Võ Đạo Trường Sinh, Ta Tu Hành Có Kinh Nghiệm

Chương 243 Càn Khôn Ti

Rầm rầm!
Hả?
Trần Bình An cưỡi ngựa, trên đường chạy nhanh. Từ khi hắn rời khỏi Ngũ Phong sơn thành đến giờ cũng chưa được bao lâu, đi đến chỗ này cũng chỉ được bảy tám dặm.
Trần Bình An nhíu mày, hắn thấy được ở phía xa, dưới một gốc cây có một bóng người đứng thẳng.
Người qua đường? Hay đang nghỉ ngơi? Hay đang đợi người? Hay là...
Trong nháy mắt, trong đầu Trần Bình An đã có hàng loạt suy nghĩ.
Khi ngựa tiến lại gần hơn, Trần Bình An cũng nhìn thấy càng lúc càng rõ. Nhìn dáng vẻ của đối phương thì không phải đang nghỉ ngơi dưới bóng cây, ngược lại trông như đang chờ người.
Ngay khi Trần Bình An nhìn về phía hắn thì đối phương cũng không hề né tránh mà nhìn lại.
“Là cao thủ!”
Ánh mắt chạm nhau, Trần Bình An lập tức đã đoán được cảnh giới võ đạo của đối phương.
Huyền Quang cảnh!
Khí tức của đối phương nóng bỏng, giống như một cái lò khí huyết. Ở mi tâm chiếu sáng rạng rỡ, như có tinh thần.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Trần Bình An đã nhanh chóng so sánh đối phương với Phương Tề Hiền - Huyền Quang cảnh duy nhất mà hắn từng giết.
So sánh rồi đưa ra kết luận, tuy rằng đối phương vẫn chưa đạt đến Huyền Quang trung cảnh, nhưng cảnh giới võ đạo của hắn lại ẩn ẩn đạt đến sơ cảnh viên mãn. Nếu so một đối một thì Phương Tề Hiền còn không bằng hắn!
Có phải Liễu Nguyên Hóa phái người đến giết ta không?
Huyền Quang cảnh không phải là cải trắng. Một cao thủ Huyền Quang cảnh như vậy lại ung dung chờ đợi ở nơi mà hắn chắc chắn sẽ đi qua, khiến Trần Bình An không khỏi phải suy nghĩ.
Chỉ vài hơi thở, khoảng cách giữa Trần Bình An và đối phương đã gần lại hơn. Ngay khi Trần Bình An còn đang do dự có nên ra tay trước để chiếm thế mạnh hay không thì giọng nói của đối phương đã vang lên:
“Trần chỉ huy sứ, sao không xuống đây một lát!”
Không phải muốn giết ta sao?
Từ trong giọng nói của đối phương, hắn không nghe ra chút ác ý nào, ngược lại là một tia muốn kết giao.
Tuy nhiên, không thể không phòng bị, rất có thể đó là cái bẫy mà đối phương giăng ra để ám sát hắn!
Phải xem hắn muốn nói gì trước đã!
"Xuy!"
Trần Bình An kéo mạnh dây cương, một tiếng hí vang lên, ngựa giơ hai chân trước lên cao.
Trần Bình An dùng lực nhảy xuống ngựa.
"Ngươi biết ta?" Trần Bình An liếc mắt đánh giá đối phương.
Thân hình cân đối, đội mũ rộng vành, mặc áo vải thô, đeo một thanh trường đao bản rộng.
“Thiên kiêu trên Tân Tú bảng, danh Mãng đao ai mà không biết!” Giọng của đối phương trầm hùng, ẩn dưới vành mũ rộng có thể thấy một khuôn mặt góc cạnh.
Nghe vậy, khóe miệng Trần Bình An không khỏi giật giật.
Mãng đao! Mắt nào của ngươi thấy ta giống Mãng đao?
Trần Bình An còn chưa kịp tiêu hóa cảm xúc thì giọng nói của đối phương lại vang lên: “Xin tự giới thiệu, Triệu Chí Đình, Càn Khôn vệ của Thương Long Càn Khôn Ti!”
Càn Khôn Ti! Càn Khôn vệ!?
Đồng tử Trần Bình An hơi co lại.
Càn Khôn Ti trong tai những người dân thường thì không nổi danh bằng Trấn Phủ Ti. Nhưng nếu là bất kỳ người nào có chút kiến thức nghe được thì sẽ hiểu rõ sự lợi hại của Càn Khôn Ti.
Nếu nói Trấn Phủ Ti là cơ cấu bạo lực thông thường thì Càn Khôn Ti là cơ cấu tinh nhuệ thực thụ.
Muốn gia nhập Càn Khôn vệ không chỉ phải trải qua các vòng xét duyệt, đảm bảo gia thất trong sạch mà còn phải có tu vi võ đạo Nội Khí cảnh trở lên. Mà phần lớn người tu luyện Nội Khí cảnh, ở trong Càn Khôn Ti cũng chỉ là những Càn Khôn vệ lâm thời chưa được biên chế.
Muốn trở thành Càn Khôn vệ chính thức thì cần rất nhiều điều kiện hạn chế và yêu cầu rất cao!
Có thể nói, bất kỳ một Càn Khôn vệ nào cũng là tinh nhuệ trong số các tinh nhuệ, có năng lực cực kỳ toàn diện.
Quy mô của Càn Khôn Ti tuy không lớn bằng Trấn Phủ Ti nhưng lại ẩn ẩn cao hơn Trấn Phủ Ti một bậc!
“Triệu đại nhân cố ý chờ ở đây để gặp Trần mỗ, là có ý gì?” Ánh mắt Trần Bình An dán chặt vào Triệu Chí Đình, không hề lơi lỏng cảnh giác.
Thấy Trần Bình An vẫn còn nghi ngờ thân phận của mình, Triệu Chí Đình liền lấy ra một tấm lệnh bài từ trong ngực.
Trên lệnh bài có họa tiết mặt trời mặt trăng tinh xảo, rồng bay phượng múa khắc mấy chữ lớn “Càn Khôn vệ”! Trên tấm lệnh bài có khắc ba dấu ấn.
Tam Ấn Càn Khôn vệ!
Cấp bậc chức quan của Càn Khôn vệ có chút khác so với Trấn Phủ Ti.
Nhất Ấn Càn Khôn vệ, Nhị Ấn Càn Khôn vệ, Tam Ấn Càn Khôn vệ, Ngân La Càn Khôn Sứ, Kim La Càn Khôn Sứ...vân vân.
Tam Ấn Càn Khôn vệ thuộc loại Càn Khôn vệ thâm niên nhất, ngoài yêu cầu phải có võ đạo bước vào Huyền Quang cảnh thì còn có thêm những yêu cầu khác.
Trong hệ thống Trấn Phủ Ti thì Tam Ấn Càn Khôn vệ giống như chức vụ Đô chỉ huy sứ dự khuyết, hoàn toàn có thể tự mình đảm nhận một phương.
Sau khi thấy lệnh bài, Trần Bình An vẫn không hoàn toàn thả lỏng cảnh giác mà vẫn duy trì một sự phòng bị nhất định. Triệu Chí Đình không để ý đến điều đó, mà nói thẳng mục đích chờ đợi ở đây.
Triệu Chí Đình nói thẳng rằng hắn ở đây là để giúp đỡ Trần Bình An.
"Giúp ta? Chữ giúp này, không biết Triệu đại nhân từ đâu mà nói ra?" Trần Bình An nhất thời không thể nào đoán được rốt cuộc Triệu Chí Đình có ý định gì.
Triệu Chí Đình mỉm cười: “Trần chỉ huy sứ, ta biết ngươi đang phiền lòng về chuyện của Phùng Thời Hiến. Chuyện này, Càn Khôn Ti chúng ta có thể giúp được chút ít!”
"Ừm?" Trần Bình An có chút hứng thú nhìn Triệu Chí Đình. "Hành động này của Triệu đại nhân là có mục đích gì?"
"Không có gì, chỉ là muốn kết giao bạn bè với Trần chỉ huy sứ, thiên kiêu trên Tân Tú bảng!”
Triệu Chí Đình nói, tay khẽ vẫy một cái, “Vèo” một tiếng, một phong thư bay về phía Trần Bình An.
Hoa ~
Trần Bình An khẽ đưa tay, chân khí trào ra, giữ phong thư lơ lửng trên không trung.
Thấy Trần Bình An cảnh giác như vậy, ánh mắt Triệu Chí Đình lộ ra vẻ khác thường.
Xem ra tên Mãng đao này không đơn giản như tưởng tượng!
"Trần chỉ huy sứ, sau này còn gặp lại! Nếu như có việc cần liên lạc, có thể liên hệ với ta theo phương thức liên lạc phía trên!"
Triệu Chí Đình chắp tay, thân hình khẽ động, rồi biến mất về phía xa.
Trần Bình An nhìn theo hướng Triệu Chí Đình rời đi, chân khí bao quanh phong thư lơ lửng giữa không trung, mặt lộ ra một tia suy tư.
"Rốt cuộc Càn Khôn Ti này đang cất giấu loại thuốc gì trong bầu đây?"
Trần Bình An nhìn quanh một vòng, cẩn thận kiểm tra phong thư, xác nhận không có vấn đề gì mới lên ngựa, một đường phi nhanh rời đi.
Trụ sở Ngũ Phong sơn, nhà gỗ trong núi.
Trong nhà gỗ không có một chút tiếng động, Trần Bình An ngồi yên lặng trên ghế. Hắn khép hờ hai mắt, những suy nghĩ trong đầu cuồn cuộn.
Trong phong thư mà Triệu Chí Đình đưa, có viết mấy tin tức quan trọng.
Một là viết rõ chi tiết cái chết của Phùng Thời Hiến và vết thương tại hiện trường. Tin tức này đối với Trần Bình An vô cùng quan trọng. Mấy ngày nay hắn muốn hỏi dò thông tin từ những người khác trong trụ sở, nhưng đều không có câu trả lời thỏa đáng. Đến bây giờ, hắn vẫn chưa tìm hiểu rõ ràng tin tức cụ thể.
Thông tin này giống như có người mang gối đến cho người đang ngủ gật.
Hai là thuyết minh sơ qua tình hình hiện tại của tuần tra sứ Quan Vũ Bình, thường trú tại Ngũ Phong sơn thành, bỏ bê công vụ, đắm chìm trong ôn nhu hương. Cuối cùng còn ám chỉ Quan Vũ Bình có cấu kết với Vệ gia.
Ba là cho Trần Bình An phương thức liên lạc cụ thể với hắn, nói rõ tình hình của hắn, đại diện toàn quyền Thương Long Châu Càn Khôn Ti xử lý công việc bên ngoài thương lộ.
Cuối cùng còn đặc biệt nhấn mạnh, sau này nếu có chuyện gì thì có thể tìm hắn, biết đâu lại có thể giúp đỡ được việc gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận