Xuyên Nhanh Vị Diện Dưỡng Thành Ký 2

Xuyên Nhanh Vị Diện Dưỡng Thành Ký 2 - Chương 01: Tổng có nữ phối họ kép ác độc ( 1 ) (length: 7739)

Đam Hoa không có mục đích đi trong hư không, có lúc vừa bước một bước đã qua một tinh hệ, có lúc dừng lại trên một tinh thể đang di chuyển nhanh chóng, thuận theo vận hành đến bất cứ nơi nào.
Khi Đam Hoa lại lần nữa vượt qua một tinh hệ, một loại quy tắc kỳ lạ gợn sóng dẫn phát sự chú ý của Thần.
Loại quy tắc gợn sóng này có tác dụng hấp dẫn hồn thể.
Thần thuận theo hướng gợn sóng phát ra, tìm đến xuất xứ của gợn sóng là một tiểu không gian phi tự nhiên.
Đam Hoa một bước bước đến bên ngoài cái tiểu không gian này.
"Tư tư..."
Trong không gian phát ra một loại âm thanh nhắc nhở có quy luật, đồng thời có một cổ hấp dẫn lực bao trùm về phía Đam Hoa.
Đây là đang phát ra lời mời đến Thần sao? Đam Hoa thu nạp ý thức thể, theo cổ hấp dẫn lực này đi vào bên trong tiểu không gian.
Một cái đoàn sáng hình người hiển hiện trước mắt Đam Hoa: "Ngươi muốn tiếp tục sống sót sao?"
Hệ thống 6587 có chút bức thiết. Nó muốn khóa lại một túc chủ trước khi năng lượng hao hết.
Nó đột nhiên phát hiện hồn thể trước mắt không giống hồn thể người lắm, không quan trọng, chỉ cần là giống loài có trí tuệ là được, không phải giống loài có trí tuệ cũng không vào được không gian.
Cũng không sợ đối phương nghe không hiểu, nó phát ra gợn sóng giao lưu, có thể tự động chuyển đổi thành ngôn ngữ của đối phương.
Vì thế nó đổi cách nói: "Ngươi muốn làm người không? Ta là hệ thống 6587, đến từ nền văn minh cao duy, chỉ cần khóa lại với ta liền có thể xuyên qua đến từng thế giới, thể nghiệm nhân sinh khác nhau, à, yêu sinh tiên sinh cũng được."
Đam Hoa hỏi: "Ngươi có biện pháp đầu thai chuyển thế thành người?"
Hệ thống 6587 cảm giác có cơ hội: "Không cần phiền phức như đầu thai chuyển thế, ta có thể để ngươi trực tiếp làm người. Ta sẽ truyền cho ngươi tư liệu công lược về cách làm người, còn giúp ngươi quét đuôi, ngươi không cần lo lắng bị người nhìn thấu."
Trước kia nó không có kiên nhẫn thế này. Từ trước đến nay đều là nó chọn túc chủ, thích thì khóa lại, không thích thì thôi, ai bảo nó bây giờ thiếu năng lượng chứ.
"Ta biết làm người."
Hệ thống 6587 kinh ngạc: "Trước kia ngươi là người à?" Sao chương trình kiểm tra đo lường của nó lại không xác nhận ra nhỉ?
"Không phải. Trước kia ta không phải người."
Hệ thống 6587 cảm giác chương trình của mình có chút hỗn loạn.
"Vậy thì khóa lại đi. Về sau ngươi là hệ thống 03." Đam Hoa thả ra quy tắc chi lực, kết nối lên cơ sở dữ liệu của hệ thống.
"Ngươi, ngươi, ngươi là ai, ngươi làm gì ta!" Hệ thống 03 mới ra lò càng thêm hỗn loạn chương trình: "Ngươi làm sao làm được???"
Đam Hoa theo cơ sở dữ liệu chọn một tọa độ thế giới, vung ra thông đạo không gian, cuốn hệ thống 03, ném vào bên trong thông đạo.
...
Trải qua cả một mùa xuân sinh sôi nảy nở, xanh tươi thành bản sắc của đại địa, trang viên Hãn Hồ với sinh thái vô cùng tốt được màu xanh biếc phủ kín, điểm xuyết các loại hoa tươi hoặc nồng đậm hoặc nhạt, nghiễm nhiên thành một bức tranh tinh mỹ.
Trang viên Hãn Hồ là khu biệt thự cao cấp nhất của S thành phố, mỗi tòa biệt thự đều có một khu vườn tư nhân không nhỏ, xứng với tên trang viên của nó.
Biệt thự tốt, giá cả cũng tốt, bắt đầu từ hàng tỷ nguyên, người ở đây không giàu có bình thường.
Ba căn biệt thự ven hồ là nơi có cảnh trí tốt nhất trong trang viên Hãn Hồ, chúng cách các biệt thự khác xa hơn một chút, có ý tự thành một vườn.
Đây chính là hiệu quả mà chủ nhân biệt thự Hạ gia muốn, ba căn biệt thự sân đều liền nhau dùng chung một cổng lớn.
Trừ cổng lớn, trong vườn hoa còn có một cửa hông để ra vào.
Cửa hông mở ra, một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi đi ra.
Thiếu nữ có một gương mặt khiến người ta khó quên ngay từ cái nhìn đầu tiên, đẹp không tì vết.
Một trung niên phụ nữ từ bên trong đuổi theo ra: "Đan Hoa tiểu thư, cô vẫn là đừng ra ngoài."
Thiếu nữ, tức Hạ Đan Hoa, xoay người lại, nghiêng đầu nhìn chằm chằm trung niên phụ nữ.
Trung niên phụ nữ bị nhìn chằm chằm thì run rẩy, nàng vội vàng sửa lời: "Vậy cô về sớm một chút đi, đừng ra khỏi trang viên."
Hạ Đan Hoa khẽ gật đầu, quay lại, hướng phía bờ hồ đi đến.
Trung niên phụ nữ về đến bên trong, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chỉ có loại gia đình như Hạ gia mới dung túng cho một đứa ngốc chạy khắp nơi..."
...
Đèn đỏ, một chiếc xe sang trọng hơi chói mắt dừng tại giao lộ, thu hút ánh mắt ngưỡng mộ của một số người đi đường.
Xe sang trọng giá từ năm triệu trở lên, phần đông đại chúng không mua nổi, ngay cả cơ hội sờ vào cũng không có, gặp được không khỏi nhìn thêm vài lần.
Người ngồi trong xe lại có tâm trạng khác.
Ngồi ở ghế phụ là một người phụ nữ trông khoảng hơn ba mươi tuổi, quần áo hoa mỹ, trang điểm tinh xảo, thỉnh thoảng liếc nhìn đèn đỏ phía trước.
Hạ Kim Lộ lúc này tâm tình không tốt, đôi môi thoa son đỏ rực khẽ nhúc nhích, lộ vẻ mất kiên nhẫn: "Cái xe này đáng lẽ phải đổi từ lâu rồi! Rẽ một cái cũng chậm hơn người ta một bước. Đều tại La Vĩ Bằng, nói mua xe cũ tốt, tốt cái gì mà tốt, ngồi năm năm phát chán rồi. Không được, năm nay thế nào cũng phải đổi..."
Tài xế biết đối phương không nói chuyện với mình, chỉ là đang phàn nàn, cho nên không đáp lời, chỉ chờ đèn đỏ phía trước chuyển xanh là lập tức nổ máy xe.
Hàng ghế sau có một nam một nữ, nam khoảng mười bảy mười tám tuổi, nữ nhỏ hơn một hai tuổi.
Hai người không để ý đến lời phàn nàn của người phụ nữ phía trước, đầu kề đầu nhỏ giọng mật đàm gì đó.
"Tiểu Bân, San San, các con bảo mẹ có nên đổi xe mới không?" Hạ Kim Lộ đột nhiên quay đầu lại, làm La Bân và La San San giật mình.
"Mẹ làm gì mà đột ngột vậy, hết hồn." La San San bĩu môi.
"Con ăn nói với mẹ kiểu gì vậy?" Hạ Kim Lộ trách mắng La San San một câu.
Vừa hay đèn xanh bật sáng, tài xế khởi động xe, La Bân đứng ra giảng hòa: "Mẹ, một lát nữa đến nhà ông ngoại đổi xe mới thì vừa hay bàn chuyện này với ông ngoại luôn."
"Như vậy còn tạm được." Hạ Kim Lộ vẫn nể mặt con trai, quay người lại.
La Bân và La San San lại chụm đầu mật đàm.
La San San hỏi: "Anh hai, loại nhện độc này không hạ độc c·h·ế·t người thật chứ?"
La Bân rất tự tin: "Không đâu. Nuôi làm thú cưng thì có bao nhiêu độc. Cắn một cái thì cùng lắm là nằm viện vài ngày, c·h·ế·t người thế nào được."
Hắn thật sự không muốn đùa c·h·ết người.
Mặc dù hắn mua nhện qua đường dây lén lút và dùng tiền mặt, nhưng vẫn có thể lần ra hắn.
Nếu thật sự hạ độc c·h·ết người, nhị cữu nhất định sẽ không tha cho hắn.
"Hừ, em không tin lần này không dọa được con quái vật kia. Nằm viện vài ngày còn hời cho nó, phải khiến nó sợ đến phát b·ệ·n·h nặng một trận mới hả cái tức bao năm nay." La San San nghĩ đến những thiệt thòi đã chịu từ Hạ Đan Hoa, bực bội không thôi.
Người nhà ông ngoại đều bị Hạ Đan Hoa l·ừ·a, nào là chứng ngại giao tiếp, rõ ràng là ác ma, quái vật, sớm muộn gì cô cũng phải cho ông ngoại bọn họ thấy rõ bộ mặt thật của Hạ Đan Hoa, tốt nhất là nhốt con quái vật này vào b·ệ·n·h viện tâm thần.
"Anh hai, cho em xem nhện còn sống không."
La Bân kéo khóa ba lô dưới chân ra, lộ ra một cái bình thủy tinh hình tròn bên trong.
Trong bình thủy tinh có một con nhện to bằng bàn tay.
Con nhện này toàn thân màu đen, phủ đầy lông tơ, trông rất đáng sợ.
La San San tưởng tượng cảnh Hạ Đan Hoa bị cắn, tâm trạng tốt hẳn lên: "Hạ Đan Hoa, xem hôm nay mày có c·h·ế·t không."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận