Võ Đạo Trường Sinh, Ta Tu Hành Có Kinh Nghiệm

Chương 136: Không có thực lực, ngươi tại nhảy nhót cái gì?

Chương 136: Không có thực lực, ngươi nhảy nhót cái gì?
Khi nhìn thấy Trần Bình An, Chử Kỳ Vinh lập tức bàng hoàng.
Tiếp đó, giọng nói của Trần Bình An cất lên khiến hắn dựng hết cả tóc gáy.
Hắn bị phát hiện rồi sao?
Không! Không thể nào!
Chử Kỳ Vinh trong lòng run sợ.
Những việc hắn đang làm không phải chuyện quang minh chính đại, nếu bị bại lộ thì hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Không!
Trong lòng Chử Kỳ Vinh hung tợn, nỗi sợ hãi chỉ thoáng qua trong chớp mắt, liền bị hắn gạt bỏ hoàn toàn.
Hắn đang che mặt, đối phương không thể nhận ra hắn.
Cho dù có nhận ra, mà không có bằng chứng xác thực, thì Trần Bình An có thể làm gì hắn?
Mặc cho đầu óc suy nghĩ, ngay khi thấy Trần Bình An, Chử Kỳ Vinh đã lập tức ra tay, cực kỳ dứt khoát. Toàn bộ thực lực võ đạo của hắn đều được giải phóng, không hề giấu giếm.
Phải nói rằng, việc Chử Kỳ Vinh có thể ngồi vững vị trí phó cai ngục ở nhà lao Nam Thành, thì cũng phải có chút năng lực.
Khí huyết chấn động, ẩn ẩn có khí nóng hừng hực như lò luyện.
Chử Kỳ Vinh nhảy lên cao, vung hết sức một chưởng đánh thẳng vào Trần Bình An.
Dù sao thì, khi đã đụng độ rồi, việc cấp bách là phải khống chế Trần Bình An, nếu không thì chuyện sẽ xấu!
Nhìn Trần Bình An ngây ra như gà gỗ, có vẻ như bị dọa sợ, Chử Kỳ Vinh trong lòng cười lạnh.
Đồ vô dụng vẫn là đồ vô dụng! Chỉ có võ đạo cảnh giới thì đã sao. Đến lúc then chốt, sợ hãi trong lòng, liệu có phát huy được mấy phần thực lực chứ!
Nói thật, ngay lúc này, Chử Kỳ Vinh đã nảy sinh ý định g·i·ết người.
Nếu có thể thừa cơ giải quyết đối phương ở đây, chỉ cần xử lý mọi việc ổn thỏa, thì cho dù có ai nghi ngờ, với sự bảo đảm của Phó đại nhân Phó Nguyên Minh, thì những người khác cũng chẳng vì một kẻ đã c·hết mà không có giá trị gì để cùng hắn đồng quy vu tận.
Chưởng lực ập đến, trên mặt Chử Kỳ Vinh đã lộ ra nụ cười tàn nhẫn.
Rắc!
Chưởng của Chử Kỳ Vinh hung hăng đánh trúng ngực Trần Bình An, nhưng lực đạo to lớn kia lại giống như trâu đất xuống biển.
"Sao có thể!"
Chử Kỳ Vinh mắt mở lớn, vẻ mặt không thể tin nổi.
Không để hắn suy nghĩ nhiều, vai hắn đã truyền đến cơn đau nhức dữ dội. Còn chưa kịp kêu rên, ngực, eo và nhiều chỗ khác của hắn liên tiếp đau nhức dữ dội.
"Thiết trửu!"
"Thiết tất!"
"Thiết thối!"
Liên tiếp mấy đòn, lực đạo cường đại khiến Chử Kỳ Vinh điên cuồng lùi về sau.
Thân hình Trần Bình An hơi động, không hề cho hắn cơ hội thở dốc.
Thối cước tất quyền, chiêu nào chiêu nấy đều nặng nề!
Phụt!
Sau vài đòn liên tiếp, Chử Kỳ Vinh cả người bị đánh ngã xuống đất. Toàn thân khí huyết hỗn loạn, không kìm được phun ra một ngụm máu tươi.
Trần Bình An xông tới, một cú đạp mạnh giẫm xuống.
Chử Kỳ Vinh suýt chút nữa tắt thở, miếng vải đen che mặt bị Trần Bình An giật phăng ra.
"Chử Kỳ Vinh! Quả nhiên là ngươi!"
Trần Bình An một chân giẫm lên ngực Chử Kỳ Vinh, từ trên cao nhìn xuống hắn.
"Không có thực lực, ngươi nhảy nhót cái gì?"
"Trần Bình An!"
Trong mắt Chử Kỳ Vinh tràn ngập vẻ không thể tin.
Hắn bại rồi!
Hắn lại thất bại, mà còn thất bại thảm hại như vậy!
"Ngươi giấu kỹ thật đấy!"
Miệng Chử Kỳ Vinh trào ra bọt máu, tức giận nói.
Trần Bình An cười, không nói gì.
Răng rắc!
Một cú đạp mạnh giẫm xuống, toàn bộ xương lồng ngực của Chử Kỳ Vinh hoàn toàn gãy nát.
Mảnh xương vỡ cắm vào phổi, khiến cho hô hấp của Chử Kỳ Vinh trở nên khó khăn.
Ôi ôi ôi!
Những âm thanh như tiếng thùng vỡ vang lên từ miệng Chử Kỳ Vinh.
Nhưng Chử Kỳ Vinh không còn quan tâm đến điều đó, hắn nhìn chằm chằm Trần Bình An, trong mắt đầy tuyệt vọng, không tin và không cam tâm.
Tiếng động lớn như vậy, dù ngục tốt có say rượu thì cũng phải phản ứng lại, từng người một chạy ra từ phòng trực.
"Trần đại nhân."
Có ngục tốt chạy đến, thấy Trần Bình An thì ngẩn người, rồi thấy cảnh tượng như vậy.
"Đây là."
Nhìn người áo đen dưới chân Trần Bình An, ngục tốt cả người run sợ.
Có người muốn c·ướp ngục sao?
Càng ngày càng nhiều ngục tốt từ phòng trực đi ra.
Lúc này cũng có người nhận ra bộ dạng của người dưới chân Trần Bình An.
"Đây là... Chử đại nhân?"
Tên ngục tốt trước đó còn đang say xỉn, nhìn thấy cảnh này lập tức tỉnh rượu.
Trần Bình An dời chân khỏi ngực Chử Kỳ Vinh, mặt không biểu cảm nhìn xung quanh, bình tĩnh nói.
"Bây giờ lập tức truyền tin cho Trấn Phủ ti Nam Thành, có người mưu đồ làm loạn, ý đồ c·ướp ngục, đã bị ta bắt giữ! Mặt khác, triệu tập tất cả mọi người, họp!"
"Vâng."
Có ngục tốt sợ đến chân run, vội vàng chạy đi gọi những người khác. Cũng có ngục tốt kinh hồn bạt vía ra ngoài thông báo cho Trấn Phủ ti Nam Thành.
Còn có ngục tốt đứng tại chỗ, lo lắng không biết làm gì.
Có tên ngục tốt say xỉn, cúi gằm mặt không dám nhìn Trần Bình An một chút nào.
Bọn họ biết, từ giờ phút này trở đi, nhà lao Nam Thành e rằng sắp đổi trời!
Ánh nắng sớm chiếu xuống, bao phủ lên thân mỗi ngục tốt trong nhà lao Nam Thành. Ánh nắng ấm áp, nhưng không thể sưởi ấm sự lạnh lẽo trong lòng họ.
Ở tầng một của nhà lao Nam Thành, một đám ngục tốt đứng thẳng hàng nghiêm chỉnh, Trần Bình An ngồi trên ghế lớn phía trước, lười biếng nhìn họ.
Mấy cai ngục đầu mục cẩn trọng đứng sau lưng Trần Bình An, mặt mày căng thẳng.
Sự việc đã lan truyền đi khắp nơi.
Phó cai ngục nhà lao Nam Thành, Chử Kỳ Vinh, không biết phát điên làm gì, mà lại có ý định c·ướp ngục. Đêm qua, trong quá trình hành động, bị cai ngục Trần Bình An bắt gặp, một tay trấn áp.
Trong quá trình đó, Trần đại nhân của bọn họ đã thể hiện thực lực huỷ thiên diệt địa.
"Ai tối qua say rượu, tự đứng ra!"
Nhìn đám người, Trần Bình An hờ hững nói.
Nghe thấy lời Trần Bình An, vài ngục tốt khẽ động người, nhưng liếc nhìn nhau rồi cuối cùng không ai đứng ra.
"Ồ? Xem ra tối qua không ai say rượu?"
Trần Bình An hơi ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua đám người.
Vài ngục tốt bị ánh mắt Trần Bình An lướt qua, cuối cùng không chịu nổi áp lực tâm lý quá lớn, liền đứng ra khỏi đám người.
Có người đầu tiên đứng lên thì có người thứ hai. Lác đác hơn mười ngục tốt bước ra.
"Chỉ có bấy nhiêu thôi? Còn ai nữa không?"
Trần Bình An thoáng ngồi thẳng người.
Lại có bảy tám tên ngục tốt bước ra khỏi hàng.
"Còn ai không?"
Trần Bình An hỏi lại.
Lần này, không có ai phản ứng.
"Xem ra là không còn ai rồi!"
Trần Bình An thở dài một tiếng, hóa ra vẫn còn người trong lòng ôm sự may mắn không chịu đứng ra.
"Nếu không còn ai, vậy ta tự mình nhận!"
Trần Bình An lạnh nhạt nói.
Lời hắn vừa dứt, những ngục tốt vẫn còn đứng trong hàng lập tức cảm thấy tim như treo lên cổ họng.
"Ngươi! Ngươi! Ngươi! ...Còn có ngươi!"
Trần Bình An đảo mắt nhìn quanh, chỉ trong chốc lát đã điểm tên ra sáu bảy người.
Những người bị điểm tên, sắc mặt tái nhợt, cả người đều bủn rủn.
Bọn họ còn tưởng rằng nếu cứ liều chết không nhận thì có thể thoát nạn, không ngờ cuối cùng vẫn phải chịu tội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận