Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ

Chương 210: Phản công (2)

Chương 210: Phản công (2)
Trong thực chiến, công kích và lực lượng kết nối, phản ứng, tốc độ và nhanh nhẹn kết nối, lực lượng và nhanh nhẹn nắm trong tay hướng đi chiến cuộc.
Chính vì vậy hắn ta mới không ngờ Viên Trụ lại từ bỏ công thủ, trực tiếp chuyển thuộc tính đến thể trạng.
Hắn ta lại lấy thân thể làm mồi nhử!
Chờ đến khi người kia kịp phản ứng, bàn tay Viên Trụ đã nắm chặt đầu của hắn ta, đồng thời thân thể nghiêng lên trước, không để ý trường kiếm tiếp tục đâm xuyên qua thân thể của mình, kéo gần khoảng cách với đối thủ.
“Lần này ta xem ngươi còn chạy thế nào!” Viên Trụ giận quát một tiếng, trường kiếm trong tay đâm thẳng vào vị trí hiểm yếu của người kia!
Viên Trụ chuyển động chuôi kiếm trong tay, thân kiếm chuyển động theo, thân kiếm từ dọc chuyển thành ngang, cổ họng người kia phun ra rất nhiều máu tươi, sau đó Viên Trụ thả lỏng tay, người kia như một đống bùn nhão ngã trong vũng máu.
Khóe miệng Viên Trụ ép xuống, trong mắt lộ ra ánh sáng khiếp người, hắn ta rút ra trường kiếm trên người, hai tay cầm kiếm, vung tay hô to.
“Viên Trụ lão tử là Chiến Thần đệ nhất thiên hạ!”
“Điều này…” Mọi người khiếp sợ nhìn Viên Trụ cao lớn, bộc phát ra tiếng gầm thét kinh người.
Ở thời khắc này, hắn ta như chính thức biến thành một tên Chiến Thần!
Điều khiến tất cả mọi người đều không ngờ là, trong phút chốc ngắn ngủi tiểu đội Liệp Ưng vốn chiếm cứ quyền chủ động tuyệt đối lại có ba người bỏ mình!
Mọi người như nghĩ đến điều gì đó, vội vàng nhìn về phía trận chiến ở bên khác.
Tửu quỷ Nguyễn Ngữ và tên Võ đồ cường tráng kia.
Lúc này Nguyễn Ngữ đã tiến vào trạng thái “Tửu trung tác nhạc”, giữa say và không say, kích phát bản năng cấp độ càng sâu hơn!
Bước tiến của hắn ta lộn xộn, nhưng mỗi lần đều có thể tránh thoát công kích của đối thủ.
Công kích của hắn ta đặc biệt hung mãnh lại trôi chảy, Linh Quang trường kiếm trong tay hắn ta thật sự đạt đến cấp độ nước chảy mây trôi.
Đây cứ như một ánh bạc nối liền, duyên dáng vẽ một đường cong.
Điểm, đâm, gảy, chém, dường như mỗi một hành động của Linh Quang trường kiếm đều hòa làm một thể với Nguyễn Ngữ, trở nên tự nhiên như vậy, lưu loát như vậy, tùy ý như vậy nhưng lại cực kỳ nguy hiểm!
Noãn Noãn khiếp sợ nhìn tình hình chiến đấu bên kia, hỏi, “Lão Hồ, Nguyễn đại ca biết dùng kiếm sao?”
“Hắn biết cái rắm!” Ánh mắt Hồ Ngôn không rời Nguyễn Ngữ một khắc nào, nói, “Ngươi không thấy chiêu kiếm của hắn không có chút cách thức nào sao… Nhưng Tửu trung tác nhạc có thể kích hoạt bản năng ở trình độ rất lớn, ta suy đoán lúc này hắn thông qua bản năng cơ sở nhất để dùng kiếm.”
“Dựa vào bản năng?” Tô Noãn Noãn như có điều suy nghĩ lặp lại.
Bản năng của con người thậm chí có thể nhanh hơn phản ứng của mình!
Chỉ là lúc người ta tỉnh táo thường cố gắng áp chế bản năng nguyên thủy nhất.
Nguyễn Ngữ ở trong Tửu trung tác nhạc lại hoàn toàn thả ra năng lực nguyên thủy nhất, đến từ bản năng của thân thể!
Không thể không nói, lúc này tất cả mọi người đã bị tên sắc ma biến thái này hấp dẫn.
Một chức nghiệp yếu nhất Hoa Hạ, năm mươi năm qua người chơi Tửu quỷ chỉ có thể dựa vào công hội Tửu quỷ gian nan thăng cấp.
Tất cả đội ngũ đều không muốn dẫn theo Tửu quỷ, mọi người chỉ thấy được Tửu quỷ say rượu điên cuồng, nhìn bọn họ lần lượt đoàn diệt.
Đây là một chức nghiệp không được để ý đến, bị khinh miệt! Bọn họ chỉ xứng làm việc thấp kém ở thành chính.
Một chức nghiệp mạnh nhất Hoa Hạ, chỉ là tài liệu chuyển chức chức nghiệp ban đầu đã phải tính đến ngàn vạn Hoa Hạ tệ, được tất cả mọi người tôn sùng.
Nhưng vào lúc này, một Tửu quỷ lại treo lên đánh Võ đồ mạnh nhất!
Nhìn bóng dáng phóng khoáng trên lôi đài kia, đang từng bước đẩy Võ đồ vào tuyệt cảnh.
Mấy vạn người có mặt không thể tin nổi trợn to đôi mắt, tập thể đứng dậy nhìn trận chiến không thể tưởng tượng nổi này!
“Chẳng lẽ chúng ta đều sai?” Trong mắt Lộ Tuấn lóe lên tia sáng, “Đây mới là thực lực chân chính của Tửu quỷ!”
Trần Nguyệt Linh hơi híp mắt lại, khẽ khàng nói, “Hiện tại Tửu quỷ đều đã từ bỏ mộng tưởng ban đầu, bọn họ chỉ ở trong thành chính kiếm một công việc, để mình có thể sống vẻ vang hơn ở trong hiện thực.”
“Thậm chí bọn họ cũng công nhận định nghĩa của người khác với Tửu quỷ.”
“Còn có bao nhiêu người chịu đựng nhiều năm khinh miệt và mỉa mai như hắn, vẫn không không quên mộng tưởng vào ngày đầu tiên bọn họ bước vào Quỷ Tinh?”
“Thăm dò hình thái cuối cùng của chức nghiệp?!”
Lý Bưu hít sâu một hơi, nghiêm nghị nói, “Nguyễn Ngữ lại lấy sức một mình lật đổ thành kiến của Hoa Hạ với Tửu quỷ trong năm mươi năm qua!”
“Kể từ hôm nay, có lẽ chức nghiệp Tửu quỷ sẽ nghênh đón thời đại thuộc về bọn họ!”
Nam tử cường tráng như bị đẩy vào vũng bùn, không thể thoát khỏi, không cách nào chiến thắng.
Hành động của Nguyễn Ngữ không có cách thức cố định, nhưng cũng có nghĩa hắn ta căn bản không có động tác dư thừa nào.
Không cách nào dự đoán cách di chuyển và công kích, kéo dài không dứt, sóng sau cao hơn sóng trước!
Bạn cần đăng nhập để bình luận