Võ Đạo Trường Sinh, Ta Tu Hành Có Kinh Nghiệm

Chương 158: Gặp mặt nói chuyện

Chương 158: Gặp mặt nói chuyện
Tổng sai ti dự khuyết!
Địa vị bao trùm lên trên chín đại Sai Sự phòng, ba cơ cấu đặc thù cùng các phương chủ quản!
Tuy rằng chỉ là dự khuyết, nhưng xét về chức cấp thì đúng là cấp bậc Tổng sai ti!
Toàn bộ Trấn Phủ ti Nam Thành, chỉ có hai vị chủ sự gánh chức vụ phụ tá mới có được chức cấp này.
Một nhân vật như vậy, nhìn khắp khu Nam Thành, chính là đại nhân vật thực thụ. Ngay cả ở cả ngoại thành Vị Thủy, cũng thuộc hàng có máu mặt.
Một vị trí chức cấp như vậy, cứ thế mà rơi xuống đầu hắn?
Đối với việc bổ nhiệm đột ngột này, Trần Bình An sau khi suy nghĩ qua thì vẫn cảm thấy hơi bất ngờ.
Mấy ngày nay, Trấn Phủ ti Nam Thành có thể coi là không được yên ổn.
Vạn Ma giáo náo loạn, gây ra không ít thương vong. Trấn Phủ ti Nam Thành cũng không ngoại lệ, ngay cả Phó tổng sai ti Phó Nguyên Minh cũng bỏ mạng.
Các sai dịch, sai đầu của Trấn Phủ ti Nam Thành bỏ mạng, tự nhiên mà xuất hiện một khoảng trống quyền lực lớn. Đã có khoảng trống thì đương nhiên sẽ có kẻ đỏ mắt muốn trèo lên!
Người nào cũng muốn tiến lên!
Nhưng vị trí thì có hạn, ngươi tiến lên thì ta sao mà tiến lên được?
Giờ vất vả lắm mới xuất hiện nhiều chỗ trống, trước sự cám dỗ đó, ai có thể thản nhiên cho được. Cho dù ngươi có thản nhiên, thì người phía sau ngươi có nghĩ vậy không?
Những người dưới quyền ngươi có nghĩ vậy không? Ai nấy đều đang ngóng trông vào ngươi đó!
Trong quá trình này, không thể tránh khỏi một phen tranh đấu.
Nhìn vào những vị trí này, không chỉ có người của Trấn Phủ ti Nam Thành mà còn có cả người từ các khu thành khác, thậm chí cả Trấn Phủ ti ngoại thành.
Có thể nói, sóng ngầm cuộn trào, phong vân biến sắc!
Đối với những chuyện như vậy, Trần Bình An không có hứng thú xen vào. Hắn rất rõ ràng, gốc rễ thật sự để hắn lập thân rốt cuộc là cái gì.
Thật không ngờ, miếng bánh lợi ích lớn như vậy, lại cứ thế sáng loáng đưa đến trước mặt hắn.
Thực tế, lần này Vạn Ma giáo náo loạn, lao ngục Nam Thành thất thủ, Ngũ Hải Hoa được cứu đi. Hắn thân là chủ quản lao ngục Nam Thành, cũng không nhất định có thể thoát khỏi liên quan.
Không nói là trị tội, thật muốn truy đến cùng thì chất vấn vài câu cũng là chuyện bình thường.
Không ngờ lại còn được thăng chức!
Trần Bình An càng nghĩ, hắn có thể thăng chức này, có lẽ là do ý của Mộ Uyển Quân.
Chỉ là, Mộ Uyển Quân tuy là Tổng sai ti Trấn Phủ ti Nam Thành cao quý, nhưng cũng không đến mức có năng lực lớn như vậy chứ?
Tổng sai ti dự khuyết, danh sách phải trình lên Trấn Phủ ti ngoại thành. Cần phải thông qua biện pháp bên đó mới có thể làm được.
Trần Bình An cất bổ nhiệm vào, giấu nghi hoặc trong lòng, lập tức đi về phía Trấn Phủ ti Nam Thành.
Hắn chuẩn bị đến gặp Mộ Uyển Quân một chuyến, tìm hiểu chút thông tin.
Sau hơn mười ngày, ở Trấn Phủ ti Nam Thành, Trần Bình An gặp lại Mộ Uyển Quân.
So với trước, sắc mặt Mộ Uyển Quân không nghi ngờ là tốt hơn rất nhiều. Nhìn là biết đã được chăm sóc tận tình và điều trị thích đáng.
Với thân phận đích nữ Mộ gia trong nội thành, tài nguyên mà nàng có thể điều động không phải người bình thường có thể tưởng tượng được.
"Mộ đại nhân sắc mặt tốt, xem ra không còn gì đáng ngại rồi."
Nhìn thấy Mộ Uyển Quân, Trần Bình An cười hỏi một tiếng.
Mộ Uyển Quân mỉm cười: "Bình An, ngươi đến rồi."
Vì có chung trải nghiệm hoạn nạn, thái độ của nàng đối với Trần Bình An khác xa so với trước đây.
Ban đầu là dựa vào tâm phúc, nhưng bây giờ rất có thái độ xem nhau như ngang hàng.
Đương nhiên, ngoài tình cảm sinh tử có chung ra, thiên tư mà Trần Bình An bộc lộ cũng là yếu tố không thể tách rời.
Trần Bình An hàn huyên hỏi thăm vài câu, cuối cùng cũng hỏi đến nguyên do của việc thăng chức lần này.
Mộ Uyển Quân cũng không giấu giếm, lập tức kể lại tường tận.
Trần Bình An đoán không sai, hắn trong tình huống không tranh không đoạt mà vẫn thăng chức, đúng là do Mộ Uyển Quân ở sau lưng ra sức.
Bất quá, nàng không ra sức với Trấn Phủ ti ngoại thành mà là đối với Mộ gia.
Mộ gia thân là thế gia hàng đầu nội thành Vị Thủy, tài nguyên và thanh thế có thể điều động không phải một mình Mộ Uyển Quân có thể so được.
Dù chỉ là nhẹ nhàng ra tay, cũng có thể đưa Trần Bình An lên vị trí dự khuyết Tổng sai ti.
Nghe Mộ Uyển Quân kể, Trần Bình An trầm tư trong lòng.
Mộ gia đây là đang đặt cược sao?
Là coi trọng thiên tư võ đạo của hắn? Hay đơn thuần vì hắn vô tình cứu Mộ Uyển Quân một mạng.
Hay là cả hai đều có?
Thấy Trần Bình An không nói gì, Mộ Uyển Quân còn tưởng hắn có suy nghĩ gì, liền cười nói: "Bình An, lần này việc điều hành các bên đều đang tranh đoạt, vị trí thực quyền có hạn, lần này ngươi tuy được thăng chức, nhưng vẫn phải chịu thiệt một thời gian, tạm thời vẫn quản lao ngục Nam Thành. Chờ sau này sẽ chậm rãi mưu tính chức vị mới."
Nghe vậy, Trần Bình An im lặng.
Mộ Uyển Quân còn tưởng hắn đang suy nghĩ về chuyện này sao?
Chỉ cần cảnh giới võ đạo của hắn luôn tinh tiến thì sau này vị trí nào mà ngồi không được. Hắn căn bản không để ý đến vị trí thực quyền trước mắt này!
Bất quá, Trần Bình An cũng không giải thích.
Hai người trò chuyện phiếm vài câu, Mộ Uyển Quân như vô tình nói ra: "À đúng rồi, Bình An, bây giờ ngươi cũng đã đến tuổi trưởng thành, sự nghiệp cũng đã tiến triển. Cũng nên cân nhắc đến chuyện gia đình rồi. Hay là, ta ở Mộ gia, giúp ngươi tìm kiếm một hai mối nhé?"
Sao lại có chuyện này nữa?
Xem ra, hắn coi như đã chính thức lọt vào mắt của Mộ gia.
"Cám ơn Mộ đại nhân hảo ý, chỉ là ta chí ở võ đạo, tạm thời chưa có ý nghĩ lập gia đình."
Trần Bình An cười nhạt từ chối đề nghị của Mộ Uyển Quân.
Bây giờ tốc độ tiến bộ võ đạo của hắn nhanh như gió, đúng thật không có dự định lập gia đình. Cho dù sau này có muốn thì người hắn chọn cũng phải là một thiên chi kiều nữ thực thụ.
Thấy Trần Bình An từ chối, Mộ Uyển Quân còn tưởng hắn hiểu lầm, liền vội nói: "Bình An, là gả con gái một cách đường hoàng, chứ không phải ở rể! Với tình hình hiện tại của ngươi, lại do ta đứng ra chọn, chắc chắn sẽ tìm được cô nương mà ngươi ngưỡng mộ."
Thực tế, sau khi Trần Bình An thể hiện ra cảnh giới võ đạo Khí Huyết lục trọng viên mãn cùng một môn khinh công thượng thừa đại thành, tộc lão Mộ gia cũng dần có người bắt đầu đồng ý.
Tuy vẫn chưa thể gả đích nữ Mộ gia, nhưng tìm một thứ nữ có điều kiện cực kỳ ưu tú thì không có vấn đề gì.
Thứ nữ và thứ nữ cũng có sự khác biệt rất lớn.
Thực ra, Mộ gia đã chọn sơ bộ một vài người cho Trần Bình An. Mộ Uyển Quân đã xem qua, bỏ bớt một số người, còn lại đều là thứ nữ Mộ gia, nhưng sau lưng đều có trưởng bối nắm giữ thực quyền.
Đương nhiên, việc này cũng còn cần hỏi qua ý kiến của các trưởng bối. Cũng không phải một lần là xong mà phải vội vàng như vậy.
Dù sao, với thân phận của Trần Bình An, còn chưa đến mức để tộc lão Mộ gia cưỡng ép quyết định chuyện thông gia, ít nhiều gì vẫn phải quan tâm đến tâm tư của đương sự.
Chỉ cần chuyện thông gia xác định, thì Mộ gia sẽ tiếp tục đổ thêm vốn vào Trần Bình An, đợi sau khi hắn bước vào Nội Khí cảnh, sẽ nghĩ cách đưa hắn lên một tầng cao mới.
Đương nhiên, những lời này, Mộ Uyển Quân không nói rõ với Trần Bình An. Nghĩ đến, Trần Bình An cũng sẽ hiểu.
Trần Bình An vẫn cười từ chối: "Mộ đại nhân có lòng, ta xin ghi nhớ. Trước mắt ta đúng thật chưa có ý định đó."
Mộ Uyển Quân không ngờ Trần Bình An liên tiếp từ chối, nàng nhìn Trần Bình An một chút, quyết định lấy lui làm tiến: "Bình An ngươi cũng đừng vội quyết định. Hay là cứ xem có ai thích hợp hay không rồi tính!"
Trần Bình An cười, không nói gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận