Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ

Chương 231: Đại thiên sứ Giang Khải

Chương 231: Đại thiên sứ Giang Khải
【 Người thông qua bí cảnh cá nhân thu hoạch được “Thần chi lệ” tăng đẳng cấp của Thần uy bảo ngọc, sau khi đẳng cấp tăng lên có thể mở ra hai lần kích hoạt trạng thái. 】
Giang Khải cau mày, cẩn thận nghiên cứu hiệu quả của Thần uy bảo ngọc.
Cho tới nay thủ đoạn đối phó công kích loại tinh thần của mọi người cũng không phải quá mạnh, Tinh anh nữ yêu chỉ có một cái công kích “Bể mật” đã khiến rất nhiều cao thủ cũng không muốn đi săn giết càng này.
Lúc phát động Thần uy bảo ngọc có thể loại bỏ trạng thái tinh thần tiêu cực một lần, điều càng đáng sợ hơn là sau đó còn có thể miễn dịch hiệu quả công kích tinh thần giống vậy.
Còn phe tấn công, Thần uy bảo ngọc cũng có được năng lực trói chặt.
“Ở xung quanh ‘mục tiêu’… Nói cách khác, ta có thể tự sử dụng cũng có thể sử dụng cho người khác, ừ, cấp 1 đã có thể có hiệu quả mạnh như vậy, không tệ!”
Hiện tại trạng thái năng lượng bổ sung cho Thần uy bảo ngọc đã đầy, trong lòng Giang Khải ngứa ngáy khó nhịn muốn thử một chút.
Sử dụng bảo cụ chỉ cần cầm bảo cụ trong tay, dùng ý niệm khống chế.
Sau khi Thần uy bảo ngọc bị kích hoạt, xung quanh Giang Khải lập tức xuất hiện một vầng sáng màu trắng hình tròn, vầng sáng dọc theo đỉnh đầu Giang Khải tiến hành quét hình thân thể một lần, sau khi không phát hiện trạng thái khác thường lại quay về vị trí đỉnh đầu.
“Không bị công kích tinh thần, không nhìn ra hiệu quả…” Giang Khải lắc đầu, “Đúng, trước tiên tiêu hao sạch sẽ năng lượng của Thần uy bảo ngọc, lại xem thử cần giết bao nhiêu dã thú mới có thể bổ sung đầy năng lượng cho nó.”
Nghĩ đến đây, Giang Khải mang một vầng sáng đi về phía Truyền tống trận.
Sau một trận choáng váng rất nhỏ, Giang Khải thấy rõ cảnh tượng trước mắt.
Chỉ thấy trước mặt có bảy tám người cộng thêm một nữ yêu đang đưa lưng về phía mình, chen chúc trước bàn trang điểm nhìn chằm chằm một chiếc gương.
Lúc này thấy vẻ mặt khoa trương của bọn họ từ trong gương, Giang Khải cũng giật mình.
“ĐM, thì ra người sống cũng có thể làm ra biểu cảm của nữ yêu!”
Đúng vào lúc này, mấy người từ trong hình chiếu của tấm gương thấy sau lưng đột nhiên xuất hiện một người, vội vàng xoay người lại.
“Khải đội!” Hồ Ngôn trợn to mắt nhìn Giang Khải, “Ngươi, ngươi đã đi ra rồi!”
Nhưng một giây sau hắn ta đã thấy vầng sáng trên đỉnh đầu Giang Khải, lập tức ngạc nhiên.
“Khải đội, ngươi, ngươi là người sống hay đã chết?!” Hồ Ngôn hoảng sợ hỏi.
Nguyễn Ngữ mờ mịt nói, “Khải đội… Đại… Thiên… Sứ?”
Giang Khải tức đen cả mặt, “Cái quỷ gì!”
Hắn đột nhiên thấy những người này đều nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu của mình.
Từ trong gương, hắn thấy dáng vẻ của mình, lúc này trên đỉnh đầu còn có vầng sáng mới hiểu ra được.
“Thiên sứ cái gì, đây là hiệu quả bảo cụ!” Giang Khải vội vàng huỷ bỏ hiệu quả của Thần uy bảo ngọc.
Lần này, cuối cùng Hồ Ngôn và Nguyễn Ngữ đã xác nhận Khải đội của bọn họ còn sống trở về.
Đúng vào lúc này, nữ yêu đột nhiên đứng lên, quay người bay đến trước mặt Giang Khải, “Sào huyệt khủng bố đã bị ngươi vấy bẩn, nó cũng đã không còn tồn tại!”
“Vậy ta và cửa vào này cũng không cần thiết tồn tại nữa.”
Nói xong, thân thể nữ yêu này dần biến mất, toàn bộ mọi thứ trong căn nhà gỗ cũng dần trở nên mông lung, mơ hồ… Một lát sau, mấy người trong phòng đột nhiên phát hiện lúc này mình đang đứng trên một mảnh đất trống.
Nữ yêu và nhà gỗ đều biến mất không thấy gì nữa!
Mọi người ngạc nhiên một lát, dù sao nữ yêu đã sớm nói chỉ cần Giang Khải đi ra dù là sống đi ra hay chết đi ra thì Sào huyệt khủng bố đều không còn tổn tại, trong lòng mọi người đã có chuẩn bị nên không quá ngạc nhiên.
“Giang Khải.” Ngạo Vũ đi lên trước khẽ than một tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Giang Khải, “Tuy nói thật ra trong lòng ta thấy hơi không cam lòng, ta cũng không biết ngươi đã làm thế nào nhưng vẫn phải chúc mừng ngươi.”
“Ngoài ra, nếu như ngươi muốn bán lại thu hoạch của ngươi ở trong bí cảnh, giá cả mà Thanh Long chúng ta đưa ra chắc chắn sẽ khiến ngươi hài lòng!”
Giang Khải lắc đầu, “Lần này cũng chỉ có một món bảo cụ, ta không định bán ra.”
“Chỉ có một món bảo cụ?” Ngạo Vũ nửa tin nửa ngờ nhìn về phía Giang Khải, nhưng nghĩ lại người ta được cái gì, muốn nói hay không đều là chuyện của hắn, bọn họ cũng không quen.
Ngạo Vũ suy nghĩ, nói, “Được, tóm lại chúc mừng ngươi. Nếu ngươi không ngại, có thời gian ta sẽ đến Chủ Thần công hội tìm ngươi chơi.”
Tuy Ngạo Vũ nói chuyện mang theo hương vị chua chua nhưng người này cũng không tệ lắm, đứng ở góc độ của hắn ta dẫn theo một đội ngũ lớn đến đây trông coi hai tháng, kết quả lại chỉ làm áo cưới cho Giang Khải, hắn ta còn có thể tiến lên chúc mừng đã nói rõ hắn ta là một người rộng lượng.
Nói tóm lại, ấn tượng của Giang Khải với Thanh Long công hội không quá kém, Giang Khải cũng không từ chối có thêm một người bạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận