia ai ai cũng gọi cô là Đại Ma Đầu, g·iết người không chớp mắt. Nhưng so với người cầm quyền như Tử Dương Đại Đế và Minh Nguyệt Nữ Hoàng. Những lần g·i·ế·t c·h·ó·c của cô chẳng khác gì mấy trò trẻ con, không đáng nhắc đến. Xét về tâm cơ thì cô còn thuần lương hơn mấy người cầm quyền này không biết bao nhiêu lần! “Ở vị trí đó, nàng không g·i·ế·t người thì người sẽ g·i·ế·t nàng, không một lần g·i·ế·t đầu người rầm rộ, làm người sinh lòng e ngại, thì khó tránh sẽ ngồi không vững vị trí kia, từ không có binh nghĩa cũng không có tiền tài.” Tần Hiên ngược lại không thấy Minh Nguyệt Nữ Hoàng độc ác. Người không h·u·n·g ·á·c, không đứng vững được. Huống chi, Minh Nguyệt Nữ Hoàng còn phải suy xét đến Chu Trần. Muốn thay Chu Trần tiếp quản, dọn sạch hoàn vũ. Để những tên tặc tử đang rục rịch tiếp tục núp bóng âm thầm thì sẽ càng đâm rễ sai hệ, gây bất lợi rất lớn cho Chu Trần. Chi bằng dứt khoát một lần, chém g·i·ế·t cho đầu người lăn lóc, m·á·u chảy thành sông. Còn về tình cảnh của hắn ư? Cũng không khác mấy. Chuẩn Đế muốn g·i·ế·t hắn nhiều lắm, lại không quan tâm thêm mấy cường giả của Minh Nguyệt Hoàng Triều. Huống hồ, hắn đâu có phải loại cam chịu làm pháo hôi. Muốn để hắn ra mặt thì tất nhiên phải mang đến lợi ích. Vậy đó, một vị Đan Đế duy nhất của Minh Nguyệt Hoàng Triều và Tử Dương Đế Quốc đã bị trấn áp trong Hoang Cổ Trấn Ngục Tháp của hắn. Đan Đế này có thể liên tục cung cấp đan dược, lẽ nào lại có người mong chờ hắn thả ra? Như vậy chẳng phải vô lý sao? Ai dám cướp cỗ máy sản xuất đan dược của hắn, hắn sẽ cho một cái t·á·t mạnh vào mặt ngay. Trong ph·ế t·í·c·h, Ninh Uyển Nhi lảo đảo bước đến trước mặt Tần Hiên, trong đôi mắt đẹp có đau khổ và cũng có chút cảm kích lên tiếng: “Tần Hiên, lần này may nhờ có ngươi, nếu không ngươi kịp thời ra tay thì ta và Cố U hẳn là sẽ phải c·h·ế·t không nghi ngờ!” “Lần này trấn áp Vong Tình Cung, bắt được Mặc Thiên Cổ, ngươi xem như công đầu.” “Theo ta về hoàng cung, để nữ hoàng bệ hạ ban thưởng.” Nàng hao tâm tổn lực quá nhiều, thương vong của Huyết Vệ Minh Hoàng lại quá lớn, còn có một người bạn Chuẩn Đế cảnh vẫn lạc. Nàng còn bị trọng thương, cảm xúc vô cùng sa sút. “Ngươi bị thương rất nặng.” Tần Hiên đưa tay lên vai Ninh Uyển Nhi, xem xét thương thế bên trong của nàng, rồi lấy ra một viên đan dược, ôn tồn nói: “Đây là Tinh Thần Đan, là đan dược cấp Chuẩn Đế, chỉ cần ngươi uống vào thì có thể ngăn thương thế chuyển biến xấu trong thời gian ngắn, trong vòng ba ngày thương thế sẽ khỏi hẳn.” Đan dược này tự nhiên là lấy từ chỗ Mặc Thiên Cổ ra. Tần Hiên không rõ, nhưng hắn lại biết tất cả những hoạt động trong tâm lý của Mặc Thiên Cổ. Trong Hoang Cổ Trấn Ngục Tháp, không có gì có thể giấu được mắt hắn. Những thứ đồ tốt mà Mặc Thiên Cổ mang theo, giờ đều thuộc về hắn. Hắn muốn cho ai thì cho người đó, có Mặc Thiên Cổ ở đó thì như có một quyển sách hướng dẫn sử dụng vậy, hoàn toàn không lo lắng đến việc dùng đan dược không phù hợp. Ninh Uyển Nhi đang gỡ dây cột tóc trong miệng thơm ra, định buộc đuôi ngựa, rồi sẽ dẫn Tần Hiên vào cung yết kiến, thì thấy Tinh Thần Đan có những đường vân đan dược thập trọng, ngay cả động tác ngậm tóc cũng phải ngừng lại, dây cột tóc trong miệng, đều bay xa theo gió. Nàng nhìn chằm chằm vào Tinh Thần Đan trước mắt, trong đôi mắt đẹp ánh lên một vẻ khát vọng, nhưng vẫn lắc đầu từ chối: “Đan dược này quá quý giá, quá quý giá đến mức, ta không thể nhận!” Tần Hiên nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Ninh Uyển Nhi, ép Tinh Thần Đan vào lòng bàn tay nàng, liếc mắt nói: “Giữa ngươi và ta, còn bận tâm đến những chuyện này làm gì?” Chỉ là một viên đan thôi mà. Đưa một viên đi thì trong tiểu tháp còn hơn trăm viên nữa. Cho dù có đưa hết ra ngoài thì hắn cũng không đau lòng. Có Mặc Thiên Cổ luyện đan ở đây thì chẳng khác nào hắn có một dây chuyền sản xuất đan dược không giới hạn. Về sau còn sợ thiếu đan dược nữa sao? “Tấm thịnh tình này, ta ghi nhớ.” Ninh Uyển Nhi không để ý đến cái vuốt ve của Tần Hiên lên lòng bàn tay mình, cầm lấy Tinh Thần Đan, xoay tay lại đưa cho một vị Chuẩn Đế chỉ còn lại một nửa thân thể. Sau đó, để Cố U ở lại dọn dẹp chiến trường, thu thập t·h·i hài của Huyết Vệ Minh Hoàng. Còn nàng thì ra lệnh cho đám Trận p·h·áp Sư ở phía xa mở kết giới, rồi dẫn Tần Hiên, nhanh chóng bay về Minh Nguyệt Hoàng Đình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận