Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ

Chương 285: Vận khí không tốt

Chương 285: Vận khí không tốt
Nguyễn Ngữ dùng một đống lá rụng cỏ dại chôn mình xuống, “Hồ Ngôn bị giam cầm, Hồ Ngôn bị giam cầm!”
Rất nhiều người xem thông qua thiết bị quay chụp Sang Thế Kỷ quan sát thi đấu tranh bá toàn cầu, lúc này đều rất nghi ngờ.
Đột nhiên, trong hình ảnh này lại không thấy bóng dáng của mấy người!
Vệ Ưng, Lộ Tuấn và Tô Lam Lam cũng đang chú ý tình huống thi đấu tranh bá, khi bọn họ thấy trong mấy chục khung hình do Sang Thế Kỷ cung cấp lại không tìm thấy một bóng người đều vô cùng ngạc nhiên.
“Hình như chỉ có người trong khu vực công cộng biết quy tắc thi đấu tranh bá…” Lộ Tuấn nghi ngờ nói, “Nhưng những người này đang làm gì? Chơi trốn tìm sao?”
Trong vòng mười phút, khu vực công cộng gần như biến thành chốn không người.
Ít nhất bên ngoài đã không thấy người.
Thời gian chuẩn bị mười phút nhanh chóng trôi qua.
Trước đây còn là khu vực công cộng “không có một ai”, đột nhiên có rất nhiều người nhảy ra từ dưới tảng đá, trong bụi cỏ, gốc cây!
Viên Trụ bật ra từ trong khe đá, thở dài một hơi thật to, “Vẫn may không phải ta… Bước tiếp theo phải làm gì? Đúng, tập hợp đội ngũ!”
Vì trước đó không có ai biết quy tắc tranh tài, lúc trước mỗi đội ngũ đều không chỉ định bất kỳ phương án tác chiến gì, lúc này ngay cả việc tập hợp đội ngũ cũng trở nên vô cùng khó khăn.
Tuy khu vực công cộng không tính lớn nhưng cũng không nhỏ, tập hợp ở đâu?
Suy nghĩ một lát, Viên Trụ nghĩ đến doanh địa ban đầu của bọn họ.
“Đã không có chuyện ước định trước đó, những người khác chắc sẽ nghĩ đến trở về doanh địa!” Nghĩ đến đây, Viên Trụ cẩn thận xem xét tình huống xung quanh, thấy xung quanh không có người liền to gan di chuyển về phương hướng doanh địa.
Cùng lúc đó, Hồ Ngôn, Nguyễn Ngữ, Tô Noãn Noãn nhao nhao đi ra từ chỗ trốn, suy nghĩ thêm một chút bọn họ đưa ra quyết định giống nhau, về doanh địa trước đó!
Trong năm người của tiểu đội Hỏa Thần chỉ có một người không hề di chuyển.
Giang Khải ngồi trên chạc cây chìm vào suy nghĩ.
“Mẹ nó, tại sao là ta, ta đường đường là Dân cờ bạc, lại là người vận khí kém nhất trong năm người?! Ta là nòng cốt của đội ngũ!” Giang Khải muốn cố gắng vặn vẹo thân thể, kết quả thân thể căn bản không nghe sự chỉ huy của hắn, không nhúc nhích tí nào.
Đúng vào lúc này, Giang Khải thấy cách đó mười mấy mét có một gốc cây đang “nhìn” mình!
Nói một cách chính xác là một người trốn ở trong gốc cây, hắn ta xuyên qua một hốc cây nhìn mình.
“ĐM, nơi đó có người?” Trong lòng Giang Khải lộp bộp một tiếng.
Lúc hắn trốn trên tàng cây cũng không phát hiện tên kia, nói cách khác tên kia trơ mắt nhìn mình trốn trên tàng cây.
Bây giờ Giang Khải lại rơi vào trạng thái giam cầm, đó chính là dê đợi làm thịt.
Tuy ánh mắt người kia vô cùng sắc bén nhưng lại không có bất kỳ hành động gì khác.
Giang Khải hơi híp mắt lại, “Hắn cũng bị giam cầm sao?”
Có vẻ chỉ có khả năng này.
Đúng vào lúc này, đôi mắt người kia lại nhìn về phía một thân cây khác, Giang Khải nhìn theo tầm mắt của hắn ta phát hiện trong rừng cây rậm rạp như có một người đang trốn.
Một người da trắng, làn da rất giống với vỏ cây màu trắng, không nhìn kỹ thật sự không nhìn ra.
“Đệt… Còn có một người!” Giang Khải thầm kêu lên trong lòng.
Trong một khu vực nho nhỏ như thế lại có ba người đang trốn!
Nhưng cũng không biết có phải phong thủy của nơi này không tốt hay không, ba người này đều không động đậy được.
Ba người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Lúc nào, bất cứ đồng đội của ai chạy đến đều có thể tùy tiện thu hoạch hai người còn lại, không công thu hoạch được hai tấm thẻ cứu rỗi!
Nhưng ba người không có ai hành động được, “thẻ cứu rỗi” trước mắt là thấy được không ăn được.
Thời gian đầu bắt đầu thi đấu tranh bá, các nơi xuất hiện một số trận chiến nhưng hiển nhiên đôi bên còn chưa hết sức, khiến người ta cảm thấy mục đích của bọn họ không phải đánh giết đối phương, càng giống nóng lòng rời đi.
Cuối cùng Vệ Ưng đã nhìn ra một vài manh mối.
“Đội viên mỗi một đội ngũ đều bị chia ra, hơn nữa hình như mỗi một tiểu đội đều có một người không cách nào hành động.” Vệ Ưng nhíu mày nói, “Chắc đội viên còn lại đều vội vã tụ tập với đồng đội, cho nên không có ý ham chiến.”
Lộ Tuấn nhíu mày, “Xem ra thi đấu tranh bá đều vì thử thách năng lực tác chiến của cả tiểu đội, bao gồm phản ứng hiện trường trong lúc nguy cấp, trình độ ăn ý trong tình huống không nói trước, đủ loại năng lực liên kết của đoàn đội.”
Vệ Ưng gật đầu, “Không tệ, thời gian đầu thật sự cần một tiểu đối phối hợp rất ăn ý mới có thể vượt qua cửa ải khó khăn. Nhưng ta tin tưởng trận chiến kế tiếp cũng rất kịch liệt, trước đó thấy một tên Dã man nhân đánh chết một tên Thợ săn, tên Dã man nhân kia lấy được một tấm thẻ đặc thù từ trên người Thợ săn.”
“Từ vẻ mặt vui mừng của tên Dã man nhân kia, có thể suy đoán có lẽ tấm thẻ này là điểm mấu chốt thắng bại.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận