Xuyên Nhanh Vị Diện Dưỡng Thành Ký 2

Xuyên Nhanh Vị Diện Dưỡng Thành Ký 2 - Chương 228: Kia đem kiếm ( 24 ) (length: 7841)

Chỉ một sai sót nhỏ của một a hoàn thôi, Khương Xu Nhạn đã vin vào cớ đó để trừng phạt Đỗ Kim Tịch.
Nào là đánh roi, nhốt trong phòng bỏ đói, phạt quỳ, đó là những hình phạt công khai. Còn những thủ đoạn ngấm ngầm thì vô số kể, cơm đưa cho Đỗ Kim Tịch từ nhà bếp đôi khi lại bị thiu thối.
Thân thể Đỗ Kim Tịch vì vậy mà ngày càng suy yếu.
Lần nọ, lại tìm được lỗi sai, Khương Xu Nhạn bắt Đỗ Kim Tịch quỳ ba canh giờ trong sân vào cuối thu. Đợi đến khi Đỗ Kim Tịch quỳ xong được người ta dìu về thì đã nhiễm phong hàn.
Khương Xu Nhạn keo kiệt không chịu mời đại phu cho Đỗ Kim Tịch, khiến bệnh phong hàn kéo dài thành bệnh nặng. Đến lúc này, Khương Xu Nhạn mới qua loa tìm một thầy thuốc từ bên ngoài đến để che mắt thiên hạ.
Bệnh tình của Đỗ Kim Tịch ngày càng trở nặng. Sau đó, Đoan thân vương biết chuyện, sai người mời thái y đến, nhưng đã quá muộn. Đỗ Kim Tịch chết trong đau đớn bệnh tật.
Đỗ Kim Tịch chết trong uất hận, linh hồn không tan biến mà vất vưởng nơi nhân gian, bản năng bị hấp dẫn đến cây liễu này, vì vậy nên mới có thể giữ hồn thể nhiều năm không tan.
Nàng từng thử giết Khương Xu Nhạn để báo thù, nhưng không thể. Hồn thể của nàng xuyên qua người Khương Xu Nhạn thì cùng lắm chỉ khiến Khương Xu Nhạn cảm thấy lạnh lẽo, còn nàng thì hồn thể lại càng suy yếu hơn.
Vừa nói, lệ khí bùng lên trong mắt Đỗ Kim Tịch, "Nàng đáng chết. Nhưng ta giết không được nàng, giết không được."
Đam Hoa khẽ ho khan một tiếng.
Lệ khí trong mắt Đỗ Kim Tịch tan đi.
Đam Hoa nói: "Vì một kẻ đã hại chết ngươi mà biến thành lệ quỷ mất hết lý trí thì không đáng."
Âm khí tụ tập ở cây liễu không nhiều, nếu âm khí quá nặng, rất có thể sẽ bị người trong vương phủ phát hiện và tiêu diệt. Âm khí này có thể giúp Đỗ Kim Tịch duy trì hồn thể không tan, nhưng không đủ để Đỗ Kim Tịch tu luyện.
Đam Hoa đã xem qua, Đỗ Kim Tịch chưa từng tu luyện, chỉ dựa vào bản năng để gây ảnh hưởng nhỏ đến người khác.
Vừa rồi, oán khí trong hồn thể nàng thoáng lộ vẻ đỏ là lệ khí. Nếu oán khí biến hết thành lệ khí, Đỗ Kim Tịch sẽ hóa thành lệ quỷ hoàn toàn mất hết lý trí.
Cảm nhận được thiện ý của Đam Hoa, Đỗ Kim Tịch lại khẽ thi lễ, "Cảm tạ đại sư. Ta biết mình không thể biến thành lệ quỷ, nên luôn nhắc nhở bản thân phải giữ lấy lý trí."
Đây chính là lý do Đam Hoa tìm đến Đỗ Kim Tịch. Đỗ Kim Tịch làm quỷ nhiều năm như vậy, không hề vướng chút huyết khí nào. Ngoài việc hận Khương Xu Nhạn, oán Đoan thân vương, nàng không hề giận cá chém thớt lên những người khác.
Phải, trước khi chết, Đỗ Kim Tịch đã hết yêu Đoan thân vương, chỉ còn lại oán hận.
Đoan thân vương nói yêu nàng, nhưng chỉ kéo dài chưa đến nửa năm. Sau khi tân thiếp vào cửa, tình yêu của Đoan thân vương dần phai nhạt.
Ban đầu, khi Đỗ Kim Tịch chịu sự trách phạt vô cớ của Đoan thân vương phi, nàng tìm đến Đoan thân vương, Đoan thân vương đã bênh vực nàng, khiển trách vương phi và còn bồi thường cho nàng châu báu trang sức.
Nhưng những lần sau đó, vương phi trách phạt càng tàn nhẫn hơn.
Hai ba lần như vậy, Đỗ Kim Tịch thất vọng về Đoan thân vương. Đoan thân vương đối với vương phi nhiều nhất cũng chỉ là trách mắng vài câu, hoặc cấm túc vài ngày, chỉ khiến vương phi càng ghi hận nàng hơn.
Về sau, Đỗ Kim Tịch không cầu xin Đoan thân vương nữa.
Nàng cũng không hận Đoan thân vương. Nàng nhận ra, tâm tính của Đoan thân vương lúc bấy giờ còn ấu trĩ, thậm chí không bằng nàng.
Chỉ là nàng đã nhìn không thấu Đoan thân vương, trao thân nhầm chỗ, tự mình chuốc lấy quả đắng.
Đoan thân vương khi biết nàng bệnh nặng đã mời thái y trong cung đến chẩn trị cho nàng, vẻ mặt lo lắng không phải là giả.
Hiện tại, Đỗ Kim Tịch đối với Đoan thân vương không hận không yêu, chỉ còn chút oán.
Một lát sau, Đam Hoa dẫn Đỗ Kim Tịch đến trước giường của Khương Xu Nhạn.
Đỗ Kim Tịch vô cùng kích động. Được sống lại một lần nữa là điều nàng chưa từng dám nghĩ đến. Nàng không muốn đi đầu thai, vì nếu đầu thai thì sẽ không còn là Đỗ Kim Tịch nữa. Nàng không thể thấy kẻ thù bị trừng phạt, thật khó mà cam tâm.
"Chuẩn bị xong chưa?" Đam Hoa hỏi Đỗ Kim Tịch.
Để Đỗ Kim Tịch thay thế Khương Xu Nhạn là biện pháp mà Đam Hoa nghĩ ra.
Khương Xu Nhạn còn sống thì sẽ không xảy ra việc thời gian tuyến bị lệch lạc.
Nếu Đỗ Kim Tịch trở thành Khương Xu Nhạn, thì phiền phức lớn nhất của Đam Hoa trong vương phủ cũng sẽ không còn.
"Đại sư, có thể khiến Khương Xu Nhạn chết một cách rõ ràng được không?" Lúc này Đỗ Kim Tịch dám đưa ra yêu cầu với Đam Hoa.
Nhiều năm qua, nàng đã đến viện của vương phi vô số lần. Sau khi phát hiện không có cách nào báo thù, nàng chỉ lặng lẽ quan sát. Vì không ai có thể thấy nàng, nên dù nàng có chỉ vào mũi vương phi mà mắng thì người nghe cũng chỉ có mình nàng. Vì vậy, nàng chẳng làm gì cả.
"Được." Đam Hoa vươn tay bắt lấy hồn phách của Khương Xu Nhạn.
Khương Xu Nhạn đột nhiên thấy Đam Hoa và Đỗ Kim Tịch đứng cạnh giường thì kinh hãi, "Các ngươi... A quỷ!"
Nàng nhận ra Phục Thủy Liên, nữ tử bên cạnh có chút quen mắt, nhưng không nhớ ra là ai. Quan trọng là, nữ tử bên cạnh đang lơ lửng.
Phục Thủy Liên không lơ lửng, nhưng nàng ta ở cùng với quỷ, có phải là cũng đã chết rồi không?
Phục Thủy Liên biến thành quỷ đến tìm nàng báo thù?! Khương Xu Nhạn lùi người về phía sau, hoảng sợ nói: "Ngươi đừng tìm ta, là nhị ca ta giết ngươi, ngươi đi tìm nhị ca ta đi."
Đỗ Kim Tịch cảm thấy chua xót, "Vương phi! Ngươi hại chết ta, thế mà đến ta là ai cũng không nhớ rõ." Nàng không biết đó là phẫn uất hay thất vọng. Nàng làm quỷ mà kẻ thù không hề để ý đến nàng, hại chết nàng chỉ như giẫm chết một con kiến.
Khương Xu Nhạn nghe được giọng Giang Nam đặc sệt của Đỗ Kim Tịch, liền nhớ ra, "Là ngươi! Đừng tìm ta--" Nàng thét lên một tiếng, vì nàng phát hiện chính mình đang lơ lửng, còn trên giường vẫn có một người là mình.
Đam Hoa vươn tay gom hồn phách của Khương Xu Nhạn thành một đoàn, dùng linh văn phù giam cầm lại, rồi đánh trở về thân thể của Khương Xu Nhạn.
Có hồn phách của Khương Xu Nhạn ở đó, lại thêm Khương Xu Nhạn còn nợ Đỗ Kim Tịch nhân quả, sẽ không bị quy tắc thiên đạo coi là đoạt xá.
"Đừng sinh ra mâu thuẫn." Đam Hoa chỉ vào trán hồn phách của Đỗ Kim Tịch, truyền cho nàng những ký ức bộ phận của Khương Xu Nhạn mà nàng đã sao chép xuống.
Đỗ Kim Tịch chỉ là một người bình thường. Nếu truyền hết toàn bộ ký ức, có thể sẽ khiến nhận thức của Đỗ Kim Tịch bị lẫn lộn, cho rằng mình là Khương Xu Nhạn.
Giống như Đam Hoa dùng ảo mộng thuật lên Tần Phỉ, khiến Tần Phỉ sinh ra những lẫn lộn nhất định trong nhận thức.
Đam Hoa đánh hồn phách của Đỗ Kim Tịch vào thân thể của Khương Xu Nhạn.
Nàng không để Đỗ Kim Tịch tỉnh lại ngay.
Thân thể và hồn phách cần thời gian dung hợp, tốt nhất là nên ngủ một giấc.
...
"Nương nương, dùng cây trâm san hô xích kim này được không ạ?" Nha hoàn chải đầu hai tay nâng cây trâm đến trước mắt Đỗ Kim Tịch.
Đỗ Kim Tịch bắt chước cách làm của Khương Xu Nhạn trong ký ức, liếc mắt, khịt mũi, "Ừm."
Buổi sáng khi tỉnh lại nàng có chút hoảng loạn, may mà nàng có ký ức của Khương Xu Nhạn, lại thêm nhiều năm qua quan sát hành vi của Khương Xu Nhạn nên đã không còn hoảng loạn nữa.
Xuống giường, mặc áo, rửa mặt, không hề khiến bất kỳ nha hoàn nào bên cạnh nghi ngờ.
Nha hoàn chải đầu cẩn thận cắm cây trâm lên tóc Đỗ Kim Tịch.
Ăn cơm xong, có quản sự đến báo cáo công việc hôm nay, Đỗ Kim Tịch hiểu việc quản gia, xử lý theo nguyên tắc ổn định.
"Nương nương." Lương ma ma đến.
Đỗ Kim Tịch căng thẳng như dây đàn. Lương ma ma là nhũ mẫu của Khương Xu Nhạn, quá quen thuộc Khương Xu Nhạn rồi.
Nàng ngàn vạn lần không thể sơ hở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận