Xuyên Nhanh Vị Diện Dưỡng Thành Ký 2

Xuyên Nhanh Vị Diện Dưỡng Thành Ký 2 - Chương 418: Này cái thế giới không tầm thường ( 16 ) ( 2 ) (length: 7701)

Ngụy Tranh Minh có lẽ không ngờ tới, kế hoạch tỉ mỉ, cẩn thận "thay xà đổi cột" của hắn, chỉ vì bạn gái của Nhiếp Vũ Đống liếc mắt nhìn Nhiếp Vũ Doanh, mà không thể thực hiện được.
"... Ta lấy cây trâm đi là vì tốt cho ngươi, cây trâm có được như thế nào, chính ngươi phải rõ trong lòng chứ..."
"Thì sao, ta đã không nói lại còn khai báo với ngươi chắc. Ngụy đại ca có rất nhiều chứng cứ trong tay mà..."
"Cây trâm không còn ở chỗ ta, ngươi hỏi ta, ta cũng không lấy ra được."
"Hàng nhái cũng không ở chỗ ta, là anh trai ta tặng cho bạn gái hắn."
"Nhiếp Hồng Ty, ngươi dám đánh ta, ta phải đi tìm nhị bá phân xử!"
"Tê, con điên chết tiệt, sao lại khỏe như vậy, đau chết mất, có ngày ta phải chơi chết nó cho xem..."
"Vũ Đống, con không thể bị đánh oan, đi, đi tìm nhị bá của con đi."
"Tìm thì phải tìm, nhưng phải tính toán kỹ lưỡng rồi mới đi. Mẹ nó, đáng lẽ tiền của nhà nhị bá phải chia đều cho nhà ta và anh họ bên nhà đại bá, Nhiếp Hồng Ty là cái thứ đàn bà thối tha gì chứ, tất cả đều tại thằng ranh con chết tiệt kia, từ khi nó sinh ra, tiền của nhị bá toàn bộ dồn hết cho nó."
"Chẳng phải còn có bà nội con ép nhị bá con sao."
"Thì có ích gì, bà nội con có sống thọ hơn nhị bá con được chắc."
"Cũng chưa chắc là không chia được đâu. Trẻ con ấy mà, dễ gặp chuyện ngoài ý muốn lắm."
"Đúng rồi, vụ thằng nhãi ranh kia suýt chết đuối lần trước là thế nào?"
"A? Là các người..."
"Không phải, là người bên nhà đại bá ra tay, cũng không phải cố ý, chỉ là giả vờ không thấy thằng nhãi ranh kia chạy ra mép nước thôi, tiếc là thằng nhãi ranh kia mệnh lớn, bị người khác trông thấy nên kéo lại, không bị rơi xuống nước. Mấy vụ tai nạn thế này dễ bị phát hiện lắm, muốn làm thì phải làm sao cho người ta không tìm ra được ấy..."
Sau khi đoạn video và ghi âm kết thúc, Đam Hoa tắt điện thoại.
Từ lúc tiếp cận Nhiếp Vũ Doanh, Đam Hoa đã quay video toàn bộ quá trình.
Sau khi rời khỏi nhà Nhiếp Vũ Đống, cô lại lặng lẽ quay lại sân, ghi lại cuộc nói chuyện của Nhiếp Vũ Đống và bạn gái hắn.
Ban đầu cô chỉ định ghi lại những lời Nhiếp Vũ Đống mắng cô, ai ngờ lại có thêm niềm vui bất ngờ này.
Đối với cha mẹ Nhiếp gia mà nói, đây là vừa mừng vừa sợ.
Đoạn video được chiếu trên chiếc tivi lớn trong phòng khách, không chỉ cha mẹ Nhiếp gia xem, mà cả hai người giúp việc trong nhà Nhiếp gia cũng được xem và nghe thấy.
Nhiếp mẫu tức giận đến toàn thân run rẩy, chỉ vào mũi Nhiếp phụ hồi lâu mới nói được, "... Nhiếp Kế Nghĩa, đây là cái người mà ngày nào anh cũng nhắc đến là "huynh đệ tốt" của anh đấy! Chuyện này anh không đòi lại công đạo cho Hồng Dật, thì tôi, tôi sẽ không để yên cho anh!"
Nhiếp Kế Nghĩa nhìn chằm chằm vào chiếc tivi đã tắt ngúm, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn, ông ta không dám tin lẩm bẩm nói, "Sao lại thế này, chắc là Nhiếp Vũ Đống nói bậy thôi, thằng Vũ Đống kia từ bé đã ăn nói không cẩn thận."
"Nhiếp Kế Nghĩa!" Nhiếp mẫu hoàn toàn bộc phát, "Đến lúc này rồi mà anh còn bênh hai cái thằng anh em kia của anh! Bao nhiêu năm nay, anh đã cho hai cái thằng anh em kia của anh bao nhiêu tiền, mấy trăm vạn chứ ít gì.
Đấy còn là những thứ thấy rõ, hết cho cái này đến mua cái kia, tính tổng vào thì nhà chúng ta đã dốc vào bao nhiêu. Kết quả lại nuôi ra một lũ vong ơn bội nghĩa, chúng nó dám hãm hại bảo bối Hồng Dật của nhà ta.
A, còn cả Hồng Ty nữa, chúng nó muốn hại chết hết người nhà ta, chiếm đoạt gia sản. Nhiếp Kế Nghĩa, có phải anh đã hứa với chúng nó, là di sản có phần của hai cái nhà kia không, hả, cả cái lũ chó chết kia! Anh nói đi, rốt cuộc có phải hay không!"
Mặc dù trong lòng Nhiếp Kế Nghĩa cũng hiểu rõ, tám chín phần mười lời Nhiếp Vũ Đống nói là thật, trước khi sinh ra Hồng Dật, cha mẹ ông ta vẫn luôn nói sau này gia nghiệp không thể cho người ngoài họ, đợi sau khi họ qua đời thì để con cháu nhà đại ca và tam đệ đến lo liệu, tiền bạc phải để lại cho chúng nó.
Ông ta không ngu hiếu đến vậy, tiền là do ông ta và vợ kiếm, đương nhiên phải để lại cho con cháu của ông ta, nhưng ông ta thật lòng coi hai nhà đại ca và tam đệ như người thân thích ruột thịt.
Ông ta có thể không tức giận khi nghe Nhiếp Vũ Đống nói những lời đó sao? Ông ta đã sớm tỉnh ngộ ra rồi, không nói đến người khác, riêng Nhiếp Vũ Đống đã là một kẻ vong ơn bội nghĩa.
Nhưng khi chuyện xấu trong nhà Nhiếp gia bị phơi bày trước mặt mọi người, Nhiếp Kế Nghĩa cảm thấy mặt mũi không còn chỗ nào để dung thân, "Um sùm cái gì, ta sẽ điều tra rõ chuyện này. Ta có hứa chia di sản cho hai nhà bọn họ bao giờ đâu, tất cả đều là Nhiếp Vũ Đống nghĩ bậy nói bạ..."
"... Anh không nói thì làm sao Nhiếp Vũ Đống lại nghĩ như vậy, anh không nói anh sẽ làm như thế thì sao, anh xem ngày nào anh cũng mua cái này cái kia cho nhà lão đại, lão tam..."
Trong lúc Nhiếp phụ và Nhiếp mẫu đang cãi nhau ỏm tỏi, Đam Hoa đã rời khỏi biệt thự của Nhiếp gia.
Nguyên chủ và cha mẹ càng ngày càng xa cách, nguyên nhân lớn nhất là do thái độ và cách hành xử của Nhiếp phụ và Nhiếp mẫu đối với hai nhà anh em của Nhiếp phụ.
Sự nghiệp của nhà nguyên chủ là do Nhiếp phụ và Nhiếp mẫu một tay gây dựng, không hề có chút liên quan nào đến cha mẹ hay anh em của Nhiếp phụ.
Sau khi sự nghiệp của Nhiếp phụ phất lên, ông ta đã giúp đỡ hai người anh em không ít, tiếc là cả hai người đều không có khiếu kinh doanh, làm gì cũng lỗ, dù ông ta tận tình chỉ bảo cũng không học được.
Nhiếp phụ ngày càng giàu có, còn hai người anh em của Nhiếp phụ thì chỉ có vài đồng lẻ, mà số tiền ít ỏi đó cũng là do Nhiếp phụ cho, họ làm ăn không đủ bù lỗ.
Thành ra Nhiếp phụ phải nuôi cả ba gia đình.
Số tiền Nhiếp phụ cho hai nhà kia còn nhiều hơn cả số tiền ông ta cho đứa con gái ruột này.
Nguyên chủ cảm thấy, Nhiếp phụ đối với anh em họ và chị em họ bên nhà đại bá và tiểu thúc còn tốt hơn cả với chính mình.
Từ nhỏ nguyên chủ đã không thích hai nhà đại bá và tiểu thúc, càng không thích bà nội luôn khen cô là cháu ngoan trước mặt cô, nhưng sau lưng thì lại véo má cô.
Nguyên chủ sớm đã làm ầm ĩ đòi tiền cha mẹ, là vì muốn giữ tiền trong tay mình, để tránh Nhiếp phụ đem hết tiền cho đại bá và tiểu thúc.
Sau này, cô dựa vào chuyện Nhiếp mẫu mang thai để làm ầm ĩ, nhân lúc Nhiếp phụ và Nhiếp mẫu cảm thấy có lỗi với cô, lại thêm lý do chính đáng là đi học đại học, khiến Nhiếp phụ và Nhiếp mẫu mua nhà cho cô, còn vòi vĩnh không ít tiền.
Cô không vui vì hai người giấu giếm cô, mãi đến khi không giấu được nữa mới nói ra, nhưng lý do đó chỉ chiếm một phần nhỏ, chủ yếu là vì cô không thích Nhiếp phụ và Nhiếp mẫu đối với con cháu nhà kia quá tốt, khiến cô cảm thấy rất khó chịu trong lòng.
Nguyên chủ không muốn về nhà, chính là vì muốn mắt không thấy thì lòng không phiền, không muốn dính líu đến những mối quan hệ ô uế trong Nhiếp gia.
Nguyên chủ có ý nghĩ như vậy, Đam Hoa càng không muốn cùng Nhiếp phụ Nhiếp mẫu hàn gắn quan hệ, trở thành một đứa con gái ngoan ngoãn vâng lời.
Đam Hoa trở về chỉ là vì tìm đồ.
Chuyện của Nhiếp gia cứ để Nhiếp phụ và Nhiếp mẫu tự giải quyết, cô chỉ cần gửi đoạn video bằng chứng cho mỗi người một bản, còn lại thì mặc kệ.
...
Đam Hoa xuống đường cao tốc, đang định bắt xe về nhà thì bỗng nhiên có cảm ứng.
Cô đổi ý, bắt xe đến một công viên gần đó, tìm một nơi vắng vẻ và không có camera theo dõi.
Không lâu sau, gợn sóng nổi lên, Đam Hoa lại tiến vào thế giới tầng.
Sau khi vào, cô không vội triệu tập người.
"Oanh!"
Từ xa có một bức tường đổ sập.
Sau đó có người hô, "Có người mới không, có thì lên tiếng, tập trung ở đây hết đi!"
Lập tức có người đáp, "Có!"
Một lát sau lại có người đáp, "Tôi là người mới."
Đam Hoa không đi tới.
Nếu đã có người kỳ cựu triệu tập người mới để phổ cập kiến thức, thì không cần cô phải lộ diện nữa.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận