Võ Đạo Trường Sinh, Ta Tu Hành Có Kinh Nghiệm

Chương 42: Sạch sẽ lưu loát

"Tên nhóc đó bị để ý tới rồi à?"
"Là cái gã đội mũ rộng vành kia! Tên nhóc đó xong rồi!"
"Võ đạo nhập môn, Khí Huyết nhất trọng. Thằng nhóc này dáng người không được to khỏe, bị gã mũ rộng vành để ý tới, đoán chừng không sống nổi."
"Vẫn còn quá trẻ, thiếu kinh nghiệm. Thằng nhóc đó cứ tưởng đội khăn trùm đầu thì người khác không phát hiện ra thân phận của nó. Có điều nó không nghĩ, vóc dáng nó gầy gò, nhìn qua như con cừu non không có gì nguy hiểm. Ngay cả việc ra ngoài đường dùng vải bông độn cho dày dặn lên để ngụy trang thể hình cũng không nghĩ tới, đáng đời nó xui xẻo!"
"Đúng vậy, ra ngoài đường, mọi việc đều phải cẩn thận. Việc này cũng chỉ trách thằng nhóc kia không có thực lực mà còn lộ tiền ra."
"...Đuổi theo rồi!"
Rẽ qua mấy khúc cua, Trần Bình An cũng cảm giác được tốc độ của người phía sau đang tăng lên.
Hiện tại chỗ này vẫn còn khá vắng vẻ. Rõ ràng đối phương đã có ý định bắt hắn cướp ở đây.
Còn về sau cùng là giết hắn, hay thả hắn thì còn tùy vào tâm trạng của đối phương.
"Tới đi."
Trong mắt Trần Bình An lóe lên vẻ lạnh lùng. Giả vờ như phát hiện có người theo dõi phía sau, hốt hoảng tăng nhanh bước chân.
"Muốn chạy? Ngươi chạy được chắc!?" Gã mũ rộng vành phía sau Trần Bình An cũng tăng tốc độ. Hắn không còn giả bộ nữa, trực tiếp lộ mặt.
Khí Huyết trên người hắn tràn đầy, tốc độ cực nhanh. Chỉ trong chốc lát đã đuổi kịp Trần Bình An. Nhìn bóng dáng chật vật hốt hoảng bỏ chạy phía trước, hắn vung tay lên, muốn bắt tên nhóc này khống chế lại hoàn toàn.
Hắn là võ đạo nhập môn, Khí Huyết nhất trọng, một thân sức lực kể cả tráng hán cũng không sánh được, huống hồ gì thằng nhóc trước mặt này.
Ngay lúc bàn tay của gã mũ rộng vành vừa chạm vào vai đối phương, cánh tay đột nhiên dùng lực, định khống chế đối phương.
Chỉ là, Thân hình đối phương không hề bị ảnh hưởng chút nào.
Chuyện gì xảy ra?
Trên mặt gã mũ rộng vành lộ vẻ nghi hoặc, đồng thời trong lòng kinh hãi.
Chỉ thấy, một tay khác của đối phương nhanh chóng giơ lên, trực tiếp đặt lên mu bàn tay của hắn. Một cỗ sức mạnh cường đại truyền đến, eo của đối phương hơi cong xuống, thân thể của gã mũ rộng vành liền bay lên, bị hung hăng ném xuống đất.
"Không xong! Nhìn lầm rồi!"
Một cú ném này, nếu là người bình thường, e rằng đã hoa mắt chóng mặt, nhất thời không bò dậy nổi.
Nhưng gã mũ rộng vành võ đạo nhập môn, màng da đã kiên cố, Khí Huyết tràn đầy, không phải là người bình thường. Cú ném này, hắn chỉ cảm thấy hơi đau nhức.
Giờ khắc này, hắn ý thức được mình đã đá vào tấm sắt.
Tuy nhiên, phản ứng của hắn cũng rất nhanh, eo dùng sức, lập tức muốn đứng thẳng lên bằng động tác "thiết Bản Kiều".
Thằng nhóc này, đang giả heo ăn hổ!
Nhìn vào sức mạnh vừa rồi, thằng nhóc này rất có thể đã bước vào Khí Huyết nhị trọng, thậm chí là Khí Huyết nhị trọng viên mãn.
Không thể đánh trực diện!
Chạy!
Chỉ là, gã mũ rộng vành còn chưa hoàn toàn đứng lên, một chân đã hung hăng giẫm xuống đầu hắn.
"Chết tiệt!"
Gã mũ rộng vành kinh hãi.
Trong khoảnh khắc nguy cấp, đầu hắn liền vội vàng né sang một bên.
Bành!
Một chân giẫm nát cái mũ rộng vành của hắn, sau đó men theo tai của hắn hung hăng giẫm lên mặt đất, tung lên một trận bụi đất.
Thật khó tưởng tượng, một cước này nếu giẫm trúng, sẽ gây ra sức phá hoại thế nào.
Ngay lúc gã mũ rộng vành nghĩ rằng mình đã thoát nạn thì ngay sau đó một cước khác với tốc độ khó tin đã đá mạnh về phía gáy hắn.
"Không ổn!" Gã mũ rộng vành kinh hãi, hai tay nhanh chóng phản xạ muốn bảo vệ trán mình.
Chỉ là Một trận đau nhức kịch liệt truyền đến đầu, sau đó cả người hắn liền mất đi ý thức.
Một kích thành công, Trần Bình An không hề buông lỏng. Hắn nhắm vào chỗ yếu, liên tục bồi thêm mấy cước, đến khi đối phương hoàn toàn mất ý thức. Lúc này hắn mới tiến lên lục soát.
Cái mũ rộng vành trên đầu đối phương đã tan nát, lộ ra một khuôn mặt trung niên bình thường với đầy vết máu loang lổ. Đầu của hắn đã biến dạng, vặn vẹo do bị liên tiếp những cú đá vừa rồi.
Nhìn cái đầu đối phương, bộ dạng máu me be bét, lúc này Trần Bình An mới cảm thấy buồn nôn, dạ dày trào lên.
Nơi đây không nên ở lâu!
Lý trí nói cho Trần Bình An biết cần mau chóng giải quyết dấu vết, rời khỏi nơi này.
Hắn cố nén khó chịu, lấy ra từ người gã mũ rộng vành một cái túi vải đen cùng một thanh dao găm. Vừa nãy giao chiến quá nhanh, hắn còn chưa kịp lấy thanh dao này ra.
Trần Bình An kiểm tra một vòng, xác định không có thu hoạch gì khác, do dự một chút, cuối cùng vẫn là lấy một hòn đá gần đó, hung hăng nện vào đầu đối phương.
Ở ngõ Nam Tuyền đánh nhau tuy phổ biến, nhưng tình huống giết người lại không nhiều. Dù vết thương trên đầu đối phương không nhất định có thể để lộ điều gì. Nhưng để cẩn thận, Trần Bình An vẫn quyết định che đậy những vết tích này.
Cũng may chỉ cần không giết nhân vật quan trọng gì, hay xảy ra chuyện gì phá nhà thảm án, thì những vụ án mạng xảy ra ở gần chợ đen thế này, chỉ cần không ai báo án thì Trấn Phủ Ti của ngõ Nam Tuyền cũng sẽ không truy xét. Cho dù có người báo án, thì cơ bản cũng chỉ làm qua loa cho xong chuyện.
Thời buổi hiện tại, không được yên bình lắm.
Đại Càn lập quốc ba ngàn năm, đã sớm không còn cường thịnh. Võ phạm cấm, mọi người đã thấy quen. Chỉ là, họ ở trong quận thành, nên không có cảm giác rõ ràng lắm.
Mượn quần áo của gã mũ rộng vành lau sạch vết máu trên chân, Trần Bình An nhanh chóng rời đi.
Hắn lau vết máu là vì lo lắng để lại dấu vết gì đó.
"Đôi giày này, về sẽ đốt đi!"
"Nếu như ta tu tập loại chân pháp nào, thì cú đá vừa rồi có lẽ đã đá nát đầu hắn rồi. Chỉ tiếc, chỉ bằng vào khí lực, thì cũng chỉ làm được đến mức này! Thiết Bố Sam phòng thủ có thừa, nhưng lực sát thương lại không quá đủ! Gặp kẻ địch có thế lực tương đương, chỉ có thể dùng quyền đấm thịt, liều mạng.
Cũng may võ đạo của gã mũ rộng vành này không bằng ta, ta lại bất ngờ bộc phát, khiến hắn trở tay không kịp, lúc này mới dễ dàng giải quyết hắn. Toàn bộ quá trình trông có vẻ như ta nghiền ép hắn, nhưng trên thực tế, nếu như hắn có phòng bị, hoặc mang theo lợi khí. Thì dù cảnh giới võ đạo của ta cao hơn, việc giết chết hắn cũng không hề dễ dàng như vậy!"
Trần Bình An vô cùng rõ ràng về những nhược điểm trước mắt của bản thân. Chỉ tu tập Thiết Bố Sam thì lực sát thương của hắn vẫn còn quá yếu. Nếu đánh nhau thật, hắn đi theo con đường da dày thịt trâu.
Đối phương nếu khéo léo hơn, thì dù cảnh giới võ đạo không bằng hắn, vẫn có thể quần nhau với hắn một hồi.
"Cũng may giao dịch được một bản Phi Hoàng Đầu Trịch pháp! Có thể bù đắp phần nào nhược điểm của ta."
Phi Hoàng Đầu Trịch pháp, cũng gọi là Phi Hoàng Thạch, cái tên nghe thì rất cao siêu.
Thực tế chỉ là một môn công pháp bình thường, thuộc loại thủ pháp ám khí.
Nói là thủ pháp ám khí thì có hơi quá.
Phi Hoàng thạch! Phi Hoàng thạch! Nói thẳng ra thì là cục đá. Phi Hoàng Đầu Trịch pháp, chính là môn pháp môn dạy cách ném đá đánh người.
Xấu hổ vì túi tiền rỗng, hắn chỉ có thể tìm đến môn công pháp viết tay này. Dù sao thì bản viết tay Thiết Bố Sam cũng bán được sáu lượng bạc mà.
Có môn thủ pháp này, có còn hơn không. Chung quy không thể để việc tu luyện võ đạo cứ dừng lại như vậy được.
Cẩn thận chú ý mọi điều, Trần Bình An thuận lợi về đến tiểu viện của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận