Xuyên Nhanh Vị Diện Dưỡng Thành Ký 2

Xuyên Nhanh Vị Diện Dưỡng Thành Ký 2 - Chương 184: Ngàn vạn không muốn sợ hãi ( 17 ) (length: 7962)

Người nhà họ Ngải có sẵn một nhược điểm, nếu nàng không đem ra dùng thì thật có lỗi với sự nhanh nhạy khi bà cụ nhà họ Ngải lâm thời kéo nàng xuống nước.
Người được lợi chủ yếu sẽ là Hứa Văn Tuấn, vì vậy tiền vẫn là phải thu.
Hứa Văn Tuấn không biết Đam Hoa có phương pháp gì, không thành công thì nhiều nhất là duy trì cục diện hiện tại, hắn gật đầu đáp ứng, "Được."
"Ngươi và người nhà họ Ngải không có quan hệ huyết thống, vị lão thái thái này không phải thân bà nội của ngươi, vị này cũng không phải là nhị thúc ruột của ngươi." Trang bị hồn tinh giúp Đam Hoa có được âm dương mắt, cùng với hai loại năng lực trời phú là nhận ra khí tức huyết mạch.
Sau khi người nhà họ Ngải đi vào, nàng liếc mắt một cái liền nhìn ra khí tức huyết mạch của Hứa Văn Tuấn hoàn toàn không trùng khớp với người nhà họ Ngải. Chuyện này không liên quan đến nàng, vốn dĩ không muốn để ý tới, ai bảo người nhà họ Ngải không tìm gì tốt hơn để làm "bè", thế nào cũng phải tìm đến nàng.
Xét về vẻ bề ngoài và khí chất, Hứa Văn Tuấn, Hứa phụ trên giường bệnh và người nhà họ Ngải vốn dĩ đã không giống một nhà.
Nàng lại dùng quy tắc huyết mạch để xác nhận một lần nữa.
"Ối, mợ cả vượt quá giới hạn rồi." Người phụ nữ trang điểm lộng lẫy hô lớn.
Hứa Văn Tuấn gầm lên, "Câm cái miệng thối tha của ngươi lại!"
Lão thái thái thì run rẩy cả người, người đàn ông trung niên hói đầu giật mí mắt liên tục.
Hứa Văn Tuấn nhận ra điều gì đó, nắm chặt nắm đấm giơ lên rồi lại buông xuống.
Đam Hoa tiếp tục nói, "Phụ thân ngươi cũng không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào với vị lão thái thái này, cũng không có quan hệ huyết thống nào với người họ Ngải ở đây, còn ngươi và phụ thân ngươi là cha con ruột. Chuyện này là thật hay giả, rất dễ dàng kiểm chứng, nơi này là bệnh viện, vừa hay mọi người đều có mặt, cùng nhau làm giám định thân tử đi."
"Con lừa đảo kia, mau cút cho ta." Người đàn ông trung niên hói đầu xông về phía Đam Hoa, muốn bắt lấy nàng, "Đi theo ta đến đồn công an." Đợi bắt được, muốn xử trí thế nào còn không phải do hắn ta lựa chọn.
Đam Hoa tránh ra.
Người đàn ông trung niên hói đầu không bỏ qua, gọi người đàn ông mắt tam giác đến, "Đại Phú, mau đến đây giúp ta bắt lấy con lừa đảo này."
"Các người muốn làm gì!" Hứa Văn Tuấn định tiến lên ngăn cản người đàn ông trọc đầu, nhưng bị người phụ nữ trung niên mắt tam giác túm lấy cánh tay, "Nhị thúc ngươi giúp ngươi bắt kẻ lừa đảo, ngươi đừng có nhúng tay."
Hứa Văn Tuấn nhiều ngày qua ăn không ngon ngủ không yên, gầy đi rất nhiều, sức lực cũng yếu, bị người phụ nữ trung niên mắt tam giác cao lớn vạm vỡ túm lấy, nhất thời không thể giãy ra được.
Ở phía bên kia, người đàn ông mắt tam giác dang tay cùng người đàn ông trọc đầu đi bao vây Đam Hoa.
Phòng bệnh có bao nhiêu lớn, hai người bao vây qua cũng chỉ là chuyện hai, ba bước chân.
Hứa Văn Tuấn nóng nảy quát, "Trong phòng tôi có lắp camera theo dõi, các người dám động thủ, ngồi tù là cái chắc."
Nghe được lời này, người đàn ông trọc đầu rụt tay về, nhìn xung quanh tìm kiếm xem camera ở đâu.
Người đàn ông mắt tam giác lại không kịp thời thu tay, một tay sắp tóm được vào người Đam Hoa, hơn nữa còn chộp về phía trước ngực của nàng.
Đam Hoa nhấc chân đạp ra ngoài.
Đối với loại người này, nàng dùng tay cũng thấy bẩn nắm đấm.
Người đàn ông mắt tam giác bay ngược ra ngoài, đập vào tường đối diện, sau đó mới rơi xuống đất, rên hai tiếng.
Đam Hoa ra tay, làm sao có thể chỉ để hắn ta hừ hai tiếng, đợi qua mấy ngày, hắn ta sẽ phải rên lên vô số tiếng.
Người đàn bà mắt tam giác sốt ruột, "Mày dám đánh con tao, tao ——"
"Bà làm sao, con trai bà động tay trước, đánh nó chỉ là tự vệ, không phải muốn báo công an sao, báo nhanh lên." Hứa Văn Tuấn thừa cơ trốn thoát khỏi tay người đàn bà mắt tam giác, lấy điện thoại ra, "Các người không báo đúng không, để tôi báo."
"Ôi trời ơi ta khó thở quá, ôi trời ơi ngực ta khó chịu quá." Lão thái thái ôm ngực rên hừ hừ, "Lão Nhị, mau đỡ ta đi gặp bác sĩ."
"Mẹ, mẹ làm sao vậy?" Người đàn ông trung niên hói đầu đỡ lấy lão thái thái, "Mẹ, con dẫn mẹ đi khám bệnh." Trừng mắt nhìn người đàn bà mắt tam giác, "Còn không mau đỡ Đại Phú dậy. Tiểu Tú, mở cửa."
Người phụ nữ trang điểm lộng lẫy vội vàng chạy tới mở cửa.
Người đàn ông mắt tam giác tự mình bò dậy, hung hăng trừng Đam Hoa, dáng vẻ chống nạng cũng muốn xông lên đánh người.
Người đàn bà mắt tam giác kéo hắn ta ra ngoài, "Đại Phú, lo cho bà nội con khám bệnh trước đã."
Đợi một đám người ra khỏi cửa phòng bệnh, Đam Hoa nói, "Miễn phí cho các người một tin tức tốt, vị Đại Phú này, cũng giống như vị lão thái thái này, vị Ngải lão nhị này, không có quan hệ huyết thống, à đúng rồi, hắn ta và mẹ hắn ta là mẹ ruột con ruột đó. Tin hay không thì tùy các người tự đi giám định đi."
Nhà này từ trên xuống dưới đều không ra gì, đúng là câu, không phải người một nhà, không vào một nhà.
Người đàn bà mắt tam giác hét lớn, "Ả ta nói dối!"
Ả phản ứng quá kịch liệt, ngược lại khiến người đàn ông hói đầu nghi ngờ, "Đi, làm giám định đi."
"Làm cái gì mà giám định, Đại Phú chính là con trai của anh." Người đàn bà mắt tam giác kéo Đại Phú bỏ đi.
Người đàn ông hói đầu mặc kệ lão thái thái, chạy lên phía trước túm chặt tóc người đàn bà mắt tam giác, "Không cho phép đi, cô nói rõ ràng cho tôi, Đại Phú có phải là con trai tôi hay không."
Đại Phú đi giúp mẹ mình, người phụ nữ trang điểm lộng lẫy cũng tiến lên muốn tách hai người ra, mấy người xé rách lẫn nhau.
Các tòa nhà bệnh viện đều có nhân viên bảo vệ, họ rất nhanh chạy tới, đem mấy người mang đi.
Sự tình phát triển theo hướng này, khiến Hứa Văn Tuấn trợn mắt há mồm.
Hắn chỉ biết nhị thúc ngoại tình, không biết nhị thẩm cũng vượt quá giới hạn, ngay cả con trai cũng không phải của nhị thúc.
Hắn xem tràng trò hay của nhị thúc, trong lòng vô cùng thoải mái.
"Cảm ơn Linh đại sư." Tiếng "đại sư" này Hứa Văn Tuấn gọi từ tận đáy lòng. Hắn định báo công an thì bà cụ nhà họ Ngải lập tức giả bệnh bỏ chạy, đúng là chột dạ mà.
Trước đây, để ngăn cản người nhà họ Ngải vào phòng bệnh, hắn đã báo cảnh sát mấy lần, lão thái thái cũng không hề sợ hãi. Lần này sợ, chỉ có thể là Linh đại sư nói là sự thật, lão thái thái không muốn cùng hắn và cha hắn làm giám định thân tử.
Không quản là Linh đại sư tính ra được, hay là sự việc đã được điều tra ra trước đó, hắn đều muốn cảm tạ nàng.
Lão thái thái nhà họ Ngải cho rằng cứ chạy như vậy là hắn không có biện pháp với bọn họ? Có một vài sổ sách hắn sẽ cùng người nhà họ Ngải tính toán thật kỹ.
Hắn không có ngăn cản, là bởi vì hiện tại khẩn cấp nhất là làm cho cha hắn tỉnh lại, người nhà họ Ngải có chạy được hòa thượng cũng không chạy được miếu.
Đam Hoa gật đầu, nhận lấy tiếng cảm tạ này của hắn, "Chuyện của phụ thân ngươi không thể kéo dài thêm được nữa, bây giờ bắt đầu đi." Sinh hồn rời khỏi cơ thể càng lâu, liên hệ với cơ thể sẽ càng ngày càng yếu, đạt đến một trình độ nhất định, liên hệ này sẽ đứt đoạn.
Liên hệ vừa đứt, sinh hồn biến thành tử hồn, cơ thể cũng sẽ chết theo.
Sinh hồn của phụ thân Hứa Văn Tuấn đã rời khỏi cơ thể hơn ba mươi ngày, liên hệ tùy thời có khả năng đứt gãy.
Hứa Văn Tuấn nói, "Đại sư, yêu cầu tôi làm gì?" Hắn hiện tại đối với Linh đại sư có độ tín nhiệm rất lớn.
"Hiện tại chưa cần, lát nữa ngươi đem ngọc bài đang đeo trên người tháo xuống, đặt lên trên giường bệnh." Đam Hoa lấy ra một lá Thiên Nhãn Phù, "Đây là khai Thiên Nhãn Phù, lát nữa ngươi thấy gì cũng đừng lên tiếng."
Hứa Văn Tuấn đáp lời. Hai tay đi gỡ dây đeo ngọc bài trên cổ, đồng thời không chớp mắt nhìn Đam Hoa động tác.
Chỉ thấy đối phương bắt xuống giường bệnh, sau đó hắn xem được một màn khiến hắn khó quên, một đoàn sương mù màu hồng đen đồng dạng đồ vật, từ trong cơ thể cha hắn bay lên, hướng về phía tay của Linh đại sư mà bay đi.
Linh đại sư nắm tay lại, đoàn vụ hồng hắc kia lập tức tan rã.
Đam Hoa nói, "Phụ thân ngươi trúng chú thuật, cho nên sinh hồn của ngươi dù muốn trở về cũng không được. Hiện tại chú thuật đã bị loại bỏ, sinh hồn của phụ thân ngươi có thể trở về thân thể được rồi."
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận