Xuyên Nhanh Vị Diện Dưỡng Thành Ký 2

Xuyên Nhanh Vị Diện Dưỡng Thành Ký 2 - Chương 102: Tổng có tiên nhân đầu thượng quá ( 22 ) (length: 7851)

Nàng không lo lắng về việc hệ thống 03 độ kiếp.
Hệ thống 03 cùng những túc chủ khác nhau, từng đến tu chân thế giới không chỉ một lần, cùng túc chủ trải qua vô số lần độ kiếp, thuộc loại kiểu "ăn thịt heo rồi lại thấy heo chạy".
Nàng đã dời ra rất nhiều vật phẩm độ kiếp từ thương thành của hệ thống, hệ thống 03 tùy thời có thể sử dụng.
Bỗng nhiên, nàng có cảm giác.
Một đạo quy tắc chi lực bao phủ về phía nàng.
Nàng cũng thả quy tắc chi lực của mình ra, chạm vào đạo quy tắc chi lực kia.
Chính xác, đó là Thiên đạo mới sinh của Vân Linh giới.
Vân Linh giới chỉ là cách gọi của tu sĩ, thực chất cũng giống như những giới khác, đều là một bộ phận của linh giới, không phải thế giới độc lập.
Điều khiến nàng hứng thú là, Vân Linh giới thế nhưng lại sinh ra ý thức tự chủ.
Lần trước khi nàng phi thăng đến linh giới, đã trao đổi với Thiên đạo linh giới có ý thức tự chủ rồi, tuyệt đối không phải Thiên đạo mới sinh của Vân Linh giới này.
Một thế giới hai Thiên đạo, nàng chưa từng biết đến.
Thiên đạo vốn có của linh giới không xóa bỏ thần, lại còn ngồi xem thần kia sản sinh ý thức tự chủ, cách làm của Thiên đạo vốn có này thật có ý tứ.
Ý thức tự chủ của Thiên đạo mới sinh còn yếu ớt, nàng sợ sơ ý quy tắc chi lực của mình sẽ làm tổn thương Thiên đạo mới sinh, nên vẫn luôn không liên lạc với Thiên đạo mới sinh.
Chắc hẳn hành động xé rách không gian bằng quy tắc chi lực của nàng đã khiến Thiên đạo mới sinh chú ý đến nàng.
Hiện tại Thiên đạo mới sinh chủ động tìm đến, nàng cũng không trốn tránh.
Nàng còn chưa kịp hỏi, Thiên đạo mới sinh đã hỏi trước: 【Ngươi đến đây làm gì?】
Đạm Hoa: 【Lịch luyện.】
Thiên đạo mới sinh: 【Ngươi muốn thay thế ta sao?】
Đạm Hoa: 【Không. Nếu ngươi tiện, hãy để con thương kia độ kiếp nhanh lên đi.】 Trên biển giới thường có tu sĩ lui tới, động tĩnh độ kiếp không nhỏ, thời gian càng dài, càng dễ dẫn tới sự chú ý của tu sĩ.
Tu sĩ gặp yêu thú, không nghĩ khế ước thành linh thú thì cũng gϊếŧ để lấy tài nguyên tu luyện.
Thiên đạo mới sinh: 【Có thể.】
Chỉ thấy kiếp lôi cấp tốc rơi xuống, lộp bộp, âm thanh cũng nhỏ, chỉ trong mấy nhịp thở đã kết thúc.
Thiên đạo mới sinh rút đi.
Đạm Hoa thu hồi quy tắc chi lực. Việc giao lưu bằng quy tắc chi lực sẽ không nói dối, nàng nói không thay thế thì sẽ không thay thế, Thiên đạo mới sinh giao lưu với nàng chỉ để hỏi vấn đề này, có được đáp án liền đi.
Nói tóm lại, việc giao lưu với Thiên đạo mới sinh rất hữu hảo, so với Thiên đạo linh giới có độ thiện cảm cao hơn.
Một mảng bóng râm phủ xuống đầu nàng, là hệ thống 03 đã độ kiếp xong bay tới.
Sau khi bay đến, thân thể to lớn của hệ thống 03 bắt đầu thu nhỏ lại, từ gần trăm trượng xuống còn mấy chục trượng, rồi lại biến thành hơn mười trượng, cuối cùng là mấy trượng.
Hệ thống 03 hạ xuống một bên thuyền gỗ, ngẩng đầu hứng thú bừng bừng nói: "Đại lão, ta tiến giai rồi, ta có thể biến lớn biến nhỏ."
"Đi thôi." Thấy nơi xa dường như có độn quang của tu sĩ, Đạm Hoa lại xé rách không gian, mang hệ thống 03 trở về.
Không lâu sau khi Đạm Hoa rời đi, có hai tu sĩ đeo kϊế͙m͙ trên lưng đi tới nơi hệ thống 03 độ kiếp.
Một vị tu sĩ mặt tròn nói với người kia: "Tứ sư huynh, là khí tức của con thương kia."
Tứ sư huynh gật đầu: "Hóa ra là chạy trốn tới Vọng Tiên. Xem ra còn vượt qua thiên kiếp."
"Tứ sư huynh, con thương kia tiến giai, chẳng phải là càng khó gϊếŧ hơn sao."
Lời này lại kích thích chiến ý của Tứ sư huynh: "Vậy càng phải chiến một trận. Nó vừa độ kiếp xong, trong thời gian suy yếu không thể vượt qua biển giới trở về tu tiên giới, nó nhất định sẽ trở về Vọng Tiên. Đi."
Hai vệt độn quang bay về phía Vọng Tiên.
...
Thấy Ngọc Thược Dược và thương giao nhanh chóng trở lại, hơn nữa thương giao còn tiến giai, có thể biến ảo kích thước lớn nhỏ.
Yêu thú tiến giai cũng phải độ kiếp, thông thường, lôi kiếp của yêu thú còn lớn hơn so với tu sĩ cùng cấp.
Bọn họ không nghe thấy tiếng động của kiếp lôi, chứng tỏ nơi thương giao độ kiếp cách đây rất xa.
Với thời gian ngắn như vậy, còn phải trừ thời gian di chuyển, mà thương giao đã độ kiếp xong.
Những việc không thể nào đều có thể xảy ra ở chỗ Ngọc Thược Dược.
Ngoại trừ Kiều Tĩnh Huyên, bốn người còn lại đã không ôm hy vọng chạy trốn bằng sức của mình nữa.
Chạy không thoát, chỉ có thể thực hiện khế ước làm việc.
Ưu thế của bọn họ so với phàm nhân là thể lực tốt, không cần ăn cơm, chỉ cần ăn ích cốc đan là được.
Cùng ngày xây xong lò gạch, ngày thứ hai bắt đầu chế tạo gạch mộc.
Đạm Hoa thân thể bị tổn hại, cần bồi bổ, không đi trấn trên nữa.
Ngày thứ hai là Kiều Mộng Trúc nấu cơm, làm hai món mặn hai món chay, tổng cộng bốn món.
Đương nhiên, lượng đều được chuẩn bị cho cả trăm người ăn.
Trù nghệ của Kiều Mộng Trúc so với Hà Chí còn tốt hơn.
Kiều Mộng Trúc hỏi Đạm Hoa: "Ta có thể ăn không?" Nàng ngửi hương thơm khắp phòng, thèm ăn đến phát thèm.
"Có thể." Đạm Hoa ngầm đồng ý Hà Chí và Kiều Mộng Trúc có thể ăn tùy ý. Hai người nấu cơm thì có quyền được ăn.
Những thứ có thể bồi bổ rõ rệt cho phàm thể của nàng, cũng sẽ có ích cho thân thể tu sĩ.
Hà Chí không ăn, Đạm Hoa sẽ không chủ động hỏi hắn có muốn ăn không.
Kiều Mộng Trúc không ăn ở đây, mà mang ra phía đông, chia cho Quý Tu Việt và Ôn Tòng Uyên.
Ôn Tòng Uyên xin miễn.
"Ta nếm thử." Biết là Kiều Mộng Trúc tự tay làm, Quý Tu Việt nhận lấy rồi ăn. Dù sao hắn mang nhiều tịnh độc đan, không sợ tạp chất trong đồ ăn phàm nhân.
Kiều Mộng Trúc đã không còn nể mặt Kiều Tĩnh Huyên, nên không hỏi Kiều Tĩnh Huyên.
Kiều Tĩnh Huyên thấy Kiều Mộng Trúc đến một câu khách sáo hỏi nàng cũng không có, nổi giận: "Kiều Mộng Trúc, không phải ngươi rất thích giả vờ tỷ muội tình thâm sao, ngươi sao không tiếp tục giả vờ đi. Từ nhà đến tông môn, ngươi có mệt không?
Vì tranh đồ với ta, ngươi thật sự đã giả vờ rất nhiều, giả vờ đáng thương yếu đuối khiến đại bá ta cũng bị mắc lừa, thiên vị ngươi, đem tài nguyên tu luyện của ta chia cho ngươi. Đến tông môn, ngươi còn tranh sư phụ với ta, tranh... Chỉ cần là của ta ngươi đều muốn cướp. Ngươi tiện không?"
Kiều Mộng Trúc thay đổi bộ dáng yếu đuối ngày xưa, thần sắc lạnh nhạt: "Ta mệt rồi, nên không giả vờ nữa. Ngươi nói ta cướp đồ của ngươi, ta không nhận. Chuyện ta hối hận nhất chính là nghe theo an bài của tộc, đến chủ trạch tu luyện.
Ta là bàng chi, từ tiểu thành xa xôi đến, các ngươi đích chi ai cũng coi thường ta, lén lút cướp linh đan vốn thuộc về ta, chế giễu, thậm chí động thủ với ta, nếu ta không lấy lòng tộc trưởng, có lẽ tính mạng cũng không còn.
Tiện? Có ngươi ở đó, cái từ này không tới phiên ta.
Tộc trưởng không thiên vị ta, là đang thiên vị ngươi, trước kia ngươi đánh ta một roi, tổn thương đến căn cơ của ta, tộc trưởng không muốn khiến các tộc nhân bàng chi khác buồn lòng, mới đền bù cho ta.
Chắc ngươi không nói là ngươi không biết đâu? Ngươi chẳng qua là xem như không biết đã làm hỏng căn cơ của ta. Tư chất của ta vốn tương đương với ngươi, ta tu luyện còn khắc khổ hơn ngươi, nhưng lại muộn hơn ngươi hai năm trúc cơ, vào tông môn nhiều năm như vậy, ta chỉ tiến giai đến trúc cơ trung kỳ, còn ngươi, đã thành tựu kim đan.
Sao ta không hận ngươi? Nhưng tộc trưởng lấy chuyện của cha mẹ, em trai, em gái ta ra nói, ta không dám làm gì ngươi, chỉ có thể ở một vài việc nhỏ chọc tức ngươi, tỷ như ngươi không thích ta gọi ngươi là tỷ tỷ, ta lại cứ gọi để ngáng ngươi. Làm như vậy chỉ để cho bản thân ta dễ chịu hơn thôi.
Từ nay về sau, ta và ngươi ai đi đường nấy. Nếu ngươi lại đến hại ta, cho dù ta liều mạng, cũng sẽ chiến đấu đến cùng với ngươi."
( hết chương này )
Bạn cần đăng nhập để bình luận