Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ

Chương 621: Đưa ngươi dám lấy không?

Chương 621: Đưa ngươi dám lấy không?
Nguyễn Ngữ vừa cúi đầu đào khoáng vừa bổ sung một câu, “Có đôi khi bình thường cũng chưa đến.”
“Ví dụ như việc theo đuổi nữ hài này, ta cảm thấy trình độ của Khải đội cũng tương đương với thiểu năng trí tuệ. Nếu ta có giá trị nhan sắc, thực lực, độ tuổi này của hắn thì một ngày đổi một bạn gái.”
Hồ Ngôn trợn mắt lườm Nguyễn Ngữ, “Sao ngươi lại giống Triệu Thiết Toàn thế, cặn bã!”
“Không phải, ta chỉ đang so sánh… Một ngày đổi một người dù sao cũng mạnh hơn hắn vẫn luôn là chó độc thân đi.”
Hồ Ngôn lắc đầu, “Nói mò gì đấy, Khải đội có người mình thích, không phải đang ở trước mắt sao.”
Nguyễn Ngữ ngước mắt nhìn Hạ Hoa và Đông Tuyết một chút, chợt hiểu ra, “A đúng… Ách, Hạ Hoa, Đông Tuyết, đừng hiểu lầm, thật ra Khải đội cũng một lòng.”
Hạ Hoa hừ lạnh một tiếng, “Hừ hừ, một lòng? Một lòng có thể thầm mến 13 nữ hài?”
“13 người rồi sao?” Hồ Ngôn cảm thấy rất hứng thú.
“Lúc đi học có chín người, Tô Noãn Noãn và tỷ tỷ nàng là hai người, cộng thêm… Khụ khụ, ta và Đông Tuyết chẳng phải 13 người rồi sao?”
“Đúng vậy!”
Giang Khải đang bận rộn cắn nuốt trụ đất, lúc tìm bảo vật hắn có lực chuyên chú trước nay chưa từng có, cũng không nghe thấy bên này có bốn người đang thảo luận về lịch sử tình cảm của hắn.
Nhắc đến chủ đề thầm mến khiến Đông Tuyết thấy hơi xấu hổ, vội vàng nói sang chuyện khác, nàng hơi lo lắng nhìn núi đất nhỏ trước mặt, “Nhanh bảo Giang Khải dừng lại, làm nhiều như vậy cẩn thận bị người khác để mặt đến!”
Hồ Ngôn nói, “Vừa rồi ta đã nói hắn, hắn nói không có chuyện gì, trừ khi có dã thú và Quỷ dị chức nghiệp giả, những Chiến Thần khác không dám cướp đồ của hắn.”
“Thôi đi, thật khoác lác.” Hạ Hoa khinh thường nói, “Ở nơi này có rất nhiều người đều là cấp Chiến Thần, lục giai cũng không ít, hắn dựa vào cái gì tự tin như vậy?”
Đông Tuyết vừa nói xong đã có một nhóm người đi về phía bên này.
“Này, mấy người các ngươi cút ngay, lúc đầu chúng ta đã muốn lấy khu đất này!”
Hạ Hoa và Đông Tuyết nhìn về phía người tới, một hàng sáu người cao lớn mạnh mẽ, khí thế hùng hổ, vừa thấy huy chương Chiến Thần trước ngực bọn họ có ký hiệu Thanh Long công hội lập tức hơi luống cuống.
“Đúng, đúng là Chiến Thần!”
Hai người chậm rãi đứng lên, thân thể không tự chủ được lùi lại.
“Hồ đại ca, Nguyễn đại ca, có người đến!”
Nguyễn Ngữ đang đào đất cũng không ngẩng đầu lên, gọi to một tiếng, “Khải đội, có người đến gây chuyện!”
Người cầm đầu phía đối diện lạnh lùng nhìn bốn người trước mặt.
Ánh mắt của hắn ta còn không nhịn được nhìn núi đất nhỏ sau lưng bọn họ.
Khá lắm, kiếm được nhiều đất như vậy, nói đây là một ngọn núi vàng cũng không quá đáng!
Điều thú vị hơn là, đám người này chưa có một ai đạt đến đẳng cấp Chiến Thần.
“Không có thực lực còn chiếm nhiều tài phú như vậy, các ngươi cảm thấy các ngươi có cơ hội mang những bảo thạch này đi sao?”
“Gọi đội trưởng của các ngươi có tác dụng sao? Dù là Chiến Thần lục giai thì hắn cũng phải nhường ra những nguyên thổ này!”
Hồ Ngôn đứng lên, đi đến trước người Hạ Hoa và Đông Tuyết, nhìn mấy Chiến Thần trước mặt một chút.
“Mọi người dựa vào bản lĩnh đào khoáng, tại sao các ngươi phải cướp vào chúng ta?”
“Không sai, đúng là dựa vào bản lĩnh.” Người kia cười lạnh một tiếng, “Chúng ta cướp đoạt nguyên thổ từ trong tay các ngươi cũng là dựa vào bản lĩnh, có lỗi sao?”
Hồ Ngôn hơi híp mắt lại, “Được, ngươi đừng hối hận! Khải đội, đừng đào nữa, có người đập phá quán, đến một chút!”
“Khải đội!”
Gọi mấy lần, cuối cùng Giang Khải đã tỉnh táo lại từ trong việc điên cuồng vơ vét tiền.
“Hả? Có người đập phá quán? Không được, vậy phải đến xem một chút.”
Chiến Thần cầm đầu đi tới từng bước một, “Hiện tại nhường ra những nguyên thổ này ta có thể không làm các ngươi bị thương, ta cho các ngươi ba giây để biến mất ở trước mặt ta!”
“3, 2…”
“1!” Số “1” cuối cùng cũng không phải Chiến Thần này nói.
Một nam nhân đầy bụi đất đi ra từ phía sau sườn đất nhỏ.
“Khải đội, làm gì thế, gọi ngươi cả nửa ngày!” Hồ Ngôn bất mãn nói.
“Không phải ta đang bận sao!” Giang Khải giải thích một câu, sau đó nhìn về phía mấy Chiến Thần này, “Thanh Long à, ta còn tưởng là Huyền Vũ đây. Các ngươi đi thôi, ta không rảnh lãng phí thời gian với các ngươi.”
“Ồ, thật điên.” Chiến Thần cầm đầu hừ lạnh một tiếng, “Không sai, ta chính là Thanh Long, đồng thời ta cũng là Chiến Thần tam tinh của Chiến Thần điện địa phương, ta cũng muốn xem các ngươi có vốn liếng gì để ngông cuồng!”
Giang Khải hơi nhíu mày, “Cho nên, ngươi đã quyết tâm muốn cướp nguyên thổ của chúng ta hả?”
“Không sao! Nhiều nguyên thổ như vậy, dù là chúng ta cũng phải kiếm thật lâu, nhưng đuổi các ngươi đi chỉ cần động ngón tay, sao lại không làm chứ.”
Giang Khải hừ lạnh một tiếng, “Vậy sao, nguyên thổ ở đây, nhưng ta đảm bảo dù ta tặng cho ngươi, ngươi cũng không dám lấy.”
“Ha ha ha ha! Thật sự vừa cuồng vừa điên, ngươi đưa hay không đưa cho ta đều là của chúng ta!”
Giang Khải bĩu môi, “Biết ta là ai không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận