Võ Đạo Trường Sinh, Ta Tu Hành Có Kinh Nghiệm

Chương 263 tất cả mọi người sai

Chương 263 tất cả mọi người sai
Cái gì!? Nhìn cái tên thiếu niên không biết từ đâu xuất hiện, Quan Vũ Bình chỉ thấy lưng lạnh toát, toàn thân lông tơ dựng đứng cả lên.
Chuyện này là thế nào? Khoảng cách gần như vậy, sao hắn lại không hề phát giác chút nào?
"Trần Bình An!" Vạn Nguyên Trạch buột miệng thốt ra tên Trần Bình An.
"Đại nhân, người này chính là Trần Bình An!" Quan Vũ Bình kinh ngạc đánh giá Trần Bình An. Đây là lần đầu tiên hắn thấy Trần Bình An bằng xương bằng thịt, không ngờ đối phương đã mang đến cho hắn một bất ngờ lớn như vậy. Đến gần từ lúc nào, hắn không hề hay biết.
Trần Bình An nhìn hai người, nở nụ cười vô hại.
"Quan đại nhân, lần đầu gặp mặt! Xin tự giới thiệu, ta là phó sứ tuần tra ngoại vi thương lộ, Trần Bình An! Từ trước đến giờ vẫn muốn gặp ngài một lần, tiếc là ngài thì bận công vụ, lúc thì chợt có cảm ngộ, bế quan không ra. Đến Ngũ Phong sơn thành hai lần, cửa cũng chưa từng bước vào. Không ngờ, lúc này lại gặp được Quan đại nhân."
Quan Vũ Bình liên tục dò xét, không tìm ra điều gì khác lạ trên người Trần Bình An.
Nội Khí đệ tam quan, cảnh giới võ đạo Thiên Lâm Hàng Đỉnh viên mãn! Không sai, chính là cảnh giới này!
Quan Vũ Bình lặp đi lặp lại xác nhận, cuối cùng đành đi đến kết luận đó. Phát hiện Trần Bình An chưa bước vào Huyền Quang cảnh, tâm tình Quan Vũ Bình có chút thả lỏng.
Chỉ cần thực lực không vượt quá dự liệu của hắn, mọi chuyện đều dễ nói! Còn chuyện vừa rồi hắn làm thế nào, cứ bắt lại rồi hỏi, thì cái gì cũng rõ.
"Trần Bình An! Ngươi thật to gan!" Quan Vũ Bình lập tức lên giọng. "Chưa có sự cho phép của bản sứ, ngươi dám tự ý điều động sai dịch của trụ sở ra ngoài, còn ngang nhiên trước mặt mọi người giết đồng liêu! Ngươi nói, ngươi phải chịu tội gì?"
Khanh!
Vạn Nguyên Trạch rút loan đao bên hông ra, dáng vẻ sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
Cảnh giới võ đạo của hắn cũng đã bước vào Nội Khí đệ tam quan, tu luyện đến Thiên Lâm Hàng Đỉnh viên mãn. Đối mặt phó sứ Trần Bình An, hắn không mấy bận tâm, ngược lại còn có vẻ hưng phấn.
"Phải chịu tội gì sao?" Nụ cười trên mặt Trần Bình An hơi tắt, hắn chậm rãi bước về phía hai người: "Quan đại nhân, câu này đáng lẽ ta phải hỏi mới đúng chứ!"
"Ồ?" Đáy mắt Quan Vũ Bình lóe lên một tia lạnh lẽo khó dò.
"Quan đại nhân, ở Ngũ Phong sơn thành lâu không về trụ sở, chìm đắm trong hưởng lạc. Trong phạm vi tuần tra, có cứ điểm của Thiên La giáo chiếm giữ đã lâu mà không phát hiện ra, đó là bỏ bê chức trách, tuần tra bất lợi. Những chuyện quan trọng như thế báo cáo lên liên tục, Quan đại nhân lại làm ngơ, đó là ăn không ngồi rồi, không làm việc! Từng đấy tội, đủ loại lỗi lầm chồng chất! Xin hỏi Quan đại nhân, phải chịu tội gì đây?"
"Người khác gọi ngươi là Mãng đao, làm việc lỗ mãng, không kiêng nể gì. Nhưng bản sứ lại thấy ngươi miệng lưỡi trơn tru, lật trắng thay đen!" Khí thế trên người Quan Vũ Bình dần tăng lên, giữa trán mơ hồ có ánh sáng nổi lên.
"Ngươi thân là phó sứ, lại không tuân theo lệnh của bản sứ, đồng liêu khuyên can theo thường lệ, ngươi lại bạo khởi giết người, đúng là không coi ai ra gì! Chỉ hai điểm này thôi, ngươi không thể chối cãi được! Hôm nay, bản sứ sẽ chấp hành quân pháp, bắt ngươi về quy án!"
Sưu!
Quan Vũ Bình lao tới, hai đao trong tay giao nhau vung lên, tạo thành một tấm lưới đao kín không kẽ hở, che phủ lấy Trần Bình An.
Ánh đao lóe lên, mang theo hàn khí trí mạng.
Quan Vũ Bình không còn tâm trí nói nhảm với Trần Bình An, không còn ai xung quanh, vậy thì cứ bắt hắn lại rồi tính sau!
Một kích này, Quan Vũ Bình không hề nương tay. Hai đao một dài một ngắn, đao pháp Uyên Ương hợp kích tinh diệu thi triển toàn bộ.
Đừng nói là Nội Khí cảnh, dù là Huyền Quang cảnh bình thường, đối diện với lưới đao hợp kích của hắn, chỉ sợ cũng phải nuốt hận bại trận.
Lưới lớn hình thành từ ánh đao chụp xuống, Trần Bình An đứng ngây người tại chỗ, dường như chưa kịp phản ứng.
"Chết đi!"
Trên mặt Quan Vũ Bình đã nở nụ cười đắc thắng.
Bạch!
Bồng!
Trước mắt Quan Vũ Bình có một vệt đao lướt qua, trên người hắn xuất hiện thêm một vết máu dài mảnh.
Do tác dụng của quán tính, Quan Vũ Bình nặng nề ngã xuống đất, hắn trợn trừng hai mắt, hai đao trong tay rơi xuống, vô thức dùng tay che yết hầu, máu tươi như suối phun ra từ kẽ ngón tay.
"Ôi... ôi... ôi...." Tiếng thở dốc của Quan Vũ Bình như cái bễ rách kêu khan, hắn gắt gao nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt, ánh mắt tràn đầy kinh hãi và không thể tin nổi. Trong đầu hắn, đủ loại suy nghĩ không ngừng hiện lên.
Huyền Quang Triệt Vật, Giáp tử Bất Thất, tuyệt đỉnh cao thủ... Trẻ tuổi như vậy mà là tuyệt đỉnh cao thủ, có vẻ như hắn đã làm sai điều gì đó rồi...
Bồng!
Một vệt đao quang khác lại lóe lên, thân thể Quan Vũ Bình hoàn toàn nổ tung, hóa thành huyết vụ.
Đao thứ nhất của Trần Bình An phần lớn uy lực bị hai đao của Quan Vũ Bình đỡ lại, chỉ còn lại một tia đao mang xé rách yết hầu Quan Vũ Bình. Mà nhát đao thứ hai, Quan Vũ Bình không còn sức chống đỡ, sức mạnh cuồn cuộn nghiền nát hắn hoàn toàn.
Sứ tuần tra Ngoại vi thương lộ, Quan Vũ Bình, chết!
"Thực lực cũng tạm được, trách không được phách lối như vậy, miễn cưỡng coi như đỡ được một đao của ta!" Mùi máu tươi nồng nặc trong không khí, Trần Bình An hơi quay đầu.
Về hướng đó, Vạn Nguyên Trạch giống như nai con hoảng sợ, chạy trốn về phương xa.
Lúc này trong lòng Vạn Nguyên Trạch tràn đầy sợ hãi, hình ảnh Quan Vũ Bình nổ thành huyết vụ vẫn không ngừng quanh quẩn trong đầu. Hắn không thể ngờ Quan Vũ Bình ra tay cuối cùng lại gặp kết cục như vậy.
Tuyệt đỉnh cao thủ! Hắn lại là tuyệt đỉnh cao thủ! Đến tột cùng hắn là quái vật gì!
Từng ý nghĩ tương tự không ngừng tràn vào đầu Vạn Nguyên Trạch, khiến hắn như phát điên. Toàn thân Nội Khí của hắn khuấy động, cố gắng hết sức chạy trốn về phương xa.
Trốn! Trốn! Trốn!
Cái chết của Quan Vũ Bình cùng với chênh lệch tuyệt đối về thực lực, khiến hắn không còn chút ý nghĩ chiến đấu nào, chỉ muốn trốn càng xa càng tốt!
Nhìn Vạn Nguyên Trạch đã trốn được một khoảng, Trần Bình An rút thanh trường thương hàn thiết phía sau ra.
Ông!
Kim quang giữa trán run lên, Trần Bình An cầm trường thương trong tay, đột ngột ném về phía trước!
Sưu!
Trường thương xé gió lao đi, hóa thành một đạo tàn ảnh, trong nháy mắt đuổi kịp Vạn Nguyên Trạch đang bỏ chạy.
"Không!"
Sưu!
Cùng với tiếng gào thét đau đớn xé tim gan của Vạn Nguyên Trạch, trường thương xuyên qua thân thể hắn, ghim chặt hắn xuống đất.
Trần Bình An lướt người một cái đã xuất hiện trước mặt Vạn Nguyên Trạch. Lúc này Vạn Nguyên Trạch đã hấp hối, hắn dốc hết sức ngẩng đầu muốn nhìn thiếu niên trước mặt một chút, trong đầu hiện lên cảnh hai người mới gặp trước đó.
"Trần đại nhân, chuyện cảm ngộ này, ai cũng không thể nói chắc được, đúng là vừa vặn! Chỉ có thể làm phiền ngài về trước."
"Thời gian Quan đại nhân bế quan, tại hạ thật khó mà nói trước được. Có lẽ là mười ngày, có lẽ phải một tháng, có lẽ là ba tháng! Cái này thật khó nói!"...
Vạn Nguyên Trạch nhìn khuôn mặt trẻ đến đáng sợ kia, mặt mày như điên cuồng.
"Chưa đến 21 tuổi đã là tuyệt đỉnh cao thủ, Tân Tú bảng xếp thứ chín mươi mốt? Ha ha ha ha... Sai rồi! Tất cả chúng ta đều sai rồi! Tuyệt thế thiên kiêu, ha ha ha......"
Trần Bình An nhìn Vạn Nguyên Trạch lâm vào điên cuồng, nhếch mép cười một tiếng.
"Vạn đại nhân, kiếp sau gặp lại!"
Bồng!
Cùng với một tiếng nổ vang, ý thức của Vạn Nguyên Trạch chìm vào bóng tối vô tận.
Vạn Nguyên Trạch, chết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận