Xuyên Nhanh Vị Diện Dưỡng Thành Ký 2

Xuyên Nhanh Vị Diện Dưỡng Thành Ký 2 - Chương 391: Này cái thế giới không tầm thường ( 2 ) ( 1 ) (length: 7926)

Đam Hoa mở album ảnh trong điện thoại, một màn hình đầy ắp những bức ảnh dày đặc.
Nàng xem số lượng ảnh chụp, hơn hai vạn tấm.
Nàng mất chút thời gian lật xem hết số ảnh, từng cái dò đối chiếu với ký ức của nguyên chủ cùng những người trong phần mềm xã giao.
Nhưng không phát hiện tấm ảnh nào hư hư thực thực là tỷ tỷ của nguyên chủ.
Có người không trùng khớp với ký ức cùng những người trên phần mềm xã giao, nhưng đều không giống tỷ tỷ của nguyên chủ.
Việc nguyên chủ còn nhớ thương sau khi c·h·ế·t không thể khẳng định là hai người rất thân cận, chí ít quan hệ của hai người không xa cách, không cần biết quan hệ đó tốt hay xấu.
Đáng lẽ phải có ảnh chụp của tỷ tỷ mới đúng.
Nhưng lại không có, trong ảnh chụp chung của gia đình cũng không có tỷ tỷ.
Cứ như thể không có người tỷ tỷ này tồn tại vậy.
"Căn nhà này còn có thể không có cách nào ở lại được sao?" Đam Hoa theo thông tin trên điện thoại và một vài đoạn ngắn trong ký ức, tổng kết ra một việc, đó là nguyên chủ muốn thế chấp căn nhà này.
Nhưng theo những gì Đam Hoa thấy thì có chỗ không thích hợp.
Nguyên chủ có khả năng bị người l·ừ·a d·ố·i.
"Ục ục..."
Bụng Đam Hoa phát ra một tràng tiếng kêu.
Việc của tỷ tỷ tạm gác lại, trước tiên phải giải quyết vấn đề đói bụng.
Nàng đi tới phòng bếp.
Phòng bếp không một hạt bụi, đồ dùng bếp còn mới tinh như chưa từng dùng.
Kéo tủ lạnh ra, bên trong phần lớn là trống rỗng, đồ ăn có thể ăn ngay chỉ có mấy thứ, một túi bánh mì, một hộp sữa bò, năm sáu quả cam, mười mấy lon coca, bia.
Còn có một bình nhỏ chất lỏng màu lam nhạt, trên đó không có bất kỳ nhãn mác nào, không biết là thứ gì.
Đam Hoa liếc nhìn, không lấy ra xem.
Trước mắt quan trọng là việc lớn ăn cơm.
Trong tủ lạnh không có rau xanh, đến cả trứng gà cũng không.
Trong ngăn đông lạnh cũng không có t·h·ị·t tươi hay nguyên liệu nấu ăn yêu cầu chế biến cầu kỳ, chỉ có kem, bánh sủi cảo đông lạnh các loại.
Xem ra nguyên chủ không hay nấu nướng ở nhà.
Đam Hoa lướt điện thoại tìm phần mềm mua thức ăn, nguyên chủ mỗi ngày đều có mua đồ ăn, có ngày gửi bốn năm đơn hàng.
Đam Hoa tắt điện thoại.
Tiên lệ không gian có thể mở ra, nàng tìm kiếm một ít đồ ăn bên trong không gian, dùng quy tắc độ phù hợp xem xét, không có món nào có độ phù hợp vượt qua tám mươi.
Đam Hoa lại bỏ những món đó vào không gian.
Độ phù hợp không trên chín mươi lăm, không phải vạn bất đắc dĩ, tốt nhất không ăn.
Nàng lấy thêm vài loại dược vật, dùng quy tắc độ phù hợp kiểm tra, chỉ có uẩn sinh hoàn đạt yêu cầu, độ phù hợp chín mươi bảy.
Nàng giữ lại.
"Tê." Đầu Đam Hoa choáng váng, tim cũng đập nhanh mấy nhịp.
Là do nàng sử dụng ý niệm tạo thành.
Tuy rằng chỉ sử dụng một chút ý niệm nhỏ, nhưng thân thể này rất bình thường, chỉ chút ý niệm này thôi cũng khiến thân thể có gánh nặng.
Việc rèn luyện cần phải đưa vào lịch trình.
Nàng ăn vào một viên uẩn sinh hoàn.
Uẩn sinh hoàn tính cực kỳ ôn hòa, việc chữa trị cơ thể sẽ không gây ra bất kỳ tác dụng phụ nào.
Rất nhanh, một dòng nước ấm lan khắp toàn thân, cảm giác suy yếu của cơ thể giảm đi đáng kể.
"Ục ục..."
Uẩn sinh hoàn có hiệu quả với việc chữa trị thân thể, còn đối với đói thì vô hiệu.
Đam Hoa không muốn gọi đồ ăn, chỉ có thể ra ngoài ăn cơm.
Tủ quần áo phần lớn là những bộ đồ thời thượng khoe dáng, còn có mấy bộ trang phục truyền thống.
Đam Hoa chọn bộ quần áo ngủ thoải mái để dễ dàng di chuyển.
"Ầm!"
Bên ngoài truyền đến một tiếng vang như sấm, tựa hồ trong nhà cũng có thể cảm thấy chấn động.
Đam Hoa vội đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Tiếng động phát ra từ trong rừng cây đằng xa.
Một người muốn t·r·ố·n, một người không cho t·r·ố·n, thỉnh thoảng giao thủ.
Hai người đều dùng quyền cước, đ·á·n·h đến cát bay đá chạy.
Tiếng động vừa rồi là do một người đá một người từ trên cây xuống, người kia đ·ậ·p xuống đất tạo thành một cái hố.
Rất nhanh hai người đuổi nhau vào sâu trong rừng cây.
Thế giới này dường như không hề bình thường.
...
Đam Hoa theo ký ức đến một tiệm lẩu gần đó.
Nguyên liệu nấu ăn của tiệm lẩu này khá tươi ngon, là quán mà nguyên chủ thích đến.
Vừa bước vào đã nghe thấy có người gọi nàng, "Hồng Ty. Bên này."
Nàng quay đầu lại, thấy một nam tử trẻ tuổi với mái tóc vàng nhạt giơ tay lên vẫy nàng.
Nàng nh·ậ·n ra người này, chính là Tề Nhiên, người vừa gọi điện cho nàng.
Ngồi cùng với Tề Nhiên còn có ba người, nàng đã dò được thông tin hai người trong số đó.
Người mặc áo sơ mi sọc lam tên là Trần Thạc.
Người có mái tóc xoăn sóng màu nâu nhạt là Quan Tiểu Văn.
Người thứ tư nàng không nhớ ra, không biết nguyên chủ có quen hay không.
Trần Thạc có quan hệ đặc biệt với nguyên chủ.
"Hồng Ty, mau tới đây." Quan Tiểu Văn cũng vẫy tay với Đam Hoa.
Đam Hoa đi đến.
"Lại đây, ngồi đây." Quan Tiểu Văn mời nàng ngồi vào chỗ bên cạnh mình.
"Chào." Đam Hoa bắt chước nguyên chủ vẫy tay với bốn người.
Bốn người cười đáp lại và gật đầu với nàng.
Thấy Đam Hoa không hề ngại ngùng, Tề Nhiên mang vẻ oán trách, "Không phải cậu bảo không ra ngoài ăn sao?"
Đam Hoa ngồi xuống, hào phóng đáp lời Tề Nhiên, "Ừ, lúc nãy tớ hơi nhức đầu, không muốn ra ngoài. Uống chút t·h·u·ố·c thấy đỡ hơn nhiều, không muốn gọi đồ ăn nên ra ngoài ăn."
Tề Nhiên nói với những người khác, "Thấy chưa, không phải tớ không gọi cậu ấy, là Hồng Ty không muốn ra ngoài."
Không ai giới t·h·iệu người thứ tư cho Đam Hoa, xem ra người này quen biết với nguyên chủ.
"Cậu không định đến b·ệ·n·h viện xem à?" Quan Tiểu Văn hỏi một câu, "Tớ nhớ lần trước cậu nói hay thấy bứt rứt trong người mà."
Tề Nhiên tiếp lời, "Đúng đấy, chuyện bứt rứt có thể lớn có thể nhỏ, có thời gian nên đi b·ệ·n·h viện xem sao." Hắn quay sang hỏi người bên cạnh, "Quách Hạo, cậu thấy có đúng không?"
Quách Hạo gật đầu, "Không thể coi thường được."
"Tớ nghe mọi người, lát ăn xong tớ sẽ đến b·ệ·n·h viện kiểm tra." Đam Hoa chú ý thấy, sau khi nàng nói vậy, Tề Nhiên ngẩn người, Quách Hạo thì chớp mắt.
Trần Thạc liếc nhìn nàng, ánh mắt mang một vẻ khó hiểu.
So sánh ra thì phản ứng của Quan Tiểu Văn bình thường nhất, thuận miệng hỏi, "Có cần tớ đi cùng cậu không?"
Đam Hoa cười với nàng, "Không cần cậu đi cùng đâu, có phải b·ệ·n·h thật đâu, chỉ là đề phòng bất trắc nên đi kiểm tra thôi."
Quan Tiểu Văn sợ nàng đổi ý, vội nói, "Ừ ừ, có gì thì gọi điện cho tớ nhé."
Trong lúc nói chuyện, phục vụ đã mang bộ đồ ăn lên, Đam Hoa đói c·h·ế·t rồi, cầm đũa lên gắp đồ ăn.
"Biết ngay là đến giờ cậu vẫn chưa ăn cơm." Tề Nhiên tỏ vẻ "biết trước", "Bảo cậu ra ngoài ăn mà cậu còn bảo không."
Thời điểm này là khoảng hai giờ chiều.
Đam Hoa uống một bát canh ngân nhĩ, ăn vài xiên t·h·ị·t, bụng dễ chịu hơn nhiều, nàng có vẻ như tùy ý hỏi Tề Nhiên, "Hôm qua tớ uống hơi nhiều thì phải."
Theo tin nhắn, hôm qua Tề Nhiên là người mời khách.
Cũng không có lý do gì đặc biệt, chỉ là tụ tập ăn cơm uống rượu, tăng thêm tình cảm.
Năm người ngồi ở đây đều có mặt.
Tề Nhiên và Quan Tiểu Văn là bạn học của nguyên chủ.
Nguyên chủ có ký ức về Trần Thạc nhiều hơn một chút, nhớ Trần Thạc là bạn của một người bạn học tên Tiền Minh, được dẫn vào vòng quan hệ này.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận