Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ

Chương 881: Tính tình thay đổi lớn

Chương 881: Tính tình thay đổi lớn
Lúc bọn họ đi vào chiến trường, từ khoảng cách gần nhìn xác chết bày đầy phố lớn đến ngõ nhỏ, không khỏi hít vào một hơi.
“Đây, đây mẹ nó… Cũng quá bạo lực đi!” Tần Phấn và Lý Thấm run giọng nói, “Người trẻ tuổi, không, không nói võ đức!”
Điển Hỏa mấp máy môi, lắp bắp nói, “Cứu mạng, nơi này, có người, xoát Thú Thần!”
Đám người Tần Phấn đang bận rộn thu thập thú hạch, Giang Khải đi đến bên cạnh Tần Phấn, ấp úng.
“Sao thế Kẻ điên?” Tần Phấn phát hiện sự khác thường của Giang Khải, kỳ quái hỏi, “Nếu ngươi quá mệt mỏi, không sao, chúng ta thu thập là được.”
“Ây… Tank, ta có việc muốn nói với ngươi, rất quan trọng!”
Giang Khải kéo Tần Phấn sang một bên, lúc này mới mở miệng, “Là thế này, thiên phú kia của ta có chút hậu di chứng, đó là sau đó sẽ có chút ảnh hưởng với tinh thần.”
“A?”
Giang Khải tiếp tục nói, “Hiện tại ta đã cảm thấy hơi choáng đầu, hình như hơi không khống chế được bản thân.”
“Tại sao có thể như vậy!” Tần Phấn vội kêu lên.
“Không có gì đáng ngại, chỉ là cảm xúc không ổn định, mấy ngày là khỏe.” Giang Khải qua loa đáp lại, “Hiện tại ta đau đầu lắm, ngươi có thể… Đánh ta ngất không!”
“Điều này…”
“Tank, nhanh lên! Đừng nhắc chuyện này với người khác, ngươi nhất định phải làm như thế!” Giang Khải đang nóng nảy nói, đột nhiên vẻ mặt thay đổi, thần thái, ánh mắt đều như đổi thành người khác trong nháy mắt, Tần Phấn thấy vậy cũng không nhịn được rùng mình.
“Ngươi nhất định không được làm thế!” Giang Khải lạnh lùng nói, “Vừa rồi ta chỉ nói đùa.”
Tần Phấn càng ngơ ngác hơn, vừa rồi Giang Khải chính miệng muốn mình đánh hắn ngất, hiện tại lại đổi ý, rốt cuộc tình huống là như thế nào.
Giang Khải thấy vẻ mặt của Tần Phấn mê mang, cuối cùng nở một nụ cười xa lạ, “Còn không đi thu thập thú hạch?”
Trên mặt Giang Khải đầy vẻ nghi ngờ, quay người đi về phía xác Thú Thần, “Tiểu tử này, rốt cuộc ngươi đã xảy ra chuyện gì… Được rồi, vẫn là thu thập thú hạch quan trọng hơn!”
Nhân lúc không ai chú ý, Giang Khải lặng lẽ im ắng đi đến bên cạnh Lý Thấm.
Lý Thấm đang bận rộn, nàng dùng dao găm đặc chế cắt lồng ngực Thú Thần, đưa cả cánh tay vào trong thân thể Thú Thần tìm kiếm.
Sau khi Thú Thần chết có thể nhẹ nhàng đâm rách da thịt, chỉ là hình thể của Thú Thần bình thường đều rất to lớn, muốn sờ ra thú hạch cũng cần vài phút.
Đúng vào lúc này, Giang Khải cũng thò tay vào trong đó.
“Kẻ điên, ngươi…” Lý Thấm ngạc nhiên nhìn về phía Giang Khải, “Ngươi đi đào xác bên cạnh đi…”
Lý Thấm đang nói đột nhiên trợn to mắt, sau đó khuôn mặt lập tức đỏ bừng, không thể tưởng tượng nổi nhìn Giang Khải!
Dưới làn da của Thú Thần, nàng cảm giác được một bàn tay đang vuốt ve cánh tay của mình… Hiển nhiên, bàn tay kia là của Giang Khải!
“Kẻ, Kẻ điên, Giang Khải, ngươi làm gì!” Lý Thấm không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Giang Khải, tên này vẫn rất nghiêm túc.
Nhưng nàng ngẩng đầu lên lại thấy Giang Khải nhìn mình với ánh mắt quyến rũ, “Thấm Thấm, tối nay có rảnh không? Có muốn tìm một chỗ kích thích chút không? A?!”
Lý Thấm còn tưởng mình nghe nhầm, sao lại nghe được lời này từ trong miệng Giang Khải.
Lý Thấm giận tái mặt, khôi phục vẻ cao ngạo lạnh lùng thường ngày, gọi Tần Phấn, “Tank, Giang Khải giở trò lưu manh!”
Giang Khải nhướn mày nhìn Lý Thấm, “Hắc hắc, ta thích giở trò lưu manh đấy, sao nào, có phải càng thích hơn không?”
Còn chưa nói hết câu, Giang Khải đột nhiên bị trọng thuẫn đánh từ sau lưng, sau đó trực tiếp ngất đi.
Tần Phấn nhìn Giang Khải đã hôn mê, cuối cùng thở dài một hơi, “Lời nói của tên này quả nhiên là thật, cũng may phát hiện kịp lúc, nếu không hậu quả khó mà lường được!”
Lý Thấm nhíu mày nhìn về phía Tần Phấn, “Kẻ điên làm sao vậy, ta cảm thấy vừa rồi hắn rất khác thường.”
“Vừa rồi hắn nói với ta thiên phú kia có chút hậu di chứng, sẽ xuất hiện tinh thần hỗn loạn gì đó, ngay từ đầu ta không tin, cộng thêm sau đó lại đổi lời nên ta không để ý lắm.”
“Hiện tại xem ra, lúc đầu Kẻ điên mới là bình thường, sau đó đổi lời là đã xuất hiện tinh thần hỗn loạn. Nữ vương, ngươi đừng để trong lòng, hắn nói qua mấy ngày là khỏe.”
Lý Thấm nhìn Giang Khải một chút, kéo tay ra khỏi thân thể Thú Thần, đồng thời cũng kéo tay của Giang Khải ra ngoài.
“Biết rồi. Nếu bình thường tiểu tử này có thể có tâm địa gian xảo này, cũng không đến mức độc thân đến bây giờ!”
Tiểu đội Xích Viêm bận suốt hai ngày mới lấy hết toàn bộ thú hạch nơi này.
Sau khi bọn họ hoàn thành cũng sớm bỏ lỡ thời gian báo cáo thành tích hai lần.
Lúc Lý Thấm xem đồng hồ phát hiện thành tích của bọn họ vẫn là 77 điểm.
“Làm sao bây giờ, chúng ta chưa kịp báo cáo.” Lý Thấm khó xử nhìn về phía Tần Phấn.
Tần Phấn chìm vào suy nghĩ.
Giải thích thế nào? Vì bận thu hoạch thú hạch nên chưa kịp báo cáo? Có phải lý do này hơi muốn ăn đòn không.
Nhưng đây cũng là sự thật!
“Ây… Không có việc gì, cuối cùng vẫn phải xem thú hạch nói chuyện.”
“Đi thôi, chúng ta nhanh chóng trở về đi.” Tần Phấn nói xong lại cõng Giang Khải ở trên lưng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận