Võ Đạo Trường Sinh, Ta Tu Hành Có Kinh Nghiệm

Chương 415: châu thành phong vân, đại thế đánh cờ

Chương 415: Phong ba nơi châu thành, ván cờ lớn đang bàyĐối với tình thế hỗn loạn này, Cố Hạo Thanh đã sớm dự đoán và có sự chuẩn bị.
"Chư vị, Trần Bình An người này làm việc có chừng mực, trong lòng có tính toán. Xem xét lý lịch của hắn trước đây, cẩn thận suy xét sẽ thấy rõ điều này. Trần Bình An xuất thân tầm thường, bắt đầu từ con phố Nam Tuyền ở Vị Thủy Nam Thành, từ một sai dịch tạm thời rồi thành sai dịch, sai đầu… Từng bước thăng tiến. Tuổi hắn còn trẻ nhưng trải qua mưa gió không hề kém cạnh so với những yếu viên trong phủ. Càng không thể so sánh với những thanh niên lớn lên trong nhung lụa... Hơn nữa, nói đến năng lực, không ai sinh ra đã có cả. Trần Bình An là tân tú kiệt xuất trên bảng, là niềm tự hào của Trấn Phủ ti Thương Long Châu ta, tài nguyên tương ứng đương nhiên sẽ có phần ưu ái hơn. Cho dù là cơ hội bồi dưỡng hay bất cứ điều gì khác..."
Cố Hạo Thanh lập luận chặt chẽ, lưu loát nói một tràng, bác bỏ từng ý kiến phản đối tại chỗ.
Nhưng vì đã có sự chuẩn bị, người Tiết gia cũng không phải phản đối tùy tiện mà không hề có sự chuẩn bị. Thấy Cố Hạo Thanh bác bỏ từng lý do của bọn họ, bọn họ liền đổi cách thuyết phục.
"Cố đại nhân nói có lý, chỉ là 'Mãng đao' Trần Bình An vừa mới thăng chức Phó đô chỉ huy sứ Trấn Phủ ti Vị Thủy chưa bao lâu, nếu lại đề bạt như vậy, không những thời gian quá gần, còn có vẻ dục tốc bất đạt, nguy hiểm tiềm ẩn. Trấn Phủ ti Thương Long Châu ta chú trọng bồi dưỡng nhân tài, dành cơ hội cho người trẻ tuổi là tốt nhưng cần phải có thời cơ thích hợp, cẩn trọng cân nhắc. Giao trọng trách quá sớm, chỉ sợ người đó không kham nổi, chẳng những vô ích mà còn gây hại, tổn hại đến tiềm năng phát triển của hắn, việc làm này được không bù mất."
Đối với lời phản đối như vậy, Cố Hạo Thanh vẫn bình tĩnh ứng phó. Ông đưa ra nhiều sự tích trong quá khứ, chứng minh năng lực của Trần Bình An, đồng thời cẩn thận chỉ ra khoảng thời gian giữa các sự kiện, qua đó cho thấy sự trưởng thành vượt bậc của Trần Bình An. Qua sự thật chứng minh, Trần Bình An từng bước tiến lên và bây giờ đã có năng lực gánh vác một trọng trách lớn. Về chức vụ ở Trấn Phủ ti Ly Dương, Trần Bình An đã chuẩn bị đầy đủ.
Cố Hạo Thanh nuôi dưỡng khí chất nhiều năm, thong thả nói ra những lời này khiến nhiều người ở đó không thể phản bác được. Tuy nhiên, trong phe Tông sư của Tiết gia cũng không thiếu người tài ba, một lão giả bụng phệ cười ha hả nói.
"Xem ra, 'Mãng đao' Trần Bình An người này quả thực có năng lực không tầm thường. Lão phu không có ý kiến gì. Ly Dương từng bị Vạn Ma tàn phá, ma ảnh dày đặc, khu vực chịu đủ độc hại, Đô chỉ huy sứ tiền nhiệm cũng bất hạnh hy sinh dưới tay Vạn Ma. Khi đó, lòng người trong quận hoang mang lo sợ, dao động bất an, cần phải có người có chiến lực tuyệt đối, trấn giữ Ly Dương thì mới trấn an được nỗi sợ của hàng vạn bá tánh trong quận, chấn nhiếp đạo tặc tứ phương, giữ yên bình Ly Dương."
Lão giả nói chuyện là một Tông sư đỉnh cao của Tiết gia, tên là Tiết Thế Kính, được gọi là 'Di Lặc mặt cười'. Ông ta luôn tươi cười với mọi người, nhìn có vẻ rất dễ gần. Nhưng thực tế có dễ gần hay không, có lẽ những vong hồn đã chết dưới tay ông ta sẽ có câu trả lời.
Thấy Tiết Thế Kính lên tiếng, Cố Hạo Thanh cũng thận trọng hơn. Trao đổi đến bước này đã đến thời điểm mấu chốt. Nếu có thể phản bác có sức nặng những lời của Tiết Thế Kính thì chuyện này đã thành hơn phân nửa.
"Lời Tiết đại nhân cũng là điều mà Cố mỗ đang nghĩ, lòng dân trong quận Ly Dương hoang mang, rất cần một người có chiến lực tuyệt đối trấn giữ để chấn nhiếp đạo tặc tứ phương, đem lại bình yên cho Ly Dương.” Cố Hạo Thanh trước tiên nở nụ cười, đáp lại vài câu, sau đó chuyển hướng lời nói đến Trần Bình An: "Tại Tam Kỳ Sơn bị Vạn Ma vây quét, Trần Bình An đã lần lượt trấn sát mấy trưởng lão của Vạn Ma Giáo, trong đó một người là Huyết Ma Chiến Phủ, một cao thủ tuyệt đỉnh của Vạn Ma Giáo."
"Cố đại nhân, theo lão phu được biết, chiến lực của 'Mãng đao' Trần Bình An tuy mạnh hơn cao thủ tuyệt đỉnh thông thường nhưng vẫn chưa chạm đến sức mạnh của cao thủ trên bảng Long Hổ. Mà hiện tại, Ly Dương quận tình hình phức tạp rối ren, những kẻ cơ hội đang lăm le hành động, với thực lực hiện tại của Trần Bình An, muốn một mình trấn nhiếp tứ phương, chỉ sợ còn thiếu."
“Tiết đại nhân có điều không biết, Trần Bình An thực tế đã đạt tới chiến lực Long Hổ!" Cố Hạo Thanh mỉm cười nho nhã nói.
“Ồ?" Tiết Thế Kính lộ vẻ ngạc nhiên, tò mò hỏi: "Lại có chuyện này sao?"
"Không sai, tại Tam Kỳ Sơn khi Vạn Ma vây quét, Trần Bình An đã bộc lộ chiến lực trên bảng Long Hổ!"
"Không biết Cố đại nhân có bằng chứng gì không?"
"Việc này do chính Tông sư Cố gia ta, 'Băng Phách Thần Châm' Cố Thanh Thiền tận mắt chứng kiến, tuyệt đối không có nửa lời dối trá." Cố Hạo Thanh thản nhiên nói. Sau đó, trước mặt đông đảo các Tông sư, ông thuật lại việc Trần Bình An thi triển Đoạn Hồn Đao pháp, bộc phát một đao sức mạnh Long Hổ.
Việc Trần Bình An nắm giữ Đoạn Hồn Đao Pháp đã được kiểm chứng, nên các Tông sư ở đây không ai nghi ngờ gì về điều này.
"Thì ra là thế. Nếu đã là lời Cố tiên sinh thì lão phu tự nhiên là tin. Không ngờ 'Mãng đao' Trần Bình An lại có chiến lực Long Hổ, quả thật là đáng gờm.” Tiết Thế Kính xoa xoa cái bụng tròn, cười ha hả nói, biểu thị tán thành việc này.
Cứ ngỡ như Cố Hạo Thanh đã có thể quyết định việc thăng chức cho Trần Bình An, thì Tiết Thế Kính lại tiếp tục nói.
"Chỉ là 'Mãng đao' Trần Bình An còn quá trẻ, tiến triển quá nhanh, chưa chắc đã kịp thời củng cố, căn cơ e rằng không đủ vững chắc. Một đao Long Hổ, không thể đại diện cho tất cả các đao Long Hổ. Không chắc đã có thể đánh lâu dài. Tình hình như vậy nếu đặt ở Ly Dương, yếu tố bất định quá cao, không phải điều mà chúng ta muốn thấy."
Thấy Tiết Thế Kính thay đổi ý, Cố Hạo Thanh đang định lên tiếng giải thích thì một Tông sư của Vương gia lên tiếng, làm rối loạn tiết tấu.
"Tiết đại nhân nói có lý. 'Mãng đao' Trần Bình An dù có thiên tư bất phàm nhưng dù sao tuổi còn trẻ, tiến triển nhanh như vậy thì căn cơ có phần phù phiếm!”
"Chư vị, đều là từ giai đoạn đó mà ra. Tiến triển nhanh như vậy mà vẫn giữ được căn cơ vững chắc, thử hỏi trong số chúng ta ai làm được!?"
“Không sai! Từ lúc Trần Bình An đạt đến Huyền Quang trung cảnh viên mãn đến khi chiến lực lên Long Hổ, tính ra chỉ mới mấy tháng. Thời gian ngắn ngủi như vậy mà đã đột phá nhanh như thế, làm sao căn cơ có thể vững chắc?”
"Đúng vậy! Phá cảnh nhanh như vậy, sau này e là phải mất không ít năm tháng để củng cố lại căn cơ, mới có cơ hội nhìn thấy cảnh giới Tông sư.”
“…”
Tông sư Vương gia đột nhiên lên tiếng khiến Cố Hạo Thanh trở tay không kịp. Trong lần họp bàn hôm nay, ông đã đạt được thỏa thuận với Vương gia, quyết định việc thăng chức cho Trần Bình An. Nhưng giờ đây…
Một đòn giáng sau lưng khiến Cố Hạo Thanh lập tức rơi vào thế yếu. May mắn là ông đã có sự chuẩn bị, thấy tình hình như vậy liền liên tiếp tung ra các át chủ bài. Chỉ là, ông có chuẩn bị, Tiết gia và Vương gia cũng vậy.
Trong lúc đó, phe Tông sư của Cố gia cố gắng tranh thủ nhưng cuối cùng vẫn kém một nước, bại dưới tay sự hợp mưu của Tiết gia và Vương gia. Nguyên nhân xảy ra tình thế này là do Tiết gia nguyện hy sinh một phần lợi ích bản thân, quyết ngăn chặn việc thăng chức của Trần Bình An.
Nếu không thì, với những chuẩn bị trước của Cố Hạo Thanh, cho dù Vương gia phản chiến cũng chưa chắc đã thất bại trong ván cờ này.
Cuối cùng, quyết định bổ nhiệm đã được ấn định dưới nhịp phách của phó chưởng ti Trấn Phủ ti Thương Long Châu, ‘Ngũ Lôi Hóa Cực Thủ’ Ninh Chính Nhạc. Văn bản bổ nhiệm đã được hoàn thành và thông báo tới các nơi trong Thương Long Châu.
...Cố Hạo Thanh suy nghĩ trở về thực tại, vẻ chán nản trên mặt càng thêm rõ rệt. Việc Trần Bình An chưa thể thăng chức là chuyện nhỏ, nhưng uy danh của Cố gia bị tổn hại lại là chuyện lớn.
Việc này vừa xảy ra, có lẽ không ít người sẽ chú ý đến cục diện mới nhất giữa các thế gia và mong chờ sự phản công của Cố gia. Theo lẽ thường, Cố gia chắc chắn sẽ phản công mạnh mẽ nhưng hiện tại...
Nghĩ đến tình hình mấy ngày gần đây, Cố Hạo Thanh trong đôi mắt thêm phần ngưng trọng.
"Thanh Thiền, không phải ta lo lắng quá mức, chỉ là Vương gia đột ngột phản chiến, ngoài ảnh hưởng của Tiết gia, có lẽ còn có nguyên nhân khác." Cố Hạo Thanh lo lắng nói.
"Nhị bá có ý là..." Cố Thanh Thiền mắt khẽ rung, lộ vẻ trầm tư, nhìn về phía Cố Hạo Thanh ở phía xa: "Vương phủ Bích Thương quận?"
“Không sai. Nhưng không hẳn là ý của Vương phủ Bích Thương quận mà có thể là thái độ của thế lực sau lưng Vương tôn Bích Thương. Bọn chúng đã nhòm ngó lực lượng của Cố gia ta từ lâu, muốn cột Cố gia vào cỗ xe của chúng. Thấy chúng ta chậm chạp không đưa ra lựa chọn, có lẽ chúng đang mượn sức Tiết gia và Vương gia, ép chúng ta phải tỏ thái độ."
"Cuộc tranh giành vương vị sao mà hiểm nghèo, chỉ cần sơ sảy là sẽ có ngày lật đổ! Tiết gia và Vương gia sao lại dễ dàng đặt cược như vậy?"
"Cược thì có lẽ không hẳn, chỉ sợ là xem xét tình hình là chính. Lần này hành động như vậy, chắc chắn phải có lợi ích mới làm! Có lẽ còn có những nguyên nhân khác…” "Như vậy ngược lại là hợp lý. Tranh giành ngôi vua, sao có thể tùy tiện tham gia. Bất quá Tiết Vương hai nhà có thái độ như vậy ngày hôm nay, mặc kệ đến tột cùng có hay không đặt cược, chỉ sợ trong lòng đã ẩn ẩn có khuynh hướng phán đoán rồi."
"Đúng vậy, hiện tại liền nhìn thái độ Cố gia ta. Bích Thương Vương Tôn bức bách khẩn thiết như vậy, kia chuyện của Khuynh Thành. . . .? Còn có gia tộc. . . "
"Hết thảy liền nhìn quyết định cuối cùng của tộc hôm nay!" Cố Thanh Thiền một bộ váy dài màu lam nhạt, trâm cài tóc châu ngọc, mặt lộ vẻ ưu tư.
Dưới đại thế, cho dù là đỉnh tiêm Tông sư, cũng khó mà tự vệ. . . .
PS: Còn chưa viết xong, nhưng thời gian sắp đến, ta cứ phát ra trước, hơi sốt ruột. Các huynh đệ, những kịch bản khác thì mai cập nhật. Mai tranh thủ cập nhật trước ba giờ, hậu thiên tranh thủ khôi phục cập nhật buổi sáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận