Võ Đạo Trường Sinh, Ta Tu Hành Có Kinh Nghiệm

Chương 262 Quan đại nhân, vừa mới nói thế nhưng là ta?

Chương 262: Quan đại nhân, vừa rồi người nói có phải là ta không?
Giữa núi đá rừng cây, hai bóng người nhanh chóng lướt qua.
“Cái tên Trần Bình An đâu rồi? Chạy đi đâu mất rồi?” Quan Vũ Bình vừa di chuyển thân hình vừa tìm kiếm bóng dáng Trần Bình An, trong mắt ánh lên một tia giận dữ.
“Đại nhân, vừa mới ở chân núi, trong sơn cốc đã phát hiện rất nhiều ngựa, xem ra bọn chúng đang ở trên núi Ngũ Phong này, tìm được bọn chúng chỉ là vấn đề thời gian.” Vạn Nguyên Trạch theo sát phía sau Quan Vũ Bình, cũng tìm kiếm tung tích xung quanh.
Hai người từ thành Ngũ Phong xuất phát, một đường đi gấp, trên đường bỏ lại tùy tùng thân tín, cuối cùng cũng đã tới được núi Ngũ Phong với tốc độ nhanh nhất.
Vốn cho rằng một đoàn người đông như vậy thì sẽ rất dễ dàng phát hiện tung tích của đối phương. Nhưng ở trên núi tìm kiếm một lúc lâu cũng không có mấy phát hiện.
Quan Vũ Bình có chút nóng nảy. Lẽ ra giờ này hắn đang ở Hồng Ma phường ở Sơn Thành hưởng lạc, sao phải tới chịu cảnh khổ sở chạy ngược chạy xuôi thế này.
Tất cả là tại cái tên Trần Bình An này!
Tru sát Tổng kỳ, khi không có sự cho phép của hắn mà công nhiên điều động nha dịch, quả thực là không coi hắn ra gì.
Sa sa sa~
Tai Quan Vũ Bình khẽ động, hắn nghe thấy có tiếng động truyền đến không xa, dường như có gì đó đang di chuyển.
Hắn ra hiệu với Vạn Nguyên Trạch, người kia lập tức hiểu ý.
Hai người ẩn nấp khí tức, lén lút tiến lại gần, đi qua mấy cây cổ thụ, tiếng động càng lúc càng rõ.
Vút!
Một bóng người gào thét lao qua, thân pháp quỷ dị, mỗi lần đổi vị trí đều như một cái bóng đang nhảy múa. Phía sau bóng người này còn có hai bóng người bám theo, tốc độ không hề chậm hơn chút nào. Ba bóng người điên cuồng đuổi nhau trong rừng núi.
Chuyện gì thế này?
Quan Vũ Bình chăm chú nín thở quan sát ba người.
Trong ba người này, người chạy trốn ở phía trước nhất tản ra khí tức âm lãnh, xung quanh hào quang lấp lánh, rõ ràng là một cao thủ võ đạo đã bước vào Huyền Quang cảnh.
Mà hai người bám theo phía sau, một người toàn thân cơ bắp cuồn cuộn, vóc người cao lớn như một gã tiểu cự nhân. Một người thì mặc áo vải thô, tay cầm trường đao.
Cả hai người đều có hào quang lấp lánh xung quanh, tản ra khí thế mạnh mẽ.
“Hôm nay là sao vậy? Sao nhiều Huyền Quang cảnh thế!” Đoán được thực lực của mấy người đuổi nhau, Quan Vũ Bình sinh nghi.
“Phía trước là tặc nhân Thiên La giáo, nhanh ngăn hắn lại!” Một giọng nói hùng hậu từ phía sau truyền đến.
Tặc nhân Thiên La giáo?
Quan Vũ Bình hơi sững sờ, nhưng ngay sau đó thì mừng rỡ.
Dù không rõ tình hình, ba chữ “Thiên La giáo” đã in sâu vào trong đầu hắn. Tặc nhân Thiên La giáo, ai ai cũng có thể giết!
Chỉ là…chuyện liên quan đến ba cao thủ Huyền Quang cảnh, trong khi không rõ chân tướng mà chỉ dựa vào một câu để hắn ra tay? Nhỡ đâu là cái bẫy thì sao?
Quan Vũ Bình có chút do dự.
Hả?
Đột nhiên, ánh mắt hắn lóe lên, hắn nhìn hai người phía sau, thấy có chút quen thuộc.
Đây là…
Càn Khôn Ti Triệu Chí Đình, còn có Sở Long!
Là Tuần Tra Sứ thương lộ ngoại vi, Quan Vũ Bình đương nhiên từng quen biết với người Càn Khôn Ti. Hai bên không có nhiều dịp gặp gỡ, nhưng diện mạo thì vẫn nhận ra.
Đây chính là Triệu Chí Đình và Sở Long đang thi triển bộc phát bí thuật, hình thể có chút thay đổi nên Quan Vũ Bình không nhận ra ngay được.
Là người của Càn Khôn Ti, vậy người phía trước chắc chắn là tặc nhân Thiên La giáo rồi. Xác định được thân phận của hai người, Quan Vũ Bình lập tức đưa ra quyết định.
“Đứng lại cho ta!”
Quan Vũ Bình giận dữ gầm lên một tiếng, cặp song đao đeo bên hông lập tức được rút ra, trên không trung đao mang lóe lên.
Bá bá bá!
Hợp kích Uyên Ương đao!
Quan Vũ Bình, thành danh ba mươi năm, chuyên dùng song đao, một dài một ngắn. Với song đao trong tay, uy lực vô tận!
Từng dựa vào chiêu thức này mà đánh bại cao thủ Huyền Quang cảnh chính diện, một thân chiến lực không hề thua kém Triệu Chí Đình khi chưa thi triển bí thuật bộc phát.
Đối mặt với sự đột ngột ra tay của Quan Vũ Bình, Hình Vinh đang chạy trốn sắc mặt lạnh lẽo.
“Muốn chết!”
Xoẹt!
Trường kiếm vung lên, u quang lập lòe, trực tiếp nghênh đón đao mang mà đi.
Oanh!
Một tiếng nổ lớn, Quan Vũ Bình cầm song đao trong tay, thân hình bị đánh bay ngược trở lại.
“Huyền Quang trung cảnh!”
Con ngươi Quan Vũ Bình co rút, mặt mày rung động, trong giọng nói mang theo một tia sợ hãi.
Sao có thể !?
Thân thể hắn đâm mạnh vào một cây đại thụ, lực va chạm mạnh mẽ làm thân cây gãy làm đôi, ầm một tiếng đổ xuống đất.
“Phụt!”
Lực phản chấn mạnh mẽ làm Quan Vũ Bình không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi.
Hắn ngẩng mắt nhìn lên, thấy người vừa va chạm với mình xoay người giữa không trung, mượn lực đẩy thay đổi phương hướng, sau đó bỏ chạy thật xa.
Hai người Càn Khôn Ti đang truy sát phía sau không hề có ý định dừng lại giao tiếp với hắn, thân hình di chuyển đuổi theo.
“Đại nhân, ngài không sao chứ.” Vạn Nguyên Trạch lập tức xuất hiện, đi tới trước mặt Quan Vũ Bình.
“Chỉ bị chút thương nhẹ, không sao!” Quan Vũ Bình ôm ngực, đứng dậy trước đống cây gãy đổ.
“Cao thủ Thiên La giáo, sao lại xuất hiện ở đây! Còn người của Càn Khôn Ti nữa là thế nào?”
Trong lòng Quan Vũ Bình tràn đầy nghi hoặc.
Hắn nhận chức lâu như vậy rồi, cũng chưa từng nghe nói trên núi Ngũ Phong này có tặc nhân Thiên La giáo ẩn náu a! Sao bây giờ lại đột nhiên xuất hiện một cao thủ Thiên La giáo thế này?
Quan Vũ Bình dường như nghĩ đến điều gì đó, đột ngột hỏi: “Trước đó Trần Bình An có phải đã gửi thư báo rằng có phát hiện quan trọng, bảo ta nhanh chóng về nha môn, muốn báo cáo trực tiếp không?”
“Thật sự có chuyện đó!” Vạn Trạch Nguyên gật đầu nói.
“Chết tiệt!” Sắc mặt Quan Vũ Bình trở nên khó coi: “Chuyện hắn muốn nói chẳng lẽ là vụ Thiên La giáo này!? ”
“Đại nhân, ý của ngài là, nhiệm vụ mà Trần Bình An muốn thực hiện có liên quan đến chuyện của Thiên La giáo sao?” Vẻ mặt Vạn Trạch Nguyên không khỏi lộ ra một tia kinh hãi.
Sao hắn ta lại tra ra được?
Người nghi hoặc không chỉ có Vạn Trạch Nguyên, mà còn cả Quan Vũ Bình. Hắn cũng không hiểu tại sao Trần Bình An lại có thể tra ra chuyện của Thiên La giáo. Dù không muốn tin nhưng xem xét logic sự việc thì khả năng Trần Bình An muốn nói là chuyện này là rất lớn.
Tập hợp người nói muốn thực hiện nhiệm vụ khẩn cấp, mục tiêu là núi Ngũ Phong. Cùng ngày, hắn gặp được tặc nhân Thiên La giáo trên núi Ngũ Phong. Còn cả người của Càn Khôn Ti nữa…
À, chờ chút! Không phải là Trần Bình An tra ra được tin tức gì, mà là Càn Khôn Ti tra được manh mối của Thiên La giáo. Mà nhiệm vụ mà Trần Bình An muốn thực hiện hẳn là phối hợp với Càn Khôn Ti để bao vây Thiên La giáo!
“Đồ ăn cây táo rào cây sung hỗn trướng!”
Sắc mặt Quan Vũ Bình lập tức trở nên vô cùng khó coi, hắn đấm một quyền vào cây, đấm xuyên cả thân cây.
“Đáng giết!”
Điều khiến Quan Vũ Bình phẫn nộ chính là, chuyện của Thiên La giáo này vốn dĩ đáng lẽ ra có phần của hắn, thậm chí... thao tác hợp lý một chút thì đem tất cả bỏ túi riêng cũng không phải là không thể. Thế nhưng bây giờ vì tên hỗn trướng Trần Bình An kia mà tất cả đều mất sạch!
Nếu hôm nay không phải hắn ở đây, e rằng mọi việc cần thiết đều đã kết thúc hết rồi, hắn mới biết được chuyện của Thiên La giáo!
Mắt Quan Vũ Bình đỏ ngầu như muốn nứt ra, như núi lửa sắp phun trào.
“Đại nhân….” Vạn Trạch Nguyên vừa định nói gì đó, nhưng khi di chuyển, trong lúc vô tình liếc mắt, lờ mờ thấy được một bóng người.
Hắn giật mình, quay đầu nhìn lại thì thấy cách đó không xa, bên cạnh một cây đại thụ đang có một bóng người lẳng lặng đứng đó.
Ta đi! Chuyện xảy ra từ bao giờ vậy! ?
Vạn Trạch Nguyên giật mình kêu lên. Hắn vừa rồi không hề phát hiện chút nào.
“Hửm?”
Vạn Trạch Nguyên đột nhiên phản ứng làm Quan Vũ Bình có chút nghi hoặc. Hắn ngẩng đầu lên, theo ánh mắt của Vạn Trạch Nguyên mà nhìn theo.
Thấy một thiếu niên, hai bên hông đeo đao và kiếm, trên lưng vác một cây trường thương, đang mỉm cười nhìn bọn họ.
“Quan đại nhân, vừa nãy người nói có phải là ta không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận