Võ Đạo Trường Sinh, Ta Tu Hành Có Kinh Nghiệm

Chương 211 đã các ngươi muốn tìm cái chết . . .

Chương 211: Đã các ngươi muốn tìm cái chết…
Các thành khu liên tục báo cáo văn thư, hết phong này đến phong khác gửi về Trấn Phủ ty. Nhưng chỉ lệnh thu hồi vẫn như cũ là “toàn lực co vào, nghiêm phòng tử thủ” tám chữ này.
“Mẹ nó!”
“Rốt cuộc là cái quỷ gì!”
Từng Tổng sai ty của các thành khu không nhịn được chỉ muốn chửi thề.
Bên ngoài hỗn loạn, nhưng không hề ảnh hưởng đến việc tu luyện của Trần Bình An.
+1!
+1!
Từng dòng kinh nghiệm tu hành theo quá trình tu luyện của Trần Bình An không ngừng hiện lên trước mắt hắn. Cảm giác này, căn bản không thể dừng lại được.
Mi tâm của Trần Bình An ẩn ẩn có ánh kim quang dao động. Sau khi bước vào Huyền Quang cảnh, dòng chảy trong cơ thể hắn không còn đơn giản là Nội Khí nữa. Khi thiên môn mở rộng, Nội Khí trong cơ thể hắn đã chuyển hóa thành chân khí!
Chân khí phun trào, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều mang theo uy lực lớn lao! Nếu Trần Bình An vung đao, có thể dễ dàng ngưng tụ ra một đạo đao mang dài ba, bốn trượng. Nếu vung kiếm, kiếm mang sẽ bùng lên, như lôi xà, chói lóa vô cùng.
Sau khi lên Huyền Quang cảnh, chiêu thức chiến đấu này trở nên thần dị hơn. Hoàn toàn vượt xa nhận thức trước đây của Trần Bình An về võ học.
+1!
Sau khi một dòng kinh nghiệm tu hành khác hiện lên, Trần Bình An chậm rãi thu công. Việc tu luyện Kim Cương Bất Hoại Thần Công cần chân khí vận hành theo các mạch lạc, với cường độ cao. Mỗi lần vận hành đều tiêu hao một chút chân khí, nên khi thời gian dài sẽ hao tổn rất lớn.
Tên: Trần Bình An Cảnh giới: Huyền Quang - Linh Minh Sơ Chiếu Võ học: Thiết Bố Sam viên mãn, Phi Hoàng Thạch viên mãn, Công Môn Thập Tam Đao viên mãn, Thập Tam Thái Bảo Hoành Luyện viên mãn, Kim Chung Tráo viên mãn, Tật Phong Đao Pháp viên mãn, Bát Bộ Cản Thiền viên mãn, Phi Tinh Kiếm Pháp đại thành (157/400), Đại Kim Cương Chưởng đại thành (108/400), Kim Cương Bất Hoại Thần Công nhập môn (195/ 240)
“Nhanh! Nhanh! Sắp đột phá rồi!” Trần Bình An lộ vẻ vui mừng trên mặt. Mấy ngày này vùi đầu khổ tu, đúng là thu hoạch không nhỏ!
Trần Bình An đứng dậy, rót chén trà, còn chưa kịp uống thì ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ.
“Vào đi!” Trần Bình An trầm giọng nói.
“Đại nhân.” Trình Nhân Kính vẻ mặt lo lắng bước vào.
Trần Bình An hơi hiếu kỳ, trong lòng đang suy đoán có phải Sáp Huyết Minh và Thiết Quyền Bang lại có hành động gì không. Bỗng nghe Trình Nhân Kính nói, có kẻ ý đồ lẻn vào nhà của Trần Bình An, mưu đồ bất chính, bị thủ hạ huynh đệ bắt giữ.
“Đại nhân, các huynh đệ phát hiện kịp thời, người nhà của ngài đều bình an.” Trình Nhân Kính còn đang nói thì cảm thấy trong phòng xuất hiện một cảm giác lạnh lẽo, ngạt thở khiến người ta run sợ.
“Là ai làm!? ” Sắc mặt Trần Bình An lạnh băng như băng, trong đôi mắt ánh lên vẻ lạnh lẽo khó lường. Từ khi nhậm chức đến nay, hắn chưa từng lơ là việc bảo vệ Trần Nhị Nha, sau khi lên chức chỉ huy sứ lại càng phái cao thủ Nội Khí cảnh của Trấn Phủ ty âm thầm bảo vệ xung quanh.
Đối với Trần Nhị Nha, hắn vô cùng trân trọng! Vậy mà bây giờ có người… dám có ý đồ với nàng?
Trong đôi mắt Trần Bình An phảng phất có ngọn lửa đang bùng cháy, đó là sự giận dữ đang bị kìm nén.
“Đại nhân, người đã bị bắt ở trong Trấn Phủ ty, ngài có thể thẩm vấn bất cứ lúc nào.” Trình Nhân Kính chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát, khí huyết vận hành cũng có chút không ổn định. Hắn cảm nhận được sự giận dữ của Trần Bình An, thận trọng nghiêm túc hỏi.
“Không cần!” Trần Bình An chậm rãi đứng lên, trong động tác mang theo một sức mạnh không thể nghi ngờ. “Bất kể là ai làm, đã không còn quan trọng nữa! Ta một thời nhượng bộ, bị các ngươi xem như là yếu đuối dễ bắt nạt! Tốt... Thật sự là tốt!” Mỗi một chữ của Trần Bình An, đều như được nghiến ra từ kẽ răng.
Trình Nhân Kính đứng trước mặt Trần Bình An, chỉ cảm thấy một cỗ áp bức chưa từng có.
“Đã các ngươi muốn tìm cái chết, vậy thì cứ chết đi!” Giọng nói của Trần Bình An tràn đầy quyết tuyệt và ngoan lệ.
Trình Nhân Kính nhìn Trần Bình An trước mặt, hoàn toàn khác với những gì trong ấn tượng của hắn, như thể là một người khác.
Hắn từ một sai dịch tạm thời, một đường đi lên cẩn thận từng li từng tí, mọi việc đều suy tính kỹ lưỡng, sợ liên lụy đến người nhà. Trước kia, những kẻ dùng người nhà uy hiếp hắn, bây giờ mồ mả đã mọc đầy cỏ.
Loại chuyện này, vốn dĩ cho rằng khi địa vị ngày càng cao, đáng lẽ đã cách xa hắn rồi. Ngược lại không ngờ… Hôm nay lại có người dùng hành động thực tế, cho hắn một bài học. Một đường đi đến hôm nay, giữ chức chỉ huy sứ của một thành, vậy mà vẫn có người dám dùng muội muội của hắn uy hiếp.
Xem ra, thủ đoạn của hắn vẫn là quá nhân từ!
Thương Hội Liên minh? Sáp Huyết Minh? Thiết Quyền Bang? Tam đại gia tộc?
Là ai làm không còn quan trọng!
Chuyện này đã xảy ra, vậy thì tất cả đáng chết!
Sở gia.
Chính giữa phía đông trong một phòng nghỉ, gia chủ Sở Minh Vĩ đang nhắm mắt lại, tận hưởng sự hầu hạ của mỹ thiếp sau lưng. Lúc này, trong đầu hắn đang tính toán tình hình của thành Bạch Thạch.
Trấn Phủ ty thế yếu đã là chuyện ai cũng biết. Việc chia cắt sản nghiệp danh nghĩa của Lưu Sa bang và Ngạc Ngư bang trước kia, có thể đoán trước được. Còn có việc nộp thuế, giao dịch bòn rút mấy năm qua, e rằng cũng đã thành quá khứ.
Mấy nhà bọn họ liên minh hợp tác, cùng nhau tấn công Trấn Phủ ty, không thể nghi ngờ là đã có được thắng lợi. Chỉ là… làm sao trong quá trình này, gia tộc Sở bọn họ giành được lợi ích lớn nhất mới là điều đáng phải suy nghĩ sâu xa. Giống như hai đại gia tộc khác, Thương Hội Liên minh, Sáp Huyết Minh, Thiết Quyền Bang đều không phải hạng vừa.
Chỉ sợ lúc này, mỗi người đều đang tính toán cho sự việc này. Sở Minh Vĩ đang suy nghĩ nên bắt đầu từ phương diện nào. Thì bên ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân từ xa truyền đến.
Hả?
Thính lực Sở Minh Vĩ kinh người, dễ dàng nghe được tiếng động. Hắn chậm rãi mở mắt, ngay lập tức đã có một quản sự xuất hiện trước mặt.
“Gia chủ, ngoài cửa có…”, ngoài cửa có một đám người của Trấn Phủ ty, đã bao vây rồi.
“Cái gì?” Sở Minh Vĩ nghe xong thì vẻ kinh ngạc hiện lên trên mặt, hắn lập tức ngồi thẳng người. “Bao vây rồi? Đến bao nhiêu người? ”
“Khoảng bảy tám chục người!” Quản sự cẩn trọng đáp.
Nghe vậy, tâm tình Sở Minh Vĩ có chút thả lỏng. Làm hắn giật mình, hắn còn tưởng rằng Trấn Phủ ty phát điên, chuẩn bị phản công trước khi chết, trực tiếp tìm đến bọn hắn. Chỉ có bảy tám chục người thì không giống như hắn nghĩ!
“Người của Trấn Phủ ty làm cái quỷ gì!” Sở Minh Vĩ bỗng nhiên đứng dậy nhìn ra phía cửa. “Đi ra xem sao!”
“Vâng.” Quản sự đáp lời.
Hai người vừa đi ra cửa chưa được bao lâu, liền nghe thấy tiếng ồn ào càng thêm hỗn loạn. Sở Minh Vĩ vừa kinh vừa nghi thì thấy một tên thiếu niên sắc mặt âm trầm, từ đằng xa đi đến. Phía sau hắn là một đám tinh nhuệ Trấn Phủ ty như sói như hổ, đang cầm đao cùng người Sở gia giằng co.
Sắc mặt Trần Bình An lạnh băng, trực tiếp hướng về phía trước: “Sở gia chủ, lần đầu gặp mặt, tự giới thiệu một chút, chỉ huy sứ Trấn Phủ ty thành Bạch Thạch, Trần Bình An.”
Thấy cảnh tượng trước mắt, Sở Minh Vĩ có chút phẫn nộ, hắn không ngờ Trần Bình An lại đích thân tới cửa, xông thẳng vào Sở gia của hắn.
“Chỉ huy sứ Trần, vì sao lại tự tiện xông vào Sở gia? Hôm nay nếu không cho một lời giải thích hợp lý, thì đừng trách ta không khách khí!”
Sở gia tự nhiên có cao thủ võ đạo, nghe vậy trừng mắt nhìn, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
“Sở gia chủ, ban đầu ta không muốn xuất hiện ở đây bằng cách này, chỉ đáng tiếc là mọi người hình như đã quên mất rằng, sự an bình và bình tĩnh của thành Bạch Thạch, cần tất cả chúng ta cùng nhau bảo vệ! Những việc các ngươi làm! Khiến ta rất không vui!”
Sở Minh Vĩ mắt nhìn chằm chằm Trần Bình An: “Chỉ huy sứ Trần nói có chuyện gì? Cứ nói đừng ngại.”
Trần Bình An lắc đầu, không có ý định nói thêm lời vô nghĩa với Sở Minh Vĩ.
Bát Bộ Cản Thiền!
Trong tầm mắt của Sở Minh Vĩ, chỉ thấy bước chân Trần Bình An biến hóa, thân thể như quỷ mị hướng về phía hắn cấp tốc tiếp cận.
“Muốn chết!” Sở Minh Vĩ chợt quát lên một tiếng. Hắn không ngờ Trần Bình An lại dám ra tay thật.
Ra tay cũng tốt!
Vậy thì hắn sẽ cho đối phương nhìn kỹ xem, sự lợi hại của Nội Khí đệ nhị quan viên mãn! Cho đối phương thấy rõ sự chênh lệch giữa Trần Bình An và hắn.
“Đại nhân…” Trình Nhân Kính cũng giật mình kinh hãi. Hắn không ngờ Trần đại nhân lại dám trực tiếp động thủ! Sở Minh Vĩ đã thành danh nhiều năm, chiến lực của y ai cũng biết. Trong ấn tượng của hắn, chiến lực của Trần Bình An dù không tầm thường, nhưng tuyệt đối không phải đối thủ của Sở Minh Vĩ.
Trần đại nhân ngang nhiên ra tay, dũng khí kinh người. Nhưng chênh lệch về thực lực không phải chỉ bằng dũng khí là có thể bù đắp được. Với một kích này, Trần đại nhân e rằng muốn tự chuốc nhục vào thân, lấy trứng chọi đá!
Ông ~
Nội Khí khuấy động, một lực đạo mạnh mẽ vô cùng từ bên cạnh thân Sở Minh Vĩ bộc phát.
Sở Minh Vĩ hoàn toàn tự tin, một kích chặn đứng thế công của đối phương, rồi một kích đảo khách thành chủ, trực tiếp đánh lui đối phương.
Bá bá bá!
Đao mang lóe lên.
Trường đao trong tay hắn xẹt qua một đạo ngân quang chói lọi giữa không trung. Trong tiếng gió xé rách, đao của hắn đã gác lên cổ Sở Minh Vĩ.
“Cái này… Cái này… Không thể nào!” Vẻ mặt trấn định và coi thường của Sở Minh Vĩ trong nháy mắt đông cứng lại. Hai mắt hắn trừng lên, mặt mũi tràn đầy kinh hãi, không thể tin được vào sự thật trước mắt.
Nội Khí đệ tam quan viên mãn, võ đạo chiến lực vượt xa Phùng Thời Hiến!
Một cảnh tượng đột ngột xảy ra khiến tất cả mọi người ở đây đều kinh hãi. Bọn họ đều mở to mắt nhìn, khó có thể tin vào những gì đang diễn ra trước mắt. Trên mặt Trình Nhân Kính hiện rõ vẻ kinh ngạc tột độ, lồng ngực phập phồng, trong đôi mắt tràn đầy vẻ không thể tin. Một chiêu! Chỉ một chiêu! Đại nhân hắn... thắng rồi! "Chúng ta... Chúng ta đã làm sai điều gì?" Giọng Sở Minh Vĩ mang theo một tia run rẩy và bất an. Hối hận và sợ hãi xen lẫn vào nhau tạo thành một tâm trạng phức tạp nảy sinh trong lòng hắn. Giờ phút này, hắn mới chính thức nhận thức rõ những hành động trong thời gian qua của bọn hắn ngu xuẩn đến mức nào. Trần Bình An không trả lời Sở Minh Vĩ, hắn mặt không chút biểu cảm nhìn đối phương: "Sở gia chủ, phiền ngươi ra mặt, gọi những gia chủ, bang chủ khác đến đây, ta mời mọi người uống trà!" Giọng Trần Bình An vang lên, mang theo uy nghiêm không thể nghi ngờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận