Võ Đạo Trường Sinh, Ta Tu Hành Có Kinh Nghiệm

Chương 04: Hai huynh muội

Chương 04: Hai anh em Thấy chiếc nhẫn vàng quả nhiên có tác dụng, Trần Bình An muốn thừa thắng xông lên, tiếp tục luyện tập Thiết Bố Sam.
Chỉ là, mới vừa không cảm thấy gì, vừa dừng lại một chút, liền thấy toàn thân trên dưới đau nhức vô cùng.
Cởi bộ quần áo lót bó ngực phía sau lưng, phát hiện da dẻ đỏ bừng, không ít chỗ ẩn ẩn có chút rách.
Khó trách đau như vậy!
Không thể luyện nữa, từ từ thôi!
Cứ luyện tiếp thế này, da dẻ mà tổn thương hết thì phiền toái!
Trần Bình An quyết định dừng ngay ý nghĩ tiếp tục luyện Thiết Bố Sam.
Nhìn bộ quần áo lót bị xoa nhàu nát, Trần Bình An biết rõ bộ đồ này đã hỏng hoàn toàn, không thể mặc lại được.
“Để lại dùng để luyện Thiết Bố Sam!” “Ca ca, uống miếng nước.” Thấy ca ca dừng lại, Trần Nhị Nha bưng bát, trong bát đầy nước sạch đi tới.
Trần Bình An cũng không khách khí, một tay nhận lấy, lập tức ngửa cổ ừng ực uống cạn, nước chảy ra khóe miệng, có chút vương vãi.
Lúc này, Trần Bình An cởi trần nửa thân trên, da dẻ đỏ bừng, dù thân thể gầy yếu, nhưng nhìn cũng có một chút dáng vẻ phóng khoáng.
Trần Nhị Nha mặt mày đau lòng nhìn ca ca.
Bộ dạng này, phải chịu bao khổ sở mới được thế này chứ!
Trần Bình An uống cạn nước trong bát, trả bát không lại cho Trần Nhị Nha, xoa đầu nàng.
“Niếp Niếp, ta ngủ một lát, lát nữa cơm trưa không cần chờ ta, trong nồi còn ít gạo, ngươi cứ ăn luôn đi.” Hắn thức trắng cả đêm qua, vì chiếc nhẫn vàng mà hưng phấn vô cùng, tinh thần lại vẫn có thể cố gắng. Chỉ là lúc này, vừa luyện tập xong Thiết Bố Sam, tinh thần thể lực đều tiêu hao hết, vừa thả lỏng xuống liền cảm thấy buồn ngủ dâng lên.
“Ca ca, buổi tối muốn ăn gì không? Niếp Niếp đi mua.” Trần Nhị Nha hỏi. Ngày thường, Trần Bình An đi làm, cơm nước mua sắm thường ngày đều là nàng làm hết.
Trần Bình An định trả lời qua loa cho xong, đột nhiên ý thức được bây giờ mình đang bắt đầu tập võ, tiêu hao thể lực rất lớn, cần khí huyết cung ứng, không thể qua loa được.
“Đi mua ít thịt heo, mua thêm nửa cân trứng gà, buổi tối hai anh em mình mới tẩm bổ được.” “Vâng.” Trần Nhị Nha gật đầu.
Trần Bình An vào nhà, vừa nằm xuống giường thì cơn buồn ngủ đã ập đến, không bao lâu liền ngủ say.
Đến khi Trần Bình An tỉnh lại thì trời đã nhá nhem tối.
“Ngủ được mấy canh giờ rồi!” Từ trên giường ngồi dậy, Trần Bình An cảm thấy thân thể có chút nhức mỏi. Xem ra, lâu không rèn luyện, đột nhiên luyện tập như thế, thân thể còn có chút không quen.
Bất quá, cảm giác đau nhức trên người lại đã đỡ hơn nhiều.
Cũng không biết là do thân thể hồi phục nhanh, hay là do hiệu quả tiềm ẩn của chiếc nhẫn vàng.
Nói đến chiếc nhẫn vàng, ngoài việc tu hành, còn có thể thu được thành quả. Một lần chứng minh sẽ là vĩnh viễn, còn có một chỗ tốt khác.
Đó chính là có thể ẩn giấu tu vi cảnh giới của hắn, điều chỉnh trạng thái thân thể của hắn, để lộ ra vẻ mà người khác muốn thấy. Ngược lại là một món vũ khí chơi xỏ người cực kì lợi hại!
Bất quá, đối với Trần Bình An bây giờ thì ngược lại là không có tác dụng gì!
Tu hành còn chưa nhập môn, cần gì phải che giấu!
“Ca ca, huynh tỉnh rồi à! Ăn tạm cái bánh bao lót dạ đi.” Trần Nhị Nha vừa hay thấy Trần Bình An tỉnh, từ trong bếp lấy ra một cái bánh bao trắng đưa cho Trần Bình An.
Trần Bình An nhận lấy, phát hiện bánh bao vẫn còn hơi nóng.
“Buổi chiều mua đồ ăn tiện thể mua ở chỗ dì Vương.” Trần Nhị Nha cười hì hì nói.
“Ừm.” Trần Bình An gật đầu, nhanh gọn cho một cái bánh bao xuống bụng.
Ăn xong bánh bao phát hiện bụng vẫn còn hơi đói, lập tức đứng dậy.
“Niếp Niếp, ra phụ một tay, nhóm lửa nấu cơm!” “Vâng.” Trần Nhị Nha nghe vậy đứng nghiêm trang bắt đầu tuân lệnh, như một chiến sĩ nhỏ chuẩn bị ra tiền tuyến.
Nhà Trần Bình An không lớn, một cái sân nhỏ, một gian phòng ngủ, thêm nửa gian bếp là toàn bộ cấu trúc.
Ở thành quận mà có được như vậy thì cũng không dễ dàng gì.
Có thể có được cách cục thế này, đối với dân thường bình thường mà nói, đã rất đáng để hâm mộ rồi.
Đa phần dân thường, còn phải sống chung một sân nhỏ mấy hộ gia đình. Thậm chí, một gia đình sáu nhân khẩu, phải chen chúc ở một nửa gian phòng ven đường.
So ra, hai anh em Trần Bình An có một nơi ở thư thả như vậy, đã khiến cho rất nhiều người ghen tị.
Tất cả đều nhờ lão Trần để lại!
Sau khi hai anh em bận rộn một hồi, bữa tối thơm nức cũng đã lên mâm.
Hai bát cơm trắng thơm nồng, một mâm thịt kho tàu, một mâm rau xanh xào theo mùa, một bát canh xương lớn. Ngoài ra, mỗi người còn một quả trứng gà.
Chưa kịp cầm đũa, nước miếng của Trần Nhị Nha đã chảy ra.
“Con quỷ thèm ăn, mau ăn thôi.” Nhìn bộ dạng này của Trần Nhị Nha, Trần Bình An gõ nhẹ lên bàn tay nhỏ của nàng, cười nói.
“Ừm, cảm ơn ca ca.” Vừa nãy còn đang cố nhịn Trần Nhị Nha, nghe câu này như được đại xá, lập tức cầm đũa lên, bắt đầu càn quét.
Động tác của Trần Nhị Nha xem chừng mau lẹ, nhưng Trần Bình An lại để ý thấy, đũa đầu tiên nàng gắp chính là vào đĩa rau ban nãy.
Con bé này, hiểu chuyện đến làm cho người ta có chút đau lòng.
“Con quỷ thèm ăn, thèm thành như vậy mà không ăn lấy hai miếng thịt.” Trần Bình An gắp hai miếng thịt bò bỏ vào bát Trần Nhị Nha.
“Ca ca, muội không cần nhiều như vậy.” Trần Nhị Nha ngước mắt nhìn Trần Bình An.
Từ khi lão Trần qua đời, vì trả nợ, nhà bọn họ cũng rất ít khi được ăn thịt. Thỉnh thoảng có được ăn một lần, phần lớn cũng để lại cho Trần Bình An ăn.
Hắn là nam nhân trụ cột, ban ngày còn phải đi làm, tiêu hao thể lực rất lớn. Cần ăn no, mới có sức.
“Bảo muội ăn thì cứ ăn đi.” Trần Bình An ra vẻ hung ác.
“Cứ yên tâm, thời gian của nhà ta sẽ khá hơn thôi, rất nhanh có thể thỏa thích ăn thịt!” Thấy Trần Nhị Nha vẫn còn có chút do dự, chậm chạp không động đũa, Trần Bình An lại bồi thêm một câu.
“Sao? Không tin ca ca muội?” “Tin.” “Tin, vậy thì nghe ca ca, mau ăn đi.” “Ừm.” Trần Nhị Nha gật đầu thật mạnh.
Tiểu nha đầu cúi đầu, vừa ăn vừa thở phì phò.
Ăn được một nửa, vẫn không quên nhắc nhở Trần Bình An một câu.
“Ca ca cũng ăn đi.” “Ừm, được.” Trần Bình An đáp lời, rồi cũng bắt đầu ăn cơm.
Thật tình mà nói, hắn đúng là đang rất đói.
Trong sân nhỏ, mùi thức ăn thơm ngào ngạt. Hai anh em thỉnh thoảng đối đáp một câu, làm cho mùi thơm bên trong, nhiều thêm mấy phần ấm áp.
Sau khi ăn tối xong, Trần Bình An cùng Trần Nhị Nha cùng nhau dọn dẹp bát đũa, lau bàn, lại chuyển bàn ghế gỗ vào phòng.
Vận động một chút, để thức ăn trong bụng tiêu hóa, Trần Bình An lại bắt đầu luyện tập Thiết Bố Sam.
Vẫn là biện pháp cũ, phương thức tu luyện cũ.
Không biết có phải là do lần đầu luyện tập bị thương, lần thứ hai này vừa mới bắt đầu, liền cảm thấy thân thể có chút đau âm ỉ.
Trần Bình An nghiến răng kiên trì.
So với đau đớn thân thể, hắn càng để ý hơn đến cuộc đời không có hy vọng.
Bàn tay dùng sức, trên người dưới liên tục dùng sức xoa bóp, đấm thụi.
Bàn tay tê dại, khí huyết bốc lên!
Lần này đến lần khác.
Trong tầm mắt của Trần Bình An, rốt cuộc đã như nguyện hiện lên một dấu hiệu chữ +1.
Tên: Trần Bình An Cảnh giới: Chưa có Võ học: Thiết Bố Sam chưa nhập môn (2/5) Cố gắng sẽ có hồi đáp, cảm giác này, thật dễ khiến người ta nghiện!
Bạn cần đăng nhập để bình luận