Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ

Chương 905: Hai lựa chọn

Chương 905: Hai lựa chọn
Tuy hiện tại không ai có thể xác định sau đó còn có trận thứ ba hay không, nhưng đến bây giờ vẫn chưa có ai phát hiện vùng đất dã thú, nói rõ độ khó phát hiện có thể vượt qua phạm vi hiểu biết của mọi người.
Giang Khải cũng không thể xác định rốt cuộc Nhất tuyến thiên cơ và vùng đất dã thú có liên quan hay không, nhưng hắn chắc chắn phải chuẩn bị đầy đủ!
Nhưng con vương cấp thứ tư nên làm cái gì?
Trong đầu Giang Khải nhanh chóng xoay chuyển, trong những người đáng tin nhất bên cạnh hắn, ba người Tần Phấn, Hồ Ngôn và Âu Dương Dịch đã chia ra đối phó hùng vương, vậy còn ai có thể gánh vác trách nhiệm này chứ!
Đúng vào lúc này, bên tai Giang Khải truyền đến tiếng gầm giận dữ.
“Nguyễn Ngữ ta cả đời không kém ai! Tiểu bảo bối, ca ca đã tới!” Lập tức có một bóng người mang theo mùi rượu nồng nặc lao qua bên cạnh Giang Khải, nhào về phía lang vương!
“Nguyễn quỷ, một mình ngươi rất nguy hiểm, ta giúp ngươi!” Triệu Thiết Toàn tức giận ngửa đầu uống một ngụm rượu lớn, giận quát một tiếng, “Nam nhân phải chết nơi biên dã, lấy da ngựa bọc thây còn táng tai! Xông lên!”
“Nguyễn quỷ! Lão Triệu!” Giọng Giang Khải hơi nghẹn nào.
Trên con đường này của Giang Khải cũng không phải là bách chiến bách thắng, cũng không có ai có thức lực chống đỡ cả thiên hạ, nhưng mỗi khi hắn cần sự giúp đỡ thì bên cạnh hắn luôn có một đám người không chút chùn bước xông lên trước nhất.
Giang Khải tin tưởng bọn họ, cũng như bọn họ tin tưởng Giang Khải!
Bốn con vương cấp đồng thời tàn phá bừa bãi trong chiến trường đã khiến rất nhiều nhân viên thương vong, nhưng bên cạnh chúng nó luôn có người dốc hết sức lôi kéo chúng nó hoạt động trong phạm vi cố định.
Chính sự cố gắng của bọn họ mới khiến toàn bộ chiến trường không đến mức lập tức sụp đổ.
Tất cả mọi người đang dốc toàn lực chống đỡ.
Nhưng cường độ của chiến trường Thiên Cơ còn đang tăng thêm!
Phút thứ 25, con vương cấp thứ năm, Xuyên sơn giáp vương lắc lư thân thể cao lớn đi ra từ trong vách đá.
“Con thứ năm!” Sau khi thấy con Boss vương cấp này, ngay cả Giang Khải cũng đã tâm lực tiều tụy.
Đừng nói là đồng bạn đáng để tin tưởng, dù là những người khác thì hiện tại cũng không còn thừa sức lực có thể đi ngăn cản con vương cấp thứ năm.
Một đám người trải qua trận chiến cường độ cực kỳ cao kéo dài 25 phút, hiện tại những người còn lại chỉ có 35 36 người, mỗi người đều khá mỏi mệt.
Một khi giáp vương xáo trộn chiến trường, tất cả sự cố gắng trước đó của bọn họ đều là uổng phí.
Giang Khải nhìn chằm chằm con Xuyên sơn giáp vương kia, siết chặt nắm đấm.
Chỉ sợ chiến trường Thiên Cơ sẽ không cho hắn đủ thời gian khôi phục trạng thái, hắn nhất định phải giữ chặt một con vương cấp sau cùng này!
Lúc này Giang Khải cũng không biết mình nên chờ mong còn có trận thứ ba, hay nên cầu nguyện không có trận thứ ba.
Có trận thứ ba, khoảng cách tìm được vùng đất dã thú có lẽ sẽ tiến thêm một bước, nhưng với tình huống hiện tại, cho dù có trận thứ ba thì bọn họ cũng không chịu đựng nổi.
Ngay lúc này, một bóng người linh hoạt đột nhiên chạy đến bên cạnh Giang Khải, hắn ta khẽ nói, “Chưởng môn nói đến thời khắc nguy cấp, ngươi sẽ có lời nói quan trọng muốn nói với ta, còn nói dù ngươi nói ra chuyện không thể tin nổi gì cũng là thật… Hiện tại chắc là bước ngoặt nguy hiểm.”
Giang Khải ngạc nhiên quay đầu nhìn sang bên cạnh, người đến chính là Lưu Thụ!
Chỉ có điều lời nói của tên này khiến Giang Khải nghĩ mãi mà không hiểu.
Hắn vội vàng ổn định cảm xúc, trong đầu nhanh chóng xoay chuyển.
Chưởng môn mà Lưu Thụ nhắc đến chính là Chu Sở, nhưng Chu Sở cũng chưa từng nhắc đến chuyện này.
Trước khi đi, Chu Sở từng nói tuy trong lòng Lưu Thụ còn có oán trách, nhưng tình cảm với Thanh Vân rất sâu đậm, ngoại trừ cái đó ra hình như cũng chưa nhắc đến những chuyện khác.
Nhưng đúng lúc này Giang Khải như nhận ra điều gì đó.
Tuy trong lòng Lưu Thụ có oán khí nhưng vẫn công nhận Thanh Vân môn, hơn nữa cũng rất coi trọng thân phận của mình.
Về điểm này hình như hơi tương tự với Chu Sở… Cho nên, ý của lão Chu chẳng lẽ là…
Giang Khải quyết đoán nói, “Trên thực tế, ta là đệ tử của Tam Kiếm tiên sinh, cho nên ngươi phải gọi ta một tiếng tổ sư!”
Lưu Thụ đang né tránh với độ khó cao, nghe được lời này của Giang Khải suýt bị một trảo của U oán nữ vương kéo đi…
Cũng may hắn ta xoay người trên không, lúc này mới né tránh được công kích của U oán nữ vương, có lẽ loại động tác né tránh này cũng chỉ có người trong giới cổ võ mới làm được.
Hắn ta vừa đáp xuống đất, còn chưa đứng vững đã vội vàng ngẩng đầu, khiếp sợ nhìn về phía Giang Khải, “Ngươi, ngươi dám sỉ nhục tổ sư khai sơn của chúng ta, ta giết ngươi!”
Giang Khải lạnh lùng nói, “Lão Chu nói với ngươi, dù ta nói chuyện không tin nổi đến mức nào cũng là thật, ngươi quên sao!”
“Còn có, giữa lão Chu và ta, ngươi thấy thái độ của hắn với ta là thái độ với một vãn bối trong môn phái sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận