Xuyên Nhanh Vị Diện Dưỡng Thành Ký 2

Xuyên Nhanh Vị Diện Dưỡng Thành Ký 2 - Chương 105: Tổng có tiên nhân đầu thượng quá ( 25 ) (length: 7980)

"Đây là một loại linh độc, nên đại phu phàm nhân không thể chẩn bệnh ra." Đam Hoa nói với người nhà họ Hoàng, cũng là nói với đám đông đang vây xem ngoài cửa.
Nàng đồng tình với Hoàng Lan Trân, người chịu tai bay vạ gió.
Cứu người cũng cần phải cứu cả tâm.
Thanh danh đối với phàm nhân rất quan trọng.
Quả nhiên, Đam Hoa vừa nói như vậy, mọi người xung quanh bừng tỉnh ngộ, những người lúc trước xem thường thì ngượng ngùng thu lại vẻ khinh bỉ.
Hoàng gia nãi nãi đột nhiên khóc lớn tiếng, "Ta biết tôn nữ của ta sẽ không làm loại chuyện đó mà..."
Người đàn ông trung niên đứng sau bà vội vàng khuyên, "Nương, trước thỉnh tiên sư giải độc cho Lan Trân là quan trọng nhất."
Lão giả lúc trước lớn tiếng quát mắng Hoàng gia nãi nãi cũng nói, "Mau mau thỉnh tiên sư vào đi."
"Phải phải, ta hồ đồ quá." Hoàng gia nãi nãi nín khóc, bái Đam Hoa một cái, "Tiên sư đừng trách, lão bà này xin bồi tội với tiên sư."
Đam Hoa nói, "Không sao."
Người nhà họ Hoàng tránh ra một bên dẫn đường, Đam Hoa tiến vào giải độc cho Hoàng Lan Trân.
Độc tính này rất bá đạo, đã xâm nhập vào toàn bộ huyết nhục bên trong Hoàng Lan Trân. Độc đã phát đến mức này, có giải dược cũng muộn.
Đam Hoa vận dụng quy tắc chi lực, móc độc tố ra.
Để không phải sử dụng quá nhiều quy tắc chi lực, nàng dùng châm cứu làm môi giới.
Nhưng vẫn dẫn tới sự chú ý của tân sinh thiên đạo.
Tân sinh thiên đạo bộ dáng như lâm đại địch, so với thiên đạo vốn có của linh giới.
So với nàng, tân sinh thiên đạo như một con non, nàng tương đối khoan dung với con non, lại lần nữa nhắc nhở tân sinh thiên đạo, 【Ta là vì cứu người, không có ý định cướp địa bàn của ngươi. Được rồi, sau này ta sẽ cố gắng ít vận dụng thôi.】
Tân sinh thiên đạo tin tưởng.
Một lúc sau, tân sinh thiên đạo hỏi, 【Người chết thì chết, vì sao phải cứu?】
Đam Hoa: 【Bởi vì hiện tại ta là người.】
Tân sinh thiên đạo rút đi.
Con non vẫn đáng yêu hơn, nếu là vị thiên đạo vốn có kia, phỏng đoán lại muốn đến vui vẻ tiễn đưa nàng rồi.
Không biết tân sinh thiên đạo có cùng thiên đạo vốn có liên lạc, nói về chuyện của nàng hay không.
Bất quá, thiên đạo vốn có biết cũng sẽ không đến tìm nàng, bởi vì nếu thiên đạo vốn có đến Vân Linh giới, sẽ gây ra xung kích cực lớn cho tân sinh thiên đạo, có khả năng đuổi kịp giới đồng hóa quy tắc của Vân Linh giới, quy tắc đồng hóa, tân sinh thiên đạo sẽ tiêu tán.
Nghĩ đến thiên đạo vốn có không muốn tân sinh thiên đạo tiêu tán.
...
Độc đã loại bỏ, nhưng những điểm nát rữa trên thân thể Hoàng Lan Trân vẫn còn.
Đam Hoa làm việc tốt đến cùng, cho Hoàng Lan Trân một viên đan dược chữa thương phàm nhân có thể dùng.
Những điểm nát rữa trên người Hoàng Lan Trân nhanh chóng khép lại.
Đam Hoa không đợi người nhà họ Hoàng nói lời cảm tạ, nhanh chóng rời đi.
Nàng đến chỉ vì cứu Hoàng Lan Trân, không muốn có bất kỳ liên hệ nào với người nhà họ Hoàng, nàng đến tên cũng không để lại, chỉ tính chữa khỏi rồi rời đi.
Nhưng thúc đẩy nàng vội vàng rời đi, là vì khi nàng chữa trị cho Hoàng Lan Trân, cảm ứng được một loại cảm giác bị dò xét.
Có rất nhiều người chú ý nàng.
Nàng không muốn có liên hệ gì với người nhà họ Hoàng, càng không muốn mang đến tai họa cho họ.
Sau khi nàng rời khỏi nhà họ Hoàng, cảm giác dò xét không biến mất.
Nàng rẽ khỏi thị trấn nơi nhà họ Hoàng ở, tìm đến con ngựa của mình.
Tu sĩ tại Vọng Tiên ruộng có thể không sử dụng linh lực thì không sử dụng, nàng có thể không sử dụng nội hàm năng lượng trong thân thể thì không sử dụng. Đến trấn lĩnh bên ngoài cách đây bốn năm mươi dặm, nàng cưỡi ngựa tới.
Nàng đóng vai tu sĩ tại nhà họ Hoàng, nên để ngựa ở bên ngoài trấn.
Cảm giác dò xét như bóng với hình, vẫn luôn theo nàng.
Nàng ngược lại yên tâm, hướng về phía nàng là tốt rồi.
Nàng đã khóa chặt nơi phát ra sự dò xét, đến từ một tu sĩ trên cao.
Người này ẩn thân đứng trên đỉnh đầu nàng, thật khiến nàng không thoải mái.
Chỉ là người này chỉ nhìn chằm chằm nàng, không có ý định xuống đánh.
Nàng cũng không tiện đi lên.
Tu vi của người này không thấp, tương xứng với tu vi của Ôn Tòng Uyên, dáng vẻ một người trung niên.
Thông thường, tu sĩ đều muốn giữ khuôn mặt trẻ tuổi, vị tu sĩ này không phải kết đan muộn thì cũng là cách thọ hạn không đủ trăm năm.
Bất kể là loại nào, tuổi tác của vị tu sĩ trung niên này đều không nhỏ, cũng đồng nghĩa với việc hắn có kinh nghiệm chiến đấu phong phú.
Nàng bay lên không trung đánh với hắn, nói không chừng phải dùng quy tắc chi lực.
Nàng vừa mới nói với tân sinh thiên đạo cố gắng không sử dụng quy tắc chi lực, không thể vừa nói xong đã dùng.
Hơn nữa nguyên tắc của nàng luôn là không chủ động ra tay.
Nàng coi như không biết, cưỡi ngựa trở về.
Tu sĩ trung niên trên không trung thật sự rất vững vàng, không nói một lời nào với nàng.
Không biết đối phương lúc nào sẽ động thủ với nàng, sợ ảnh hưởng đến người trên thị trấn, sau khi về đến Phượng Lai trấn, Đam Hoa không vào trấn mà đi đường vòng trở về đại viện tử của mình.
Tu sĩ trung niên lại không đi theo nàng, hạ xuống không trung, trực tiếp bay về phía viện tử.
Xem ra quen thuộc, người này từng đến đây?
Nói không chừng quen Hoàn Nương.
Đam Hoa vẫy tay với hắn, "Vị trên kia, xuống nói chuyện đi."
Tu sĩ trung niên trên không trung dừng lại, kinh ngạc nhìn Đam Hoa.
Đánh giá Đam Hoa, nhìn thế nào nàng cũng chỉ là một phàm nhân.
Có lẽ nghĩ đến điều gì, vẻ kinh ngạc của hắn biến mất, ngược lại có chút vui mừng.
Hắn không hiện thân nói chuyện với Đam Hoa, mà lao xuống, đưa tay chộp về phía Đam Hoa!
Đây là xem nàng dễ bắt nạt? Đến địa bàn của nàng mà phách lối, hắn cũng thật giỏi.
Đam Hoa đề quyền đánh tới.
Biết tu vi đối phương không thấp, nàng điều động đủ nội hàm năng lượng.
Một quyền, đánh bay tu sĩ trung niên ra ngoài, phương hướng bay là viện tử.
Nàng cũng kiềm chế lực, không đánh đến chết, chỉ muốn đưa hắn vào viện tử, hỏi thăm tin tức của Hoàn Nương.
Ký ức của tu sĩ không dễ dàng đọc được hoàn chỉnh, đây cũng là một loại thiên vị của quy tắc thiên đạo bên cạnh tu chân đối với tu sĩ.
Khi tu sĩ trung niên bay xuống trên phòng hộ trận, không ngoài dự đoán truyền đến tiếng gầm thét của hệ thống 03, "Cút xuống đây cho ta!"
Hệ thống 03 há to miệng hút.
Tu sĩ trung niên bị hút đến thất điên bát đảo nằm trên mặt đất.
Năm người trong viện tử không thấy lạ với chuyện này.
Đôi khi bọn họ lại đứng trên lập trường của Thương Giao và Ngọc Thược Dược mà nghĩ, nếu có người lạ đứng trên không trung nơi họ ở, dò xét bên trong, có lẽ họ cũng sẽ vung kiếm chém tới.
Lúc này họ không nghĩ như vậy, bởi vì họ biết bên trong ở là một phàm nhân.
"Các ngươi ra một người, trói hắn lại." Hệ thống 03 nói với năm người trong viện tử.
Sau khi tấn giai, hệ thống 03 tuy nóng nảy, nhưng không hoàn toàn mất lý trí, nó nhận được truyền âm của đại lão, nói đừng chơi chết người, nó liền không hút đến chết.
Thiên phú hấp lực của nó sau khi tấn giai tăng lên không chỉ một lần.
Hà Chí ở gần nhất, tiến lên dùng khổn tiên thằng trói chặt tu sĩ trung niên.
Bên ngoài viện tử, Đam Hoa vừa muốn dắt ngựa vào trong viện, bỗng nhiên dừng lại, vì lại có khách không mời mà đến.
Nàng đưa ngựa vào trong phòng hộ trận, còn mình thì đứng trước cổng viện.
Hai vệt độn quang từ xa đến gần, trong chớp mắt bay tới.
Độn quang dừng lại trước mặt nàng trên không trung, là hai tu sĩ, cũng đều là kiếm tu.
Đam Hoa có thể nhận ra được, vì hai người mặc đạo bào tông môn, lưng đeo một thanh kiếm.
- Tạp văn... Hôm nay chỉ có một chương, ngày mai sẽ bù. (Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận