Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ

Chương 177: Rất giống Giang Khải

Chương 177: Rất giống Giang Khải
Ngoại trừ Hồ Ngôn, những người khác dốt đặc cắn mai với thuật phong thủy, chỉ thấy tên kia không ngừng lấy bản đồ so sánh hoàn cảnh, lúc thì xoay trái xoay phải nói lẩm bẩm, khi thì cau mày nghiêm túc suy nghĩ.
Phải nghiên cứu toàn bộ bản đồ Hôi tẫn chi địa, còn phải chia ra âm khí mạnh yếu, lượng công việc của Hồ Ngôn cũng không nhỏ.
Nhưng Giang Khải cũng không nóng nảy, đây vốn là việc không thể cưỡng cầu.
Nhân lúc Hồ Ngôn đang nghiên cứu bản đồ này, những người khác cũng có thể nghỉ ngơi một chút.
Viên Trụ ngồi bên cạnh Giang Khải, hai huynh đệ vừa uống nước vừa trò chuyện.
Viên Trụ nhìn ra sau lưng, lại gần nói nhỏ, “Tìm thấy tài liệu chức nghiệp nhị giai không?”
“Tìm được một tấm phối phương nhưng đồ vật viết bên trên hơi khó hiểu.”
“Tìm được phối phương rồi hả?” Viên Trụ ngạc nhiên nhìn về phía Giang Khải, “Tài liệu gì.”
Giang Khải vẫn rất tin tưởng Viên Trụ, nói, “Một phần Vô căn chi thủy, một phần Vô nguyên chi hỏa, một phần Vô động chi phong, một phần Vô cơ chi thổ, một phần Vô hình chi kim.”
“ĐM, thứ gì…” Phản ứng của Viên Trụ thật sự giống Giang Khải lúc trước, vẻ mặt mơ hồ.
Nhưng chẳng mấy chốc hắn ta lại nghĩ đến điều gì đó, “Nhưng Vô căn chi thủy có thể là nước mươi, ngươi cần Vô căn chi thủy chính là…”
“Điều này ta cũng nghĩ đến.” Giang Khải lắc đầu nói, “Nhưng còn mấy cái khác thì sao?”
Viên Trụ hơi không cam lòng, hắn ta nhất định phải chứng minh mình nghiền ép hảo hữu trên mặt IQ!
“Khụ khụ, được, vậy, vậy… Vô nguyên chi hỏa, ngươi nói thứ này có thể đang ở Nhiên Thiêu bình nguyên không!”
Giang Khải cũng bị giọng điệu khẳng định của tên này dọa đến, nhíu mày, “Đang ở Nhiên Thiêu bình nguyên?”
“Đúng vậy, Nhiên Thiêu bình nguyên đó, không phải nó vẫn đang thiêu đốt sao, vì sao chứ, rốt cuộc là thứ gì đang thiêu đốt dưới đất, ngươi có nghĩ đến không?”
Giang Khải nghiêm túc lắc đầu, đây là lần đầu tiên hắn nghe được cách nói của Trụ Tử.
Ngay lúc Giang Khải nghiêm túc suy nghĩ vấn đề mà Viên Trụ nói đến, cách đó không xa lại có một tiểu đội đi về phía doanh địa của bọn họ.
Vừa thấy ký hiệu trước ngực những người đối diện, Giang Khải nhíu mày đứng dậy.
Huyền Vũ – tiểu đội Liệp Ưng!
Người cầm đầu là một nam tử trẻ tuổi mặc áo giáp màu đen, sau lưng vác hai thanh song kiếm màu tím bạc giao nhau, khoảng hai tư hai lăm tuổi, chiều cao cũng nhỉnh hơn Giang Khải, khoảng 1m8.
Bốn người sau lưng hắn ta đều mặc trang bị hào hoa, hai nam hai nữa.
“Cẩn thận, là tiểu đội Liệp Ưng!” Giang Khải khẽ nhắc nhở đồng đội.
Nguyễn Ngữ hơi híp mắt lại, “Đúng là bọn họ, Khải đội, ngươi đi ở phía trước chính là đội trưởng của bọn họ – Từ Phi Tường, công bố chính thức cấp bậc chức nghiệp là Võ đồ nhị giai, Hiệp khách!”
“Đừng coi thường bọn họ, từ nửa năm trước hắn đã đạt đến nhị giai nhưng tiểu đội Liệp Ưng số 5 còn chưa trưởng thành, Huyền Vũ để đội 4 của bọn họ ép cấp trước.”
“Nghe nói năng lực thực chiến của Từ Phi Tường có thể là Truyền thừa giả tam giai!”
Con đường Võ đồ này, bốn giai đoạn chức nghiệp phàm nhân đều nổi tiếng lâu đời.
Nhất giai Võ đồ, nhị giai Hiệp khách, tam giai Truyền thừa giả, tứ giai Cổ võ giả.
Sau siêu phàm sẽ có mấy chi nhánh cho nên không cách nào giới thiệu.
Giang Khải khẽ nhíu mày, lại là một cường giả ép cấp?! Trong Huyền Vũ thật sự không ít nhân tài.
Năm người đối phương đi thẳng tới.
Liệp Ưng đội 4 đi đến chỗ cách Giang Khải khoảng mười mét cuối cùng dừng lại, sau đó Từ Phi Tường lại đi đến một mình.
Cho dù đi đến một mình thì khí thế của Từ Phi Tường vẫn không hề yếu, bước đi mạnh mẽ, trên hai đầu lông mày đều là vẻ xem thường.
Cho đến khi đứng ở vị trí cách Giang Khải hai thước, Từ Phi Tường mới dừng bước.
Người này mày kiếm mắt sáng, khí chất không tầm thường, nhưng lúc nói chuyện vênh vang đắc ý, dáng vẻ rất cao.
Hắn ta hơi híp mắt lại, lạnh lùng nói, “Đây không phải là Giang Khải gây ra náo động lớn, tiểu nhân đắc ý ở Vĩnh Đống đảo sao?”
“Ngươi muốn làm gì!” Viên Trụ đứng bên cạnh Giang Khải, nghiêm nghị nói.
Ánh mắt Từ Phi Tường đảo qua Viên Trụ, “Từ Phi Tường ta đã nói chuyện với Giang Khải, chó không cần của bậy!”
Viên Trụ đang muốn nổi giận, Giang Khải ngăn cản hắn ta, sau đó nhìn về phía Từ Phi Tường, “Ta là Giang Khải, ngươi muốn thế nào?”
Từ Phi Tường cười khẩy, “Muốn thế nào? Trước đó ngươi đánh giết thành viên Liệp Ưng đội năm của chúng ta, sau đó lại đánh lén giết chết Hoàng thiếu gia lúc chúng ta săn giết Ngư nhân lĩnh chủ, Giang Khải ơi là Giang Khải, có phải lá gan của ngươi quá lớn rồi không.”
Giang Khải hừ lạnh một tiếng, “Là lá gan của ta lớn sao? Ta cảm thấy lá gan của ta nhiều nhất chỉ có thể coi là bình thường, ngược lại thực lực của người Huyền Vũ các ngươi thật sự rất yếu.”
Từ Phi Tường cười nhạt một tiếng, “Dám phách lối ở trước mặt Từ Phi Tường ta? Rất tốt! Trước đó ta vẫn luôn dẫn đội lịch luyện không có thời gian quan tâm ngươi, hôm nay vừa hay để ta gặp được, chỉ có thể trách vận khí của các ngươi không tốt!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận