Bức Ta Tróc Cốt Đoạn Thân, Giờ Lại Khóc Cầu Ta Trở Về?

Chương 141: Nhớ thương lên phong hoa tuyệt đại thánh chủ

Chương 141: Nhớ thương lên vị thánh chủ tuyệt sắc khuynh thành Tại chủ phong Dao Trì, Tần Hiên không hề hay biết rằng lúc này, trong phòng ngủ của hắn, La Tâm Di và Mục Thanh Tuyết đã hiểu lầm. Đương nhiên, dù có biết, hắn cũng chẳng bận tâm. Mục tiêu của hắn là để đôi bạn khuê mật tình thâm nghĩa nặng này cùng nhau thẳng thắn đối diện. Lúc này mới chỉ là bắt đầu mà thôi, có đáng gì.
“Sư đệ ~” Tô Ấu Ngư mặc bộ váy ngắn hở ngực màu hồng nhạt tiến tới, trông tươi tắn chứ không lộng lẫy, sáng sủa mà không tầm thường, làm nổi bật lên đường cong yêu kiều nơi chiếc cổ trắng nõn, thông qua xương quai xanh long lanh, nhìn xuống chút nữa, chính là đôi gò bồng đào ngạo nghễ. Vẻ thanh tao ẩn chứa phong thái ung dung đoan trang. Chiếc eo thon khẽ lắc lư, khi đứng bên cạnh Tần Hiên, hương thơm ngào ngạt tỏa ra. Nàng bưng một chén trà thơm, đặt bên cạnh Tần Hiên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn nở nụ cười lấy lòng, khách sáo nói: “Mời sư đệ uống trà.”
Tần Hiên khẽ cau mày, không biết Tô Ấu Ngư đang ấp ủ mưu đồ gì. Sao tự nhiên lại khách khí thế này? Nhớ hồi ở bí cảnh Long Huyết, hắn và Tô Ấu Ngư xem như có chút khúc mắc. Hơn nữa, Trần Phàm và Tô Ấu Ngư lại cùng xuất thân từ Minh Nguyệt Hoàng Triều. Hắn đã ở thế nước với lửa với Trần Phàm. Tô Ấu Ngư dù không đối địch với hắn, ít nhất cũng không đến mức phải lấy lòng như vậy chứ? Chẳng lẽ lại đang nhịn để giở trò gì chăng?
Tô Ấu Ngư thấy Tần Hiên nhíu mày, trong lòng hẫng một nhịp, còn tưởng rằng mình đã đắc tội Tần Hiên chỗ nào, vội vàng giải thích: “Ta khinh suất, gọi ngươi là sư đệ, kì thực ở Dao Trì, người đạt đạo trước là sư, ngươi mạnh hơn ta, ta gọi ngươi là sư huynh mới phải.”
“Sư huynh Tần Hiên, hồi ở bí cảnh Long Huyết, hoàn toàn là do nhiệm vụ, mới phải tranh giành Long Tàng với các ngươi, bây giờ Long Tàng đã bị Long Thần đoạt mất, chúng ta không nên có hiềm khích nữa.”
“Tên Trần Phàm kia tuy cùng xuất thân Minh Nguyệt Hoàng Triều, nhưng hắn là kẻ tự đại cuồng ngạo, ta và hắn từ trước đến nay không đội trời chung!”
Tần Hiên bật cười, khóe miệng cong lên, “Quan hệ phủi sạch sẽ thế à?”
Tô Ấu Ngư nuốt một ngụm nước bọt, “Những gì ta nói đều là sự thật.”
Tần Hiên yêu nghiệt đến mức nào, nàng tận mắt chứng kiến. Đối đầu với Tần Hiên, khác gì tự tìm đến cái chết. Nếu để Tần Hiên để mắt tới, nàng ở Dao Trì Thánh Địa ngủ cũng không yên giấc, huống chi là còn phải đi đến cái nơi đế lạc quỷ bí khó lường kia.
Nói xong, Tô Ấu Ngư cảm nhận được khí tức thánh chủ, vội vàng hướng phía bóng hình tuyệt sắc khuynh thành từ từ tiến đến chắp tay, “Bái kiến sư tôn.”
Tần Hiên đứng dậy, nhìn vị thánh chủ lúc nào cũng bao phủ trong sương mù, kỳ quái lẩm bẩm: “Chẳng lẽ tầng sương mù quanh người thánh chủ là dị tượng trời sinh?”
Thánh chủ cười nhạt mở miệng: “Ngươi quản hơi bị rộng đấy.”
Tô Ấu Ngư vội vàng nịnh nọt Tần Hiên nói: “Đây là hóa thân của sư tôn, tầng sương mù này là do nàng cố ý.”
Thánh chủ Dao Trì hơi nhíu mày, liếc nhìn Tô Ấu Ngư. Tô Ấu Ngư như mắt mù vẫn cứ tiếp tục: “Sư tôn cũng bất đắc dĩ thôi, nàng dung nhan tuyệt thế, trước kia ngay cả Tử Dương Đại Đế cũng là một trong những kẻ theo đuổi, đã từng gây nên không ít cuộc chiến đẫm máu.”
“Từ sau chuyện đó, sư tôn không còn để lộ mặt thật nữa.”
“Là vì Dao Trì Thánh Địa, không muốn bị cuốn vào tranh đấu.”
Thánh chủ Dao Trì trừng mắt nhìn Tô Ấu Ngư một cái, ngữ khí cứng nhắc nói: “Không ai coi ngươi là người câm, nếu ngươi im lặng.”
Tô Ấu Ngư sờ mũi, cười ngây ngô. Nói ra, sư tôn cùng lắm mắng nàng một câu. Nhưng nếu không nói, Tần Hiên vẫn có hiềm khích với nàng, ai biết trong Đế Lạc chi địa, Tần Hiên có thể ngấm ngầm xử lý nàng hay không?
Tần Hiên xoa cằm, ngắm nghía bóng hình thánh chủ uyển chuyển yêu kiều trong sương mù, cảm khái: “Thật không ngờ, thánh chủ năm xưa lại có quá khứ ít ai biết đến vậy!”
“Rõ ràng có thể dựa vào nhan sắc, lại hết lần này đến lần khác dựa vào thực lực tạo nên một Dao Trì Thánh Địa rộng lớn hùng mạnh!”
Thánh chủ Dao Trì không để tâm, thản nhiên mở miệng nói: “Tần Hiên, lần này ngươi cùng Ấu Ngư đi Đế Lạc chi địa, nên nương tựa lẫn nhau, các đệ tử Dao Trì, ngươi nên quan tâm giúp đỡ.”
Nàng cong ngón búng ra, hai mảnh Hoàng Vũ, năm màu rực rỡ rơi vào tay Tần Hiên và Tô Ấu Ngư, mỗi người một mảnh.
“Đây là Chân Hoàng Vũ, sau khi bóp nát, sẽ sinh ra vết nứt không gian liên kết, sau khi tiến vào có thể tìm thấy đối phương trong nháy mắt.”
Trong ánh mắt thánh chủ Dao Trì hiện lên vẻ hồi ức, nhìn Tần Hiên, nói thẳng: “Trong Đế Lạc chi địa, tương truyền có Chân Hoàng Sào, nếu có cơ duyên, có thể mang về cho Dao Trì Thánh Địa.”
Câu này, là nàng nói với Tần Hiên. Về phần Tô Ấu Ngư, nàng không hề kỳ vọng gì. Gặp nguy hiểm, Tô Ấu Ngư chạy nhanh hơn ai hết. Muốn dựa vào Tô Ấu Ngư để có được Chân Hoàng Sào ư? Vậy thì nàng còn ngu hơn cả việc sắp xếp Tô Ấu Ngư đến Dao Trì cướp đoạt thuần chất hoàng viêm của Minh Nguyệt nữ hoàng!
Tần Hiên nghi hoặc nói thầm: “Chân Hoàng Sào?”
Tô Ấu Ngư vội vàng giải thích theo: “Trong truyền thuyết, đó là tổ chim phượng hoàng ấp trứng, lớn hơn cả tổ chim thông thường.”
“Sư tôn không phải tu luyện «Hoàng Phượng Bảo Thuật» sao? Chắc chắn là đang gặp khó khăn, ở trong tổ chim tu luyện, có thể cảm ngộ được chân hoàng, làm sâu sắc lý giải đối với bảo thuật, một bước đột phá bình cảnh.”
Sắc mặt Thánh chủ Dao Trì khẽ động, Chân Hoàng Vũ trong tay Tô Ấu Ngư biến mất. Tô Ấu Ngư thấy vậy, hoảng sợ tột độ, ngã phịch xuống đất. Chẳng bận tâm gì đến bộ váy ngắn tao nhã trên người, ôm lấy đùi ngọc của thánh chủ, gào khóc: “Sư tôn, đồ nhi biết lỗi rồi, đồ nhi xin hứa từ nay về sau sẽ không nhiều lời nữa, cầu xin người, trả Hoàng Vũ cho đồ nhi đi. Đồ nhi chỉ là phế vật Thiên Nhân cảnh, ngoài chiếc Minh Hoàng Chung chỉ được cái vẻ ngoài, vào Đế Lạc chi địa thì chẳng khác gì dê chờ thịt, không có Chân Hoàng Vũ, không có sư huynh Tần Hiên che chở, con đường phía trước chỉ toàn tử vong a! Sư tôn ~ sư tôn ~”
Thánh chủ Dao Trì giận đến mức chỉ muốn đập nát sắt không thành thép, ném trả Chân Hoàng Vũ: “Nhìn bộ dạng bây giờ của ngươi mà xem, còn có nửa điểm khí độ Thánh Nữ hay không?”
Tô Ấu Ngư cẩn thận nắm chặt Chân Hoàng Vũ, lau nước mắt, nhỏ giọng lầu bầu: “Khí độ thì có gì quan trọng bằng tính mạng nhỏ bé chứ?!” Nàng vỗ vỗ váy, đứng dậy, tiến đến bên tai Tần Hiên, nhỏ giọng nói thầm: “Sư tôn miệng cứng lòng mềm, chỉ cần làm trò đáng thương một chút là được hưởng lợi ngay thôi.”
Tần Hiên hiểu ý, đẩy Tô Ấu Ngư ra, vội vàng làm ra vẻ đau khổ, mở miệng nói: “Thánh chủ, ta mang trên mình nguyền rủa của Trùng Đồng Nữ, mạng chẳng còn dài, Đế Lạc chi địa đầy rẫy nguy hiểm, ta không muốn một mình mạo hiểm a.”
Thánh chủ Dao Trì nheo mắt, hung hăng trừng mắt nhìn Tô Ấu Ngư. Khiến Tô Ấu Ngư bên cạnh vội vàng cúi đầu nghịch ngón tay ngọc, trông chẳng khác gì một đứa ngốc không biết gì. Chậm rãi dời mắt nhìn về phía Tần Hiên, nàng trầm giọng mở miệng: “Ngươi thật sự không muốn tiến vào Đế Lạc chi địa?”
Người khác không biết, nhưng sao nàng không rõ tâm tư của Tần Hiên được chứ? «Hoàng Phượng Bảo Thuật» chỉ trong một ngày ngắn ngủi, hắn đã nhập môn, thiên tư như vậy, đến cả nàng là vị thánh chủ cũng chưa từng nghe thấy. Loại bảo thuật này, nếu tu luyện đến cảnh giới tối cao, đủ để niết bàn trùng sinh. Chẳng lẽ chỉ một nguyền rủa của Trùng Đồng Nữ là đã cản được bước chân của hắn? Nàng còn đã tuyên bố, trong Đế Lạc chi địa có dấu tích của Chân Hoàng Sào. Chân Hoàng Sào có lợi rất lớn với việc tu luyện «Hoàng Phượng Bảo Thuật». Ý tứ này, chẳng lẽ còn chưa đủ rõ ràng sao?
“Ngươi muốn phần thưởng đến mức nào?” Thánh chủ Dao Trì ánh mắt trong trẻo nhìn chằm chằm Tần Hiên.
Tần Hiên tự mình lên tiếng: “Kẻ địch của Đế Lạc chi địa, cùng Dao Trì Thánh Địa, đâu đâu cũng có, một mình ta đã chẳng khác nào thân lâm ngục tù, huống chi, còn phải chăm sóc một đám sư đệ sư muội, áp lực quá lớn, tựa như ngọn núi lớn đè lên người khiến ta không thở nổi.”
“Trừ phi……”
Thánh chủ Dao Trì hỏi lại: “Trừ phi cái gì?”
“Trừ phi sau khi ta trở về, thánh chủ bằng lòng để ta chiêm ngưỡng chân dung.” Tần Hiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vị thánh chủ Dao Trì trong sương mù.
Đã là nam nhân. Sao không háo sắc cho được? Hắn lại vô cùng tò mò, vị thánh chủ Dao Trì có thể làm đến Đại Đế phải mê đắm điên đảo này, rốt cuộc là mỹ lệ khuynh thành đến mức nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận