Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ

Chương 528: Phệ Tâm (2)

Chương 528: Phệ Tâm (2)
Tà Hỏa hừ lạnh một tiếng, “Tiểu tử kia không lấy kinh nghiệm, không giảm thuộc tính của chúng ta, hết lần này đến lần khác chọn độ giao dịch linh hồn! Ta bị trừ 40 điểm độ giao dịch linh hồn!”
Hoàng Kiến Quốc cau mày, “Độ khó thu hoạch độ giao dịch linh hồn là lớn nhất, tiểu tử này rất biết chọn.”
“Nhưng còn có một việc càng khó giải quyết hơn.”
“Bên quân đội đã điều tra đến chỗ Hoàng Thông!” Hoàng Kiến Quốc siết chặt nắm đấm, sắc mặt nghiêm nghị, “Còn điều tra như thế có thể sẽ điều tra được kế hoạch của chúng ta!”
Đúng vào lúc này, có hai người đi vào cửa động.
Người đến là Lưu Viễn Hương Huyền Vũ công hội, người còn lại là một nữ tử.
Lưu Viễn Hương vừa đi vào, thấy ba người này đã giận mà không có chỗ trút.
“Hoàng Kiến Quốc, đây là không chút sơ sót mà ngươi nói sao?”
Tuy Hoàng Kiến Quốc vô cùng tức giận nhưng đối mặt với tình hình hiện tại cũng không tiện nổi giận, chỉ có thể quay đầu sang chỗ khác, không cam lòng nói, “Ai biết thực lực của tiểu tử kia lại khủng bố như thế, lại có thể giết ngược hai tên cường giả Quỷ dị ngũ giai!”
Lưu Viễn Hương đi vào trong động, thở dài một tiếng ngồi xuống tảng đá.
“Hiện tại nói gì cũng vô dụng, tình huống bên Hoàng Thông thế nào?”
Hoàng Kiến Quốc nói, “Lúc đầu đã điều tra hắn, quân đội cũng không phát hiện điều gì. Không ngờ bọn họ phát hiện một vài manh mối trong một vụ án mạng của Hoàng Đạt, bây giờ còn đang kéo Hoàng Thông điều tra!”
Lưu Viễn Hương hơi híp mắt lại, im lặng thật lâu.
Một lúc lâu sau, hắn ta mới lên tiếng.
“Trọng điểm vẫn là ở chỗ Giang Khải. Hắn còn, quân đội chắc chắn cho hắn một lời giải thích, nếu hắn không còn, không ai truy cứu trách nhiệm, chúng ta mới dễ hành động.”
“Giang Khải trở lại biệt thự Tĩnh Tâm hồ, bên quân đội lại cho hắn một đống lớn phần thưởng, còn để hắn tham gia đặc huấn Chiến Thần điện, có thể thấy quân đội rất coi trọng hắn, hiện tại Giang Khải cũng rất nổi tiếng, rất nhiều người chơi Hoa Hạ đều biết sự tích của hắn.”
Hoàng Kiến Quốc thở dài nói, “Đúng vậy, bây giờ căn bản không động được đến hắn!”
Không ngờ, Lưu Viễn Hương lại lắc đầu, “Ta thấy chưa chắc.”
“Sao lại nói thế?” Hoàng Kiến Quốc vặn hỏi.
“Rất đơn giản, hiện tại tất cả mọi người gửi gắm sự kỳ vọng cho hắn nhưng vì cái gọi là tốt quá hóa dở, các ngươi nghĩ xem nếu Giang Khải không thể tham gia quốc chiến, vậy kết quả là gì?”
Lời nói của Lưu Viễn Hương khiến Hoàng Kiến Quốc nắm bắt được tinh túy, rộng mở trong sáng!
“Vậy có lẽ hắn sẽ bị tất cả mọi người mắng chết, hơn nữa đến thời khắc mấu chốt lại như xe bị tuột xích, e rằng bên quân đội sẽ không bao giờ dùng hắn nữa.”
Lưu Viễn Hương gật đầu, “Không sai, không chỉ không dùng đến hắn, thậm chí có lý do nghi ngờ hắn có động cơ bất chính!”
“Nhưng nếu quốc chiến không có hắn, tình cảnh của Hoa Hạ chúng ta sẽ không ổn.” Hoàng Kiến Quốc cau mày nói.
Lưu Viễn Hương như cười mà không phải cười nhìn về phía Hoàng Kiến Quốc, “Sao nào, bây giờ ngươi bắt đầu lo lắng cho quốc vận rồi sao?”
Hoàng Kiến Quốc vội vàng nói, “Sao có thể, sự tồn vong của Hoa Hạ có liên quan gì đến ta, trong Thú Thần đã xuất hiện sinh vật siêu cường, một khi trưởng thành, đến lúc đó Hoa Hạ còn sống sót hay không cũng khó nói. Ý của ta là, nói thế nào Hoa Hạ cũng có thể chống đỡ thêm một đoạn thời gian, chúng ta vẫn có thể kiếm được nhiều lợi ích hơn.”
“Chẳng may Hoa Hạ thua, phải phụ thuộc vào quốc gia khác, ích lợi của chúng ta sẽ bị ảnh hưởng.”
Lưu Viễn Hương hừ lạnh một tiếng, “Trải qua mấy chục năm tích lũy, chúng ta đã có được rất nhiều tích lũy. Lại nói, cái khác đều không quan trọng, một khi chuyện của chúng ta bị bại lộ, đừng nói lợi ích, cũng chỉ còn một con đường chết!”
Hoàng Kiến Quốc gật đầu, “Ta biết… Nhưng vấn đề là ngươi muốn làm gì Giang Khải?”
Lưu Viễn Hương đứng lên, từ tốn nói, “Lần trước Tà Hỏa và Bạo Quân thất bại nhưng quân đội cũng không hành động, ta không biết là Giang Khải không nói hay quân đội án binh bất động, chờ chúng ta ra tay lần nữa.”
“Huống chi, một khi Giang Khải mất tích, quân đội chắc chắn không tiếc lật ngược tất cả khu vực Hoa Hạ cũng phải tìm được hắn, chúng ta muốn giấu người sẽ rất khó, rất mạo hiểm!”
“Hiện tại chúng ta lại ra tay, trạng thái hoàn mỹ nhất là để Giang Khải tự gánh nỗi oan này.”
“Chỉ cần hắn không còn giá trị, hắn có thân thế gì, ai sẽ quan tâm sự sống chết của hắn? Đến lúc đó, muốn giết hắn thế nào cũng được.”
Đám người Hoàng Kiến Quốc nghiêm túc lắng nghe.
Lưu Viễn Hương tiếp tục nói, “Lần này, ta chuẩn bị để Phệ Tâm ra tay, dẫn hắn vào khu sương mù.”
“Chỉ cần Giang Khải tiến vào khu sương mù, đến lúc đó hắn không những không ra được, hơn nữa người khác cũng không tìm thấy hắn. Quốc chiến kết thúc, ta đoán chúng ta không cần ra tay, hắn cũng trở thành tội nhân của toàn bộ Hoa Hạ, vạn kiếp bất phục!”
Hoàng Kiến Quốc đột nhiên nhìn về phía nữ nhân mà Lưu Viễn Hương dẫn theo.
Cho đến lúc này, hắn ta mới phát hiện người này có một đôi mắt kỳ quái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận