Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ

Chương 101: Thắng lợi trở về (2)

Chương 101: Thắng lợi trở về (2)
Giang Khải hỏi, “Ta còn muốn dùng tinh tệ đổi lấy một số liên minh tệ.”
“Không thành vấn đề, cũng ở trong phòng giao dịch.”
Chờ Giang Khải mặc quần áo, đi theo binh lính rời khỏi đại sảnh đăng nhập, lại tiến về phòng giao dịch của quân đội.
Hắn nộp lên khối Hạch thổ 10gr kia, đối phương lại chuyển vào tài khoản của hắn 50000 liên minh tệ.
Ngoài ra Giang Khải đổi 18 vạn tinh tệ tương đương với 1800 ngàn liên minh tệ.
Trước khi rời khỏi quân khu, Giang Khải vẫn đang tìm kiếm bóng dáng một người nhưng kỳ quái là lúc bình thường không muốn thấy nàng lại thường xuyên gặp được, kết quả lần này cần tìm nàng lại không thấy người đâu.
“Được rồi, vẫn là về nhà quan trọng hơn.” Giang Khải cũng không muốn chấp nhặt với nữ nhân kia, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho đại ca.
“Đại ca, ta là Giang Khải!”
Trong điện thoại truyền ra giọng nói quen thuộc.
“Cuối cùng tiểu tử ngươi đã logout rồi sao? Vì sao lần trước không đợi ta và Anh Tử đã chạy đi! Ngay cả thời gian gặp chúng ta cũng không có!” Giang Lan vừa hưng phấn vừa uất ức.
Giang Khải tự biết đuối lý, cười xấu hổ nói, “Hắc hắc, ca, đây không phải trọng điểm, đúng, hôm nay ngươi tan tầm ở vựa ve chai cũng đừng đi làm thêm nữa, còn có Anh Tử nữa, để nàng về nhà chờ ta, ta có chuyện quan trọng muốn nói với các ngươi!”
“Thần thần bí bí… Nhưng đúng là chúng ta phải ăn mừng một chút, không ngờ ngươi lại thông qua thí luyện người mới, vậy hôm nay ta cũng trộm lười một chút.” Giang Lan nói, “Sớm, khụ khụ khục… Sớm về nhà.”
“Ca, ngươi sao thế?”
“Cái gì sao thế?”
“Ngươi vừa ho khan rất nhiều.”
“Ồ, cái đó, tối qua bị cảm lạnh đi, có gì ngạc nhiên, tóm lại ngươi nhanh về nhà là được, khụ khụ, cái đó, Anh Tử nói mấy ngày không gặp rất nhớ ngươi…”
Giang Khải biết Anh Tử sẽ nhớ mình nhưng tuyệt đối không nói ra, người nhớ mình là đại ca mới đúng.
Bệnh tình của hắn ta càng ngày càng nghiêm trọng, có lẽ trong lòng đại ca vẫn đang lo lắng có lẽ hắn ta sẽ không gặp lại mình nữa.
“Ừ, ta sẽ về bây giờ!” Cúp điện thoại, Giang Khải chạy theo đường, đến chỗ xe đạp dùng chung quét một cái xe đạp.

Văn phòng quản lý quân khu, Tô Lam Lam đứng bên cạnh Vệ Ưng lo lắng nhìn điện thoại trên bàn Vệ Ưng.
Reng reng reng, chuông điện thoại trên bàn cũng vang lên.
Vệ Ưng như cười mà không phải người nhìn Tô Lam Lam, lúc này mới nghe điện thoại, “Alo, tiểu tử kia đổi bao nhiêu? Bao nhiêu!” Vẻ mặt Vệ Ưng lập tức thay đổi.
“Đổi lấy 1800 ngàn liên minh tệ cộng thêm bán được 5 vạn Hạch thổ, tất cả 185 vạn?!”
Tô Lam Lam đứng bên cạnh nghe rất rõ ràng, cả người ngây ngốc.
Một lúc lâu sau, nàng lẩm bẩm, “Nói đùa cái gì, mười ngày 1800 ngàn?! Đây là mang theo máy in tiền?!”
“Xong!”
Vệ Ưng cúp điện thoại, ngồi đó chìm vào suy nghĩ.
“Rõ ràng đã là bốn mặt gặp địch, hắn còn có thể kiếm lời 185 vạn trong vòng mười ngày! Không đúng, không đúng, trên người Giang Khải này chắc chắn có bí mật!”
Đột nhiên, Vệ Ưng đứng bật dậy khiến Tô Lam Lam tâm sự nặng nề bên cạnh giật mình.
“Lam Lam, có chơi có chịu, đi, đến nhà Giang Khải với ta, đến nhà xin lỗi!” Vệ Ưng dùng giọng điệu không thể nghi ngờ nói.
“A…” Tô Lam Lam buồn bực đỡ trán, mười vạn cái không tình nguyện.
Trên đường Giang Khải về nhà thuận đường đi qua cửa hàng đồ ăn sẵn mua mấy món nấu sẵn, lại mua một lốc bia Thanh Đảo ở quầy bán quà vặt khu ổ chuột.
Lúc trả xe, Giang Khải theo bản năng liếc nhìn góc đường.
Cũng may lần này ở đó không có xe tải màu đen đang đỗ.
“Không biết tiểu tử Hoàng Đạt kia đi ra chưa, trải qua việc lần trước ít nhất ở trong hiện thực hắn sẽ yên tĩnh một thời gian.” Giang Khải đoán.
Bảy vòng tám rẽ trong con ngõ nhỏ rối loạn, Giang Khải đi đến cửa nhà mình.
Trên cửa có mấy tấm ván gỗ khá mới là do lần trước Giang Khải vội vàng thay đổi để sửa cửa gỗ, nhưng bây giờ xem ra đại ca đã gia cố cánh cửa gỗ một chút, có vẻ càng kiên cố hơn.
Trong phòng truyền ra tiếng nói chuyện, là giọng Anh Tử.
“Ca, yêu ngươi chết mất, ta thích ăn nhất Hổ bì phượng trảo!”
“Nha đầu này, những thứ này là cho Khải Tử, hắn thông qua thí luyện người mới cũng nên chúc mừng một lần!”
“Ca, ngươi bất công, ta đến trường cũng rất mệt mỏi… Vậy ta không ăn cũng được, ngươi ăn chút đi, ngươi xem bây giờ ngươi gầy thế nào rồi.”
“Ta không ăn thứ này, có món gì ăn ngon.”
“Ca, nếu không hai ta một cái…”
Nghe được Anh Tử để mắt đến món Hổ bì phượng trảo của hắn, Giang Khải mỉm cười đẩy cửa vào.
“Ai đang ăn trộm Hổ bì phượng trảo của ta thế?”
Trong căn phòng chật chội, lúc này hai người đang vây quanh một cái bàn gỗ nhỏ, trên bàn đặt ba đĩa rau xào.
Một bóng dáng đưa lưng về phía mình, bộ quần áo lao động màu xanh trắng ở vựa ve chai đã phai màu nghiêm trọng, mặc ở trên người hắn ta cũng không quá vừa người mà hơi rộng rãi, hắn ta đang lấy ra một phần Hổ bì phượng trảo từ trong túi nhựa, một người khác thì ngồi đối diện hắn ta, đang đưa tay lấy chân gà…
Bạn cần đăng nhập để bình luận