Bức Ta Tróc Cốt Đoạn Thân, Giờ Lại Khóc Cầu Ta Trở Về?
Chương 234: Tô Ấu Ngư: Dũng cảm một lần, lần sau không dám
Chương 234: Tô Ấu Ngư: Dũng cảm một lần, lần sau không dám
Trên đường phố Hoàng Thành Minh Nguyệt, người người nhốn nháo, xôn xao dừng chân quan sát. Tại chỗ những người đi đường này, ánh mắt đều tập trung vào một chỗ. Ba bóng hình tuyệt mỹ, dáng vẻ uyển chuyển, phiêu dật tinh tế của ba nữ tử, đi lại giữa đám đông, hương thơm lan tỏa khắp nơi.
“Nếu có thể cùng những mỹ nữ bậc này làm phu thê, dù phải sống ít đi hai trăm năm, ta cũng cam nguyện!”
“Ngươi chỉ muốn rắm mà ăn thôi, mỹ nữ thế này chỉ có trên trời, dưới trần gian làm sao có mấy lần nghe được!”
“Mấy năm trước, khi quý phi đi tuần, ta ngẫu nhiên liếc thấy một chút cũng không sánh được một người trong ba nàng này.”
“Ta thấy ba người này lai lịch bất phàm, chắc chắn thân phận vô cùng tôn quý!”
“…”
Những người đi đường dừng chân, châu đầu ghé tai, bàn tán về thân phận ba nữ. Ánh mắt si mê, có ở khắp mọi nơi. Nếu không phải quanh thân ba nữ có khí tức cường giả mơ hồ, có lẽ đã có những kẻ háo sắc tiến lên bắt chuyện rồi.
“Sư tỷ, người Minh Nguyệt Hoàng Triều các ngươi, sao ai cũng có ánh mắt thèm thuồng như chưa từng thấy phụ nữ thế kia, cứ như muốn nuốt sống chúng ta vậy.”
“Hơn nữa, chẳng phải sư tỷ là Lão Lục trong Minh Nguyệt Thất Châu sao? Thân phận cao quý, lại được nhiều người biết đến, sao trong đám người này chẳng ai nhận ra tỷ vậy?”
“Chẳng lẽ do tỷ nhát gan, ở ngay địa bàn của mình mà cũng suốt ngày trốn đông trốn tây, không dám gặp ai sao?”
Ba người đang đi trên đường lớn Hoàng Thành, không ai khác chính là La Tâm Di, Mục Thanh Tuyết và Tô Ấu Ngư! Cả ba người đều vì Tần Hiên mà đến, lại có cùng chung mục đích. Đồng môn cùng nhau, trên đường kết bạn đi theo, cũng là chuyện thường tình.
La Tâm Di nhìn những người qua đường xung quanh, với ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống ba người bọn nàng, không khỏi trêu chọc Tô Ấu Ngư. Mất mặt! Thật quá mất mặt! Đổi lại là người bình thường, không chỉ là Thánh Nữ Dao Trì Thánh Địa cao quý, mà còn là Lão Lục của Minh Nguyệt Thất Châu tiếng tăm lừng lẫy. Trở về, không nói là có nghi thức chào đón long trọng đến đâu, ít nhất khi đi trên đường cũng có một số người nhận ra, đồng thời ngưỡng mộ, vô cùng hâm mộ. Tô Ấu Ngư lại khác, đi trên đường, một người không nhận ra coi như xong, lại còn có một đám người ngấp nghé nhan sắc của nàng. Những danh tiếng mang trên mình Tô Ấu Ngư, đơn thuần chỉ là lãng phí!
Tô Ấu Ngư muốn trách La Tâm Di, nếu không phải La Tâm Di nhất quyết muốn xem phong cảnh Hoàng Thành Minh Nguyệt thì sao có thể dẫn đến nhiều người đi đường chú ý như vậy? Nhớ lại trên đường La Tâm Di không ngừng líu ríu, đều là nói về chuyện của nàng, Mục Thanh Tuyết và Tần Hiên, sao mà thân thiết với nhau thế nào. Trong lòng Tô Ấu Ngư tức thì lại càng thêm khó chịu. Ở Minh Nguyệt Hoàng Thành, nàng nhất định phải lấy lại thể diện!
Thấy không xa có một đám cấm quân mặc giáp trụ sâm sâm, đang hướng về phía mình, Tô Ấu Ngư bĩu môi nói, “ta ngày thường, hoặc ở trong phủ tu luyện, hoặc đi lại trong hoàng cung, những dân chúng Hoàng Thành bình thường này đương nhiên không biết ta. Người phía trước kia là Lâm Song Toàn, đội trưởng cấm quân hoàng cung, hắn là nhận ra ta.”
La Tâm Di mắt sáng lên, “đội trưởng cấm quân hoàng cung?”
Mục Thanh Tuyết thấy biểu hiện của La Tâm Di không thích hợp, lo nàng lại gây chuyện thị phi, ngờ vực nói, “ngươi lại muốn làm gì nữa?”
La Tâm Di không để ý, “gì mà ta lại muốn làm gì? Chẳng phải chúng ta đến tìm Tần Hiên sao? Tần Hiên được Nữ Hoàng Minh Nguyệt cứu, đương nhiên là ở trong hoàng cung. Mà Lâm Song Toàn này là cấm quân hoàng cung, chúng ta hỏi hắn một chút chẳng phải sẽ biết Tần Hiên ở đâu?”
Nàng nắm chặt tay Tô Ấu Ngư và Mục Thanh Tuyết, cùng nhau chạy về hướng cấm quân.
Hàng trước cấm quân đồng loạt rút thương, giao nhau ngăn cản ba nữ, giận dữ quát, “Láo xược! Dám cản trở cấm quân phá án?!”
La Tâm Di lắc đầu, “chúng ta không phải dân đen, chúng ta tìm đến Lâm Song Toàn muốn hỏi chuyện. Dao Trì Thánh Địa Tần Hiên, bây giờ đang ở đâu!”
Lâm Song Toàn nghe đến hai chữ Tần Hiên, tức giận hét lớn, “bọn tặc nhân loạn đảng, tất cả bắt lại!”
Mấy trăm cấm quân Thiên Nhân Cảnh trong nháy mắt hình thành chiến trận, sát phạt chi lực ngút trời. La Tâm Di trợn tròn mắt, quay đầu nhìn Tô Ấu Ngư, tức giận nói, “Sư tỷ, chẳng phải tỷ nói quen biết Lâm Thống Lĩnh sao?!”
Tô Ấu Ngư nuốt nước miếng. Nàng là nhận ra Lâm Song Toàn, nhưng lúc này Lâm Song Toàn dường như căn bản không nể mặt nàng a!
“Xong, xong rồi!”
“Có lẽ Tần Hiên đã gây ra chuyện gì đó ở Minh Nguyệt Hoàng Triều, bị truy nã chăng?”
Tô Ấu Ngư hoảng sợ nuốt một ngụm nước bọt. Lâm Song Toàn là Thánh Vương Cảnh, còn dẫn dắt cấm quân phá án. Đừng nói ba người liên thủ, cho dù không đánh được đám cấm quân này. Có đánh thắng đi chăng nữa, dù trước đó không có tội, cản trở cấm quân phá án, cũng đủ cho họ một cái mũ tội lớn rồi!
Trong lúc đường cùng, Tô Ấu Ngư nhìn xung quanh. Cuối cùng thấy những thân ảnh quen thuộc không xa. Nàng chỉ về phía trước, vui vẻ nói, “đó là thân vệ của Nữ Hoàng bệ hạ, chính là Minh Hoàng Huyết Vệ nổi tiếng Minh Nguyệt Hoàng Triều, người dẫn đầu là Cố tướng quân tâm phúc của Nữ Hoàng, nàng và ta là bạn cũ, ngủ chung giường!”
Tô Ấu Ngư tự tin nói với La Tâm Di và Mục Thanh Tuyết, “chẳng phải các ngươi vẫn thấy Tô Ấu Ngư ta nhát gan sợ phiền phức sao?”
“Đó là ở bên ngoài, còn đây là Minh Nguyệt Hoàng Triều, quê hương của ta Tô Ấu Ngư, càng là đất nước của đại tỷ ta.”
“Ở nơi này, chỉ cần có ta Tô Ấu Ngư, chỉ cần các ngươi không làm trời sập ta đều có thể che chở các ngươi!”
Nàng vẫy tay về phía Minh Hoàng Huyết Vệ, mắt rưng rưng nhìn bạn thân gọi, “Cố tướng quân, là ta, ta đây, Tô Ấu Ngư!”
Minh Hoàng Huyết Vệ dưới sự dẫn đầu của Cố tướng quân, nhanh chóng chạy về phía này. Dẫn đầu là nữ tướng quân mặc áo giáp đỏ như máu. Nàng nhìn Mục Thanh Tuyết và La Tâm Di. Liếc mắt nhìn Tô Ấu Ngư nói, “Hai người này là ai?”
Tô Ấu Ngư cười trả lời, “đệ tử chân truyền của Dao Trì Thánh Địa, một người là đệ tử chân truyền của Vạn Kiếm Phong, con gái của Mục Vực tộc trưởng, một người khác là chân truyền Hồng Nhai Phong, con gái của Tư Chủ Tử Dương Thập.”
Nữ tướng quân nhìn về phía đội trưởng cấm quân Lâm Song Toàn, đôi mắt trong áo giáp nóng rực như đuốc, “Hai vị nữ tử này mới đến Minh Nguyệt Hoàng Triều, nếu không có chứng cứ xác thực, các ngươi sao có thể bắt người!?”
“Các ngươi chẳng lẽ muốn gây ra chiến tranh giữa Minh Nguyệt Hoàng Triều và Tử Dương đế quốc?!”
Lâm Song Toàn hừ lạnh một tiếng, “đi!”
Cấm quân giải tán trận thế, thu thương, áo giáp xao động sầm sập, theo Lâm Song Toàn rẽ hướng mà đi.
Tô Ấu Ngư vỗ túi ngực, vênh váo nhìn La Tâm Di và Mục Thanh Tuyết, ngạo nghễ nói, “ta đã bảo rồi, có ta Tô Ấu Ngư ở đây, hai người các ngươi không có chuyện gì đâu.”
Nữ tướng quân gật đầu với hai người La Tâm Di, “chuyện này không liên quan đến các ngươi, các ngươi có thể đi rồi.”
“Vậy sư tỷ thì sao?” La Tâm Di nghi ngờ nói nhỏ.
Tô Ấu Ngư quay đầu nhìn nữ tướng quân cao lớn, dùng khuỷu tay chọc chọc vào áo giáp đỏ của nàng, xích lại gần một chút, nhỏ giọng nói, “Cố U, bọn ta đến tìm Tần Hiên, các nàng đều là đồng môn của ta, ngươi cho ta chút mặt mũi, cho họ theo ta đi gặp Tần Hiên thôi.”
“Ngươi đi nơi nào, các nàng không đi được!” Nữ tướng quân không nói không rằng lấy ra một bộ xiềng xích, tròng lên cổ và hai tay của Tô Ấu Ngư, hừ lạnh, “Tô Ấu Ngư, ngươi bị bắt!”
Trong đôi mắt đẹp của Tô Ấu Ngư, kịch liệt rung động, con ngươi chấn động, gần như theo bản năng kêu lên, “oan uổng, ta oan uổng a!”
Nữ tướng quân lạnh mặt, “ngươi biết mình phạm tội gì không?”
Tô Ấu Ngư chất phác lắc đầu, “ta không ngờ a.”
“Không biết mà còn dám kêu oan?”
Nữ tướng quân cười nhạt trong lòng, bán đứng Minh Nguyệt Hoàng Triều, tiết lộ bí mật hoàng gia, còn dám ở đây kêu oan? Nàng quay đầu, phân phó cho hai tên Minh Hoàng Huyết Vệ, “hai người các ngươi áp giải nàng đi!”
Hai nữ Huyết Vệ, kéo lấy Tô Ấu Ngư đã bị giam cầm tu vi, mặt lạnh rời đi.
“Thanh Tuyết, Tâm Di, cứu ta, cứu ta a!”
“Ta oan uổng, ta oan uổng a!”
Tô Ấu Ngư khóc không ra nước mắt, gào khóc lên. Nàng nghĩ, đây là Minh Nguyệt Hoàng Triều. Nàng nghĩ, Cố U là bạn tốt của nàng, là thân vệ của đại tỷ. Nàng nghĩ, nàng nghĩ, đều chỉ là nàng nghĩ. Vất vả lắm mới dũng cảm một lần, kết quả tại chỗ bị bắt? Ô ô ô… Tô Ấu Ngư hối hận đến ruột gan muốn đứt hết rồi. Lần sau không dám nữa!
Mục Thanh Tuyết nhìn La Tâm Di, vẻ mặt lo lắng nói, “sư tỷ bị bắt rồi, bây giờ chúng ta phải làm sao?”
La Tâm Di lắc đầu, cặp ngực nảy nở đến cực hạn, khẽ rung lên, nàng khoát tay nhỏ, bất đắc dĩ nói, “cứu người còn làm mình mắc kẹt theo, ta cũng là lần đầu gặp.”
“Chúng ta ở đây, đất khách quê người cũng không có quan hệ, muốn cứu người, chỉ có thể tìm Tần Hiên a.”
Trên đường phố Hoàng Thành Minh Nguyệt, người người nhốn nháo, xôn xao dừng chân quan sát. Tại chỗ những người đi đường này, ánh mắt đều tập trung vào một chỗ. Ba bóng hình tuyệt mỹ, dáng vẻ uyển chuyển, phiêu dật tinh tế của ba nữ tử, đi lại giữa đám đông, hương thơm lan tỏa khắp nơi.
“Nếu có thể cùng những mỹ nữ bậc này làm phu thê, dù phải sống ít đi hai trăm năm, ta cũng cam nguyện!”
“Ngươi chỉ muốn rắm mà ăn thôi, mỹ nữ thế này chỉ có trên trời, dưới trần gian làm sao có mấy lần nghe được!”
“Mấy năm trước, khi quý phi đi tuần, ta ngẫu nhiên liếc thấy một chút cũng không sánh được một người trong ba nàng này.”
“Ta thấy ba người này lai lịch bất phàm, chắc chắn thân phận vô cùng tôn quý!”
“…”
Những người đi đường dừng chân, châu đầu ghé tai, bàn tán về thân phận ba nữ. Ánh mắt si mê, có ở khắp mọi nơi. Nếu không phải quanh thân ba nữ có khí tức cường giả mơ hồ, có lẽ đã có những kẻ háo sắc tiến lên bắt chuyện rồi.
“Sư tỷ, người Minh Nguyệt Hoàng Triều các ngươi, sao ai cũng có ánh mắt thèm thuồng như chưa từng thấy phụ nữ thế kia, cứ như muốn nuốt sống chúng ta vậy.”
“Hơn nữa, chẳng phải sư tỷ là Lão Lục trong Minh Nguyệt Thất Châu sao? Thân phận cao quý, lại được nhiều người biết đến, sao trong đám người này chẳng ai nhận ra tỷ vậy?”
“Chẳng lẽ do tỷ nhát gan, ở ngay địa bàn của mình mà cũng suốt ngày trốn đông trốn tây, không dám gặp ai sao?”
Ba người đang đi trên đường lớn Hoàng Thành, không ai khác chính là La Tâm Di, Mục Thanh Tuyết và Tô Ấu Ngư! Cả ba người đều vì Tần Hiên mà đến, lại có cùng chung mục đích. Đồng môn cùng nhau, trên đường kết bạn đi theo, cũng là chuyện thường tình.
La Tâm Di nhìn những người qua đường xung quanh, với ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống ba người bọn nàng, không khỏi trêu chọc Tô Ấu Ngư. Mất mặt! Thật quá mất mặt! Đổi lại là người bình thường, không chỉ là Thánh Nữ Dao Trì Thánh Địa cao quý, mà còn là Lão Lục của Minh Nguyệt Thất Châu tiếng tăm lừng lẫy. Trở về, không nói là có nghi thức chào đón long trọng đến đâu, ít nhất khi đi trên đường cũng có một số người nhận ra, đồng thời ngưỡng mộ, vô cùng hâm mộ. Tô Ấu Ngư lại khác, đi trên đường, một người không nhận ra coi như xong, lại còn có một đám người ngấp nghé nhan sắc của nàng. Những danh tiếng mang trên mình Tô Ấu Ngư, đơn thuần chỉ là lãng phí!
Tô Ấu Ngư muốn trách La Tâm Di, nếu không phải La Tâm Di nhất quyết muốn xem phong cảnh Hoàng Thành Minh Nguyệt thì sao có thể dẫn đến nhiều người đi đường chú ý như vậy? Nhớ lại trên đường La Tâm Di không ngừng líu ríu, đều là nói về chuyện của nàng, Mục Thanh Tuyết và Tần Hiên, sao mà thân thiết với nhau thế nào. Trong lòng Tô Ấu Ngư tức thì lại càng thêm khó chịu. Ở Minh Nguyệt Hoàng Thành, nàng nhất định phải lấy lại thể diện!
Thấy không xa có một đám cấm quân mặc giáp trụ sâm sâm, đang hướng về phía mình, Tô Ấu Ngư bĩu môi nói, “ta ngày thường, hoặc ở trong phủ tu luyện, hoặc đi lại trong hoàng cung, những dân chúng Hoàng Thành bình thường này đương nhiên không biết ta. Người phía trước kia là Lâm Song Toàn, đội trưởng cấm quân hoàng cung, hắn là nhận ra ta.”
La Tâm Di mắt sáng lên, “đội trưởng cấm quân hoàng cung?”
Mục Thanh Tuyết thấy biểu hiện của La Tâm Di không thích hợp, lo nàng lại gây chuyện thị phi, ngờ vực nói, “ngươi lại muốn làm gì nữa?”
La Tâm Di không để ý, “gì mà ta lại muốn làm gì? Chẳng phải chúng ta đến tìm Tần Hiên sao? Tần Hiên được Nữ Hoàng Minh Nguyệt cứu, đương nhiên là ở trong hoàng cung. Mà Lâm Song Toàn này là cấm quân hoàng cung, chúng ta hỏi hắn một chút chẳng phải sẽ biết Tần Hiên ở đâu?”
Nàng nắm chặt tay Tô Ấu Ngư và Mục Thanh Tuyết, cùng nhau chạy về hướng cấm quân.
Hàng trước cấm quân đồng loạt rút thương, giao nhau ngăn cản ba nữ, giận dữ quát, “Láo xược! Dám cản trở cấm quân phá án?!”
La Tâm Di lắc đầu, “chúng ta không phải dân đen, chúng ta tìm đến Lâm Song Toàn muốn hỏi chuyện. Dao Trì Thánh Địa Tần Hiên, bây giờ đang ở đâu!”
Lâm Song Toàn nghe đến hai chữ Tần Hiên, tức giận hét lớn, “bọn tặc nhân loạn đảng, tất cả bắt lại!”
Mấy trăm cấm quân Thiên Nhân Cảnh trong nháy mắt hình thành chiến trận, sát phạt chi lực ngút trời. La Tâm Di trợn tròn mắt, quay đầu nhìn Tô Ấu Ngư, tức giận nói, “Sư tỷ, chẳng phải tỷ nói quen biết Lâm Thống Lĩnh sao?!”
Tô Ấu Ngư nuốt nước miếng. Nàng là nhận ra Lâm Song Toàn, nhưng lúc này Lâm Song Toàn dường như căn bản không nể mặt nàng a!
“Xong, xong rồi!”
“Có lẽ Tần Hiên đã gây ra chuyện gì đó ở Minh Nguyệt Hoàng Triều, bị truy nã chăng?”
Tô Ấu Ngư hoảng sợ nuốt một ngụm nước bọt. Lâm Song Toàn là Thánh Vương Cảnh, còn dẫn dắt cấm quân phá án. Đừng nói ba người liên thủ, cho dù không đánh được đám cấm quân này. Có đánh thắng đi chăng nữa, dù trước đó không có tội, cản trở cấm quân phá án, cũng đủ cho họ một cái mũ tội lớn rồi!
Trong lúc đường cùng, Tô Ấu Ngư nhìn xung quanh. Cuối cùng thấy những thân ảnh quen thuộc không xa. Nàng chỉ về phía trước, vui vẻ nói, “đó là thân vệ của Nữ Hoàng bệ hạ, chính là Minh Hoàng Huyết Vệ nổi tiếng Minh Nguyệt Hoàng Triều, người dẫn đầu là Cố tướng quân tâm phúc của Nữ Hoàng, nàng và ta là bạn cũ, ngủ chung giường!”
Tô Ấu Ngư tự tin nói với La Tâm Di và Mục Thanh Tuyết, “chẳng phải các ngươi vẫn thấy Tô Ấu Ngư ta nhát gan sợ phiền phức sao?”
“Đó là ở bên ngoài, còn đây là Minh Nguyệt Hoàng Triều, quê hương của ta Tô Ấu Ngư, càng là đất nước của đại tỷ ta.”
“Ở nơi này, chỉ cần có ta Tô Ấu Ngư, chỉ cần các ngươi không làm trời sập ta đều có thể che chở các ngươi!”
Nàng vẫy tay về phía Minh Hoàng Huyết Vệ, mắt rưng rưng nhìn bạn thân gọi, “Cố tướng quân, là ta, ta đây, Tô Ấu Ngư!”
Minh Hoàng Huyết Vệ dưới sự dẫn đầu của Cố tướng quân, nhanh chóng chạy về phía này. Dẫn đầu là nữ tướng quân mặc áo giáp đỏ như máu. Nàng nhìn Mục Thanh Tuyết và La Tâm Di. Liếc mắt nhìn Tô Ấu Ngư nói, “Hai người này là ai?”
Tô Ấu Ngư cười trả lời, “đệ tử chân truyền của Dao Trì Thánh Địa, một người là đệ tử chân truyền của Vạn Kiếm Phong, con gái của Mục Vực tộc trưởng, một người khác là chân truyền Hồng Nhai Phong, con gái của Tư Chủ Tử Dương Thập.”
Nữ tướng quân nhìn về phía đội trưởng cấm quân Lâm Song Toàn, đôi mắt trong áo giáp nóng rực như đuốc, “Hai vị nữ tử này mới đến Minh Nguyệt Hoàng Triều, nếu không có chứng cứ xác thực, các ngươi sao có thể bắt người!?”
“Các ngươi chẳng lẽ muốn gây ra chiến tranh giữa Minh Nguyệt Hoàng Triều và Tử Dương đế quốc?!”
Lâm Song Toàn hừ lạnh một tiếng, “đi!”
Cấm quân giải tán trận thế, thu thương, áo giáp xao động sầm sập, theo Lâm Song Toàn rẽ hướng mà đi.
Tô Ấu Ngư vỗ túi ngực, vênh váo nhìn La Tâm Di và Mục Thanh Tuyết, ngạo nghễ nói, “ta đã bảo rồi, có ta Tô Ấu Ngư ở đây, hai người các ngươi không có chuyện gì đâu.”
Nữ tướng quân gật đầu với hai người La Tâm Di, “chuyện này không liên quan đến các ngươi, các ngươi có thể đi rồi.”
“Vậy sư tỷ thì sao?” La Tâm Di nghi ngờ nói nhỏ.
Tô Ấu Ngư quay đầu nhìn nữ tướng quân cao lớn, dùng khuỷu tay chọc chọc vào áo giáp đỏ của nàng, xích lại gần một chút, nhỏ giọng nói, “Cố U, bọn ta đến tìm Tần Hiên, các nàng đều là đồng môn của ta, ngươi cho ta chút mặt mũi, cho họ theo ta đi gặp Tần Hiên thôi.”
“Ngươi đi nơi nào, các nàng không đi được!” Nữ tướng quân không nói không rằng lấy ra một bộ xiềng xích, tròng lên cổ và hai tay của Tô Ấu Ngư, hừ lạnh, “Tô Ấu Ngư, ngươi bị bắt!”
Trong đôi mắt đẹp của Tô Ấu Ngư, kịch liệt rung động, con ngươi chấn động, gần như theo bản năng kêu lên, “oan uổng, ta oan uổng a!”
Nữ tướng quân lạnh mặt, “ngươi biết mình phạm tội gì không?”
Tô Ấu Ngư chất phác lắc đầu, “ta không ngờ a.”
“Không biết mà còn dám kêu oan?”
Nữ tướng quân cười nhạt trong lòng, bán đứng Minh Nguyệt Hoàng Triều, tiết lộ bí mật hoàng gia, còn dám ở đây kêu oan? Nàng quay đầu, phân phó cho hai tên Minh Hoàng Huyết Vệ, “hai người các ngươi áp giải nàng đi!”
Hai nữ Huyết Vệ, kéo lấy Tô Ấu Ngư đã bị giam cầm tu vi, mặt lạnh rời đi.
“Thanh Tuyết, Tâm Di, cứu ta, cứu ta a!”
“Ta oan uổng, ta oan uổng a!”
Tô Ấu Ngư khóc không ra nước mắt, gào khóc lên. Nàng nghĩ, đây là Minh Nguyệt Hoàng Triều. Nàng nghĩ, Cố U là bạn tốt của nàng, là thân vệ của đại tỷ. Nàng nghĩ, nàng nghĩ, đều chỉ là nàng nghĩ. Vất vả lắm mới dũng cảm một lần, kết quả tại chỗ bị bắt? Ô ô ô… Tô Ấu Ngư hối hận đến ruột gan muốn đứt hết rồi. Lần sau không dám nữa!
Mục Thanh Tuyết nhìn La Tâm Di, vẻ mặt lo lắng nói, “sư tỷ bị bắt rồi, bây giờ chúng ta phải làm sao?”
La Tâm Di lắc đầu, cặp ngực nảy nở đến cực hạn, khẽ rung lên, nàng khoát tay nhỏ, bất đắc dĩ nói, “cứu người còn làm mình mắc kẹt theo, ta cũng là lần đầu gặp.”
“Chúng ta ở đây, đất khách quê người cũng không có quan hệ, muốn cứu người, chỉ có thể tìm Tần Hiên a.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận