Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ

Chương 241: Nhân duyên của lão Hồ (2)

Chương 241: Nhân duyên của lão Hồ (2)
Lần này chờ đợi ròng rã hơn hai giờ.
Huyết nguyệt trên trời dần chuyển thành màu vàng nhạt, lang yêu xung quanh vứt xuống Truy mệnh nhao nhao rút lui, không biết đoàn bóng ma kia đã biến mất từ lúc nào.
Giang Khải vội vàng thu hồi Truy mệnh, chạy đến xem xét.
Ở trong bóng mờ, trên mặt đất có một đoàn cỏ khô xốp làm đệm, quần áo Hồ Ngôn nửa mở, đầu tóc rối bời đang nằm ở phía trên, chỉ là ánh mắt của hắn ta đặc biệt trống rỗng.
“Lão Hồ, không sao chứ!” Giang Khải vội vàng khom lưng xem xét, “Hồ ly tinh kia làm gì ngươi!”
“Không phải nói hút nguyên khí là có thể khôi phục à, ngươi sẽ không ngốc chứ!”
Sau khi Giang Khải lay một trận, lúc này Hồ Ngôn mới lên tiếng.
Hắn ta yếu ớt nói, “Nàng, nàng đi rồi sao?”
“Nàng? Hồ ly tinh kia? Đi rồi! Ngươi không sao chứ!” Giang Khải lo lắng hỏi.
Hồ Ngôn mờ mịt ngồi dậy, dáng vẻ mất hồn mất vía, “Nàng, không gọi là hồ ly tinh, nàng nói nàng gọi là Đông Ly, nàng nói, nàng sẽ nhớ kỹ ta…”
Giang Khải nhìn vẻ mặt thất vọng mất mát của Hồ Ngôn, cau mày nói, “Ai, lão Hồ, có phải ngươi trúng mê hồn thuật gì đó rồi không? Nàng, nàng chỉ là một Boss bản đồ, thậm chí chúng ta cũng không biết nàng có phải do một số mã code tạo thành hay không.”
“Nàng không phải mã code!” Hồ Ngôn nói chắc chắn, “Tuy chúng ta đều là hình thái chữ số tiến vào Quỷ Tinh, nhưng đã sớm có người nó phạm trù hình thái chữ số rất phổ biến, nói nghiêm chỉnh cho dù ở trên địa cầu trạng thái của tất cả chúng ta cũng có thể dùng con số để thay thế.”
“Cho nên, hình thái chữ số chưa chắc không phải chân thực!”
Giang Khải còn có vài lời muốn nói, ví dụ như nếu hồ ly tinh kia áp dụng cách này để khôi phục nguyên khí, vậy lão Hồ cũng không phải nam nhân đầu tiên của nàng.
Chỉ là nhìn trạng thái này của lão Hồ, Giang Khải vẫn không nhẫn tâm kích thích hắn ta.
Giang Khải ngồi xổm xuống, lắc đầu, “Lão Hồ, ta thấy ngươi cần phải nghỉ ngơi thật tốt… Ai, ta vừa nói loại tổn thương thân thể này nên để ta đến.”
“Nghỉ ngơi, có lẽ vậy… Nàng nói nàng sẽ không quên ta, ta cảm thấy ta cũng không thể quên được nàng… Có lẽ ta điên rồi…”
Lão Hồ thở dài một tiếng, lắc đầu, sau đó nhìn về phía Giang Khải, “Khải đội, còn có một chuyện quan trọng!”
“Chuyện gì?” Giang Khải hỏi.
“Đông Ly tỏ vẻ rất hài lòng với biểu hiện của ta vào tối hôm qua.”
Giang Khải đen mặt, “Lão Hồ, ngươi không cần nói những điều này đi…”
“Dĩ nhiên không phải, nàng nói cho ta biết vị trí Truyền tống trận kết nối làm phần thưởng!”
“A?” Giang Khải trợn to mắt, hiện tại quân đội Hoa Hạ đang tìm Truyền tống trận kết nối, hơn nữa nhìn thái độ của bọn họ cũng càng ngày càng sốt ruột.
Hiện tại bọn họ đang đưa ra phần thưởng gấp đôi trước đó!
“Ở đâu?”
“Ở một chỗ mê huyễn, cho dù người bình thường đi qua cũng không phát hiện nhưng nàng đã đưa tọa độ cho ta.”
Giang Khải nhíu mày.
Đông Ly này được coi là quái vật loại yêu, nhưng hình như nàng khác với loại yêu khác.
Nàng có trí tuệ cao hơn, tình cảm phong phú hơn… Không biết Đông Ly có tính là trường hợp đặc biệt, hay phải nói Boss cấp bản đồ đều có thể đạt đến IQ này.
Mặc kệ thế nào, lần này gặp được Boss bản đồ Thái Bình sơn đạo, tiểu đội Hỏa Thần còn có thể toàn bộ thành viên may mắn sống sót, thậm chí còn chiếm được tọa độ Truyền tống trận kết nối, đây đã được coi là may mắn.
“Nàng đã nói vậy, vậy chúng ta đi xem một chút đi.” Giang Khải nói, ánh mắt của hắn cũng dần sáng lên.
“2000 điểm tích lũy công hội, dù Chủ Thần không cần thì chúng ta cũng có thể bán cho công hội khác kiếm một món hời!”
Tuy một số tiền lớn như vậy đang bày ra ở trước mặt Giang Khải, nhưng vẻ mặt lão Hồ hình như không tốt lắm.
Con hàng Nguyễn Ngữ này còn đang ngủ say, Giang Khải suy nghĩ, quyết định chờ sáng ngày mai lại xuất phát.
Nhiệm vụ trực đêm này chỉ có thể đưa cho Giang Khải.
Có lẽ lão Hồ quá mệt mỏi, chẳng mấy chốc đã ngủ mất.
Lang yêu xung quanh không tiếp tục đến quấy rối bọn họ, ban đêm Thái Bình sơn đạo tỏa ra mùi cỏ tươi, yên tĩnh an toàn.
Giang Khải quay đầu xem xét tình huống đồng đội, trong lúc vô tình đột nhiên phát hiện vị trí trước ngực lão Hồ hơi tỏa ra ánh sáng.
Chờ đến khi hắn đi đến bên cạnh lão Hồ, ánh sáng này lại biến mất không thấy gì nữa.
“Hả?” Giang Khải nhíu mày, “Chẳng lẽ cảm giác của ta bị sai?”
Hắn nhìn trạng thái của lão Hồ, hơi thở đều đều, sắc mặt cũng hồng hào hơn trước đó rất nhiều, xem ra khôi phục không tệ.
“Đông Ly nói ‘nguyên khí’ rốt cuộc là chỉ cái gì, vì sao chỉ có chúng ta có thể khôi phục?” Giang Khải suy nghĩ cảm thấy vấn đề này không phải hắn có thể làm rõ ràng.
“Ly Ly…” Lão Hồ nói mớ, bắt lấy tay Giang Khải áp lên mặt mình, “Đừng đi.”
Giang Khải vô cùng ghét bỏ rút tay của mình về, thấy lão Hồ còn đang tìm kiếm, cảm xúc hơi kích động chỉ có thể nhét tay Nguyễn Ngữ vào trong tay hắn ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận