Võ Đạo Trường Sinh, Ta Tu Hành Có Kinh Nghiệm

Chương 67: Khúc nhạc dạo ngắn ( cầu truy đọc ~)

Chương 67: Khúc nhạc dạo ngắn (cầu đọc tiếp ~)
Sau khi bước vào Khí Huyết tứ trọng, tốc độ tu hành võ đạo công pháp của Trần Bình An có chút tăng nhanh. Sau khi đột phá, hắn luyện tập ba lần Công Môn Thập Tam đao và ba lần Phi Hoàng Thạch.
Mỗi môn công pháp, hắn đều thu hoạch được 3 điểm kinh nghiệm tu hành.
Thấy sắc trời cũng không khác biệt nhiều, Trần Bình An vội vàng lau chùi người, ăn vội bữa sáng rồi nhanh chóng ra cửa.
"Niếp Niếp, tối nhớ mua thêm một cái chân giò lớn! Nếu không cầm được thì nhờ lão chủ tiệm thịt mang tới, tốn thêm chút tiền cũng không sao."
Cảnh giới võ đạo đột phá, hắn rất cần nhiều thịt để bổ dưỡng Khí Huyết.
"Vâng, được ạ, ca ca." Trần Nhị Nha đáp.
Lương tháng của Trần Bình An tăng lên, bữa ăn trong nhà so với trước đây cũng cao hơn một chút. Trần Nhị Nha biết ca ca đang luyện võ nên cũng không tiếc tiền.
Trần Bình An vội vã chạy đến Trấn Phủ ti ở ngõ Nam Tuyền.
Hôm nay thời gian tu hành võ đạo của hắn hơi nhiều hơn, cho nên đến trễ hơn mọi ngày. Khi hắn đến được Trấn Phủ ti ở ngõ Nam Tuyền thì phần lớn sai dịch đã tới, nhưng cũng may hắn không đến muộn.
Ngay khi hắn vừa tới cổng chính Trấn Phủ ti, một người từ phía bên kia cũng đi tới. Khuôn mặt chữ quốc, mày rậm mắt to, râu mép cong lên.
Trịnh sai đầu!
Tròng mắt Trần Bình An hơi nheo lại.
Sao cảnh này có cảm giác quen thuộc vậy?
Trịnh sai đầu ngẩng đầu, cũng thấy Trần Bình An đang đi về phía cổng chính Trấn Phủ ti.
"Trịnh sai đầu tốt."
Trần Bình An cười chào.
Dù sao hắn là chính thức sai dịch, cấp bậc thấp hơn Trịnh sai đầu nên gặp mặt phải chào trước.
Nghe vậy, Trịnh sai đầu hơi chậm bước, liếc nhìn Trần Bình An từ trên xuống dưới một chút.
Lão già này muốn làm gì?
Ngay khi Trần Bình An cho rằng chuyện cũ sẽ lặp lại thì lại thấy Trịnh sai đầu ánh mắt ngưng tụ, rồi tự nhiên bước vào trong cổng lớn Trấn Phủ ti.
Trịnh sai đầu không gây sự, Trần Bình An trong lòng lại cảm thấy bất an.
Hắn đi theo Trịnh sai đầu vào cổng chính Trấn Phủ ti. Vừa vào trong, hắn lại thấy có không ít ánh mắt đang đổ dồn về phía mình.
Tình huống chính thức sai dịch đến chậm hơn sai đầu rất ít khi xảy ra!
Hầu Đầu, Đại Sơn, Tần đầu mấy người cũng đang nhìn Trần Bình An, Trần Bình An nhìn bọn họ một cái xem như trấn định.
Trịnh Thế Dũng đứng trong đám người, nhìn Trần Bình An lộ ra vẻ mỉa mai.
Nhiệm vụ lạc quyên ngân hôm nay sẽ công bố, tên tiểu tử này còn ung dung thong thả như vậy.
Là vô tri hay là ngu xuẩn?
Hừ hừ, mấy ngày nay ngươi sẽ biết tay!
Nếu không tốt, chỉ sợ sẽ gặp liên lụy lớn!
Trần Bình An đứng ở vị trí của mình, Tằng Kỷ Hà bên cạnh nhỏ giọng chào hỏi.
"Trần đầu."
Trần Bình An khẽ gật đầu coi như đáp lại.
Trình Viễn và Triệu Hổ chỉ ngẩng đầu liếc hắn một cái, rồi không quan tâm nữa.
Hai người này lúc đầu còn khá, đến giờ thì căn bản không coi Trần Bình An ra gì. Đương nhiên, đó cũng là do Trần Bình An cố tình dung túng.
Hôm nay, Sai Tiền Lệ hội có tổng cộng bốn sai đầu, do Trịnh sai đầu phát biểu.
Sai Ti và Phó sai ti đều không có mặt, xem ra chuyện của Vạn Ma giáo trước đây coi như đã được giải quyết! Nói vậy, tình hình quản chế căng thẳng trước đây sắp đi đến hồi kết.
Trên đài cao, Trịnh sai đầu nói. Bên dưới, Trần Bình An suy nghĩ.
"Cuối cùng, còn một chuyện muốn thông báo với mọi người. Một năm một lần lạc quyên ngân cũng sắp bắt đầu thu. Nhiệm vụ phân công liên quan đã có, lát nữa phòng công việc sẽ công bố.
Việc lạc quyên ngân liên quan đến lợi ích của Trấn Phủ ti ngõ Nam Tuyền ta, đây là chuyện lớn. Hy vọng mọi người chú ý cao độ! Nếu như ai gây ra sai sót gì, khiến việc lạc quyên ngân không suôn sẻ. Bị ta phát hiện, tuyệt đối không nương tay, nghiêm trị không tha!"
Trên đài cao, Trịnh sai đầu có giọng điệu nghiêm khắc.
Nhìn vẻ mặt nghiêm khắc của Trịnh sai đầu, Trần Bình An hiểu ra, chính là cái mùi vị này, không sai! Hướng ta mà tới đây!
"Được rồi, vậy thôi, tan họp!"
Theo câu nói cuối cùng của Trịnh sai đầu, không khí xung quanh cũng dần trở nên náo nhiệt.
"Lạc quyên ngân a! Một năm một lần a, cuối cùng lại đến!"
"Lạc quyên ngân thì tốt, nhưng đi thu lạc quyên ngân thì khổ sai đấy, tuyệt đối đừng tìm tới ta!"
"Đúng vậy a! Khó quá! A, sao ngươi lại vui thế kia!?"
"Hắc hắc. Ta đã sớm nghe ngóng, năm nay không liên quan gì tới bọn ta!"
"Ganh tị a!"
"..."
Sai Tiền Lệ hội vừa kết thúc, Tằng Kỷ Hà liền chạy đến phòng công việc nghe ngóng về việc đoạt lạc quyên ngân. Trước đó, hắn dò được lần này có tên bọn họ trong danh sách nhiệm vụ đoạt lạc quyên ngân. Nhưng vẫn chưa có công bố chính thức, hắn vẫn ôm một tia hy vọng.
Nói gì thì nói, cũng là đi đoạt lạc quyên ngân, nhưng đi thu ở các địa phương khác nhau thì cũng khác nhau nhiều!
"Cửa hàng bình thường! Cửa hàng bình thường!"
Khi đi, Tằng Kỷ Hà lẩm bẩm một mình.
"Các ngươi không tò mò à?" Trần Bình An đứng tại chỗ, nhìn hai người Trình Viễn và Triệu Hổ vẫn thờ ơ.
Trình Viễn trợn mắt, không thèm để ý đến Trần Bình An.
Triệu Hổ lại đáp, nhưng giọng điệu thì có chút gây sự.
"Có gì mà tò mò! Dù sao cho dù phân công ở đâu thì đó cũng là nhiệm vụ của Trần sai dịch thôi! Trần sai dịch nếu lo lắng, sao không tự mình đi hỏi thử xem!"
Không ngờ! Thật không ngờ!
Tốt, cứ vậy, tiếp tục duy trì! Tiếp tục duy trì, thời gian tưới nhuần của các ngươi, sợ là sắp đến rồi...
Sự thật chứng minh, một cấp dưới kiêu căng thường do cấp trên tỉ mỉ bồi dưỡng mà ra.
Mặc kệ trong lòng nghĩ thế nào, sắc mặt Trần Bình An lại cực kỳ phối hợp lộ ra vẻ bất ngờ.
"Triệu Hổ! Ngươi sao lại ăn nói thế hả?"
"Trần sai dịch, ta nói có gì không đúng sao? Chẳng lẽ nhiệm vụ lạc quyên ngân không phải của ngươi, mà là của bọn ta sao!? Ngươi thân là chính thức sai dịch của Trấn Phủ ti, đương nhiên phải gánh vác nhiều hơn bọn ta rồi."
Đối diện với chất vấn của Trần Bình An, giữa thỏa hiệp và cứng rắn, Triệu Hổ chọn cứng rắn.
Mới đầu Triệu Hổ đúng là không dám như vậy. Nhưng qua mấy ngày tiếp xúc, hắn thấy Trần Bình An chỉ là một kẻ nhát gan. Chỉ là gặp may mắn mới thành chính thức sai dịch. Muốn tức giận mà không có khí phách, muốn thực lực mà không có thực lực!
Lại thêm việc Trịnh Thế Dũng ám chỉ hết lần này đến lần khác, cho nên hắn mới dám làm tới mức này.
"Triệu Hổ, ngươi quá đáng rồi đấy!" Trần Bình An chỉ vào mũi Triệu Hổ, định mắng.
Hắn còn chưa mắng xong thì Trình Viễn đã lên tiếng bênh vực.
"Trần sai dịch, Triệu Hổ nói không sai mà! Mỗi tháng tiền lương của ngươi nhiều hơn bọn ta không ít. Có việc thì đương nhiên phải làm nhiều một chút rồi!
Còn nữa, Trần sai dịch, ngươi hở chút lại tức giận thế này, chẳng có chút ổn trọng của chính thức sai dịch nào cả."
Trình Viễn mặt lộ vẻ mỉa mai, ánh mắt mang theo khiêu khích: "Nếu như Trần sai dịch thực sự không biết phải làm một chính thức sai dịch như thế nào thì ta khuyên có thể đi tìm Trịnh sai dịch, học hỏi cho tốt vào!"
Trần Bình An nghe xong, liền vui vẻ.
Tốt tốt tốt! Hai đồ chơi này, đúng là rất biết ăn nói!
Mặt Trần Bình An lộ vẻ tức giận. Trình Viễn và Triệu Hổ không hề sợ hãi nhìn thẳng.
Ngoài thân phận chính thức sai dịch ra, bọn hắn không sợ Trần Bình An người này.
Cùng lắm cũng chỉ là một tên tiểu tử không biết võ đạo, đánh nhau thật, không nói Trình Viễn, cho dù là Triệu Hổ cũng có thể dễ dàng đánh thắng hắn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận